*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thanh Lam ngày hôm qua vừa mệt vừa sợ, nửa đường còn gặp phải lợn rừng, sợ tới mức gần chết. Lúc này rốt cuộc đã có cơ hội phát tiết, ôm eo Tiêu Thiểu Giác, nước mắt liền rơi xuống: “A Giác, ngươi rốt cuộc tỉnh lại, ngươi có biết không, ngươi sốt rất lợi hại ngươi ngươi suýt chút nữa làm ta sợ muốn chết!”
“Không có chuyện gì nữa! Không có chuyện gì nữa!” Tiêu Thiểu Giác nhẹ vỗ về tóc của nàng, nói: “Có ta ở đây rồi, vấn đề gì cũng có thể giải quyết, ngươi đừng sợ! Đừng sợ!”
Hắn vừa an ủi, Lục Thanh Lam liền khóc càng lợi hại hơn, vừa khóc thút thít vừa nói: “Ta vì tìm thuốc cho ngươi, trên đường trở về, gặp phải một con lợn rừng, ta cho rằng nó sẽ công kích ta, làm ta sợ muốn chết! Ta thiếu chút nữa sẽ không gặp được ngươi rồi!”
Trong lòng Tiêu Thiểu Giác dâng lên yêu thương nồng đậm, “Vì ta, khiến ngươi chịu khổ! Đợi bệnh của ta tốt rồi, ta nhất định giúp ngươi bắt con lợn rừng kia, hừ, dám hù dọa vương phi của bổn vương? Xem ta có nướng nó ăn không.”
Lục Thanh Lam nghe hắn nói thú vị, không khỏi “phốc xuy” một tiếng cười. Tiêu Thiểu Giác cũng nở nụ cười, lúc trước tiếp xúc với ngươi, cảm thấy ngươi là cô nương đặc biệt cao ngạo... Nhưng ngươi xem ngươi hiện tại xem, vừa khóc vừa cười, giống cái gì!”
Lục Thanh Lam bị hắn nói thẹn thùng, không nhịn được dùng quyền đập hắn một cái. Hắn thừa cơ nằm ngã xuống đất, kêu lên “Ai ôi”, “Bây giờ còn chưa thành thân đâu, đã muốn mưu sát thân phu a?”
Lục Thanh Lam mới nhớ tới trên bả vai hắn có thương tích. Vội vàng nói: “Ngươi không sao chứ, ta không phải cố ý, vừa rồi ta quên!”
“Ai u, vai của ta đau quá!”
Lục Thanh Lam sợ hãi, “Vậy làm sao bây giờ, nếu không ta cởi băng gạc xem cho ngươi?”
Tiêu Thiểu Giác khoát tay: “Cho dù có chút đau, nhưng không chết người được. Ngươi thay ta thổi một chút, là có thể khá hơn.”
Lục Thanh Lam hồ nghi nói: “Thổi có thể làm được gì?”
Tiêu Thiểu Giác cực kỳ kiên trì: “Ta nói hữu dụng là hữu dụng, ngươi thổi đi.”
Lục Thanh Lam không lay chuyển được hắn, đành phải dựa theo cách nói của hắn, cẩn thận thổi thổi ở trên bả vai của hắn. Tiêu Thiểu Giác nói: “Không phải là ở đó, đi lên một chút.”
Lục Thanh Lam liền xê dịch về phía trước, lại thổi ra một hơi.
“Cũng không phải là nơi đó, lại lên trên!”
Như vậy một đường đi lên, cho đến khi môi của nàng đối diện với mặt hắn. Lục Thanh Lam rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của hắn. Thật ra vừa rồi căn bản chưa đánh trúng miệng vết thương của hắn, hắn hoàn toàn là giả vờ.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh thổi nha!”
Lục Thanh Lam nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nhào tới hung hăng cắn một cái ở trên môi của hắn.
“Nói ngươi mưu sát thân phu, ngươi lại làm thật à?” Lời của hắn còn chưa nói hết, nàng đã ngăn lại cái miệng của hắn lần nữa, hai người liều chết triền miên một phen, thật lâu mới lưu luyến không rời tách ra.
