Hôm nay, Hồ Hoàng hậu lại đến ngự hoa viên thưởng hoa, Nhân Phi cũng lẽo đẽo theo sau. Hồ Hoàng hậu thường ngày thích yên tĩnh ít nói chuyện, mấy ngày gần đây lại càng im lặng đến đáng sợ.
Trong lúc đoàn người đang quây quần như thế, đột ngột, một bóng trắng thất tha thất thểu tiến lại gần.
Lý Phù Dung mặc váy trắng dài, đầu cũng không bới lại, tóc cứ bay lung tung sau lưng, cộng với vẻ mặt trắng nhợt như xác chết kia chẳng khác gì hồn ma hiện về đòi mạng, khiến ai nhìn thấy cũng khiếp sợ.
– Hòa… là Hòa Phi.
– Hòa Phi.
Lý Phù Dung không để ý đến ánh mắt của mọi người, cứ từng bước tiến tới trước mặt Hồ Hoàng hậu.
Hồ Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Lý Phù Dung.
Đây là lần đầu tiên hai người thẳng thắng đối diện nhau như vậy.
Cả hai cứ chằm chằm nhìn nhau không ai nói một lời, tình cảnh vô cùng quỷ dị.
Nhân Phi cũng thấp thỏm không ngừng, mấy ngày nay, nàng luôn hoảng sợ trong lòng khi thấy Lạc Quân Đế xuất toàn lực truy tìm kẻ sát hại Lý gia. Vì truy tìm nguyên do, bọn họ còn liên kết vụ án Lý gia và trận hỏa hoạn tại Thanh Tư Cung vào một chỗ, nghi ngờ kẻ phóng hỏa cũng chính là kẻ chủ mưu sát hại Lý gia.
Khi biết chuyện đó, Nhân Phi từ hả hê khi thấy người gặp nạn trở thành sợ hãi. Bởi vì, nàng ta chính là kẻ đã sai người phóng hỏa Thanh Tư Cung!
Nhỡ như người của Lạc Quân Đế phát hiện ra người phóng hỏa là nàng vậy chẳng phải nàng cũng mang luôn cả tội giết cả nhà Lý gia sao. Nàng không có làm chuyện đó!
Lý Phù Dung bỗng nhiên cất tiếng hỏi:
– Kẻ ra tay sát hại trên dưới Lý gia là ngươi?
Tim Nhân Phi muốn ngừng đập, rất muốn trả lời không phải nhưng không thể thốt nên lời nào. Đúng lúc đó, lại có giọng của Hồ Hoàng hậu vang lên:
– Phải! Là ta đã ra lệnh!
Nhân Phi nhất thời không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến lúc hiểu ra thì phấn khích không ngừng.
Là Hồ Hoàng hâu! Là Hồ Hoàng hậu đã giết cả nhà Lý gia!
Chính miệng Hồ Hoàng hậu đã nói ra như vậy thì sẽ không còn ai nghi ngờ đến nàng nữa. Nhân Phi càng hân hoan trong lòng, nụ cười cùng mở lớn hơn.
Lý Phù Dung cúi gầm mặt không nói lại đột ngột như thú dữ xông tới chỗ Hồ Hoàng hậu. Cung nữ bên người Hồ Hoàng hậu liền lao tới ngăn cản Lý Phù Dung lại.
– Hồ Nhữ Yên… tại sao? Tại sao lại giết cả nhà của taaa…
– Hồ Nhữ Yên…
Nhân Phi thấy Lý Phù Dung như kẻ điên loạn, người người chán ghét thì mở cờ trong bụng, lại được giải thoát khỏi lo sợ những ngày qua, Nhân Phi càng thêm lớn mật bước tới gần chỗ của Lý Phù Dung rồi ra tay đẩy Lý Phù Dung một cái. Lý Phù Dung đứng không vững liền té oạch xuống đất.
Nhân Phi vẫn không buông tha, tới trước mặt Lý Phù Dung tiếp tục nói những lời mỉa mai:
– Hòa Phi, ngươi muốn hành thích Hoàng hậu nương nương sao? Ngươi quả nhiên to gan tày trời…
Lý Phù Dung ngẩng đầu lên nhìn Nhân Phi, đến giờ vẫn không hiểu được vì sao Nhân Phi lại cố ý đối đầu với nàng như vậy, không hiểu vì sao trong mắt đầy phẫn hận đối với nàng.
Nhân Phi lớn tiếng nói mấy lời đại nghĩa chửi mắng Lý Phù Dung. Khi tới sát tai Lý Phù Dung, Nhân Phi thấp giọng nói:
– Ngươi rốt cuộc cũng có ngày này! Ta nhất định, nhất định sẽ không để ngươi đạt được ý nguyện của mình!
– Bộ dạng của ngươi lúc này làm sao còn được Hoàng thượng yêu thích, không còn người chống lưng, ta xem kiếp này ngươi muốn thượng vị như thế nào…
– Lý Phù Dung, lần này đến cả Thanh Tư Cung để ngươi trốn tránh cũng không còn nữa rồi…
Con ngươi Lý Phù Dung co rút, chăm chăm nhìn Nhân Phi không thể tin được, thời khắc đó nàng đã vỡ lẽ rất nhiều chuyện.
