*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi tiểu quan đi bọn lính buông lỏng xuống, hi hi ha ha cười nói, bắt đầu kiểm tra xe ngựa, tháo ngựa ra, buộc ở trong chuồng ngựa.
Lục Thanh Lam huých huých Tiêu Thiểu Giác, thấp giọng nói: “Chúng ta sắp bị phát hiện rồi, làm sao bây giờ?” Kể từ khi tiến vào trạm dịch, hai người vẫn không có cơ hội rời khỏi xe ngựa.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Đừng lo lắng, ta có biện pháp.” Nói xong hắn đem mấy quả kim qua tử* ném ra phía trước từ khe hở trong buồng xe. Phát ra thanh âm lách cách.
(*) 金瓜子 kim qua tử: là một tên gọi của một dạng vàng cổ xưa. Ban đầu nó được lưu truyền cho người dân như một loại tiền tệ, giống như hạt la vàng. Trong lịch sử Trung Quốc cổ đại, “Kim qua tử” là một phần thưởng của hoàng gia.
金瓜子 kim qua tử
“Thanh âm gì vậy?” Có người nói giơ cây đuốc lên nhìn về phía trước, rất nhanh nhặt được một quả kim qua tử trên mặt đất lên, “Đây là cái gì?” Thoạt nhìn kim quang lấp lánh, hắn cắn một cái, kinh ngạc nói: “Là vàng?!”
Mọi người vừa nghe nói có vàng, nhất thời mở to hai mắt nhìn lại, “Vàng? Ở nơi nào? Ở nơi nào đâu?”
Giơ cây đuốc lên tìm ở phụ cận xung quanh, rất nhanh lại có người phát hiện kim qua tử, phát ra từng đợt tiếng hoan hô than sợ hãi.
“Nơi này sao lại có vàng?”
Tiêu Thiểu Giác thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ mở cửa buồng xe ra, lén chạy ra ngoài, dễ dàng ra khỏi trạm dịch.
Gần ngoài cửa trạm dịch có một cái đường cái, trên đường người đến người đi, rất có khí tức sinh hoạt, cực kỳ náo nhiệt. Hai người ở trong rừng rậm ngăn cách nhân thế thời gian gần một tháng, trong lúc nhất thời như cách một đời.
Lục Thanh Lam nghe thấy thanh âm gào to của người bán hàng rong, cảm thấy thân thiết ngoài ý muốn, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc trốn về rồi. Chúng ta hiện tại làm gì?”
Tiêu Thiểu Giác nhìn thoáng qua bộ dạng áo thủng quần nát trên người mình, nói: “Đi mua xiêm y trước.”
Lục Thanh Lam cũng cảm thấy bộ dáng này của mình hiện tại cũng ngại ra bên ngoài. Hai người liền nắm tay đi dạo trên đường cái. Thành thị Thanh Châu không lớn, nhưng buôn bán cũng rất phát đạt, hai bên đường cái đều là cửa hàng, Tiêu Thiểu Giác tương đối khó chiều, đi dạo gần nửa canh giờ mới tìm được một cửa hàng quần áo để đi vào.
Điếm tiểu nhị nhìn thấy bộ dạng của hai người, y phục rách tung toé, phân thành từng sợi, bộ dáng rất giống dân tị nạn vừa mới ra trại, vốn không muốn cho hai người đi vào, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm hãi người của Tiêu Thiểu Giác, lời nói cự tuyệt của hắn quay một vòng ở cổ họng miệng, bất tri bất giác nuốt xuống.
Chỉ cảm thấy một nam một nữ này, mặc dù ăn mặc rách tung toé, nhưng nam tuấn nữ tịnh, trên người có một loại khí chất cao cao tại thượng, làm cho người ta không dám khinh thường.
Tiểu nhị nói: “Hai vị khách quý, muốn mua kiểu dáng xiêm y gì?”
Tiêu Thiểu Giác nghênh ngang ngồi xuống một cái ghế dựa, “Đem xiêm y tốt nhất đắt tiền nhất trong điếm các ngươi, lấy ra cho bổn... gia.”
Tiểu nhị thấy hắn ăn mặc bần hàn, lại còn bộ dạng rất đại gia, có chút do dự: “Chuyện này...”
Ngài trả nổi tiền sao?