Một cái hôn nhiệt tình bốn phía này rốt cuộc khiến cảm xúc phập phồng rung chuyển của Lục Thanh Lam lắng xuống.
Bốn mắt giao nhau, Tiêu Thiểu Giác thấy đôi môi nàng rất khô, sắp bong da ra rồi. “Ngươi khát không, ta lấy nước cho ngươi uống.”
Lục Thanh Lam vội vàng nắm lấy tay của hắn, “Ngươi mới hết sốt, bệnh còn chưa hết. Để ta.” Nàng đứng dậy, mới phát hiện ánh nắng phía ngoài hốc cây chiếu vào cực kỳ mãnh liệt, nhìn độ cao của mặt trời, hiện tại cũng sắp đến giữa trưa.
Lục Thanh Lam không khỏi giật mình: “Ta ngủ lâu như vậy, tại sao ngươi không gọi ta?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi ngày hôm qua vì cứu ta mệt muốn chết. Ta thấy ngươi ngủ ngon, liền để ngươi ngủ nhiều một lát.”
Lục Thanh Lam: “Chuyện ngày hôm qua, ngươi cũng nhớ được ư?”
Tiêu Thiểu Giác gật đầu cười: “Ta chỉ sốt thôi, cũng không phải là ngủ thiếp đi, đương nhiên còn nhớ rõ.” Thật ra hắn chỉ nhớ được một đoạn ngắn, chẳng qua không ảnh hưởng đến việc hắn suy đoán chuyện gì xảy ra.
Tiêu Thiểu Giác hỏi: “Ngươi cho ta uống thuốc gì, còn rất hiệu nghiệm?”
Lục Thanh Lam tìm túi nước tới, đưa cho hắn uống một hớp trước, lại tự nhận lấy uống, sau đó mới giải thích với Tiêu Thiểu Giác: “Là ngư tinh thảo, có hiệu quả hạ sốt, ta đã đọc qua ở trong sách.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Không ngờ tức phụ của ta hiền huệ như vậy!”
Lục Thanh Lam nói: “Cắt! Ai là tức phụ của ngươi?”
Tiêu Thiểu Giác: “Vừa mới hôn ta xong, sẽ không lập tức trở mặt chứ?”
Lục Thanh Lam cũng lười để ý tới hắn, nàng quơ quơ túi nước, bên trong đã không còn nước, liền đứng lên nói: “Ta đi rót chút nước.”
Tiêu Thiểu Giác phản đối: “Vẫn là ta đi đi, ngươi một mình đi ra ngoài, ta sao có thể yên tâm?”
Lục Thanh Lam nói: “Ngày hôm qua vì tìm ngư tinh thảo, ta một mình đi ở trong rừng rậm cả canh giờ cũng không có chuyện gì, xung quanh đây có một cái sông nhỏ, ta lấy nước rồi trở lại, có thể có chuyện gì? Ngươi ở chỗ này dưỡng bệnh cho tốt!”
Tiêu Thiểu Giác vừa hạ sốt, quả thực là toàn thân không có chút khí lực nào, chỉ đành gật đầu: “Ngươi đi nhanh về nhanh, nhất định cẩn thận một chút.”
Lục Thanh Lam lắc lắc chủy thủ trong tay: “Ta có cái này mà!” Nói xong thật cao hứng đi ra ngoài.
Nàng vừa đi, Tiêu Thiểu Giác lại bắt đầu vô cùng buồn chán. Một hồi thì lo lắng nàng gặp phải mãnh thú, một hồi lại lo lắng sông nhỏ có rắn, âm thầm tự trách vừa rồi sao lại không dặn dò nàng thêm vài câu. Một lát sau vẫn chưa thấy nàng, hắn nằm không được nữa, dứt khoát đứng lên, đỡ cành khô đứng ở cửa.
Lúc này Lục Thanh Lam cầm túi đầy nước về tới, nhìn thấy hắn đứng ở nơi đó có chút kỳ quái. Nàng vội vàng buông túi nước xuống nói: “sao ngươi lại đứng dậy? Thương thế của ngươi còn chưa khỏi mà? Nhanh nằm xuống nhanh nằm xuống!”