Hóa ra, Nhân Phi cũng là kẻ trùng sinh!
Kiếp trước, sau khi đóng cửa Thanh Tư Cung, Lý Phù Dung đã không còn quan tâm mấy thế sự bên ngoài nữa nên sống chết của Nhân Phi, nàng không biết tới.
Dẫu vậy, nàng vẫn biết được một vài tin đồn trong hậu cung. Việc mọi người nghĩ Lạc Quân Đế đối xử đặc biệt với nàng, nàng biết! Việc mọi người truyền tai người trong lòng Lạc Quân Đế là nàng, nàng biết, hắn cũng biết! Nhưng hắn không buồn giải thích, nàng lại càng không thể nói! Phải trơ mắt nhìn tất cả cứ hiểu lầm mà không thể giải thích, mà không thể làm gì.
Cũng chẳng trách Nhân Phi lại kỳ lạ như thế!
Lý Phù Dung quắc mắt nhìn Hồ Hoàng hậu, chẳng lẽ vì tin tưởng lời của Nhân Phi mà sát hại cả nhà nàng sao?
Vì một lý do hoang đường như thế?
Lý Phù Dung bật cười, cười điên dại.
Tất cả những người ở đó ngây người nhìn Hòa Phi như điên như dại, Hòa Phi đã điên rồi sao?
Lý Phù Dung cười đến mức nghẹt cả thở, cơ thể run lên bần bật rồi ọc một tiếng, máu tươi từ miệng Lý Phù Dung trào ra, văng cả lên người Nhân Phi. Lý Phù Dung không để ý tới, ngước mặt lên, tràn ngập căm thù, phẫn nộ cũng có trêu ngươi, quát lớn:
– Hồ Nhữ Yên, ngươi vì một nam nhân không yêu thương ngươi mà che mù cặp mắt của mình rồi!!!
Hồ Hoàng hậu híp đôi mắt.
Nhân Phi vì bị máu của Lý Phù Dung bắn vào người dơ bẩn không chịu nổi cũng nổi cơn thịnh nộ rồi. Nhân Phi điên tiết quát lớn rồi vung tay muốn đánh Lý Phù Dung.
– Lý Phù Dung, ngươi dám…
Lý Phù Dung không màng để ý đến hành động của Nhân Phi, luôn trừng mắt nhìn Hồ Hoàng hậu như cũ.
Khi cánh tay của Nhân Phi sắp rơi xuống thì đột ngột có hai tiếng quát đồng thời vang lên:
– Ngừng tay!!!
Chủ nhân của tiếng nói đó một là Hồ Hoàng hậu, một là của Tô Tuyết đang từ xa chạy tới. Nhân Phi giật mình ngưng lại, cái tát ngừng ở giữa không trung.
Tô Tuyết cùng đoàn người lập tức ập tới, Tô Tuyết thì xem Lý Phù Dung còn bọn nô tài liền bao quanh Tô Tuyết và Lý Phù Dung lại, ngăn cách người khác không thể lại gần.
Lý Phù Dung lần nữa ói ra máu tươi khiến Tô Tuyết hốt hoảng cho người đi gọi thái y, người thì dìu Lý Phù Dung trở về. Trước khi đi, Tô Tuyết còn liếc mắt nhìn Nhân Phi một cái, thấp giọng gắt:
– Ngươi giỏi lắm, Nhân Phi!
Nói rồi, liền bỏ đi mất, không để ý đến Hồ Hoàng hậu chỉ một lần. Đây là lần thứ hai Nhân Phi bị khí thế trên người Tô Tuyết làm sững sốt quên cả phản ứng, đến lúc hoàn hồn thì người cũng đã đi xa rồi. Nhân Phi bực tức vì bị một tần phi nho nhỏ dám lên mặt xem thường, liền tìm Hồ Hoàng hậu kể tội:
– Hoàng hậu nương nương, ngài xem…
Lúc này, Nhân Phi mới giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ của Hồ Hoàng hậu, khiến ả ta ú ớ không dám nói tiếp.
Một lúc sau, Hồ Hoàng hậu mới hít sâu một hơi, ổn định lại bản thân rồi nói với Nhân Phi:
– Không ngờ ngươi ngu xuẩn hơn ta nghĩ rất nhiều!
Bỏ lại câu đó, Hồ hoàng hậu đã xoay người đi mất, Nhân Phi sững sờ đứng ngây người.
Trên đường đi, Thúy Nhi thấp giọng gọi:
– Nương nương…
Hồ Hoàng hậu giơ tay bảo nàng im lặng, cái gì cũng đừng nói.
Huệ tần Tô Tuyết!
Nàng ta mới là người mang thai, có lẽ Lý Phù Dung chỉ là bức bình phong che giấu cho nàng ta đi!
Nhân Phi đáng thương, trước nay chưa từng đặt Tô Tuyết vào mắt, cũng xem thường chẳng buồn thắc mắc vì sao Tô Tuyết luôn ăn mặc rộng thùng thình thế đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Dung
Chương 88
Chương 88