Người vừa tới chính là Thập hoàng tử Tiêu Thiểu Vĩ, hắn và Lục Văn Đình tính tình hợp nhau, thường xuyên đi săn cùng nhau, đã trở thành bằng hữu cực kỳ tốt, bởi vậy thấy xe ngựa của Trường Hưng Hầu phủ bị tập kích, tất nhiên là phải giúp một tay.
Vừa đúng lúc này, rèm xe vén lên, liền thấy một thiếu nữ tuyết phu hoa mạo trong ngực ôm một cô nương, toàn thân đều là máu kêu một tiếng: “Mau chặn thích khách kia lại.”
Trong lòng Tiêu Thiểu Vĩ cả kinh, hắn nhận ra người thiếu nữ này là Lục Thanh Lam. Giữa chúng huynh đệ, hắn và Tiêu Thiểu Giác, có thể nói là quan hệ tốt nhất. Tâm tư của Tiêu Thiểu Giác mặc dù thâm trầm khó dò, hắn lại nhiều ít biết rõ một chút, biết địa vị của Lục Thanh Lam trong lòng hắn, bởi vậy thấy Lục Thanh Lam bộ dáng này, liền không khỏi kinh hãi.
Hắn đam mê đi săn, ngày thường ra vào cung đều mang theo cung tên. Giờ phút này hắn không do dự nữa, lập tức giương cung lắp tên, nhắm ngay thân ảnh điên cuồng chạy phía trước, “Vèo” một mũi tên bắn ra, tài bắn cung của Tiêu Thiểu Vĩ cao minh, thích khách kia nghe được tiếng vang khác thường, tên đã gần ngay trước mắt, muốn tránh cũng không còn kịp rồi. Hắn chỉ có thể liều mạng né tránh chỗ hiểm, mũi tên kia liền hung hăng đâm vào đầu vai của hắn.
Thân thể hắn dừng lại một chút, mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba của Tiêu Thiểu Vĩ đã nối gót tới, võ công của thích khách kia cực cao, vừa rồi trúng một mũi tên, là bởi vì lúc trước không phòng bị. Lúc này chỉ thấy hắn lăn một vòng trên mặt đất, liền dễ dàng tránh được hai mũi tên, sau đó dùng tốc độ cực nhanh xông vào một ngõ hẻm.
Tiêu Thiểu Vĩ thúc ngựa chạy qua, thấy trong ngõ nhỏ kia đã sớm không có thân ảnh của thích khách.
Hắn “Hừ” một tiếng, phái hộ vệ của mình tiếp tục đuổi theo, mình thì đi tới trước xe ngựa của Lục Thanh Lam, “Lục cô nương, ngươi không sao chứ?”
Lục Thanh Lam giờ phút này đang ôm Đại Vân, dùng một cái khăn tay gắt gao buộc miệng vết thương của nàng, phòng ngừa nàng chảy máu quá nhiều mà tử vong. Nàng nhìn qua cả người toàn là máu, nhưng đều là máu của Đại Vân.
Nàng lo lắng nói với thập hoàng tử: “Thập điện hạ, ta không sao! Tạ ơn điện hạ viện thủ, thị nữ của ta vì cứu ta bị thương rất nặng, ta không tiện xuống xe tự mình cảm ơn ngươi, kính xin điện hạ thứ lỗi.”
Tiêu Thiểu Vĩ gật đầu: “Thị nữ của ngươi là người trung nghĩa, ngươi mang nàng hồi phủ trước, cứu tính mạng nàng quan trọng hơn. Chuyện bên này ta sẽ giúp ngươi báo lên Thuận Thiên phủ và Ngũ thành binh mã tư.”
Lục Thanh Lam liên tục nói cám ơn, biết bây giờ không phải là thời điểm khách sáo, phân phó phu xe ra roi thúc ngựa trở về Trường Hưng Hầu phủ.
Kỷ thị nghe nói Lục Thanh Lam trên đường về nhà gặp phải thích khách, sợ tới mức hồn phi phách tán, thấy toàn thân nữ nhi toàn là máu ôm Đại Vân xuống xe ngựa, ngay cả hai chân cũng mềm nhũn, đợi lên tiếng hỏi rõ nữ nhi không bị thương, máu trên người nàng đều là của Đại Vân, lúc này mới yên lòng.
Mọi người dùng võng mềm đem Đại Vân về Y Lan tiểu trúc, Chu tiên sinh đã sớm chờ ở nơi đó. Bôi thuốc chữa thương lên cho Đại Vân, lại băng bó miệng vết thương.