Tiêu Thiểu Giác ngượng ngùng nói là mình lo lắng cho nàng, thêu dệt một cái lý do nói: “Ta nằm lâu như vậy, toàn thân sắp mốc meo rồi, đứng lên vận động tay chân một chút!”
Lục Thanh Lam lúc này phê bình hắn: “Hồ đồ! Vết thương của ngươi ta vừa mới xử lý tốt cho ngươi, ngươi lộn xộn như vậy, vạn nhất vết thương bị xé rách nữa, ta xem ngươi làm sao? Nhanh nằm xuống cho ta!”
Nàng nói chuyện hung ác, nhưng nghe vào trong lỗ tai Tiêu Thiểu Giác lại làm cho tim của hắn ấm áp. Lục Thanh Lam đỡ hắn nằm xuống đống cỏ. Gối của hắn cũng là Lục Thanh Lam làm, là một khối gỗ, phía trên kê một kiện xiêm y dày.
Mặc dù điều kiện gian khổ, nhưng qua tay nàng bố trí, dù là một hốc cây, thế nhưng cũng có vài phần hương vị của nhà.
Tiêu Thiểu Giác thoải mái mà thở dài một hơi, “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, sao ngươi đi lâu vậy?”
Trên mặt Lục Thanh Lam hiện lên vài phần hưng phấn, “Ngươi có lộc ăn, buổi tối hôm nay chúng ta không cần gặm lương khô khó nuốt nữa.”
Tiêu Thiểu Giác cũng thật cao hứng, “Ngươi tìm được cái gì ăn ngon à?” Mấy ngày qua mỗi ngày đều là lương khô, ăn đến miệng cũng nhạt ra chim*. Hai người đều là cẩm y ngọc thực lớn lên, chưa từng chịu qua kiểu này, đều là khổ không thể tả.
Lục Thanh Lam cười nói: “Ngươi đoán thử xem.”
(*) 嘴里都淡出个鸟来了 Miệng nhạt [dàn]( trứng [dàn]) ra chim, ăn nhạt thời gian tương đối dài, cũng đều nở ra chim rồi.
Trong Thủy Hử truyện》hồi thứ ba miêu tả Lỗ Trí Thâm bởi vì xuất gia ở Văn Thù viện Ngũ Đài sơn, ba tháng không biết vị thịt, đến mức cảm giác được trong miệng nhạt mà nở ra chim. Nói đúng ra là hắn muốn ăn thịt.
“Ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói mau đi.” Tiêu Thiểu Giác mấy ngày nay vừa cảm mạo lại phát sốt, cái mũi bị tắc, nếu không dựa vào cái mũi nhạy bén kia đã đoán được rồi.
Lục Thanh Lam lấy bao quần áo đeo sau lưng ra, phấn chấn mở ra trước mặt Tiêu Thiểu Giác, là một đống nhỏ khuẩn nấm màu vàng nhạt, hai đồng tử của Tiêu Thiểu Giác đều biến lớn, “Nấm ư?”
Lục Thanh Lam gật đầu, tranh công nói: “Ta ở bờ sông lấy nước, ngửi được mùi thơm, tìm được những cây nấm này tốn chút thời gian mới hái được trở về, bởi vậy quay về chậm một chút. Ta lát nữa dùng mấy cây nấm này làm canh, nhất định sẽ rất ngon.” Nói xong nước miếng của nàng cũng sắp chảy xuống.
Tiêu Thiểu Giác cũng mong đợi có thể thay đổi khẩu vị, chẳng qua hắn vẫn nhắc nhở Lục Thanh Lam: “Có vài cây nấm có độc, cũng không thể ăn lung tung.”
Lục Thanh Lam nói: “Ta đây còn không biết sao? Loại nấm này ta nhận ra, tên là nấm tùng khẩu*, chỉ có trong rừng tùng năm mươi năm trở lên mới mọc được, tuyệt đối không độc, ngươi yên tâm đi.”
