*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Văn Đình đã sớm nghe nói Lý Ngọc tính tình cao ngạo, cho rằng sẽ không dễ dàng gặp hắn như vậy, nào biết Lý Ngọc vậy mà tự mình ra đón. Hắn thấy Lý Ngọc mặc một kiện trực chuyết* màu xanh ngọc, vóc người cao gầy, trên mặt lộ nụ cười lười biếng, Lục Văn Đình dùng góc độ của một người nam nhân nhìn, cũng cảm thấy bộ dạng Lý Ngọc thật sự xinh đẹp.
(*)直裰 [Trực chuyết] là một loại hán phục có từ giai đoạn đầu của Tống Triều. Theo 《 Vân lộc mạn sao 》 của Triệu Ngạn Vệ người Tống Triều nói: “Trong trung y xưa, tăng tự hành giả thời này thường mặc trực chuyết.” Hai thời kỳ Tống trực chuyết đa số tăng lữ mặc (số ít văn nhân cũng có mặc).
Mà tới thời kỳ Minh triều, kiểu dáng trực chuyết phát sinh biến hóa, lưu hành ở trong văn nhân, sĩ phu.
Lục Văn Đình ôm quyền nói: “Lý huynh, mạo muội đăng môn, quấy rầy.”
Lý Ngọc nhíu mày liếc nhìn Lục Văn Đình một cái, nói ngay vào điểm chính: “Lục huynh là vì chuyện của lệnh muội mà tới ư?”
Lục Văn Đình có chút tán thưởng điệu bộ ngay thẳng như vậy của hắn, “Đúng là như thế, tối hôm qua ngươi giúp muội muội ta giải vây, muội muội của ta là một nữ hài gia không tiện tạ ơn ngươi, hôm nay ta phụng mệnh cha mẹ đặc biệt đăng môn trí tạ.”
Trước mặt là bào huynh của Lục Thanh Lam, Lý Ngọc không tự chủ khách khí hơn vài phần với hắn, trái ngược với cao ngạo thường ngày, gật đầu nói: “Ta cũng ngưỡng mộ đại danh của Lục huynh đã lâu, vẫn không có duyên quen biết, hôm nay hiếm khi gặp nhau, Lục huynh mời vào đi.” Liền mời Lục Văn Đình đi vào.
Lục Thần cùng Kỷ thị ở nhà lo lắng chờ, kết quả thẳng đến xế chiều Lục Văn Đình mới trở về. Kỷ thị oán giận nói: “Sao ngươi chậm chạp như vậy.”
Lục Văn Đình cười nói: “Tiểu tử Lý Ngọc kia muốn lưu ta lại uống rượu, ta chẳng qua uống với hắn hai chung.”
Lục Thanh Lam vừa nghe xưng hô này với ca ca, liền biết uống xong bữa tiệc rượu này, ca ca lại thêm một bạn tốt. Nàng bĩu môi, tính tình của Lý Ngọc cao ngạo, cho dù hoàng tử trong cung, cũng chưa chắc lọt vào mắt xanh của hắn, vậy mà xưng huynh gọi đệ với ca ca nhanh như vậy, là thật sự yêu mến tính tình của ca ca, hay là còn có mục đích khác?
Kỷ thị ngửi mùi rượu Nhàn nhạt trên người, gấp đến độ đánh nhi tử một cái: “Ngươi đừng chỉ lo uống rượu, chuyện của muội muội ngươi thế nào?”
Lục Văn Đình cười ha ha, đỡ Kỷ thị ngồi xuống ghế, mới nói: “Cha, nương, Bảo Nhi, các ngươi cứ yên tâm đi, tiểu tử Lý Ngọc kia đã giải quyết xong Trương Đào rồi, hắn tuyệt đối sẽ không dám đi ra ngoài nói lung tung. Về phần Lý Ngọc, hắn cũng đáp ứng ta, nuốt chuyện này vào bụng.”
Kỷ thị nói: “Ta từng gặp Trương Đào, tính tình vô cùng la lối om sòm vô lại, hắn làm sao sẽ nghe lời Lý Ngọc?”
Lục Văn Đình nói: “Ác nhân còn cần ác nhân trị, muốn trị Trương Đào chó chết kia vẫn là Lý Ngọc mới được, Lý Ngọc dẫn người đánh Trương Đào một trận, lại uy hiếp hắn dám nói loạn một câu ra bên ngoài, liền bắt hắn trở lại đánh gãy chân chó của hắn, tên chó chết kia sợ, đương nhiên không dám nói lung tung.” Thủ đoạn của Lý Ngọc quá mức ác liệt, Lục Văn Đình sẽ không nói thật với cha mẹ của mình.
Lục Thần nói: “Tại sao Lý Ngọc muốn giúp Bảo Nhi như vậy?”
Lục Văn Đình giải thích: “Không phải là lần trước Lý Ngọc làm hại Bảo Nhi rơi xuống nước sao, hắn vẫn vì thế áy náy trong lòng, bởi vậy lần này mới ra tay giúp đỡ Bảo Nhi.”
Lục Thần nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có ẩn tình khác trong chuyện này.
Lục Văn Đình nói: “Các ngươi cứ yên tâm đi, chuyện này ta sẽ phái người tiếp tục xem chừng, tuyệt đối sẽ không gây ra rắc rối.”
Mặc dù Kỷ thị cảm thấy Lý Ngọc đánh người là không đúng, nhưng dù sao cũng là giúp nữ nhi, nàng là người ân oán phân minh: “Lý Ngọc giúp đỡ chúng ta như vậy, chúng ta nên cực kỳ cảm tạ mới được. Ta sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ, ngươi tìm một cơ hội đưa qua cho Lý Ngọc.”
Lục Văn Đình nói: “Cái này dễ thôi, mấy ngày nữa ta hẹn Lý Ngọc đi ngoại ô cưỡi ngựa, đến lúc đó đem đồ của nương chuẩn bị cho hắn là được.”
Lục Văn Đình, Lục Thanh Lam từ chính viện đi ra. Lục Thanh Lam kéo ca ca đến phòng của mình, hỏi: “Lý Ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy? Ngươi về sau cách người này xa một chút!”