Tiêu Thiểu Giác tựa hồ nhìn hiểu ý tứ của hắn, sờ tay vào ngực, lấy ra một mảnh kim diệp tử*, đập trực tiếp kim diệp tử trên mặt bàn, “Ngươi phạ gia không có tiền?”
(*) 金叶子 Kim diệp tử: Vàng lá xuất hiện là sản phẩm của sự phát triển của nền kinh tế hàng hóa thời Nam Tống. Kinh tế hàng hoá phát triển đồng tiền thường xuyên xuất hiện “Tiền hoang”, về mặt khách quan cần một loại tiền tệ trị giá lớn, dễ dàng mang theo, dễ dàng chia nhỏ, vì vậy bù lại thiếu sót của những thỏi vàng thỏi bạc, vàng lá liền hợp thời mà sinh ra. Vàng lá nặng đến gần 40 khắc, tương đương với một lượng hoàng kim, có thể đổi thành tiền 35 ngàn văn, trị giá rất lớn. Đồng thời, vàng lá chất mềm, dễ dàng mang theo, dễ dàng chia cắt phân cách.
金叶子 Kim diệp tử
Tiêu Thiểu Giác bây giờ là người giàu có nhất trong các hoàng tử, từ chỗ Lục Thanh Lam có được mỏ vàng, có thể nói là ngày được đấu vàng, xuất môn từ trước đến nay đều chỉ mang vàng không mang theo bạc. Lần này mặc dù sa sút, may mà hà bao bên người vẫn còn, bên trong không thiếu vàng, cũng đủ hai người tiêu xài.
Tiểu nhị kia nhìn thấy vàng ánh mắt nhất thời liền sáng lên. Hắn trông tiệm ở cửa hàng lâu như vậy, còn chưa bao giờ gặp qua người trực tiếp dùng vàng thanh toán, biết mình đây là gặp phải khách hàng lớn rồi.
Thái độ nhất thời xoay một trăm tám mươi độ.
“Hai vị khách quý xin chờ một chút, tiểu nhân lập tức này đi lấy xiêm y tốt nhất của bổn điếm tới.” Nói xong cung kính rời đi.
Tiểu nhị rất nhanh cầm tới vài kiện áo bào, một kiện màu thạch thanh, một kiện màu xanh nhạt, một kiện màu xanh ngọc*. Bày ở trên mặt bàn phía trước, nói với Tiêu Thiểu Giác: “Mấy kiện áo bào này đều là dùng lụa Hồ thượng đẳng chế ra, là tác phẩm của cửa hàng châm tuyến tốt nhất bổn thành Thiên Tú phường, đại gia ngài tuấn tú lịch sự, mặc xiêm y này vào nhất định phong thái phiên nhiên, phi phàm xuất sắc.”
(*)石青色 Thạch thanh sắc: màu truyền thống của Trung Quốc cổ đại. một màu xanh đậm gần với màu đen (không phải màu của những viên đá màu xanh mà người hiện đại nghĩ, cũng không phải màu xanh mà hầu hết mọi người lầm tưởng). Thường được sử dụng trong trang phục của hoàng gia Trung Quốc cổ đại, như trang phục, quần áo triều đình và quần áo thông thường, thể hiện sự chính thống và trang trọng.
月白色 Nguyệt bạch sắc: Màu xanh nhạt liên quan đến màu của mặt trăng. Người xưa tin rằng màu của mặt trăng không phải là màu trắng tinh khiết, mà có một chút màu xanh.
宝蓝色 Bảo lam sắc: là một loại màu xanh lam, màu của sapphire nguyên chất, màu xanh sáng. Trong phổ màu, nó là màu xanh thuần khiết, với màu sắc rất tinh khiết và ánh ngọc. Do đó, nó là một loại màu sắc của ngọc và thuộc về màu lạnh.
Tiêu Thiểu Giác là người khó chiều hà khắc nhất, hắn ở trong cung vật gì tốt mà không có, đồ vật ở bên trong một cái cửa hàng nông thôn như vậy, cho dù khoe khoang đi nữa, hắn sao có thể để vào mắt?
Cho nên cau mày nói: “Ngươi lấy những thứ đồ rách nát này tới lừa gạt gia ư?”
“Đây đã là mặt hàng tốt nhất của bổn điếm rồi.” Tiểu nhị bị hắn nói không phục.