(*) Nấm Matsutake (chữ Nhật: 松茸) hay nấm Tùng Nhung (tên khoa học: Tricholoma matsutake) là một loài nấm được tìm thấy ở nhiều nơi trên thế giới, thường phân bố tại những cánh rừng cây Tùng quanh năm có mây mù, tuyết, độ ẩm cao; những ngọn núi cách mặt nước biển 2500 m trở lên tại Nhật Bản, Triều Tiên, Hàn Quốc, Trung Quốc (Côn Minh), Nga, Việt Nam.
Nấm Matsutake (松茸)
Tiêu Thiểu Giác thấy nàng đã tính trước kỹ càng, nói: “Vậy còn chờ cái gì, nhanh làm mà ăn đi.”
Bởi vì hôm qua trời mưa, Lục Thanh Lam tốn không ít công phu mới tìm được một chút cỏ khô và cành khô, sau đó dùng cành khô dựng làm một cái khung đơn giản, đặt một cái mũ sắt ở trên kệ, tối hôm qua chế thuốc cho Tiêu Thiểu Giác, cũng là dùng cái mũ sắt này.
Cái mũ sắt này là đoạt được từ trên người thích khách, cũng không có tác dụng bảo vệ Tiêu Thiểu Giác, nhưng lại có công dụng ở những chỗ này.
Lục Thanh Lam đem nước trong túi nước rót vào trong mũ sắt, sau đó dùng hộp quẹt đốt cỏ khô, đống lửa hừng hực cháy lên, nước trong mũ sắt nấu đến sôi cuồn cuộn, nàng mới đem nấm đã rửa sạch để vào mũ sắt, mũ sắt không lớn, một lần cũng không thể để quá nhiều. Rất nhanh mùi thơm của nấm liền tràn ngập bốn phía.
Lục Thanh Lam quay đầu lại nói: “Hiện tại trên tay chúng ta cũng không có những đồ gia vị muối tương dấm, chỉ có thể dùng nước nấu nấm thôi. Chờ chúng ta trở lại kinh sư, tìm cơ hội cho ngươi nếm thử tài nấu nướng của ta.”
Tiêu Thiểu Giác hứng thú nhìn nàng: “Ngươi còn có thể làm cơm ư?”
“Đó là đương nhiên!” Lục Thanh Lam đắc ý ưỡn ngực. Nếu muốn nắm được tâm của một người nam nhân, đầu tiên phải nắm được dạ dày của hắn, kiếp trước Lục Thanh Lam vì yêu cầu của cung đấu, khổ luyện tài nấu ăn, trình độ nấu ăn tương đối không tầm thường.
Mặt mày Tiêu Thiểu Giác mỉm cười: “Có phải khoác lác hay không, đợi lát nữa nếm thử canh nấm của ngươi sẽ biết.”
Trong lúc nói chuyện canh nấm đã làm xong. Lục Thanh Lam bưng mũ sắt lên để ở trên một tảng đá sạch sẽ bên cạnh, trêu ghẹo nói: “Vương gia, dùng bữa a.”
Tiêu Thiểu Giác ngồi dậy, Lục Thanh Lam đưa tới một đôi đũa làm bằng nhánh cây, sợ Tiêu Thiểu Giác ghét bỏ, giải thích: “Ta đã rửa rất nhiều lần ở bờ sông, rất sạch sẽ, lão nhân gia ngài yên tâm sử dụng.”
Mặc dù lỗ mũi có chút tắc, nhưng ít nhiều vẫn có thể ngửi được một chút mùi. Hương vị canh nấm tươi ngon thơm mát cơ hồ làm người ta không thể chống lại, Tiêu Thiểu Giác đã gấp khó dằn nổi đưa chiếc đũa vào trong mũ sắt, gắp một miếng nấm để vào trong miệng, Lục Thanh Lam sợ hết hồn: “Này, nóng!”
Tiêu Thiểu Giác không quan tâm được nhiều như vậy, hắn cảm giác mình đã rất lâu chưa ăn được đồ ăn ngon như vậy, nhai hai ba cái liền nuốt xuống. Kết quả bỏng đến mức hắn đỏ mặt tía tai, đầu lưỡi đưa ra, thổi hơi tê tê.