Lục Văn Đình ngồi ở đối diện muội muội, thấy nàng mặc y sam thân đối màu xanh thẫm, chân mày khẽ nhíu lại. Màu xanh thẫm hơi tối, nhưng nàng mặc lại có ý vị khác. Lục Văn Đình vẫn cảm thấy muội muội mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là tiểu cô nương xinh đẹp nhất kinh thành, chỉ cảm thấy nàng mặc cái gì cũng đều đẹp như thế.
Trong lòng hắn mơ hồ có một suy đoán, cũng không tiện nói với muội muội. Chỉ nói: “Trong lòng ta có chừng mực, không cần ngươi phải nhắc nhở.”
Lục Thanh Lam đương nhiên biết sự lợi hại của ca ca, cảm thấy Lý Ngọc chưa hẳn có thể chiếm được tiện nghi gì từ chỗ ca ca, liền nói: “Ngươi có biết rốt cuộc Lý Ngọc đã làm gì với Trương Đào không?” Nàng cảm thấy dựa theo tính tình của Lý Ngọc, chắc chắn sẽ không giống như Lục Văn Đình nói, chỉ đánh Trương Đào một trận rồi dừng.
Lục Văn Đình kinh ngạc liếc nhìn Lục Thanh Lam một cái, “Ngươi còn rất hiểu rõ Lý Ngọc.” Liền đem chuyện Lý Ngọc dùng bò cạp hù dọa Trương Đào nói một lần. Sau đó bình luận: “Chỉ bằng cái lá gan kia của Trương Đào, hắn tuyệt đối không dám phạm đến Lý Ngọc dám nữa.” Lý Ngọc mặc dù chiêu số ngoan độc một chút, nhưng lại hợp khẩu vị của Lục Văn Đình.
Lục Thanh Lam nghe được buồn nôn, nhưng cũng biết đây mới là tác phong của Lý Ngọc.
Lục Thanh Lam thấy ca ca nhà mình cười híp mắt dùng một loại ánh mắt mập mờ nhìn mình, bị hắn nhìn vậy có chút không hiểu ra sao cả, nàng đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: “Trên mặt ta có hoa sao? Sao ngươi nhìn ta như vậy!”
Lục Văn Đình cười ha ha. Lý Ngọc hu tôn hàng quý*, cùng hắn bám víu quan hệ, hắn nhìn rõ mồn một, đương nhiên hiểu được. Tâm tư của Lý Ngọc hắn cũng ít nhiều có thể đoán được một chút. Lúc trước hắn vẫn cảm thấy dung mạo tài nghệ của muội muội như vậy, toàn bộ kinh sư không ai có thể xứng đôi với nàng, bây giờ nhìn lại, ít nhất về mặt dung mạo Lý Ngọc có thể xứng đôi cùng muội muội.
(*)纡尊降贵 [hu tôn hàng quý] Là một thành ngữ Hán ngữ, chỉ hạ thấp địa vị tôn quý xuống, tự mình khiêm tốn. Xuất phát từ «Chiêu Minh thái tử tập tự».
Cho nên Hắn nguyện ý kết giao bằng hữu cùng Lý Ngọc, cũng định quan sát cẩn thận tính tình và tác phong của Lý Ngọc một phen, xem hắn có thích hợp làm muội phu của mình hay không.****
Lý Ngọc và Lục Văn Đình đồng thời quan sát động tĩnh của Ngạc quốc công phủ, Trương Đào bị Lý Ngọc dọa cho bể mật gần chết, sau khi trở lại quốc công phủ rắm cũng không dám thả một cái, ngay cả thỉnh đại phu trị thương cũng là lén lén lút lút, lại không dám nói cho các trưởng bối, sợ chọc giận Lý Ngọc sẽ bắt hắn trở về cho hắn ăn bò cạp.
Thấy tình hình này, hai người đều yên tâm.
Đến thời gian lại mặt ba ngày sau, sáng sớm Kỷ Hải liền mang theo Lục Thanh Nhàn trở lại Hầu phủ.
Kỷ thị mấy ngày nay lo lắng trưởng nữ, cơ hồ cơ hồ không ngủ ngon giấc, cùng Lục Thần mang theo toàn gia sớm đứng ở cửa thuỳ hoa chờ rồi. Nhìn thấy xe ngựa sơn đen của Kỷ phủ dừng lại ở cửa, thiếu niên cao lớn tuấn lãng từ trong xe nhảy xuống, trước đây mặc hỉ bào màu đỏ, chính là chất nhi lúc trước, hiện giờ là nữ tế Kỷ Hải.
Kỷ Hải xoay người lại, đỡ tay của Lục Thanh Nhàn từ trên xe ngựa đi xuống. Hai người tay nắm tay đi tới.
Kỷ thị thấy tiểu vợ chồng ân ái như thế, trong lòng hết sức cao hứng.
Kỷ Hải liền lôi kéo Lục Thanh Nhàn tiến lên làm lễ chào hỏi cùng mọi người.
Lục Thanh Nhàn hôm nay mặc bối tử thêu hoa mẫu đơn màu đỏ chót, trên đầu sơ búi tóc phụ nhân, cắm một cây trâm cài tóc khảm nam châu vàng ròng, trên mặt lên đỏ ửng, khóe mắt đuôi mày mang theo một chút xuân tình, sau khi thành thân càng lộ vẻ kiều diễm ướt át.
Nàng thật xa đã gọi một tiếng: “Cha, nương! Chúng ta đã trở lại.”
Kỷ thị đi lên trước bắt được cánh tay của nữ nhi liền không chịu buông ra, đánh giá nữ nhi từ trên xuống dưới, bộ dáng ngay cả một sợi tóc cũng không chịu buông tha. Kỷ Hải cũng rạng rỡ tiến lên, hành lễ cho Lục Thần cùng Kỷ thị, miệng nói: “Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân!”
Thành thân mới không tới ba ngày, Kỷ Hải tựa hồ trầm ổn không ít.
Lục Thần nhìn nữ tế cũng cảm thấy hài lòng. Mọi người đương nhiên không thể không hàn huyên một phen, Vinh ca nhi mặc tiểu áo bào màu chàm, giống như một quả bóng lăn qua, ôm chân của Kỷ Hải gọi một tiếng: “Tỷ phu! Tỷ phu!” Bộ dạng hết sức thân mật.