Lục Thanh Lam lo lắng hỏi: “Chu tiên sinh, Đại Vân không sao chứ?”
Chu tiên sinh nói: “May mà vết thương không nhiễm độc, Đại Vân cô nương lại ngay thời khắc mấu chốt tránh được chỗ yếu hại, tính mạng hẳn là không có gì đáng ngại rồi, chẳng qua muốn trở lại như lúc đầu, sợ là phải nghỉ ngơi nửa năm trở lên.”
Lục Thanh Lam nghe nói Đại Vân tính mạng không lo, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ thị lúc này mới nói: “Bảo Nhi, có phải ngươi đắc tội người nào bên ngoài hay không, đang yên lành, tại sao có thể có người đến ám sát ngươi?” Lục Thanh Lam chỉ là một nữ tử khuê phòng, người nào lại điều động cao thủ như thế, ý đồ cướp đi tính mạng của nàng?
Trong đầu Lục Thanh Lam hiện lên ánh mắt ngoan độc liều lĩnh của Thanh Huệ quận chúa, trong lòng hận cực kỳ. Ngoài miệng lại nói: “Nương, ta cũng trăm bề không lý giải được. Ta ngày thường cũng không đi ra ngoài, có thể trêu chọc đối thủ nào, chẳng lẽ là có người nhầm xe ngựa, tìm lộn mục tiêu?” Lục Thanh Lam không muốn làm cho Kỷ thị lo lắng, liền không nói cho nàng biết chân tướng.
Kỷ thị nghĩ lại cũng có đạo lý. Lại trấn an nữ nhi vài câu, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lộ vẻ bị kinh sợ không nhỏ, lúc này mới để nàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Lục Thanh Lam trở lại phòng của mình, Mặc Cúc hầu hạ nàng thay quần áo dính máu, tắm rửa, lại đổi một thân xiêm y khô ráo rộng rãi. Nàng ngồi ở trên giường, tiểu nha hoàn dâng nước trà lên, nàng cầm lấy chén trà nhỏ lại phát hiện tay run đến lợi hại, hoàn toàn không khống chế được, chén trà nhỏ trong tay không ngừng vang lên đinh đinh đang đang.
Chuyện phát sinh trong nháy mắt kia, nàng còn có thể bắt buộc mình tỉnh táo lại, xử lý chuyện xảy ra, nhưng đợi tinh thần nàng buông lỏng, nàng mới biết sợ. Nếu không phải Tiêu Thiểu Giác đưa Đại Vân tới, nếu không phải Đại Vân dũng cảm quên mình thay nàng cản một kiếm, nàng rất có thể đã bị người ta đâm một lỗ thủng ở trên người. Nàng cũng không giống Đại Vân, Đại Vân còn có thể thời khắc mấu chốt tránh được chỗ yếu hại, nàng lại không có bản lĩnh kia.
Lục Thanh Lam miễn cưỡng uống hai ngụm nước, nói với Mặc Cúc và Mặc Hương: “Các ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi.” Hai thiếp thân nha hoàn cũng bị sợ không nhẹ.
Hai người đáp ứng một tiếng lui ra ngoài.
Lục Thanh Lam vừa định lên giường nằm một cái, chợt nghe thấy cửa “Két” một tiếng bị đẩy ra, một người lặng yên không một tiếng động đi vào. Lục Thanh Lam nâng đầu nhìn nhất thời ngây người, chỉ thấy người tới mặc trực chuyết màu xanh nhạt thêu hoa văn ngầm, anh tuấn tuyệt luân, trên người có một luồng cảm giác áp bách nhàn nhạt, đúng là Tiêu Thiểu Giác.
“Sao ngươi lại tới đây? Giờ là ban ngày!”
Từ lần trước sau khi Lục Thanh Lam biểu hiện bất mãn mãnh liệt đối với việc hắn tùy tiện ra vào khuê phòng của mình, Tiêu Thiểu Giác không còn thông qua mật đạo tới nơi này nữa.
Chẳng qua hôm nay hắn nghe nói tiểu cô nương bị ám sát ở trên đường cái, mật thám phản hồi tin tức về, đều nói cả người Lục Thanh Lam toàn là máu, không biết nàng có bị thương không. Tiêu Thiểu Giác sau khi biết được tin tức này, trái tim nhảy chậm nửa nhịp, mặc dù biết rõ mình và nàng đồng mệnh tương liên, nếu nàng bị thương mình không thể nào không biết, hắn vẫn là kìm nén không nổi trong lòng vô cùng lo lắng bất an, lúc này buông hết mọi chuyện, thông qua mật đạo đi vào khuê phòng của nàng gặp nàng.