Lục Thanh Lam buồn cười, đưa túi nước cho hắn. Tiêu Thiểu Giác uống ừng ực ừng ực vài ngụm nước lớn, mới coi như khá hơn một chút. “Bà nó, bỏng chết ta!”
Lục Thanh Lam hỏi: “Mùi vị được chứ?”
Tiêu Thiểu Giác giơ ngón tay cái lên: “Ta lớn như vậy, còn chưa từng ăn được nấm ngon như này!”
“Vậy ngươi ăn nhiều một chút.” Nói xong gắp một khối nấm cho hắn.
Tiêu Thiểu Giác vui thích ăn, thấy nàng lại gắp một khối ở đàng kia chờ hắn, nói: “Ngươi đừng đút hết cho ta, chính ngươi cũng ăn đi.” Nói xong giật đũa, gắp một khối nấm đưa tới trước mặt Lục Thanh Lam, trên chiếc đũa của hai người đều đang kẹp nấm, lại đem chiếc đũa của mình đưa đến bên miệng đối phương.
Lục Thanh Lam cảm thấy cảnh tượng này vừa ấm áp lại có chút tức cười, cúi đầu ăn nấm hắn đưa tới, quả nhiên thơm ngon vô cùng. Mũ sắt không lớn, rất nhanh một mũ canh nấm đã bị hai người ăn hết, Tiêu Thiểu Giác bưng mũ sắt uống toàn bộ nước canh bên trong vào bụng. Ăn xong một mũ canh nấm, Tiêu Thiểu Giác toàn thân ấm áp dào dạt, ngay cả cái mũi tắc nghẽn tựa hồ cũng thông hơn.
Lục Thanh Lam nhìn hắn ăn ngon như vậy, “Ăn ngon như vậy sao?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi làm cho ta ăn, cho dù khó ăn ta cũng ăn hết, huống chi là đồ ăn ngon như vậy!”
Lục Thanh Lam khẽ cúi đầu, hé miệng cười một tiếng: “Không ngờ vương gia biết dỗ người như vậy.”
Lục Thanh Lam thấy Tiêu Thiểu Giác chưa ăn no, liền làm một nồi canh nấm nữa, lần này nàng đầu tiên là tách lương khô ra từng mảnh nhỏ, sau khi nấu chín tới bảy tám phần, mới bỏ nấm vào, lương khô mang theo mùi thơm của nấm, ăn ngon hơn lần trước nhiều.
Lục Thanh Lam sức ăn ít, một nồi này căn bản toàn bộ đều vào trong bụng của Tiêu Thiểu Giác.
Ăn được một nửa, Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên ngừng đũa, nhìn đôi môi đỏ thắm mê người của Lục Thanh Lam không nói lời nào.
Lục Thanh Lam kỳ quái nói: “Sao ngươi không ăn? Ăn no rồi à?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Mới ăn được lửng dạ. Là đang nhớ lại một chuyện.”
Lục Thanh Lam cho là hắn nhớ tới chuyện trọng yếu gì, có chút khẩn trương nói: “Có phải ta không để ý đến cái gì không?” Những ngày qua hắn thân thể khó chịu, chuyện tình giữa hai người đều là nàng quyết định.
Mặt Tiêu Thiểu Giác liền biến sắc, đáng thương nhìn nàng: “Chưa ăn no làm sao bây giờ?”
Lục Thanh Lam: “Chưa ăn no, tiếp tục ăn a!”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Ta không còn khí lực, ngươi đút ta!”
Lục Thanh Lam hoàn toàn cạn lời, sao người này đôi khi tựa như hài tử. Nàng cũng lười so đo những thứ này cùng hắn, gắp một đũa nấm đút tới bên miệng của hắn.
Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái: “Đút ta giống như tối hôm qua!”
Lục Thanh Lam bỗng nhiên mới phản ứng tới, tối ngày hôm qua, cũng chính là miệng đối miệng cho ăn hắn.