Ngày đó Kỷ Hải rước dâu, cho Vinh ca nhi hai bao tiền lì xì thật to một trong đó chứa ngân phiếu một trăm lượng, cái còn lại chứa ăn vặt các loại đủ màu sắc. Vinh ca nhi không có khái niệm gì về ngân phiếu, nhưng đồ ăn lại không khách khí thu nhận. Đương nhiên là hết sức hài lòng đối với tỷ phu tân nhiệm Kỷ Hải này.
Kỷ Hải cười ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của hắn.
Nhóm người đi Mục Nguyên đường bái kiến Lão Hầu gia cùng Lão phu nhân trước. Lục Diệp cùng Triệu thị đã ở đó, trong ngực Triệu thị còn ôm Lễ ca nhi đã được bảy tháng.
Đến chính viện, Lão Hầu gia cùng Lão phu nhân ngồi cao ở ở trên cao, vợ chồng son lần lượt dập đầu cho hai vị lão nhân gia, lại dâng lên lễ vật được chuẩn bị tỉ mỉ. Đưa cho Lão Hầu gia một cây roi ngựa chế tác tinh xảo, Lão Hầu gia là người yêu ngựa, đương nhiên hết sức yêu thích. Mà đưa cho Lão phu nhân thì lại là hai cuộn gấm vạn tự cẩm* Tứ Xuyên. Trân quý thì trân quý, lại thiếu sót một chút thành ý.
(*)匹万字不到头 [Vạn tự bất đáo đầu], con được xưng là vạn tự cẩm, vạn chữ văn, vạn tự quải, vạn bất đoạn, vạn tự khúc thủy đẳng, là một loại hoa văn hình học truyền thống trong văn hóa Trung Quốc có ý nghĩa cát tường.
Chân mày của Lão phu nhân cũng không khỏi nhíu lại, nhưng bới móc lại cũng không được gì. Trong lòng nàng có chút không thoải mái, vốn Lục Thanh Nhàn gả cho Kỷ Hải nàng cũng không quá hài lòng, thêm cái này lại càng không thoải mái.
Kỷ Hải đương nhiên hiểu rõ Lão phu nhân trăm loại gây khó dễ đối với hôn sự của Lục Thanh Nhàn, hắn và thê tử một lòng, đương nhiên sẽ không có hảo cảm gì đối với Lão phu nhân, cho nên mới cùng thê tử cùng nhau tuyển lễ vật này cho Lão phu nhân.
Trong lòng Lão phu nhân không thoải mái, Triệu thị nhìn Kỷ Hải và Lục Thanh Nhàn trai tài gái sắc, đứng ở một chỗ quả thực là một đôi trời đất tạo nên trong lòng lại càng không thoải mái. Kỷ phủ hiện giờ là một nhà hai Tiến sĩ, Kỷ Hải vừa tới Hàn Lâm viện không tới nửa năm, đã nhiều lần được Gia Hòa đế triệu kiến, mỗi lần tấu hắn cũng đều đúng mực thoả đáng, phá lệ để lại ấn tượng tốt cho hoàng đế. Mắt thấy tương lai hắn sẽ được trọng dụng.
Nhị phòng tìm được một vị kim quy tế như vậy, nữ nhi Thanh Nhân của mình tuổi cũng không nhỏ, cũng đến tuổi làm mai, nhưng nàng nhìn trúng mấy hộ nhân gia đều tránh Lục Thanh Nhân như rắn rết, cũng trách mình làm hư nữ nhi rồi, nàng ái mộ Lý Ngọc lại khiến cho mọi người đều biết. Truyền ra lời như vậy, người khác đương nhiên hoài nghi phẩm hạnh của nàng, huống hồ tính tình như vậy, ai nguyện ý cưới một nữ tử như vậy về nhà đâu chứ?
Đúng lúc Lục Thanh Nhân còn có một lốp xe sự phòng, đó chính là chất nhi nhà mẹ đẻ của nàng, con trai trưởng Triệu Thanh của Bình Lương Hầu phủ, hai người thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn, Triệu Thanh vẫn tình hữu độc chung đối với Lục Thanh Nhân, thật sự không được còn có thể gả Lục Thanh Nhân trở về nhà mẹ của mình. Cũng chính bởi vì vậy, Triệu thị mới hơi thở phào.
Triệu thị nghĩ tới những điều này, trong lòng càng không thoải mái.
Hai vợ chồng nhỏ nấn ná ở Mục Nguyên đường một chút, Lão Hầu gia và Lão phu nhân khích lệ dạy bảo một phen đơn giản như để cho hai người nâng đỡ lẫn nhau, sống tốt, bảo Lục Thanh Nhàn tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, sớm ngày thay Kỷ phủ khai chi tán diệp vân vân.
Về sau Lão Hầu gia và Lão phu nhân để vợ chồng son trở lại Thúy Phong uyển.
Rời khỏi Mục Nguyên đường, mọi người liền thấy thoải mái. Mọi người cười cười nói nói đi về phía Thúy Phong uyển, Lục Văn Vinh chạy đến bên cạnh Kỷ Hải xin ôm ôm, Kỷ thị trách cứ: “Lớn như vậy rồi còn nghịch, đừng quấn quít lấy tỷ phu của ngươi!”
Vinh ca nhi hiện giờ càng ngày càng mập, Lục Thanh Lam đã sớm ôm không nổi hắn, Lục Thần bận rộn công vụ, Lục Văn Đình ngày thường cũng rất ít ở bên trong hậu trạch, cho nên Vinh ca nhi đã thật lâu không có ai ôm.
Kỷ Hải rất thích tiểu cữu tử này, cười ôm lấy Vinh ca nhi, sau đó nói với Kỷ thị: “Không sao đâu, nhạc mẫu.” Vinh ca nhi ôm cổ của Kỷ Hải le lưỡi về phía mẫu thân.
Kỷ thị thấy tình hình này cũng không nói gì nữa.
Lục Thanh Lam lại ở một bên chế nhạo: “Tỷ phu sửa miệng cũng thật mau, tiếng ‘nhạc mẫu’ này gọi rất trôi chảy.”
Kỷ Hải bị nàng nói đến đỏ cả mặt, nhất thời ấp úng không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn từ trước đến giờ cũng biết tiểu cô nương thích nhất là trêu cợt người khác, nhưng là tân hôn yến, vẫn còn có chút chống đỡ không được.
Lục Thanh Nhàn hết sức tự nhiên ra mặt bênh vực: “Nha đầu chết tiệt kia chỉ biết nói đến người khác, ngươi không phải là cũng sửa miệng rất nhanh đấy thôi.” Lục Thanh Lam gọi Kỷ Hải tỷ phu đó mới là không ngượng chút nào.