Lục Thanh Lam lôi kéo tay của Tiêu Thiểu Giác, cầm lấy một áo bào màu thạch thanh quan sát một lát, nói: “Liền cái này đi.” Rồi nói với Tiêu Thiểu Giác: “Gia, nơi này không thể so với trong nhà, ngài cố chịu một chút đi.” Mặc khiêm tốn như vậy là tốt nhất. Hai người bây giờ còn chưa chân chính an toàn, nếu quá mức xinh đẹp gọn gàng quá gây chú ý cũng không phải là chuyện tốt.
Tiêu Thiểu Giác thấy nàng nói chuyện, liền gật đầu: “Vậy thì cái này đi.” Lại giúp Lục Thanh Lam chọn một bối tử màu nghệ. Tiêu Thiểu Giác hỏi: “Ngươi có chỗ thay y phục không?”
“Có có có!” Tiểu nhị vội vàng nói, dẫn hai người vào một cái phòng nhỏ.
Đợi hai người trước sau đổi lại xiêm y đi ra ngoài, tiểu nhị chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Người tốt vì lụa ngựa dựa vào yên, hai người thay xiêm y rách nát, mặc vào quần bên trong cửa hàng, tuy rằng y phục không tính là đẹp đẽ tinh tế, nhưng hai người giống như thoát thai hoán cốt, nam ngọc thụ lâm phong, nữ tuyết phu hoa mạo, hai người sóng vai đứng chung một chỗ, giống như là Kim Đồng Ngọc Nữ trước mặt Quan Âm nương nương. Tiểu nhị thấy vậy cũng ngây dại, hắn lớn như vậy, còn chưa từng nhìn thấy người nào xinh đẹp như vậy, nam hay nữ đều là thế.
Hai người chọn xong xiêm y, trả tiền. Đang muốn rời đi, Lục Thanh Lam lại nói với tiểu nhị: “Tiểu huynh đệ, hai huynh muội chúng ta lần đầu xuất môn, trên người chỉ đem theo chút vàng, không thuận tiện lắm, có thể nhờ ngươi đổi cho chút bạc được không?”
Loại tướng mạo này của hai người bọn họ vốn đã gây chú ý, vừa ra tay chính là vàng, muốn không bị người dán mắt vào cũng khó.
Tiểu nhị vừa nhìn tư thái của hai người chính là tài đại khí thô, nói: “Hai vị dự định đổi như thế nào?”
Lục Thanh Lam nói: “Cứ dựa theo mười đổi một đi.”
Tiểu nhị ngay tức khắc hưng phấn lên, miệng đầy đáp ứng: “Vậy thì dễ làm! Vậy thì dễ làm!”
Tỷ lệ đổi của kim ngân không phải là nhất thành bất biến, lúc Đại Tề khai quốc quan phương xác định tỷ lệ đổi là mười so một, cũng chính là một lượng vàng đổi mười lượng bạc. Nhưng theo ba nước Tề, Chu, Lương mua bán càng thường xuyên, hơn nữa Đại Tề là phát triển buôn bán mậu dịch hải ngoại cùng Đại Chu khai phá con đường tơ lụa, bạch ngân chảy vào Đại Tề càng ngày càng nhiều, dẫn đến giá bạc hạ xuống, ở dân gian hiện tại một lượng hoàng kim đã có thể đổi mười hai lượng bạc, chợ đen hoàng kim giá tiền hoàng kim. Bởi vậy Lục Thanh Lam đưa ra muốn dùng một lượng hoàng kim đổi mười lượng bạc, điếm tiểu nhị liền có thể kiếm được giá chênh lệch, đương nhiên cao hứng.
Hắn nói: “Cô nương muốn đổi bao nhiêu bạc?”
Lục Thanh Lam nói: “Trước đổi một trăm lượng bạc đi.” Một trăm lượng bạc với nhà bình thường mà nói cũng là một khoản tiền lớn rồi.
Điếm tiểu nhị nghĩ thầm hai người này thật đúng là tài đại khí thô.
“Tiểu nhân đi lấy bạc ngay.” Điếm tiểu nhị đang muốn đi vào bên trong phòng lấy tiền, Tiêu Thiểu Giác lại gọi hắn lại: “Đợi một chút!”
Điếm tiểu nhị cho rằng hắn muốn đổi ý, trong lòng có chút thất vọng, không nghĩ tới Tiêu Thiểu Giác nắm cánh tay của Lục Thanh Lam, nói với tiểu nhị: “Ngươi thấy rõ ràng chứ, chúng ta không phải là huynh muội. Chúng ta là vợ chồng!”