Đều nói ấm no nghĩ dâm – dục, cổ nhân thật đúng là không lừa ta!
Lục Thanh Lam vừa thẹn vừa giận: “Tối ngày hôm qua đó là có chút bất đắc dĩ, hiện tại ngươi mạnh khỏe, cũng không phải là không thể tự mình ăn gì, sao có thể còn như vậy?”
“Ai u, ngực của ta đau, ta cầm đũa không được nữa rồi.” Tay hắn run lên, chiếc đũa liền rơi xuống đất. “Cũng không nhìn xem ta là vì người nào mà bị thương, hiện tại cần nàng động miệng, nàng cũng không chịu. Một đao kia của ta, coi như là uổng công bị... Người nào đó thật đúng là không có lương tâm.” Vậy mà bắt đầu đùa giỡn vô lại.
Lục Thanh Lam vốn định quẳng đũa rời đi, nhưng nhớ tới hắn vì nàng cam nguyện đâm mình một đao, lòng của nàng nhất thời liền mềm nhũn.
“Ngươi không phải là có khiết phích sao? Cũng không ngại như vậy bẩn sao?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Chỉ cần là ngươi, ta liền không chê bẩn.”
Lục Thanh Lam thật sự là bị hắn đánh bại, nói: “Được được được, ta cho ngươi ăn, ta cho ngươi ăn!”
Nàng bưng mũ sắt lên uống một hớp canh, sau đó từ từ để sát vào Tiêu Thiểu Giác, hai người bốn môi kề nhau, Lục Thanh Lam đem đồ trong miệng từng chút từng chút đưa qua. Tiêu Thiểu Giác vội vã uống, đầu lưỡi liền khẩn cấp đột nhập khoang miệng của nàng, ở trong miệng của nàng tàn sát bừa bãi.
Lục Thanh Lam chỉ ngăn cản một lát, liền quân lính tan rã, nàng cơ hồ bị nhiệt tình của hắn hoàn toàn hòa tan, bồng bềnh đung đưa không biết vì sao. Thật lâu mới phản ứng tới, đẩy ra hắn nói: “Sao ngươi lại tới? Có thể ăn cơm cho tốt được không?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi đút cho ta nữa đi, ta lần này tuyệt đối đàng hoàng.”
Lục Thanh Lam uy hiếp nói: “Ngươi nếu còn dám làm loạn, buổi tối hôm nay ngươi cũng không có cơm ăn đâu.”
Tiêu Thiểu Giác thề thốt.
Một đoạn thời gian kế tiếp, Lục Thanh Lam khóc không ra nước mắt. Chút đồ ăn như vậy mà mất gần một canh giờ.
Tiêu Thiểu Giác “ăn uống no nê” nằm xuống lại một lần nữa, Lục Thanh Lam lại thu thập đơn giản một chút, nằm xuống bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, cũng đưa lưng về phía hắn, ra vẻ rất tức giận.
Tiêu Thiểu Giác hỏi: “Tức giận à?” Lục Thanh Lam hừ một tiếng, không muốn phản ứng đến hắn.
Tiêu Thiểu Giác: “Đừng nóng giận. Bộ dạng ngươi đẹp mắt như vậy, ta cũng là thân bất do kỷ.”
Lục Thanh Lam chán nản, không ngờ tự ngươi đùa bỡn lưu manh như thế, còn trách cô nương người ta đẹp? Đây là kiểu ngụy biện gì chứ?
Tiêu Thiểu Giác dụ dỗ nàng hồi lâu, Lục Thanh Lam dứt khoát nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Bên cạnh ngươi, là cái gì vậy, hình như là con nhện!”
“A ——” Lục Thanh Lam sợ nhất loại sinh vật nhện này, bị làm cho sợ đến vội vàng xoay người lại, ôm lấy Tiêu Thiểu Giác, “Cứu mạng! Mau giúp ta đuổi nó đi!”
Khóe miệng Tiêu Thiểu Giác cong cong, Lục Thanh Lam thấy rõ nụ cười dịu dàng trong mắt hắn, rốt cuộc kịp phản ứng nàng là bị hắn lừa. “Ngươi, ngươi tại sao có thể như vậy?”