Nàng vui hay không vui, lần này hắn cũng không còn bận tâm nữa.
Hắn nhìn thấy người trong lòng sắc mặt tái nhợt, ngồi ở chỗ kia giống như một con thỏ nhỏ hoảng sợ, không khỏi đau lòng vạn phần, bước nhanh đi tới phía trước, trước khi Lục Thanh Lam chưa kịp phản ứng, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng.
Tiêu Thiểu Giác mặc dù năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng cao lớn anh tuấn, khuôn mặt tuấn mỹ, thần sắc cương nghị, đã là một nam tử hán chân chính. Lục Thanh Lam bị hắn ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở của nam tử mãnh liệt vờn quanh nàng, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của hắn đập như đánh trống. Lục Thanh Lam vừa rồi bị kinh hách, giờ phút này dán vào lồng ngực của Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy hết sức an toàn, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn còn quên đẩy hắn ra.
Một lát sau, nàng rốt cục phản ứng, ra sức đẩy Tiêu Thiểu Giác ra: “Ngươi làm gì vậy?”
Vừa rồi mỹ nhân trong ngực, Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy thân thể yêu kiều mềm mại trong ngực, trên người còn có một loại hơi thở nhàn nhạt phảng phất như hoa, muốn chết nhất chính là hai bọc nhỏ trước ngực của nàng đặt ở trên ngực của hắn, khiến hắn không nhịn được tâm viên ý mã, nơi nào đó của thân thể trong khoảnh khắc có phản ứng.
Cũng chỉ đành mạnh mẽ nhẫn nại lại.
Tiêu Thiểu Giác thầm hô kỳ quái. Lúc trước Trinh Phi tặng hai mỹ nhân tuyệt sắc cho hắn, lại nói hai nha đầu kia tuổi lớn hơn so với Lục Thanh Lam vài tuổi, phát dục tốt hơn, quả đào mật của người nào cũng thành thục, hắn sao lại không sinh ra chút tâm tư khác nào đối với các nàng, mà tiểu nha đầu này vẫn là quả đào non, hắn đã muốn phạm tội với nàng như vậy?
Lục Thanh Lam vừa đẩy một chút, hắn thuận thế buông lỏng nàng ra, ngồi ở trên giường, sửa sang lại vạt áo của mình, che đi chỗ xấu hổ ở hạ thân.
Lục Thanh Lam cũng không biết ý nghĩ xấu xa trong lòng hắn, nếu không đã tức điên. Nàng lại hỏi một lần nữa: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Tiêu Thiểu Giác cũng có chút hối hận, vừa rồi quá gấp gáp rồi, có chút mất bình tĩnh, thoải mái vào phủ thăm nàng. Hắn ho khan một tiếng cũng không trả lời, chỉ nói: “Ngươi không sao chứ?”
Lục Thanh Lam trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta hỏi thì ngươi nói đi chứ? Ngươi nếu còn dám động thủ động cước với ta, ta liền… ta liền…” Nàng nghĩ nửa ngày, thế nhưng không nghĩ ra chuyện gì có thể uy hiếp hắn, hận đến nghiến răng.
Tiêu Thiểu Giác thấy bộ dáng này của nàng, cười nói: “Có thể tức giận, có thể nổi cáu, xem ra là không có việc gì.”
Lục Thanh Lam cả giận nói: “Ngươi còn dám nói lung tung.” Cầm lấy một cái gối ném tới.
Tiêu Thiểu Giác cũng không tránh né, cứ mặc cho gối kia đập ở trên người mình. Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của Lục Thanh Lam nói: “Nghe nói ngươi bị người hành thích, bổn Vương lo lắng vô cùng, không nghĩ ngợi liền lẻn vào phủ gặp ngươi, Bổn vương đối với ngươi một tấm chân tình, ông trời có thể chứng giám, ngươi chính là hồi báo Bổn vương như vậy sao?”
Hắn nói rất chân thành, khiến Lục Thanh Lam không thể không tin tưởng lời hắn nói.
Tiêu Thiểu Giác lại nói: “Vừa rồi Bổn vương ôm ngươi cũng là do không kìm lòng nổi, tuyệt không có ý đường đột chiếm tiện nghi của ngươi.” Chỉ có điều có chút phản ứng không chịu hắn khống chế phía sau mà thôi.
