Editor: Bộ Yến Tử
Vì nghe nhân sĩ bát quái “Ca công tụng đức” bản thân, hôm qua lúc canh ba
Dạ Tử Huyên đi ngủ, canh năm rời giường, tinh thần này đáng giá người ta tán dương cỡ nào? Nếu người đọc sách đều có tinh thần như nàng, bảo đảm người người đều đỗ Trạng Nguyên! Khinh bỉ xong người đọc sách treo đầu
dê bán thịt chó, nàng đã sớm vứt tật ngủ đến mặt trời lên cao ra sau
đầu!
Dạ Tử Huyên được Thúy Nhi tỉ mỉ trang điểm, sớm ăn xong đồ
ăn sáng, dưới sự cầu xin đau khổ của Thúy Nhi, chủ tớ hai người bắt đầu
xuyên việt từ phố lớn đến ngõ nhỏ ở Hán thành!
Đều nói một ngày
chi kế ở chỗ thần, thật là đúng, dậy sớm không khí cũng tươi mới hơn so
với bình thường. Nghĩ nghĩ bình thường bản thân ngủ trưa đến ba sào mới
dậy, chất lượng không khí thật đúng là kém. Đi theo thần hi, các cửa
hàng bắt đầu mở cửa quét dọn, người bán hàng rong cũng vội vàng xuất môn làm buôn bán!
Đi trên phố, người trên đường dần dần nhiều lên.
Nhưng mà, Dạ Tử Huyên bắt đầu nghi hoặc, tối qua nàng đã tản mát qua cửa sổ từng nhà phát bạc, sao đến thời điểm này còn không có động tĩnh?
”Tiểu thư, sớm như vậy người ra đây làm chi?” Thúy Nhi đánh ngáp hỏi, từ sau
khi tiểu thư tỉnh lại, thời gian nghỉ ngơi đều thay đổi, nên thời gian
nghỉ ngơi của nàng ta cũng phải thay đổi. Sớm như vậy rời giường, nhân
gia thật sự thật vây!
”Đùng” một tiếng, Dạ Tử Huyên không chút do dự dùng cây quạt của Hiên Viên Đình đập vào đầu Thúy Nhi, trừng mắt
nhìn Thúy Nhi nói: “Tiểu nha đầu em thì biết cái gì!”
Thúy Nhi sờ sờ đầu bị ăn đau, khóe miệng rút trừu, sau ót treo ba vạch hắc tuyến,
dùng ánh mắt viết: Ra vẻ, tiểu thư chỉ lớn hơn Thúy Nhi ba tháng tuổi!
Dạ Tử Huyên không để ý tới tiểu nha đầu, lắc lư chung quanh thưởng thức
quạt Ngọc lưu ly nạm vàng, thật sự là kì quái, sao còn không có tin tức! Lại “Đùng” một tiếng, tự đập cây quạt vào ót mình, thật sự quá ngu
ngốc, nghe mấy tin tức này phải đi ngã tư đường bình dân kế bên!
Dạ Tử Huyên ở trong lòng thầm mắng bản thân một phen, kéo Thúy Nhi đến ngã tư đường nhỏ hẹp hẻo lánh bình thường. Quả nhiên, rất xa đã nghe thấy
âm thanh ồn ào!
Ha ha, bổn tiểu thư biết, bổn tiểu thư chỉ biết...
Dạ Tử Huyên bước nhanh bộ pháp đến gần chỗ phát ra âm thanh, miệng không
ngừng nhắc tới, làm Thúy Nhi ở phía sau càng thêm hồ đồ một đường chạy
chậm đến mức thở hổn hển, rốt cuộc tiểu thư biết cái gì?
”Tiểu thư, người đợi Thúy Nhi chút!”
Thúy Nhi sau lưng Dạ Tử Huyên thở hổn hển hô, thật sự là mệt chết nàng ta
mà, sáng sớm đã đi hơn nửa Hán thành, tiểu thư không ngủ được xuất môn
đi dạo, có phải là sinh bệnh hay không?
Dạ Tử Huyên quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nha đầu phía sau, sau đó ở trong lòng
làm một quyết định vĩ đại anh minh: Về sau loại chuyện nghe người khác
ca công tụng đức, không thể mang Thúy Nhi theo, tiểu nha đầu này không
thể theo kịp chân nàng!
”Nhanh chút! Nhanh chút!”
Sốt ruột muốn chết, nàng vẫn phải dừng bước chân chờ Thúy Nhi.
”Tiểu... Tiểu thư... Người đi quá nhanh!”
Thúy Nhi cố hết sức chạy đến trước mặt Dạ Tử Huyên nói, nàng ta không nên
cầu tiểu thư mang mình ra ngoài cùng, căn bản không phải đi chỗ nào
hưởng thụ, mà là sống thoát thoát bị tội!
”Được rồi, em chậm rãi
mà đi theo, ta đi trước qua bên kia chờ em!” Dạ Tử Huyên trắng mắt liếc
Thúy Nhi, đưa tay chỉ chỉ phía sau mình, sau đó vận khinh công chạy đi
nhanh như chớp.
”Tiểu thư... Tiểu thư...”
Dạ Tử Huyên cấp
tốc bay đến mục đích, thấy mọi người đang thảo luận khí thế ngút trời,
tưởng rằng sẽ nghe được sự ca tụng và tán dương cho hành động vĩ đại mà
tối qua nàng đã làm, nên đứng trong đám người dựng thẳng lỗ tai lên
nghe.