Nào biết Lục Thanh Nhàn vừa nói xong, lại khiến cho Lục Thanh Lam bắt được nhược điểm, bĩu môi nói: “Tỷ tỷ có tỷ phu, ngay cả muội muội cũng không cần rồi.”
Lục Thanh Nhàn lập tức cũng đồng dạng giống Kỷ Hải, thoáng cái đỏ bừng mặt.
Lục Văn Đình hết sức không phong độ cười lên ha hả.
Kỷ thị nhịn cười điểm cái trán của Lục Thanh Lam, “Ngươi nói nhiều quá.”
Lục Thần giải vây cho Kỷ Hải: “Bảo Nhi nghịch ngợm, ngươi đừng trách.”
Kỷ Hải làm sao sẽ so đo cái này với Lục Thanh Lam, cười nói: “Không có việc gì không có việc gì! Ta thích không khí trong nhà thoải mái như vậy.”
Nhất thời đã đến Thúy Phong uyển, Kỷ Hải theo Lục Thần, Lục Văn Đình đi thư phòng phía trước nói chuyện.
Kỷ thị liền kéo Lục Thanh Nhàn đến nội thất, đuổi Lục Thanh Lam và Vinh ca nhi đi ra ngoài, hai mẫu nữ lặng lẽ nói chuyện.
Kỷ thị nói: “Cô gia đối đãi với ngươi tốt chứ?”
Lục Thanh Nhàn ngượng ngùng cúi đầu: “Hải biểu ca đối với ta vô cùng tốt, nương ngươi cứ yên tâm.” Kỷ thị là nhìn Kỷ Hải từng chút lớn lên, đối với nhân phẩm của hắn đương nhiên tin tưởng, nghe xong lời nói của nữ nhi cũng yên lòng.
Kỷ thị lại hỏi: “Đêm hôm đó các ngươi thành thân, có... thuận lợi không?” Sở dĩ hỏi như thế, đương nhiên là có nguyên nhân, Kỷ phủ không có thói quen an bài thông phòng, Kỷ Hải mặc dù đã mười bảy, nhưng vẫn là thân đồng tử, Kỷ thị là sợ hai người không hiểu nhân sự, gây ra chuyện cười nhạo.
Lục Thanh Nhàn phản ứng một chút mới hiểu được mẫu thân nói là cái gì, hai gò má không khỏi đỏ bừng. Nàng đang nhớ lại đêm động phòng hoa chúc, Kỷ Hải nóng nảy hồi lâu lại không tìm được đúng chỗ, hai người vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, loại chuyện này cũng không cách nào gọi người khác. May mắn mà lúc trước mẫu thân cho nàng xem qua cái loại tranh này, nàng chịu xấu hổ, chủ động phối hợp với Kỷ Hải, hai người lúc này mới xong việc.
Đừng thấy Kỷ Hải là một thư sinh, thật ra thân thể vô cùng giỏi, sau khi có một lần kinh nghiệm, ở trên giường vẫn long tinh hổ mãnh, hai ngày này cuộc sống của hai người có thể nói là hết sức... hài hòa.
Nhớ tới vừa lúng túng, vừa ngọt ngào.
Thấy mẫu thân hỏi cặn kẽ, Lục Thanh Nhàn hết sức khó xử, chẳng qua cũng biết mẫu thân tất cả đều là vì tốt cho nàng. Liền chịu đựng xấu hổ nhỏ giọng nói: “Đêm đó rất tốt... Vô cùng... thuận lợi...” Nói tới đây cơ hồ muốn che mặt.
Thật ra Kỷ thị cũng có chút lúng túng, chẳng qua vẫn cẩn thận hỏi nữ nhi tần số sinh hoạt vợ chồng, Lục Thanh Nhàn lần này thật sự che mặt, giận trách nói: “Nương ——”
Kỷ thị nói: “Ta là mẹ ruột ngươi, ngươi xấu hổ cái gì, ta nói những điều này cũng là vì tốt cho ngươi.”
Lục Thanh Nhàn bị buộc bất đắc dĩ, ấp a ấp úng nói.
Kỷ thị sau khi nghe nói: “Các ngươi tân hôn yến ngươi, cô gia không biết tiết chế, đều có thể lý giải. Loại chuyện này làm nhiều không tốt, ngươi cũng không thể để mặc hắn làm loạn, không thể mỗi lần muốn ngươi cũng đều cho hắn, các ngươi tuổi còn nhỏ quá, chớ bởi vì vậy mà phá hỏng thân mình. Còn có, loại chuyện này làm quá nhiều, đối với thanh danh của ngươi cũng không tốt.”
Lục Thanh Nhàn nghe rõ, gật đầu nói với mẫu thân: “Ta hiểu được, nương.”
Kỷ thị lại hỏi nàng bà bà Trần thị đối với nàng như thế nào, Trần thị sinh ba đứa trẻ, lão đại Kỷ Giang, lão nhị Kỷ Hải, lão tam Kỷ Châu.
Kỷ Giang lớn hơn Kỷ Hải bốn tuổi, không có thiên phú đọc sách, ở nhà xử lý công việc vặt, cưới một nữ nhi của quan nhỏ Cố thị làm vợ. Kỷ Châu nay năm mười hai tuổi, đang ở nhà theo tiên sinh đọc sách. Kỷ phủ chưa ở riêng, Lục Thanh Nhàn làm chị dâu, cơ hội tiếp xúc cùng tiểu thúc tử không nhiều lắm. Chẳng qua cơ hội gặp mặt chung đụng với trục lý (chị em dâu) này cũng là không ít.
Kỷ thị không lo lắng Trần thị đối với nữ nhi không tốt, lại có chút bận tâm quan hệ của nữ nhi với Cố thị không tốt. “Tẩu tử ngươi xuất thân không cao, đồ cưới cũng không hậu hĩnh như ngươi, nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ trưởng ấu có thứ tự, ngươi không thể vì mình là đích nữ Hầu phủ liền bất kính với nàng, gặp chuyện phải khiêm nhượng.”
Lục Thanh Nhàn gật đầu: “Cho dù nương không nói, ta cũng hiểu được.” Nàng chưa bao giờ là một cô nương lấy thân phận đè người. “Ta đang nghĩ, cắt bớthai nha đầu hầu hạ bên người đây?”