Muốn xoay qua chỗ khác, Tiêu Thiểu Giác siết chặt eo nhỏ của nàng, làm cho nàng núp ở trong ngực của hắn không thể động đậy. Hắn ôn nhu nói: “Ngươi thật sự tức giận ư? Ta cũng không phải là muốn ức hiếp ngươi, mà là ở chung một chỗ cùng ngươi, ta luôn là kìm lòng không đậu. Bảo Nhi, chúng ta về tới kinh sư, ta liền đi cầu phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta, ta hiện tại một khắc cũng không muốn rời khỏi ngươi.”
“Tình thoại sáo rỗng!” Lục Thanh Lam cau mũi, nhưng tại sao nàng lại bị tình thoại sáo rỗng làm cho cảm động chứ? Đều nói nữ nhân yêu thì sẽ biến ngốc, Lục Thanh Lam phát hiện mình cũng không ngoại lệ.
“Ngươi đáp ứng ta, có được không? Coi như ta van xin ngươi, ta lớn như vậy, còn chưa từng van xin người khác.”
Lục Thanh Lam buồn buồn nói: “Ta cũng như vậy với ngươi rồi, ta không gả cho ngươi, còn có thể gả cho ai chứ?”
Câu trả lời này thật ra đã sớm ở trong dự liệu, nhưng Tiêu Thiểu Giác vẫn hưng phấn dị thường. Hắn nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn ở cái trán của nàng, “Ngươi yên tâm, ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt thật tốt, ta sẽ cho ngươi quyền lực và vinh dự chí cao vô thượng, ta muốn khiến ngươi trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất kinh sư, khiến tất cả nữ nhân đều hâm mộ ngươi, ghen tỵ với ngươi!”
Lục Thanh Lam ôm cánh tay hắn nắm thật chặt: “Ta không cần quyền lực và vinh dự chí cao vô thượng, ta chỉ muốn ngươi kiện kiện khang khang, cùng ta năm rộng tháng dài. Ngươi vô luận làm chuyện gì, đều phải tam tư hậu hành*, ta không muốn làm quả phụ! Ngươi có thể đáp ứng ta sao?”
(*) 三思后行 Tam tư hậu hành: nghĩ nhiều lần mới làm
Chân mày Tiêu Thiểu Giác giương lên: “Yên tâm đi, có tức phụ xinh đẹp như vậy, ta không nỡ chết sớm!”
Lục Thanh Lam nói: “Dù sao nếu ngươi chết rồi, ta liền lập tức tái giá, ngươi xem rồi làm đi.”
Tiêu Thiểu Giác thế nhưng bóp một cái ở trên cái mông của nàng, “Vi phu còn sống đây, ngươi đã nghĩ tái giá, xem vi phu trừng trị ngươi thế nào!”
Lục Thanh Lam: “Ngươi bóp chỗ nào đó?”
Tiêu Thiểu Giác lại hôn một cái ở trên mặt nàng: “Dù sao sớm muộn gì cũng là người của ta, sợ cái gì?”
Hai người vành tai tóc mai chạm nhau hồi lâu, mới vừa rồi hai người quên hết tất cả ôm vào một chỗ, hai bọc lớn của nàng đang cọ tới cọ lui trước ngực của hắn, nàng năm nay mặc dù mới mười bốn, nhưng kích thước chỗ kia đã không nhỏ rồi. Chính nàng chưa chú ý, Tiêu Thiểu Giác lại chưa từng trải qua loại trận chiến này, làm sao chịu được, nhưng bây giờ có chút tiến thoái lưỡng nan cực kỳ khó chịu.
Hắn nhân cơ hội áp đảo nàng dưới thân, ghé vào bên tai của nàng, hô hấp có chút dồn dập: “Nếu không, tối nay ta làm xong chuyện này đi.”
Lục Thanh Lam phản ứng một chút mới hiểu được hắn đang nói cái gì. Đều nói nam nhân là động vật nửa người dưới, thật đúng là không nói sai.
