Sáng hôm sau, cổng thành mở rộng nghênh đón Lạc Quân Đế vào thành!
Tình hình trong thành sớm đã bình định, không còn kẻ gây rối loạn nữa. Trên đường đi có nhiều đống đổ nát, xung quanh còn có mấy đốm lửa chưa tắt làm bọn họ không quên được tình cảnh kinh hồn đêm qua. Nhưng tất cả những chuyện đó có là gì nữa, bởi vì Hoàng đế vĩ đại của bọn họ đã trở về!
- Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế!
- Hoàng thượng vạn tuế...
Lạc Quân Đế mặc giáp trắng oai hùng như một vị chiến thần đi trước một đại binh mặc toàn giáp đen ở đằng sau. Hắn đi tới đâu, dân chúng liền nhường đường, tung hô đến đó.
Cứ thế, một đoàn người oai phong hùng dũng tiến thẳng về phía hoàng cung.
Bá quan văn võ từ sớm đã đứng hầu ngoài cổng hoàng cung, thấy Lạc Quân Đế bước xuống liền quỳ mọp dưới đất.
- Cung nghênh Hoàng thượng hồi cung! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...
Lạc Quân Đế không cảm xúc, lạnh nhạt nói:
- Các ái khanh đứng lên đi!
Nói thế nhưng nào có người nào dám đứng lên, cứ quỳ đấy cho đến khi Lạc Quân Đế bước qua, vào trong cung.
Sau đó, bọn họ lại lục đục chạy tới điện hầu, trong khi chờ đợi Lạc Quân Đế thay đổi hoàng bào.
Lạc Quân Đế mặc hoàng bào quý báu, từng bước, từng bước bước lên ngai vàng của mình trong sự im lặng tột đột của chúng quần thần. Lạc Quân Đế đứng trước ngai vàng, xoay người lại ngồi bịch xuống, thanh âm giận dữ của long nhan vang lớn:
- Các khanh gia có biết tối qua xảy ra sự kiện gì?
Đầu bá quan cúi càng thấp, chỉ có những người tối qua có tham gia trong chiến trận mới dám giữ nguyên, không cúi đầu.
- Tội thần có tội...
Lạc Quân Đế từ đầu cũng chẳng mấy trông chờ vào những kẻ này, nhưng khi thấy giang sơn nguy cấp, bọn họ vẫn cứ bo bo giữ mình như vậy, Lạc Quân Đế đã tức giận. Chẳng lẽ, dù ngai vị có đổi chủ chỉ cần bọn họ còn giữ chức quan thì sao cũng được???
- Thanh Vương, Lam Vương làm phản, Hồ gia khó thoát khỏi liên quan. Tất cả mọi chuyện, trẫm muốn các ngươi tra xét cẩn thận, vạch trần hết mọi tội chứng. Tất cả những kẻ đó, trẫm muốn thấy chúng phải bị trừng trị!!!
...
Trong hậu cung lúc này cũng nháo nhào, ai cũng muốn gặp Lạc Quân Đế, nhưng biết Lạc Quân Đế lúc này đang lâm triều nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Tô Tuyết đột ngột lại đến Thanh Tư Cung thăm Lý Phù Dung.
- Nghe nói tối hôm qua tỷ đã ra mặt cản Hoàng hậu không để nàng phá cửa Chiêu Dương Cung.
Lý Phù Dung chẳng trả lời.
Tô Tuyết cũng không chờ đợi câu trả lời từ Lý Phù Dung, cứ bình thản uống trà. Lúc sau, Tô tuyết nói:
- Dung tỷ, hắn trở về rồi!
Ừ, ai chẳng biết Lạc Quân Đế quay về rồi.
Tô Tuyết lại nói:
- Nghe nói hắn hoàn toàn khỏe mạnh, một vết thương nhỏ cũng không có.
Lý Phù Dung cũng không nói.
- Tỷ có cảm thấy... chúng ta giống như những con hát ngu ngốc chạy qua chạy lại làm trò cười không?
Tô Tuyết nhẹ cười giễu cợt, Lý Phù Dung khẽ thở dài một hơi.
Lạc Quân Đế không chỉ lừa mọi người, mà ngay cả Tô Tuyết cũng bị lừa.
...
Trái với sự hồ hởi, hân hoan ở khắp nơi, trong Phượng Hoàng Cung lúc này yên ắng lạ thường. Lúc này, ai cũng đã biết tội danh mưu phản của Hồ gia, sắp tới nhất định Hoàng hậu cũng sẽ bị luận tội, còn bọn họ là cung tì trong Phượng Hoàng Cung không biết có thoát được liên lụy hay không.
Hoàng hậu từ sớm đã chỉnh trang lại, trang điểm lên che giấu dáng vẻ tều tụy của mình và ngồi ở chính sảnh chờ đợi.
Chờ một ngày, rốt cuộc người cũng đã đến tuyên chỉ:
“... Hồ Thị Nhữ Yên, thân là Hoàng hậu lại không biết quản giáo, bao che cho Hồ gia làm phản, liên lụy bao nhiêu bách tánh vô tội nhà tan cửa nát, tội ác tày trời, nay phế đi Hoàng vị, biếm làm cung tì, ban cho ba thước lụa...
Hoàng hậu cứ lẳng lặng nghe phán quyết của mình.
Tuyên chỉ xong, lão công công có chút thương xót hỏi Hoàng hậu:
- Hoàng hậu nương... à không, Hồ thị, ngươi còn có nguyện vọng gì không?
Hoàng hậu liếc mắt nhìn lão công công, với tính lãnh ngạo của nàng, lẽ ra sẽ không muốn nói, không muốn để người ta thương hại mình, nhưng cuối cùng, nàng vẫn mở miệng nói với lão:
- Có thể... có thể nói hắn đến gặp ta lần cuối không?
Lão công công lắc lắc đầu rồi nói với Hồ Nhữ Yên:
- Ta sẽ thử!
Bởi vì Hồ Nhữ Yên đã bị phế hậu nên không được ở trong Phượng Hoàng Cung nữa, trong ngày hôm đó, phải dời tới Chi Lan Cung, một cung điện tồi tàn hẻo lánh chẳng khác gì lãnh cung.
Hoàng hậu đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bàn còn đặt hộp chứa ba thước lụa dành cho nàng.
Trăng đã lên cao, thời gian còn lại của nàng không còn nhiều nữa. Bỗng nhiên, tiếng cửa phòng mở ra vang lên kẽo kẹt.
Nam nhân mặc hoàng bào đứng đó im lặng nhìn Hồ Nhữ Yên. Hồ Nhữ Yên biết hắn tới rồi vẫn không động.
Đứng một lúc, hắn có vẻ không còn kiên nhẫn muốn quay đầu đi. Khi đó, giọng nói của Hồ Nhữ Yên vang lên:
- Gặp ta một lúc, chàng cũng không chịu được sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Dung
Chương 54
Chương 54