Đợi cho hai bên cãi đủ, Hoàng hậu mới đặt tách trà trên tay xuống bàn, cạch một tiếng rồi nói:
– Các ngươi loạn đủ chưa?
Hoa Phi trước nay không giao hảo với ai, lúc đụng chuyện cũng chẳng có mấy người lên tiếng bênh vực, hoàn toàn bị lép vế so với tân sủng được tiền hô hậu ủng kia. Hoa Phi ấm ức nhìn Hoàng hậu, ngây thơ nghĩ dù sao cũng sống cùng thời gian dài, từng chịu chung gian khổ, dù sao Hoàng hậu cũng sẽ bênh vực nàng hơn là một công chúa dị quốc kia. Nào ngờ, Hoàng hậu chẳng liếc nhìn Hoa Phi một cái, đã nói:
– Các ngươi đây là thể thống gì? Ở trước mặt ta còn dám làm càn như thế, vậy không có ta ở đây thì sao? Lật tung cả hoàng cung này lên?
Hoa Phi cảm giác không ổn liền quỳ mọp xuống nhận tội. Chiêm Phi dù được sủng ái cũng không quá ngốc, tự hiểu bản thân mình chưa có chỗ dựa vững chắc ở nơi lạ nước lạ cái này, dù nàng có được sự sủng ái của hoàng đế, thì cũng chỉ dám nghêu ngao trước mặt các phi tần khác, chứ không dám thật sự đắc tội với vị hoàng hậu cao cao tại thượng kia.
Chiêm Phi đang mang thai, được miễn quỳ lễ nhưng cũng đã cúi đầu chịu sai thì những phi tần khác khác nào dám đứng, không ai bảo ai liền răm rắp quỳ xuống.
– Thỉnh Hoàng hậu nương nương thứ tội…
Hoàng hậu vẫn ngồi vững chãi trên ghế cao, mở hờ mắt nhìn chúng nữ nhân đang quỳ dưới chân, chẳng rõ hỉ nộ.
Quỳ một lúc cũng không nghe Hoàng hậu lên tiếng, chúng phi tần bên dưới lo lắng len lén đưa mắt nhìn nhau hội ý. Bọn họ nghĩ rằng Hoàng hậu không biết hành động của bọn họ, nhưng nào có ngờ tất cả đều đập vào đáy mắt của Hoàng hậu. Dưới kia, ngoại trừ một đám nữ nhân nháo nhác thì có một Chiêm Phi đang đè nén chịu đựng, có một Hoa Phi đang run rẫy cúi thấp đầu và duy nhất một Hòa Phi vẫn quỳ thấp đầu, an tĩnh không một tiếng động.
Đôi mắt phượng của Hoàng hậu khẽ nheo nheo, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Nàng cũng chẳng thích thú đi phân xử cho một đám nữ nhân ồn ào dưới kia, từ lâu đã chẳng buồn để ý.
– Tất cả các ngươi dường như rất rảnh rỗi?
Nghe Hoàng hậu vô thưởng vô phạt nói ra một câu như vậy, bọn người bên dưới không kiềm được mà run run.
– Nếu đã rỗi như vậy thì bỏ chút thời gian sao chép Kinh Phật đi! Mỗi người chép một trăm lần! Một ngày chưa xong thì không cần ra khỏi phòng để khỏi phiền nhiễu tới ta!
Như vậy, là đã hạ lệnh cấm túc!
Có người run rẫy không ngừng, có người không nén được mà ngồi phịch xuống đất đầy đau khổ. Khó khăn lắm hoàng thượng mới quyết định lui tới hậu cung, lúc quan trọng này mà bị cấm túc thì bọn họ còn cơ hội nào nữa. Dù có thất vọng cỡ nào đi nữa thì bọn họ cũng không có gan làm trái lệnh của Hoàng hậu và cũng không dám lên tiếng tranh luận hơn thua ở đây. Có trách thì tự trách mình nhiều chuyện, mau chóng sao chép Kinh văn, đến lúc đó thì được ra ngoài thôi.
May mắn là lần bị phạt này không phải chỉ riêng lẻ một người.
– Hoa Phi trọng tội, phạt sao chép ba trăm lần. Còn Chiêm Phi…
Nhắc tới Chiêm Phi, đôi lông mày Hoàng hậu bất giác khẽ nheo lại, ánh mắt rơi xuống cái bụng còn bằng phẳng của Chiêm Phi. Chiêm Phi thì hồi hộp chờ đợi Hoàng hậu phán xử, dù sao nàng là sủng phi của hoàng thượng, lại còn đang mang thai, Hoàng hậu dù muốn dù không cũng không phải trừng phạt nàng được.
– Nể tình ngươi đang mang long thai, phạt trước sao chép mười lần Kinh văn, số còn lại… để sau tính tiếp.
