Nhã Nhã vẫn không tin được mình đã trở thành nha hoàn của đại tiểu thư Lý Phù Dung.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến Nhã Nhã đến giờ vẫn ngỡ như giấc mộng, giấc mộng thật đẹp.
Thấy Nhã Nhã cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không có chút tác phong của nha hoàn, bà vú của Lý Phù Dung liền cau mày, lớn tiếng gắt:
– Ngươi mau đi thay trà cho tiểu thư!
Nhã Nhã nghe tiếng quát liền giật mình hoàn hồn, thấy vẻ mặt khó đăm đăm của bà vú liền hốt hoảng gập người bảo dạ rồi liền chạy ra ngoài đi lấy trà.
Tiếng bước chân đã xa vẫn vang tới bên tai rõ ràng, bà vú càng phật ý, bèn mở lời với Lý Phù Dung:
– Tiểu thư, dù ngài có thích tiểu nô tì kia thì cũng nên để nó học xong cách thức hầu hạ rồi hãy đưa về…
Lý Phù Dung vẫn chuyên tâm viết chữ, đầu cũng không ngẩng lên, đã nói:
– Nếu nàng không biết thì từ từ dạy bảo là được.
Chỗ huấn luyện nha hoàn kia dù không phải ham hùm thì cũng không phải chỗ dễ chịu, đương nhiên Lý Phù Dung không muốn để Nhã Nhã phải tới đó chịu khổ.
Bà vú định nói tiếp nhưng nhận ra Lý Phù Dung đã kiên quyết làm thì không nói thêm nữa, hầu hạ nàng suốt bảy, tám năm, bà vú cũng hiểu rõ ít nhiều tính cách của Lý Phù Dung, chuyện nào nàng đã quyết định thì sẽ khó lòng mà thay đổi.
Không lâu sau đó, Nhã Nhã đã mang trà về. Bê chén trà đầy ngập trên tay, Nhã Nhã hoàn toàn tập trung nhìn chăm chăm, sợ làm nó tràn nước ra mà không nhìn thấy bậc cấp dưới chân mình. Kết quả hiển nhiên, liền bị vấp ngã, té lăn ra đất.
Xoảng
Tiếng đổ vỡ, tiếng té ngã vang tới làm Lý Phù Dung giật mình, vừa trông thấy Nhã Nhã ngã lăn trên đất, Lý Phù Dung liền sốt ruột quẳng luôn cây bút trên tay mà chạy tới đỡ Nhã Nhã.
– Muội có làm sao không?
Nhã Nhã ngồi dậy, nước mắt rơi không ngừng, nghẹn ngào:
– Tiểu… tiểu thư…
Lý Phù Dung càng thêm lo lắng, liên tục hỏi:
– Muội đau ở đâu? Có phải bị bỏng không…
Nhã Nhã ú ớ nói:
– Tiểu thư… trà…
Biết Nhã Nhã khóc vì nghĩ mình đánh vỡ chén trà, Lý Phù Dung trấn an:
– Không sao cả! Đổ rồi thì thôi! Chỉ cần muội không bị thương là tốt rồi.
Nhã Nhã được Lý Phù Dung đỡ đứng lên, hai chân Nhã Nhã mềm nhũn, mãi mới có thể đứng vững.
Bà vú trông thấy từ đầu, vẫn luôn nhẫn nhịn, lúc nào không kiềm được mà phát tác:
– Tiểu thư, nó chỉ là một nô tì hạ tiện mà thôi! Tiểu thư không cần phải quan tâm như thế!
Nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, tuy tính cách nàng lãnh đạm nhưng trong tâm lại là người mềm lòng, hết lòng lo nghĩ vì người nàng để tâm. Bà vú sợ sau này Lý Phù Dung sẽ chịu thiệt thòi.
Nhã Nhã nghe bà vú nói thế liền tái xám cả mặt, thở cũng không dám thở. Lý Phù Dung nheo mày, lạnh giọng nói:
– Vú nuôi!