Kỷ thị nghe xong vội hỏi: “Đây là vì sao?”
Thì ra là dựa theo quy củ của Hầu phủ, mỗi một tiểu thư bên người đều có bốn nha hoàn thiếp thân hầu hạ, hai nha hoàn nhị đẳng, hai hoàn tam đẳng. Chẳng qua Lục Thanh Nhàn đến Kỷ gia mới phát hiện, Kỷ phủ từ trước đến nay luôn luôn khiêm tốn tiết kiệm, bà bà (mẹ chồng) thân là nữ chủ nhân trong phủ, bên người cũng chỉ có bốn nha hoàn hầu hạ, về phần tẩu tử Cố thị, vốn là xuất thân tiểu môn tiểu hộ, nha hoàn sai sử bên người cũng chỉ có hai cái.
Lục Thanh Nhàn cảm thấy chính mình không nên vượt qua tẩu tử, lúc này mới định cắt giảm nha hoàn bên người thành hai cái, chỉ để lại Đan Hương và Đan Khấu, đem Đan Trúc và Đan Yên còn lại trước đưa đến điền trang.
Kỷ thị nghe xong liên tục gật đầu, khích lệ: “Ngươi làm như vậy rất đúng.” Nói là nói như thế, nhưng nữ nhi là mình thiên kiều bách sủng nuôi lớn, nữ nhi bị ủy khuất, trong lòng nàng cũng có chút không dễ chịu. Nàng từ ái vuốt ve gương mặt của nữ nhi nói: “Ủy khuất con ta rồi.”
Lục Thanh Nhàn cúi đầu nói: “Hải ca ca đối đãi với nữ nhi vô cùng tốt, nữ nhi không cảm thấy ủy khuất.”
Kỷ thị thở dài một hơi, nghĩ thầm cũng may là trưởng nữ sống thanh bần đạo hạnh, nếu đổi lại là Bảo Nhi sợ là không chịu ủy khuất chính mình nhường nhịn người khác.
Hai mẹ con lại nói vài câu, Kỷ thị cuối cùng nói: “Chừng nào ngươi sinh hạ cho cô gia một nhi nửa nữ, ta mới yên tâm triệt để.”
Lục Thanh Nhàn xấu hổ đỏ mặt, cúi thấp đầu nói: “Nữ nhi còn sớm mà.” Nói là nói như thế, trong lòng nàng không phải là không không muốn đâu?
Bên này nói chuyện riêng tư rốt cục xong, hai mẹ con từ trong phòng đi ra, Vinh ca nhi liền chạy tới, ôm chân của mẫu thân nói: “Mẫu thân mẫu thân, chúng ta lúc nào thì ăn cơm a, Vinh ca nhi đói bụng!”
Kỷ thị liền cười, tiểu cật hóa này. Nàng nhìn canh giờ một chút, quay đầu nói với Lục Thanh Nhàn: “Nương sáng sớm đã bảo phòng bếp nhỏ chuẩn bị rồi, chúng ta lập tức ăn cơm.”
Kỷ thị liền phái người đi đi kêu ba người đàn ông trở về, các nam nhân nói chuyện quân quốc đại sự đến thao thao bất tuyệt, còn nhiều hơn chủ đề của các nữ nhân.
Khai tịch ngay tại bên trong nhà chính, đều là người một nhà, lại nói Kỷ Hải còn là biểu ca của Lục Thanh Lam, cũng không cần tị hiềm, liền không ngồi phân tịch, vây quanh trên một bàn lớn ăn cơm vô cùng náo nhiệt.
Vừa mới ăn xong, Lão phu nhân mang theo Triệu thị tới. Thì ra Tam phu nhân sau khi trở về nghĩ như thế nào trong lòng cũng không thoải mái, liền đi Mục Nguyên đường xúi giục Lão phu nhân một chuyến đưa hai thông phòng cho Kỷ Hải.
Nhị phòng ngươi không phải là mọi chuyện thuận ý ư, ta mạn phép cấp cho ngươi thêm chút không thoải mái.
Kỷ Hải và Lục Thanh Nhàn ở trước mặt nàng ân ái như vậy, Trương thị nhìn cũng có chút chướng mắt. Huống chi lúc trước nàng cũng đã trải qua loại sự tình này, năm đó nàng an bài Tào di nương vào bên người Ninh Hải Hầu thế tử, tương đương gián tiếp nhúng tay chuyện tình Ninh Hải Hầu phủ, được chút ít ngon ngọt, đươmg nhiên là làm không biết chán. Bị Triệu thị khuyến khích, cũng đồng ý.
Nghĩ đến sự thiên vị của Lão Hầu gia đối với Lục Thanh Nhàn, hai người hết sức tự giác tránh Lão Hầu gia, không tiện làm việc ở Mục Nguyên đường, liền chọn hai nha hoàn vóc người phát triển trực tiếp tới Thúy Phong uyển.
Kỷ thị không ngờ hai cái vị đại phật này lại tới nữa, vội vàng mời hai người tiến vào thượng tọa, ra lệnh nha hoàn hầu hạ trà ngon.
Lục Thanh Lam có chút kỳ quái, vừa rồi đã gặp ở Mục Nguyên đường rồi, lão thái bà này lại tới làm cái gì? Thấy nụ cười trên mặt Tam phu nhân, nàng liền dự cảm hai người kia đại khái là không có hảo tâm gì.
Sau khi Nhàn thoại vài câu, Lão phu nhân đi vào chính đề: “Vừa rồi ta nghe Nhàn nha đầu nói, cô gia hiện giờ mười bảy tuổi, bên người trả lại chỉ có một mình Nhàn nha đầu hầu hạ, chuyện này không thể được. Cho dù cô gia thương cảm Nhàn nha đầu chúng ta, nhưng chung quy không thể để cho người khác nói nha đầu của Hầu phủ chúng ta ghen tị không phải sao? Ta thấy ngươi phải thêm hai nha hoàn trong phòng Nhàn nha đầu. Trong phủ phía sau Nhàn nha đầu, còn có Tứ nha đầu đến Lục nha đầu ba cái chưa xuất giá đây này, không thể bởi vì một cá nhân nàng ảnh hưởng tới nhân duyên của bọn muội muội.”