Lục Thanh Lam thật ra cũng cảm kích hắn, nếu không phải hắn dự đoán trước, đưa Đại Vân tới đây, sợ rằng mình hôm nay sẽ phải phơi thây tại chỗ rồi. Chớ nói chi là lúc trước hắn còn cứu mình nhiều lần như vậy, lần trước ở Khánh vương phủ, hắn vì cứu mình, trực tiếp đưa tay đi bắt cái roi đầy gai ngược của Thanh Huệ quận chúa, tấm lòng của hắn đối với mình quả thực là thật lòng giống như hắn nói.
Tiêu Thiểu Giác thấy nàng không nói lời nào, kiên trì nỗ lực nói một câu: “Đối với ta mà nói, ngươi, quan trọng giống như là tính mạng của ta!” Câu này không phải là lời tỏ tình, mà là lời chân thực.
Vị Vương gia âm tàn lãnh khốc này bỗng nhiên thay đổi bất ngờ, trở nên thâm tình chân thành, buồn nôn khiến Lục Thanh Lam cảm thấy thật sự khó có thể thích ứng.
Nhất thời Lục Thanh Lam cũng không biết nên ứng đối như thế nào.
Hai người lặng yên chốc lát, Lục Thanh Lam mới ấp úng nói: “Ta không sao, cũng không bị thương, ngươi cũng thấy đấy!”
Không khí này quá vi diệu rồi, Lục Thanh Lam cũng không dám để hắn ở lại lâu: “Hiện tại ngươi vẫn là đi mau đi, nếu để người khác thấy được, ta nào còn mặt mũi để sống?”
Tiêu Thiểu Giác chính là muốn đến nhìn xem tiểu cô nương rốt cuộc có bị thương không, hiện giờ chuyện xong xuôi, hắn cũng không phải là không thể đi, nhưng hắn và nàng nói nhăng nói cuội hồi lâu, cái chỗ nào đó không có ý định “hạ sốt” chút nào, nếu hắn đứng lên, thế nào cũng bị nàng phát hiện. Một mặt là Khánh vương điện hạ mình mất thể diện, một mặt khác, tiểu cô nương này còn không biết sẽ tức giận thế nào đâu, cho nên Tiêu Thiểu Giác hiện tại không thể đi.
Liền tìm lời nói tiếp cùng nàng.”Đại Vân thế nào?”
Nói đến Đại Vân, giọng nói Lục Thanh Lam nhu hòa một chút: “Đại Vân tỷ tỷ bị thương rất nặng, may mà không nguy hiểm tính mạng.” Liền đem lời Chu tiên sinh nói với hắn.
Tiêu Thiểu Giác hỏi rất nhiều vấn đề, hỏi rất tỉ mỉ, ban đầu Lục Thanh Lam cho là hắn là quan tâm thuộc hạ của mình, dù sao Đại Vân vì nàng mà bị thương, trong lòng nàng rất áy náy, còn nhẫn nại trả lời từng cái, càng về sau nàng phát hiện người này hỏi rất nhiều vấn đề lặp lại, liền mơ hồ cảm giác có chút không đúng.
Tiêu Thiểu Giác thông minh tuyệt đỉnh, lời người khác nói với hắn, chỉ một lần là hắn có thể nhớ được nhất thanh nhị sở, vậy mà hắn hỏi lại vấn đề vừa hỏi như vậy, chỉ có thể, chính là hắn căn bản không để những vấn đề này ở trong lòng.
Lục Thanh Lam nhất thời không rõ trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, thử dò xét: “Ngươi là đang trì hoãn thời gian ư?”
Tiêu Thiểu Giác không ngờ nàng nhạy cảm như vậy, cười xấu hổ, kéo chủ đề nói: “Chủ mưu của chuyện lần này, nhất định là Thanh Huệ quận chúa không thể nghi ngờ.”
Lục Thanh Lam quả nhiên bị hắn hấp dẫn lực chú ý: “Ngươi có chứng cứ gì xác thực không?” Thật ra nàng cũng hoài nghi chuyện này là Thanh Huệ quận chúa chủ mưu.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Tạm thời còn chưa có, chẳng qua ngoại trừ nàng sẽ không có người khác. Huống chi phương thức hành động của thích khách kia, cực kỳ giống tử sĩ Bắc Cương.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Gia Sủng Tức
Chương 133: Tham vọng
Chương 133: Tham vọng