Cuối cùng, cũng không thể thoát khỏi hoàn toàn, dù không cam tâm nhưng kết quả này so ra là tốt rồi, Chiêm Phi cũng không dại mà ở địa bàn của Hoàng hậu lên tiếng phản nghịch với Hoàng hậu. Chờ sau khi hồi cung, chỉ cần nói vài lời với hoàng thượng, chắc chắn mười lần sao chép kia cũng sẽ hủy bỏ. Nghĩ xong, Chiêm Phi ngoan ngoãn nhận mệnh.
– Dạ, Na Hoa đã rõ.
Hoàng hậu sao có thể không hiểu chút suy tính nhỏ nhoi của Chiêm Phi, chỉ là cũng chẳng màng bắt bớ, lên tiếng nói:
– Các ngươi giải tán cả đi!
Nghe được lời này, chúng phi tần như được ân xá, liền răm rắp quỳ lạy.
– Dạ…
Hành lễ xong, mọi người lục đục kéo nhau đi, cũng chẳng muốn nấn ná thêm, Lý Phù Dung là người đi cuối cùng trong hàng ngũ. Nhưng khi chưa ra tới cửa, đã nghe Hoàng hậu gọi:
– Hòa Phi.
Lý Phù Dung giật mình quay lại, cúi đầu nói:
– Hoàng hậu nương nương cho gọi thần thiếp.
Hoàng hậu nhìn Lý Phù Dung, nói:
– Ta vừa hay có quyền sách hiếm, nghe nói Hòa Phi đọc qua rất nhiều sách, không biết Hòa Phi có hứng thú giám định quyển sách kia không?
Lý Phù Dung liền hiểu Hoàng hậu muốn lưu mình lại, lại không thể từ chối cho được.
– Thiếp học vấn nông cạn, chỉ sợ phụ lòng phó thác của Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu phất tay nói:
– Không sao! Chỉ là một quyển sách mà thôi! Nếu không nhận ra cũng chẳng to tát gì.
Thế là, Lý Phù Dung không thể không ở lại.
Sau khi toàn bộ oanh oanh yến yến rời khỏi, Phượng Hoàng Cung trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Hoàng hậu dẫn theo đoàn tùy tùng ra hoa viên trong Phượng Hoàng Cung ngồi nghỉ, Lý Phù Dung ngoan ngoãn theo hầu phía sau.
Ra hoa viên, Hoàng hậu tiến tới ngồi bên bàn đá, lên tiếng bảo:
– Hòa Phi cũng ngồi xuống đi!
Lý Phù Dung khiêm nhường nói:
– Thần thiếp không dám. Nương nương cho thiếp đứng hầu nương nương.
Hoàng hậu lại nói:
– Ở đây không cần quá lễ nghi, cứ ngồi xuống đi.
Lý Phù Dung rốt cuộc phải ngồi xuống đối diện với Hoàng hậu, cung nữ dâng trà lên, Lý Phù Dung tay nắm chén trà bâng khuâng mãi không buông.
Hoàng hậu bật tiếng cười:
– Bình thường ta thấy Hòa Phi rất điềm tĩnh, gặp sự không nguy, thế mà, chỉ uống cùng ta một tách trà lại khiến Hòa Phi phải khó khăn như vậy ư.
Lý Phù Dung vội buông chén trà, quỳ xuống thỉnh tội:
– Nương nương, thiếp không dám!
Hoàng hậu thu hết biểu cảm của Lý Phù Dung vào mắt, lúc sau mới thản nhiên nói:
– Hòa Phi đứng lên đi, bổn cung chỉ nói đùa mà thôi, không cần sợ hãi như vậy…
Lý Phù Dung nào dám đùa.
Lý Phù Dung lại ngồi lên ghế.
Hoàng hậu bâng quơ:
– Thường ngày, trong lúc mọi người túm tụm lại bàn tán, chỉ có Hòa Phi là vẫn bình thản không màng để tâm…
– Bẩm nương nương, đó là do thiếp ngu dốt, vốn chẳng biết phải nói gì nên phải im lặng. Thật ra, thần thiếp rất sợ hãi…
Vẻ ngoài ý kia đập vào tầm mắt Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng chỉ ồ một tiếng, nói:
– Thật vậy không?
Lý Phù Dung cúi đầu càng thấp.
– Thiếp rất sợ hãi…
Nhưng mặc cho Lý Phù Dung e dè, miễn cưỡng thế nào, Hoàng hậu vẫn hoài nghi:
– Thế mà ta lại cảm thấy Hòa Phi mới là người thông mình nhất. Lại có cảm giác, kết quả sau này có thế nào thì Hòa Phi vẫn là người sống an ổn nhất…
Lý Phù Dung bất giác rùng mình, không khỏi tự hỏi:
“Chẳng lẽ Hoàng hậu cũng trùng sinh trở về?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Dung
Chương 27
Chương 27