– Tiểu thư, Vú biết Vú nói thế là không đúng với bổn phận, nhưng tiểu thư không nên quá dễ tính người khác như thế! Bây giờ thì không sao, nhưng sau này nó thị sủng sinh kiêu thì sao? Lỡ như gây ra cớ sự gì không hay, sẽ làm liên lụy đến tiểu thư…
Lý Phù Dung biết bà vú là thật tâm lo cho nàng nên không muốn trách bà, nhưng đối với Nhã Nhã, Lý Phù Dung là nhận định! Là người nàng sẽ đối xử tốt cả đời! Nếu không phải vì ngăn cách thân phận, lại lo sẽ gây ra chuyện không đáng, Lý Phù Dung còn muốn nhận Nhã Nhã làm muội muội nữa kìa.
– Vú, ta biết vú là lo cho ta, nhưng vú không cần phải lo xa! Vú có tin hay không có những người dù có nhận được ngàn ân vạn sủng cũng sẽ không bao giờ biến chất? Ta tin Nhã Nhã chính là người như vậy!
Chứng kiến ánh mắt sâu lắng lại phá lệ dịu dàng của Lý Phù Dung, trái tim Nhã Nhã bồi hồi đến quên cả đập.
– Chuyện hôm nay bỏ qua đi, chắc chắn Nhã Nhã sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa đâu.
– Tiểu thư…
Nhã Nhã lúc này mới kịp phản ứng, liền hô lớn:
– Dạ, nô tì sẽ không tái phạm nữa!
Nhìn vẻ mặt bừng bừng quyết tâm của Nhã Nhã, Lý Phù Dung khẽ cười, bà vú cũng không nói gì thêm nữa.
Ngoài suy đoán của bà vú, Nhã Nhã thế mà chủ động đến gặp bà.
– Xin vú hãy chỉ bảo cho nô tì cách trở thành một nha hoàn đúng cách!
– Ngươi…
Nhã Nhã ngẩng đầu lên nhìn bà vú, ánh mắt kiên định không chút tạp chất, nói:
– Nô tì nhất định sẽ cố gắng học tập để không làm mất mặt tiểu thư!
Bà vú thấy vậy thì thở dài chịu thua, nếu được như Lý Phù Dung nói, tiểu nha hoàn này sẽ mãi mãi không thay đổi bản chất của mình thì có thể đào tạo nó trở thành nha hoàn trung thành của Lý Phù Dung.
Đối với hành động của Nhã Nhã, Lý Phù Dung có biết nhưng để mặc cho Nhã Nhã đi làm. Một đời bảo hộ Nhã Nhã, không có nghĩa lúc nào cũng bảo bọc nàng trong một chiếc lồng son, có những lúc cũng phải để nàng chịu cực, dù vất vả nhưng đó cũng là vì bản thân nàng ấy.
…
“Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi muốn trì độn như vậy tới khi nào…”
“Lý Phù Dung, khi ngươi cứ để mặc cho mọi thứ trôi qua như vậy, tương lai bi thảm đang ngày một tới gần…”
“Không thể để cho bi kịch kia lặp lại nữa! Không thể được…”
Bóng ma trong tâm của Lý Phù Dung liên tục dấy lên, tru réo bên tai nàng những lời cay độc.
“Lý Phù Dung, ngươi phải hành động! Phải tiên hạ thủ vi cường!”
Lý Phù Dung vẫn bất động.
“Giết! Giết!!!”
“Phải giết…”
– Giết? Ta phải giết ai đây?
Rốt cuộc, Lý Phù Dung cũng cất tiếng nói. Bóng ma đen tối trong Lý Phù Dung liền quấy động càng dữ dội.
– Giết ai bây giờ? Nguyên nhân gây ra bất hạnh của ta: Tô Tuyết? Kẻ đã hạ lệnh tàn sát cả Lý gia: Hồ Nhữ Yên? Hay là ai…?
“Giết! Giết hết tất cả những kẻ đó! Giết hết tất cả đi! Cả khởi nguồn của tất cả: Lạc Quân Đế…”
Lạc Quân Đế? Lúc này vẫn còn là tam hoàng tử không quyền không thế!
Bóng ma tiếp tục dao động Lý Phù Dung:
“Phải tranh thủ lúc hắn chưa hồi tỉnh mà giết chết hắn! Tất cả sẽ kết thúc!”
“Giấc mộng điên rồ này cũng sẽ kết thúc!”
“Đó không phải là điều ngươi mong muốn sao, Lý Phù Dung?”
Lý Phù Dung có phần bị lung lay nhưng vẫn mãi không trả lời, rốt cuộc, nàng vẫn là lắc đầu.