“Chuyện này...” Kỷ thị nghe xong nhất thời tức nổ phổi. Hai vợ chồng vừa mới thành thân được ba ngày, Lão phu nhân và Triệu thị đã muốn nhúng tay đến trong phòng vợ chồng son.
Lúc ấy nhị phòng cùng Kỷ phủ nghị thân, Kỷ Hải không thể nạp thiếp là vấn đề Kỷ thị đề cập qua với huynh trưởng và tẩu tẩu, dĩ nhiên không thể nói rõ, tuy nói là ám hiệu, nhưng Kỷ Thành và Trần thị đều là một lời đáp ứng. Tổ mẫu Trương thị này không quan tâm suy nghĩ của Lục Thanh Nhàn chút nào, đã muốn trực tiếp an bài thông phòng cho Kỷ Hải.
Không đợi Kỷ thị mở miệng từ chối, Triệu thị liền nói: “Chắc là trong tay đại tẩu còn chưa có người chọn hợp ý, nương và ta đã sớm giúp các ngươi chuẩn bị xong rồi.” Nói xong sai Bành ma ma đi ra ngoài lĩnh người.
Sắc mặt Kỷ thị liền biến đổi: “Nương, cho dù là đưa người, cũng không có đạo lý vợ chồng son mới thành thân được ba ngày, liền nhét người vào phòng bọn họ chứ?” Chuyện này căn bản rõ ràng là muốn cho Lục Thanh Nhàn ngột ngạt đây mà.
Nụ cười của Trương thị thu lại, thản nhiên nói: “Nếu là chuyện sớm hay muộn, sớm một ngày muộn một ngày lại không giống nhau sao? Ta lại không buộc cô gia lập tức thu dùng những nha hoàn kia, chẳng qua là cho vợ chồng son bọn hắn dẫn về trước, lúc nào Nhàn nha đầu cảm thấy thích hợp, lại an bài các nàng cho cô gia thị tẩm. Nhàn nha đầu, ngươi nói có đúng hay không?”
Vậy mà còn đi hỏi Lục Thanh Nhàn, Lục Thanh Nhàn hễ nói một chữ không, sẽ bị chụp cái mũ ghen tỵ lên đầu.
Trong lòng Lục Thanh Nhàn cũng hết sức tức giận, nhưng tu dưỡng của nàng vô cùng tốt, cũng không hiện ra thay đổi chút nào. Nàng không lên tiếng, mà là nhìn Kỷ Hải một chút, nàng có lòng tin đối với Kỷ Hải, hiện giờ cục diện này cũng chỉ có Kỷ Hải nói ra giải vây mới thích hợp nhất.
Kỷ Hải liền nắm tay nàng, nhéo nhéo tựa như an ủi.
Kỷ Hải đang định nói chuyện, Bành ma ma đã dẫn hai nha hoàn mười sáu mười bảy tuổi đi đến. Hai nha hoàn này tuy là Lão phu nhân và Triệu thị lâm thời động tâm chuẩn bị, nhưng bộ dáng cũng không tệ. Hai người mặc bối tử màu hồng đỏ giống nhau, đều là làn da tuyết trắng, đều là mặt phấn má đào, khuôn dạng xinh đẹp, trên người có một lượng sức mạnh câu người.
Nữ hài của Nhị phòng sinh ra đều rất đẹp, Lão phu nhân và Triệu thị muốn trong thời gian ngắn như vậy tìm người có bộ dáng tốt như Lục Thanh Nhàn, vậy làm sao có thể? Nhưng bộ dáng hai nha đầu này mặc dù không được xinh đẹp như Lục Thanh Nhàn, nhưng bộ ngực của hai nha hoàn cao ngất, vòng eo tinh tế, cái mông ngạo nghễ ưỡn lên, vóc người cực kỳ bốc lửa. Toàn thân đều lộ ra một lượng sức mạnh cám dỗ.
Không thể không nói Lão phu nhân và Triệu thị vẫn rất hiểu rõ yêu thích của nam nhân.
Lão phu nhân chỉ vào Kỷ Hải nói: “Đây chính là cô gia, về sau hai người các ngươi phải hầu hạ cô gia và Tam cô nãi nãi cho tốt, giúp Tam cô nãi nãi phân ưu.” Về phần làm sao phân ưu, đương nhiên là phân ưu trên giường.
Hai nha hoàn được chỉ thị của Lão phu nhân, vội vàng bước lên phía trước thỉnh an Kỷ Hải và Lục Thanh Nhàn, “Ra mắt Tam Cô gia, ra mắt Tam cô nương.” Trước khi đến, Triệu thị đã thông qua với hai nha hoàn rồi, biết là để cho các nàng tới làm cái gì. Lúc trước hai người đều nghe nói qua vị tân cô gia này chính là tân khoa Thám hoa, văn thải phong lưu, trong lòng hai người đã rất nguyện ý, đợi các nàng nhìn thấy cô gia Kỷ Hải bộ dạng cao lớn tuấn mỹ khí chất nho nhã, phong độ nhẹ nhàng. Hai người lại càng nguyện ý mười hai vạn phần, trong lúc nhất thời ánh mắt nhìn về phía Kỷ Hải đều giống như mang theo cái móc.
Kỷ thị thấy tình hình bực này thiếu chút nữa tức điên rồi. Bình thường người ta yêu thương nữ nhi, cho dù là an bài thông phòng cho nữ nhi tôn nữ, cũng chỉ chọn lựa bộ dáng không phát triển, phúc hậu đàng hoàng, hai nha hoàn này vừa tiến đến đã dùng ánh mắt sáng loáng nhìn chằm chằm Kỷ Hải, người như vậy muốn để cho các nàng tiến vào, nhất định sẽ tranh đoạt ghen tuông, huyên náo gà chó không yên.
Kỷ Hải cũng bị hai nha hoàn này to gan nhìn khiến toàn thân không được tự nhiên. Hắn cũng không phải là kẻ háo sắc, huống hồ cho tới nay trong lòng cũng chỉ có một mình biểu muội, đối với hai nha hoàn không đứng đắn này trong lòng cảm thấy chán ghét.
Lão phu nhân thấy hai nha hoàn đã ra mắt Kỷ Hải, liền buộc Lục Thanh Nhàn tỏ thái độ: “Nhàn nha đầu, hai nha hoàn này ngươi cũng đã xem qua rồi, đều là người vô cùng phát triển, thu hay là không thu, ngươi cũng nên nói a?”