Hắn đem hai chữ vợ chồng nhấn rất mạnh. Tiểu nhị mới vừa rồi đã phát hiện không khí giữa hai người có chút mập mờ, không giống như là huynh muội bình thường, nghe lời của hắn nhất thời não bổ* lên: đây nhất định là nhi nữ của gia đình giàu có tư tương thụ thụ (không công khai), không được phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, bỏ trốn đến nơi đây, đi quá gấp ngay cả bạc cũng không kịp mang.
(*) 脑补-Não bổ: một thuật ngữ hoạt hình. Nó thường đề cập đến việc bổ sung một số cốt truyện trong não và tưởng tượng trong đầu về những âm mưu mà người ta hy vọng trong truyện tranh, tiểu thuyết và hiện thực mà không xảy ra.
Nhìn thấy vẻ mặt Lục Thanh Lam đầy thẹn thùng, hắn càng nghĩ càng cảm thấy sự thật chính là như thế.
“À? A!” Tiểu nhị không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiêu Thiểu Giác hỏi hắn: “Hiểu chưa?”
Tiểu nhị đành phải nói: “Hiểu.” Chuyện này cũng không cần tuyên dương khắp nơi chứ?
Tiêu Thiểu Giác khoát tay: “Hiểu rồi còn không mau đi lấy bạc?”
Hai người ở trong tiệm may đổi một trăm lượng bạc. Đi ra cửa hàng, Tiêu Thiểu Giác cảm thấy đã hơi đói, nghiêm mặt với Lục Thanh Lam nói: “Tức phụ, chúng ta đi ăn chút đồ ăn đi.”
Lục Thanh Lam mắng hắn: “Ai là tức phụ của ngươi? Ngươi còn nói lung tung ta sẽ tức giận đấy!”
Tiêu Thiểu Giác cười hắc hắc không ngừng: “Mới vừa rồi ở trong tiệm may, không phải ngươi cũng không phản đối ta gọi ngươi tức phụ sao? Sao hiện tại sao lại lật mặt không nhận nữa?”
Lục Thanh Lam giải thích: “Mới vừa rồi, là ta không muốn gây thêm rắc rối, lãng phí miệng lưỡi.”
Hai người vừa cãi nhau vừa nói cười, rất nhanh tìm được một tửu điếm thoạt nhìn tương đối sạch sẽ. Điếm tiểu nhị thấy hai người khí độ bất phàm, không dám chậm trễ, “Hai vị khách quý, mau mời vào.”
Điếm tiểu nhị cũng coi như kiến thức rộng rãi, thấy một nam một nữ này rất giống là thiếu gia tiểu thư xuất thân đại gia tộc, nhưng hết lần này tới lần khác bên cạnh hai người một cái thị nữ hoặc là đầy tớ cũng không mang, lộ vẻ có vài phần quái dị.
Điếm tiểu nhị dẫn hai người vào tửu lâu, Tiêu Thiểu Giác trực tiếp hỏi: “Các ngươi nơi này có nhã gian không, an bài cho gia một gian!”
Điếm tiểu nhị nói: “Vị khách quan, thật là ngại quá. Nhã gian của bổn điếm đã được khách nhân khác đặt trước. Điều kiện trong đại sảnh cũng không tồi, còn có một chỗ ngồi dựa gần cửa sổ, có thể xin ngài chịu thiệt một chút ở chỗ này được không?”
Tiêu Thiểu Giác cảm giác có chút khó chịu, chẳng qua hiện nay đặc biệt, cũng đành chịu. “Thôi, vậy thì ngồi ở đại sảnh đi.”
Hai người ngồi xuống một cái bàn bên cạnh cửa sổ. Cửa hàng này mặc dù hoàn toàn không thể so sánh với đại tửu lâu của kinh sư, nhưng bàn lau sạch sẽ, thái độ của điếm tiểu nhị cũng rất ân cần, Lục Thanh Lam hỏi: “Các ngươi nơi này có món ăn gì đặc sắc không?”
Tiểu nhị giới thiệu nói: “Thịt đầu heo của bổn điếm là tuyệt nhất, là tay nghề tổ truyền trên trăm năm của chưởng quầy. Còn có một miến vịt, cũng hầm cách thủy cực kỳ ngon. Nhị vị khách quý có muốn nếm thử hay không?”