Nàng lập tức phản đối: “Tuyệt đối không được! Đây màn trời chiếu đất, ngươi xem ta là gì?”
Tiêu Thiểu Giác giả bộ đáng thương: “Nhưng ta hiện tại rất khó chịu.”
Thân thể của bọn họ dán gần như vậy, Lục Thanh Lam đương nhiên biết hắn thật sự khó chịu, nàng xấu hổ đỏ mặt: “Khó chịu cũng phải nhịn, ngươi hiện tại vừa bị thương còn đang ngã bệnh, chính là lúc cần thể lực, càng không thích hợp làm những thứ này...”
Tiêu Thiểu Giác cầu khẩn hồi lâu không có kết quả, lại không muốn bắt buộc nàng, chỉ đành phải lui mà cầu thứ khác, “Vậy cho ta sờ sờ... cũng được. ” Không đợi Lục Thanh Lam đáp lại, đôi tay lại bắt đầu không yên.
Đêm nay hi lý hồ đồ, Lục Thanh Lam cũng không biết để hắn chiếm bao nhiêu tiện nghi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Thiểu Giác mặc dù chưa thật sự làm thành loại chuyện đó cùng nàng, cũng vẫn đắc chí vừa lòng, cảm giác mình từ nam hài nhảy một bước thật lớn đến nam nhân, tâm tình cực kỳ thư sướng. Rốt cuộc là trẻ tuổi sức đề kháng mạnh, cơn sốt của hắn đã hết hoàn toàn. Chẳng qua vết đao vết kiếm trên người cũng không thể tốt nhanh như vậy.
Hai người thương lượng một chút, Lục Thanh Lam sợ miệng vết thương của hắn lại chuyển biến xấu, quyết định ở chỗ này thêm vài ngày, đợi thương thế của hắn khôi phục một chút sẽ rời đi. Tiêu Thiểu Giác mới nếm thử tư vị trong đó, chỉ cần có Lục Thanh Lam ở đó, ngốc ở địa phương nào hắn cũng không có ý kiến.
Cho nên cứ như vậy vui sướng quyết định.
Nấm ngày hôm qua còn dư lại một chút, buổi sáng Lục Thanh Lam lại đem lương khô và nấm nấu một nồi nữa, hai người ăn ngon lành. Lục Thanh Lam hưng phấn giống như hài tử, chạy đến cách đó không xa hái hoa dại trở lại, bố trí hốc cây cực kỳ ấm áp tao nhã.
Tiêu Thiểu Giác không khỏi cười nói: “Ở chỗ này ngốc nhiều lắm hai ngày, ngươi cần gì phải phí sức làm những thứ này?”
Lục Thanh Lam cảm thấy tâm tư của nữ nhân chính là khó hiểu như vậy, các nàng ở chỗ này nhiều lắm hai ngày, cần gì phí sức tốn tâm tư chứ? Nhưng khi nhìn thấy Lục Thanh Lam hưng phấn nhiệt tình vậy, tựa như đang bố trí tân phòng của chính mình, trong lòng hắn dâng lên từng trận cảm giác ấm áp, cũng không giống như thường ngày cố ý tranh cãi cùng nàng.
Bận việc đến lúc mặt trời lên cao, Lục Thanh Lam cầm túi nước đi bờ sông múc nước, trước khi đi cũng mang theo cung tên. “Ngày hôm qua ta ở bờ sông nhìn thấy vài con thỏ hoang, vận khí tốt..., nói không chừng có thể bắt được con thỏ trở về cải thiện một chút thức ăn.”
Tiêu Thiểu Giác có chút không yên lòng nàng: “Ta và ngươi cùng nhau đi đi.”
“Nhiệm vụ của ngươi hiện tại là nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt thân thể.” Lục Thanh Lam cười nói, “Bờ sông cách nơi này không xa, ngày hôm qua ta đi một mình cũng không xảy ra chuyện gì đấy sao? Ngươi yên tâm đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Gia Sủng Tức
Chương 184: Đút ăn
Chương 184: Đút ăn