Lục Thanh Nhàn đang định nói chuyện, Kỷ Hải lôi kéo tay áo của nàng, đứng ra hành lễ nói: ” Tổ mẫu, Tam thẩm thẩm.”
Lão phu nhân và Triệu thị liếc mắt nhìn nhau, nếu là do nam nhân mở miệng càng tốt hơn. “Nếu Nhàn nha đầu không chịu tỏ thái độ, thì để cô gia tự mình nói đi.” Trên đời này vốn không có mèo không thích trộm đồ tanh mà, Lão phu nhân và Triệu thị rất tin tin tưởng điểm này.
Kỷ Hải cất cao giọng nói: “Hai nha hoàn này chính là tổ mẫu ban tặng, trưởng giả ban thưởng không dám từ, vốn không nên từ chối. Nhưng là tôn nữ tế từng phát ý nguyện trước phật, đời này chỉ chăm sóc một ming biểu muội mà sống, không nạp thiếp cũng không cần thông phòng. Lão phu nhân và Tam thẩm thẩm sợ là có chỗ không biết, Kỷ gia chúng ta chính là thư hương thế gia, không nạp thiếp luôn là truyền thống bất thành văn trong tộc, ta thân là con em Kỷ thị, không thể phá quy củ này. Cho nên, hảo ý hai vị lão nhân gia ta tâm lĩnh, hai vị cô nương này, ta cũng không dám tiếp nhận.”
Hắn nói chuyện nhã nhặn tư văn hữu lễ, khiến làm cho hai người đụng phải cái đinh mềm.
Triệu thị không khỏi kinh ngạc, nàng vẫn là đầu tiên gặp nam tử muốn “Chung thủy một lòng” như vậy. “Hai nha hoàn này bộ dáng tính tình đều vô cùng trưởng thành, cô gia không ngại nghĩ lại sao?”
Kỷ Hải hòa nhã nói: “Không cần nghĩ lại, ta Kỷ Hải có thể lấy được biểu muội, là phúc khí của ta đã tu luyện suốt cuộc đời này, vu nguyện túc hĩ* là đủ, cũng không dám có yêu cầu xa vời gì nữa.” Nói xong ẩn tình nhìn Lục Thanh Nhàn.
(*)于愿足矣 [vu nguyện túc hĩ]
Vu —— đối với, cho
Nguyện —— nguyện vọng, tâm nguyện
Túc —— thỏa mãn, đầy đủ
Hĩ —— từ ngữ khí, giống như từ “A” “lạp”... của hiện tại.
Cho nên “vu nguyện túc hĩ” có ý nghĩa là đối với nguyện vọng, đã đầy đủ, đã thỏa mãn rồi.
Trong lòng Lục Thanh Nhàn cảm động, tuy rằng buông mắt, nhưng càng nắm chặc bàn tay to của hắn.
Kỷ thị thở phào nhẹ nhõm, không ngờ cô gia cấp lực như vậy. Đối với Kỷ Hải càng là mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng vừa lòng. “Lão phu nhân, Tam đệ muội, nếu cô gia không muốn, ta thấy chúng ta vẫn là không cần phải miễn cưỡng vợ chồng son bọn họ a.”
Hai nha hoàn này chính là đưa cho Kỷ Hải, bản thân Kỷ Hải không cần, còn có lý do gì đưa đi nữa? Lão phu nhân cũng cảm thấy mất mặt, nặng nề gõ quải trượng, nói: “Nếu cô gia đã không thích, chúng ta còn có cái gì để nói, đi thôi!”
Kỷ thị vẫn lưu vợ chồng son đến giờ Mùi, quy củ của lại mặt ba ngày là nhất định phải trở về nhà chồng trước khi mặt trời xuống núi, thấy thời gian không thể kéo nữa, Kỷ thị mới lưu luyến không rời tiễn vợ chồng son đi ra cửa.
Hai người leo lên xe ngựa sơn đen, không có người khác, Lục Thanh Nhàn mới tựa vào trong ngực Kỷ Hải, “Hải ca ca, hôm nay cám ơn ngươi.”
Kỷ Hải khẽ hôn cái trán của thê tử: “Vợ chồng vốn là nhất thể, bọn họ muốn nhục nhã ngươi, liền giống như nhục nhã ta, ta đương nhiên phải giúp ngươi phản kích.”
Lục Thanh Nhàn chỉ cảm thấy lồng ngực hắn rộng lớn cường tráng, tựa vào trong lòng ngực của hắn hết sức kiên định. Không khí hết sức tốt đẹp, Lục Thanh Nhàn hưởng thụ một lát mới ngẩng đầu lên nhìn mặt của hắn nói: “Hải ca ca hôm nay nói đến, trước phật hạ ý nguyện... gì gì đó, có phải thật vậy hay không?”
Kỷ Hải tùy tiện nói ra lừa gạt Lão phu nhân và Triệu thị cũng là có khả năng.
Kỷ Hải cười nhéo mặt của nàng, “Đương nhiên là thật.”
Cả khuôn mặt Lục Thanh Nhàn đều sáng lên. Yêu là thay đổi tính cách con người ta, nàng là đại gia khuê tú đi nữa, cũng sẽ không khoan dung lớn đến trình độ có thể cùng nữ nhân khác hưởng dụng trượng phu của mình như vậy, trừ phi nàng căn bản không thương người nam nhân này. Lúc trước Kỷ thị từng ám chỉ nàng, Kỷ Hải sẽ không nạp thiếp, hiện tại lại có chính miệng Kỷ Hải hứa hẹn, trong lòng nàng liền hoàn toàn an tâm rồi.
Nàng ôm chặt eo của Kỷ Hải, nỉ non: “Hải ca ca, ngươi đối đãi với ta thật tốt!”
Kỷ Hải không nhịn được động tình, cúi người xuống ngăn lại môi anh đào của nàng, nếu là đổi lại bình thường, Lục Thanh Nhàn tuyệt đối sẽ không cho phép Kỷ Hải ở trong xe ngựa thân mật với nàng, nhưng hôm nay khác, nàng chẳng những không kháng cự, ngược lại còn nhiệt tình đáp lại Kỷ Hải.