Tiêu Thiểu Giác không ăn thịt, lại càng không ăn thịt đầu heo béo ngấy, chẳng qua nhìn thấy Lục Thanh Lam có chút muốn, liền gật đầu, trực tiếp gõ nhịp nói: “Vậy cho một bàn thịt đầu heo, thêm một phần miến vịt.”
Lại chọn bốn loại rau lạnh, sáu loại món nóng, chọn một con cá, tiểu nhị vừa nhìn điệu bộ hai người gọi thức ăn, cũng biết hai người này nhất định không thiếu tiền.
Tiểu điếm mang thức ăn lên rất nhanh, không đến một lát đã bày đầy một bàn.
Hai người đã mấy ngày không được ăn gì đứng đắn, nhìn một bàn tràn đầy đồ ăn, hai mắt đều có chút sáng lên. Chẳng qua hai người đều là người được giáo dục tốt mặc dù bụng đói kêu vang, nhưng động đũa vẫn là tư thái ưu nhã, tràn đầy hơi thở quý tộc.
Lục Thanh Lam gắp một đũa thịt đầu heo, cẩn thận thưởng thức, tán thưởng nói: “Tiểu nhị không có gạt người, thịt đầu heo nhà này làm quả nhiên như lời nói.”
Tiêu Thiểu Giác không ăn thịt heo, nhưng ăn cá, hắn kẹp lên một miếng thịt cá, ăn vào trong miệng nói: “Mặc dù mùi vị thô, cũng có thể miễn cưỡng vào miệng.”
Lục Thanh Lam biết hắn cho dù chết cũng mạnh miệng, nhiều ngày như vậy chưa ăn một bữa đứng đắn, đoán chừng chính là cơm rau dưa, hai người cũng có thể ăn được ngon lành.
Lục Thanh Lam cảm thấy Tiêu Thiểu Giác có đôi khi âm trầm đáng sợ, có đôi khi lại giống như hài tử đáng yêu. Nàng cố ý gắp một miếng thịt đầu heo, đưa tới bên miệng của hắn. Có mỹ nhân hầu hạ, Tiêu Thiểu Giác theo bản năng hé miệng, ngậm miếng thịt vào miệng.
Chờ hắn kịp phản ứng đồ trong miệng là cái gì, đã chậm.
Lục Thanh Lam uy hiếp nói: “Ngươi phải ăn, không cho phép nhổ ra.”
Tiêu Thiểu Giác đành phải tùy tiện nhai nhai rồi nuốt miếng thịt xuống. Sau đó hắn chậc chậc miệng, nhớ lại một chút mùi vị thịt đầu heo... Tựa hồ, cũng không phải là hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Trên hành lang lầu hai, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, một thân hoa phục màu xanh ngọc đang đứng ở phía sau lan can, nhìn xa xuống phía dưới. Đi theo bên cạnh hắn là một người trung niên chừng ba mươi tuổi mặc áo bào văn sĩ.
Ánh mắt của thanh niên rơi vào trên khuôn mặt anh tuấn vô trù của Tiêu Thiểu Giác liền dời đi không nổi.
“Con mẹ nó, đôi cẩu nam nữ này tình chàng ý thiếp, thật đúng là mẹ nó khiến người ta không thoải mái!” Thanh niên mở quạt xếp ra, quạt hai cái, vẻ mặt khó chịu.
Hạ đi thu tới, khí trời càng ngày càng lạnh, cũng không biết hắn đang quạt cái gì.
Người trung niên nói: “Thiếu gia, hiện giờ chính là thời buổi rối loạn, lão gia mới vừa tới thành Thanh Châu, gót chân còn chưa đứng vững. Chúng ta vẫn nên tận lực không thêm phiền phức cho lão gia.” Trong lời nói có ý cảnh cáo.
Thanh niên này là ấu tử Chu Hạo của thủ bị vừa mới được điều nhiệm của Thanh Châu Chu Tầm, là người ngang ngược càn rỡ, có long dương chi hảo*, gây không ít chuyện thị phi.