“Ngươi không muốn? Ngươi không muốn xuống tay? Hay không muốn hai tay dính máu?”
“Ngươi trơ mắt nhìn bọn họ sẽ hại Lý gia thê thảm một lần nữa sao? Ngươi chấp nhận như vậy sao???”
Lý Phù Dung lắc đầu.
Mỗi một kiếp trôi qua, Lý Phù Dung nhận ra một điều: tương lai bất định!
Dù nàng biết trước tương lai cũng không thể thay đổi tương lai, cũng không thể khiến tương lai không thay đổi!
Mỗi một hành động, mỗi một suy nghĩ đều có thể gây xáo trộn tương lai ở phía trước, tất cả đều do lựa chọn của mỗi người, quyền quyết định của mỗi con người.
Hai tay nàng có dính máu hay không, không quan trọng nhưng tuyệt đối không muốn để thân nhân mình vì nàng mà tay dính máu, mà chịu khinh bỉ của người đời.
Kiếp này, tương lai bi thảm kia có một lần nữa diễn ra hay không, Lý Phù Dung không biết. Nhưng nàng biết rõ, nếu nghe theo lời của bóng ma kia, tương lai của Lý gia sẽ sụp đổ ngay thời điểm này!
Hồ Nhữ Yên là ai? Là nữ nhi độc nhất của Hồ Thái phó, thầy của Quân vương.
Tam hoàng tử Lạc Quân lúc này tuy chưa có thực quyền nhưng thân phận Hoàng tử vẫn không thay đổi. Có cửa để giết hắn sao?
Nhớ đến hình ảnh những người đó hiếm khi mới xuất hiện bên ngoài, lại được tiền hô hậu ủng, khắp nơi bảo toàn nghiêm ngặt. Nàng còn chưa động được vào hắn thì đã bị xử tử tại chỗ rồi.
Bất cứ ai, bất luận kẻ nào trong đó đều là những người mà Lý Phù Dung không thể động vào được, nếu không muốn kéo Lý gia chôn cùng.
Dù có muốn làm thiêu thân cũng phải nhớ nàng không chỉ có một mình…
Bóng ma thấy Lý Phù Dung không nghe lời của mình thì tức giận quát:
“Lý Phù Dung, ngươi sẽ hối hận! Ngươi sẽ hối hận…”
Lý Phù Dung ngẩng đầu nói:
– Ta không biết… không biết tương lai ta có hối hận hay không. Nhưng ta biết rõ, nếu làm theo lời dụ dỗ của ngươi, thì ta sẽ hối hận!
Tô Tuyết nói đúng, nàng đã lãng phí quá nhiều thời gian và cả tâm trí vì thù hận, vì những người mình chán ghét…
Bây giờ là hiện thực hay những ký ức đau khổ kia mới là hiện thực?
Đây là giấc mộng hay những kiếp trước mới là giấc mộng?
Một khi nhắm mắt nàng sẽ tỉnh lại ở một kiếp khác hay đây chính là kiếp sống cuối cùng?
Nàng không biết, cũng không rõ ràng…
“Lý Phù Dung, vì Lý gia sau này ngươi phải giết Lạc Quân Đế!!!”
Sau khi giết hắn rồi, ai sẽ tha cho Lý gia? Hay vì cái chết của hắn mà Lý gia sẽ chịu bêu đầu?
Lý Phù Dung ràn rụa nước mắt không thể lựa chọn.
– Nếu kết quả… vẫn không tránh khỏi cái chết. Vậy hãy để ta và mọi người cùng nhau tận hưởng những phút giây hạnh phúc ngắn ngủi này đi.
“Lý Phù Dung, ngươi điên rồi!!! Chết bao lần mà ngươi vẫn không tỉnh ngộ sao?”
– Lựa chọn nào cũng là sai lầm, vậy chỉ một lúc, hãy cho ta tự do được sống theo ý mình đi. Đừng để cả kiếp sống toàn bộ đều là sai lầm nối tiếp sai lầm…
– Những kẻ đáng ghét kia… để bọn họ tránh xa cuộc sống của ta đi!!!
Bóng ma đang bùng phát ra dần dần thu nhỏ lại thành một cuộn khói hư ảo trong tâm của Lý Phù Dung.
– Ta sẽ không vì những kẻ không đáng đó mà bi thương nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Dung
Chương 94
Chương 94