Thật lâu sau, hai người mới từ từ tách ra. Lục Thanh Nhàn có chút ngượng ngùng sửa sang quần áo của mình, cáu giận liếc Kỷ Hải một cái. Hai người mới trải qua việc đời, không phải là Kỷ Hải ngây thơ vô tri, phen thân mật vừa rồi, hai cái tay lớn của hắn cũng không nhàn rỗi.
Kỷ Hải cũng đang thưởng thức kiều thái của thê tử, chỉ cảm thấy càng xem càng yêu, hận không thể đem nàng thực hiện ngay tại chỗ, nhưng là biết nàng chắc chắn sẽ không đáp ứng, hắn không muốn bắt buộc thê tử, liền một lòng mong đợi ban đêm đến sớm một chút.
Lục Thanh Nhàn thật vất vả mới sửa sang lại xiêm y ổn thoả, mới thương lượng chính sự với Kỷ Hải. “Hải ca ca, ta định cắt bớt hai nha hoàn...” Kỷ Hải ngây người, chợt hiểu ý của nàng. Cười nói: “Đại tẩu là người nhỏ mọn...”
Lục Thanh Nhàn cắt đứt lời của hắn: “Ta không phải là lo lắng đại tẩu giận ta, trưởng ấu có thứ tự, ta đây làm đệ muội, vốn không tiện vượt qua đại tẩu. Huống hồ bên cạnh nương cũng chỉ có bốn nha hoàn, ta chung quy cũng không thể noi theo nương a? Truyền đi là một thanh danh gì?”
Kỷ Hải đương nhiên biết rõ nàng nói đều có lý, nhưng hắn cũng biết thê tử từ nhỏ lớn lên ở Hầu phủ, ăn mặc chi phí đều là nhất đẳng, là được nuông chiều lớn lên, hiện giờ bỗng nhiên để cho nàng trải qua loại cuộc sống này, nàng sao có thể quen? Nhớ tới sau khi kết hôn một ngày, Lục Thanh Nhàn liền thu tất cả trang sức trân quý vào, chỉ mang theo một cây kim trâm bình thường gặp gỡ đại tẩu còn có các thân thích, đại khái là sợ ăn mặc quá mức hoa lệ không thể dung nhập vào Kỷ gia đi... Kỷ Hải thương tiếc ôm nàng vào trong ngực, “Kỷ gia không phải là nhà đại phú hào, ủy khuất ngươi rồi.”
Lục Thanh Nhàn nói: “Chỉ cần chúng ta có thể sống tốt, ta không ủy khuất chút nào.”***
Qua mười lăm tháng tám, Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền được phong làm Yến quận vương, xuất cung khai phủ. Ngày đó Hoàng trưởng tử cùng Nhị hoàng tử vừa xuất cung chính là vị trí thân vương, đến lão tứ Tiêu Thiểu Huyền lại chỉ phong Yến quận vương, hiển nhiên Gia Hòa đế đối với những hoàng tử này cũng là thân sơ có khác.
Hoàng đế ban thưởng một phủ đệ ở phố nhỏ Lão Quân cho hắn làm vương phủ, nội vụ phủ chỉ tốn ba tháng tu sửa xong tòa nhà của hắn —— có thể thấy được là cho có lệ. Gia Hòa đế không coi trọng hoàng tử này lắm, Tiêu Thiểu Huyền lại không có mẫu tộc cường lực làm núi dựa, người của nội vụ phủ hết sức bợ đít, đương nhiên sẽ không vì một vị hoàng tử có cũng được mà không có cũng không sao như vậy phí tâm phí lực.
Đối với chuyện xuất cung này, trong lòng Tiêu Thiểu Huyền vừa có mấy phần cao hứng cũng có chút mất hứng. Cao hứng chính là, hắn từ đó chân chính trở thành chủ một phủ, ở trong Yến vương phủ hắn nói một không hai, hắn chính là luật pháp, lúc trước trong hoàng cung đại phật quá nhiều, hắn lại không có vương tước, đương nhiên không tới phiên hắn nói. Còn có một điểm, sau khi xuất cung khai phủ, hắn có thể giống như lão đại và lão nhị, danh chính ngôn thuận địa tham dự triều chính, chỉ cần hắn thật sự có bản lĩnh, phụ hoàng tự nhiên sẽ nhìn ở trong mắt, lũ triều thần cũng sẽ nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Khoảng cách giữa hắn vị trí cửu ngũ chí tôn kia cũng sẽ càng ngày càng gần.
Về phần chỗ không cao hứng, sau khi xuất cung khai phủ, hắn nếu muốn tiến cung tới thỉnh an Gia Hòa đế, sẽ không có dễ dàng như vậy nữa. Gia Hòa đế vốn không tính là sủng ái hắn, hắn không còn có thể thường xuyên đến chà xát cảm giác tồn tại trước mặt phụ hoàng nữa, thời gian dài phụ hoàng có thể sẽ quên hắn a!
Dù sao mặc kệ có cao hứng hay không, Tiêu Thiểu Huyền tuyệt đối không dám kháng mệnh không dời ra khỏi hoàng cung.
Trước đây, Tiền Hoàng hậu đã chọn xong cho hắn hai vị hoàng phi một chính một trắc. Tiêu Thiểu Huyền xuất cung không lâu, hoàng đế liền hạ lệnh cho nội vụ phủ bắt đầu xúc tiến hôn sự của hắn.
Hôn lễ của Tiêu Thiểu Huyền định tại mùng hai tháng mười. Chẳng những quan lớn đương triều như Lão Hầu gia, Lục Hãn, Lục Thần này đó nhận được thiếp mời, ngay cả Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Dung và Lục Thanh Lam còn tại trong khuê phòng cũng nhận được thiếp mời.
Lục Thanh Lam đương nhiên không biết phần thiếp mời này Tiêu Thiểu Huyền chính là người phân phó thủ hạ đặc biệt viết cho Lục Thanh Lam, mục đích không gì ngoài chính là muốn tại ngày thành thân kia gặp tiểu cô nương này một lần.
Lục Thanh Lam trực tiếp quăng thiếp mời vào trong đống rác. Mặc dù trên thiếp mời kia đang đóng con dấu đỏ tươi của nội vụ phủ, chỉ cần ngày đó nàng tuyên bố với bên ngoài mình bị bệnh, Tiêu Thiểu Huyền cũng không có cách nào khác bắt nàng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Gia Sủng Tức
Chương 90: Lại mặt
Chương 90: Lại mặt