(*) 龙阳之好 – Long dương chi hảo: điển cố Long dương chi hảo xuất xứ từ 《 chiến quốc sách · ngụy sách 》 ghi lại một đoạn của Ngụy Vương cùng Long Dương Quân. Về sau được dùng phổ biến để chỉ chuyện đồng tính luyến ái của nam tử, cũng là chỉ “Long dương chi hưng”, và “Đoạn tụ” hoặc “đoạn tụ chi phích”, “Long dương”, “Phân đào” đều chỉ quan hệ yêu đương đồng tính của nam tử.
Chu Hạo có đoạn tụ chi phích, ngày thường chơi đùa không ít đào kép, thậm chí là nhi tử của đồng liêu với phụ thân bởi vì bộ dạng béo mập, liền bị hắn tìm cách cho lên giường, tươi sống hành hạ đến chết, phụ thân hắn Chu Tầm tốn không ít bạc mới giải quyết được chuyện này. Mỗi người hắn ngủ qua đều là mỹ nam tử, nhưng so sánh với Tiêu Thiểu Giác, người nào cũng đều không so được với Tiêu Thiểu Giác, chỉ cảm thấy Tiêu Thiểu Giác chẳng những anh tuấn bức người, càng khó được chính là trên người có một loại hơi thở quý tộc nghiêm nghị không thể xâm phạm, khiến hắn càng xem càng yêu, quả thực ngo ngoe động dục.
Chu Hạo nói: “Lâm thúc quá lo rồi. Thanh Châu chỉ là một cái thành nhỏ, chúng ta không phải đã sớm sờ thấu lai lịch những người có máu mặt nơi này sao? Một nam một nữ này mặc dù bộ dạng không tệ, nhưng chỉ nhìn tướng ăn, cũng biết là chưa từng trải việc đời. Chắc là người nhà thổ tài chủ nào ở nông thôn chạy đến. Cho dù giết chết bọn họ cũng không sợ. Đợi tí nữa ngươi phái người đi bắt người nam kia tới cho ta, nữ liền thuộc về ngươi. Nữ nhân kia cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, Lâm thúc lần này cũng coi như diễm phúc không cạn rồi.”
Lâm thúc kinh hãi: “Nơi này cũng không phải là thành Vĩnh Yên? Lão gia còn đang mở tiệc chiêu đãi Lý tướng quân của Nam Đại Doanh bên trong, thiếu gia không cần thiết gây thêm rắc rối.”
Chu Hạo nói: “Chính là bởi vì cha và tên họ Lý ở chung một chỗ, chúng ta mới phải tốc chiến tốc thắng, miễn cho tên họ Lý nhìn thấy. Lâm thúc, ta cam đoan với ngươi, chỉ một lần này. Về sau, ta nhất định an phận đứng ở bên cạnh phụ thân, không hề gây chuyện nữa!”
Lâm thúc do dự chốc lát, Chu Hạo người này ngoài mặt bất học vô thuật, trên thực tế vô cùng hung ác nham hiểm cố chấp, có loại năng lực không đạt mục đích thề không bỏ qua, nếu không thỏa mãn dục vọng biến thái của hắn, sau này nói không chừng sẽ náo ra chuyện gì đó. Thêm chi cảm thấy Chu Hạo nói có lý, hắn đã sớm thăm dò bối cảnh các nhân vật có máu mặt trong thành, hai người này cũng không có trên danh sách, hẳn không phải là hậu duệ quan lại gì, mới miễn cưỡng đáp ứng nói: “Chỉ một lần này, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa!”
Chu Hạo cười hì hì ôm lấy cánh tay của Lâm thúc, âm thanh dẹo dẹo nói: “Vẫn là thúc tốt với ta!”
Lâm thúc nhớ tới yêu thích đặc biệt của hắn, toàn thân nổi lên một tầng da gà, đẩy tay của hắn ra.
Hai người Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam đang ăn cơm, Tiêu Thiểu Giác cảm thấy không đúng, ngẩn đầu lên nhìn về phía hành lang, kết quả cũng không phát hiện có cái gì dị thường.
Lục Thanh Lam nói: “Sao vậy?”
Tiêu Thiểu Giác lắc đầu: “Có thể là ta sinh ra ảo giác, mới vừa rồi ta luôn cảm thấy có người đang rình xem chúng ta!”
Mặt Lục Thanh Lam liền biến sắc, “Chúng ta vẫn nên ăn xong nhanh một chút rời khỏi chỗ này đi thôi.” Nàng cũng là người cẩn thận, hiện tại tình cảnh của hai người cũng không coi là an toàn, tuyệt đối không thể phớt lờ.
Tiêu Thiểu Giác cũng không phải là kẻ mãng phu sính anh hùng: “Cũng tốt.” Vội vã và hai miệng cơm, liền đứng dậy tính tiền.
Hai người thanh toán xong đang muốn đi ra khỏi tửu lâu, trên hành lang lầu hai một người vừa đi tới, mặc một thân trường bào màu đản thanh* khí vũ hiên ngang, vóc người cao gầy, một đôi mắt phượng hẹp dài trong lúc đóng mở tinh quang lấp lánh, trên người hắn tản ra một loại hơi thở ưu nhã và dã tính mê người thế nhưng là người quen của hai người, chính là người đi Nam Đại Doanh rèn luyện Lý Ngọc.
(*) 蛋青色 đản thanh sắc: màu xanh như màu xanh vỏ trứng vịt.
Lương thảo Nam Đại Doanh thiếu hụt, lần này Lý Ngọc phụng mệnh lệnh cấp trên đi tới Thanh Châu thu lương, Thanh Châu có một kho lương lớn, chủ yếu cung ứng cho quân coi giữ địa phương, coi như là tư tài của quân phòng thủ Thanh Châu, cho nên Lý Ngọc tìm Chu Tầm. Chu Tầm ở trong tửu điếm thiết yến khoản đãi hắn, không ngờ lại thấy thoáng qua Lục Thanh Lam.
Lý Ngọc vốn chỉ là tùy ý nhìn lướt qua xuống phía dưới, bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng lưng hết sức quen thuộc phía dưới, cả người hắn chấn động mạnh, quét đi vẻ mặt lạnh lùng không chút để ý vừa rồi, chạy bình bịch xuống thang lầu. Đi theo bên cạnh hắn chính là thủ bị Thanh Châu tân nhiệm Chu Tầm.
Chu Tầm thấy thế rất là ngạc nhiên: “Lý đại nhân, ngươi làm sao vậy?”
Lý Ngọc không đáp, đẩy đại môn của tửu lâu ra, dõi mắt nhìn lại, người đi đường như dệt, tới đi vội vàng, nơi nào còn có bóng dáng của Lục Thanh Lam.
Hắn quay đầu lại vội vàng hỏi: “Chu đại nhân, ngươi mới vừa rồi có từng nhìn thấy một nữ hài nhi xinh đẹp từ nơi này đi ra ngoài không?”
Chu Tầm lắc đầu: “Chưa từng nhìn thấy, Lý đại nhân chẳng lẽ là gặp người quen?”
Lý Ngọc lắc đầu, có chút chán nản nói: “Đại khái là ta nhìn lầm rồi.”
Lục Thanh Lam giờ phút này đang ở bãi săn Ung Châu cách đây hơn trăm dặm, làm sao có thể chạy đến loại địa phương nhỏ như Thanh Châu này. Nhất định là mình quá mức tư niệm nàng, lúc này mới sinh ra ảo giác như vậy. Lý Ngọc lắc đầu, quay trở về tửu lâu cùng Chu Tầm.
Lúc này Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam vừa mới đi xuyên qua một cái ngõ hẻm ra ngoài, sắc mặt Tiêu Thiểu Giác âm trầm: “Có người theo dõi chúng ta.”
Lục Thanh Lam quay đầu nhìn lại, liền thấy mấy đại hán vạm vỡ đi theo phía sau hai người, phần eo căng phồng, dừng như là mang theo binh khí. Trong lòng nàng phát lạnh: “Chẳng lẽ là quân coi giữ của địa phương? Hay là người của Tiêu Thiểu Huyền phái tới? Bọn họ sao lại phát hiện chúng ta nhanh như vậy?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Là quân coi giữ địa phương.”
Lục Thanh Lam quay mặt lại, đã nhìn thấy một thanh niên và một người trung niên văn sĩ ở dưới vòng vây của một đám binh lính từ phía trước bọc đánh đi qua. Những người này lớn lối tột cùng, trực tiếp mặc y phục của quân coi giữ địa phương.
Tiêu Thiểu Giác thấy tình hình này ngược lại buông lỏng xuống. Nếu là Tiêu Thiểu Huyền động thủ đối phó hắn, dựa vào bụng dạ của hắn, tất nhiên sẽ không rêu rao như thế.
Từ trong ngõ hẻm đi ra ngoài, phía trước một mảnh đất trống trải, Chu Hạo và Lâm thúc trực tiếp dẫn người bao vây hai người lại. Bọn họ tổng cộng dẫn theo hơn mười người, dân chúng xung quanh thấy phục sức của quan quân tất cả đều nhượng bộ lui binh, đi đường vòng.
Tiêu Thiểu Giác sóng to gió lớn nào chưa từng thấy, hắn cẩn thận bảo vệ Lục Thanh Lam ở phía sau, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi là ai, ban ngày ban mặt, muốn đánh cướp hay sao?”
Chu Hạo chà một tiếng mở rộng quạt xếp, động tác tiêu sái đong đưa mấy cái. Ăn ngay nói thật, bộ dạng hắn có chút anh tuấn, cũng không khiến người ta chán ghét. Hắn cười một cách cực kỳ khinh bạc: “Mạo muội tự giới thiệu một chút, bổn nhân chính là nhi tử của thủ bị Thanh Châu Chu Tầm, tên là Chu Hạo. Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?”
Tiêu Thiểu Giác bị cái loại ánh mắt kì kì quái quái kia nhìn đến toàn thân đều nổi lên một tầng da gà, ngạo nghễ nói: “Tên của ta, ngươi còn chưa xứng hỏi!”
Lâm thúc nhíu mày, bởi vì Lý Ngọc bây giờ còn đang lưu lại Thanh Châu, chủ nhân của hắn đang phụng mệnh làm một kiện đại sự, bởi vậy sợ gây thêm rắc rối, lạnh lùng nói: “Thiếu gia cần gì tốn nhiều miệng lưỡi cùng hung đồ như hắn. Trị an của Thanh Châu gần đây không tốt, mấy tên trọng phạm trong nhà giam chạy ra, một người trong số đó bộ dạng rất giống ngươi...” Hắn dùng một ngón tay chỉ Tiêu Thiểu Giác: “Tiểu tử, đừng nói nhảm nữa, ngươi đi theo ta!”
Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng: “Nói hươu nói vượn. Ngươi muốn bắt chúng ta, có phải có hải bộ văn thư của quan phủ? Đại Tề là một nơi nói luật pháp, đừng tưởng rằng lão tử ngươi làm cái tiểu quan, ngươi có thể muốn làm gì thì làm?”
Gã sai vặt bên cạnh Chu Hạo hô: “Tiểu tử, ngươi không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Thiếu gia nhà ta coi trọng ngươi, là phúc phận ba đời nhà ngươi tu luyện được, ngươi ngoan ngoãn đi cùng công tử nhà ta, đương nhiên có chỗ tốt cho ngươi, nếu không nghe lời, ngay cả người yêu của ngươi cũng sẽ bị bắt chém!”
Hắn càng lớn lối hơn Chu Hạo, trực tiếp nói thẳng ra.
Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam nghe xong hai mắt nhìn nhau. Nếu nói quan nhị đại, nhị thế tổ thấy sắc nảy lòng tham, đối tượng cũng nên là Lục Thanh Lam, sao lại biến thành Tiêu Thiểu Giác?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nghĩ tới một loại khả năng. Trong lòng Tiêu Thiểu Giác buồn nôn giống như ăn phải ruồi, hắn thấy vẻ mặt Lục Thanh Lam cười như không cười, biết nàng cũng nghĩ ra đầu đuôi, cười lạnh nói: “Nếu là gia không muốn thì sao?”
Chu Hạo là người cực kỳ biến thái, chỉ cảm thấy bộ dạng Tiêu Thiểu Giác nói lời châm chọc càng mê người. Lúc trước hắn thấy Lý Ngọc thiếu niên tuấn mỹ khó gặp, mọi cử động mãnh liệt dẫn phát thú-dục của hắn, thế nhưng địa vị Lý Ngọc tôn sùng, lại có trọng binh bảo vệ, cũng không phải là người hắn có thể nhúng chàm.
Hắn vốn cho rằng trong thiên hạ không ai có thể sánh ngang dung mạo và khí chất của Lý Ngọc, đang cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, cho nên ở trong tửu điếm vừa nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác lập tức liền động tâm tư, mạo hiểm bị phụ thân hắn trách mắng, cũng phải đem Tiêu Thiểu Giác trói trở về trong phòng của mình