”Rất bất thường, ngủ một giấc thức dậy trong phòng đều là bạc trắng bóng!”
”Chính là vậy, chỉ mong sáng mai chúng ta thức dậy lại có thể tiếp tục nhìn thấy bạc trắng!”
”Coi như hết, ngươi không phát hiện lần này là người Bộ Hình Tư sao?”
”Thì tính sao?”
”Các ngươi đoán coi là do ai làm?”
”Ai biết được?”
...
Dạ Tử Huyên vừa tính toán mở miệng đi sáp một câu, đột nhiên nhớ tới vừa
rồi người nọ nói cái gì, bộ khoái? Bộ khoái của Bộ Hình Tư? Bọn họ tới
làm gì?
”Các ngươi thật không biết số tiền đó làm sao mà có sao?” Đột nhiên, một bộ khoái mặc hắc y giơ một thỏi bạc trong tay lên cao
giọng hỏi.
Nhiều dân chúng cùng khổ đều lắc đầu, động tác chỉnh
tề, như là trước đó đã cùng nhau an bày qua, nhưng mà, biểu cảm trên mặt lại không giống là giả!
”Đại nhân!”
Bộ khoái mặc hắc y
còn muốn hỏi, lại nghe thấy một bộ khoái áo xanh cấp tốc chen vào đánh
gãy lời hắn ta, sau đó nhỏ giọng nói bên tai hắn ta gì đó, bộ khoái hắc y gật đầu, vẫy tay cho hắn ta lui xuống.
Chung quanh là thanh âm
thảo luận líu ríu, bộ khoái hắc y làm một cái thủ thế không cần ầm ĩ,
nháy mắt bốn phía lặng ngắt như tờ!
Dạ Tử Huyên lại hướng bên
trong chen vào, thấy rõ một thân bộ khoái hắc y kia, nhìn bộ dạng hẳn là người đứng đầu của đám người đó. Đại khái hai mươi tả hữu, tuấn lãng
phi phàm, mặt một trương đao khắc, đường cong cương nghị, mũi cao thẳng, chu môi khẽ nhếch, mày rậm tinh mục, trên người tản ra một loại khí thế vô hình!
Thân hình này, sao lại quen thuộc như vậy?
”Báo cáo đại nhân, nơi này tổng cộng có tám vạn lượng bạc!”
Mọi người vừa nghe tám vạn lượng, đều hút một ngụm lãnh khí! Bút tích của
ai mà lớn như vậy nhỉ? Thương gia lão gia, cự cổ Hán thành cũng không
thấy hào phóng như vậy!
Bộ khoái hắc y gật đầu, lạnh giọng nói:“Hiện tại Bộ Hình Tư tạm thời muốn thu hồi bút bạc này, nếu trước buổi
trưa ngày mai không ai đến nhận lãnh, bút tiền này sẽ đủ số trả lại cho
mọi người! Tất cả giải tán hết đi!”
Dân chúng vừa nghe Bộ Hình Tư không bắt bọn họ ngồi đại lao, ngày mai còn có thể cầm lại bạc, vội
vàng mang ơn quỳ xuống dập đầu.
”Đại nhân anh minh!”
”Đại nhân anh minh!”
....
Thanh âm cao thấp nối tiếp vang lên đinh tai nhức óc, Dạ Tử Huyên đứng tại
chỗ thất vọng, thành quả lao động bản thân vất vả làm cả đêm, cứ như vậy thay người làm giá y?
Bộ Hình Tư, Bộ Hình Tư! Hừ! Thù ngày hôm nay bổn tiểu thư nhớ kỹ!
Bất quá hoàn hảo, bản thân còn để lại hai vạn lượng bạc, thanh danh không
có, ta còn giữ được chút bạc không phải sao? Đồng chí “Lưu manh” ở Bộ
Hình Tư sợ là đã biết bút tiền này, cũng không đảm nhi phải đi về đi?
Kia nhưng là trái pháp luật đoạt được!
Dạ Tử Huyên nghĩ đến đây, tâm tư khó chịu mới hơi dễ chịu đôi chút!
”Tiểu thư, náo nhiệt đều tan tác, làm sao người còn đứng đây không đi?”
Thúy Nhi chậm một bước, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy người tan tác, tiểu thư của nàng ta cũng nên đi thôi!
Dạ Tử Huyên ngẩng đầu không nói gì hỏi thương thiên, còn muốn nàng nói như thế nào? Nói nàng vì muốn lưu danh khi làm chuyện tốt, kết quả thay
người ta làm giá y?
”Ai, đi thôi, trở về phủ ngủ tiếp, vây được hoảng!”
A! Hiện tại lại muốn về phủ ngủ? Tiểu thư, người thực hố!
Bộ khoái hắc ý phía sau các nàng híp ánh mắt dài nhỏ đánh giá bóng lưng
hai người, đợi các nàng đi xa, mới tiếp đón chúng bộ khoái nhanh chóng
rời đi!
------ lời ngoài mặt ------
Nữ chính tính toán “Một đêm thành danh” xem như thất bại!
Chờ lần thứ hai của nàng quật khởi đi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!
Quyển 1 - Chương 30: Làm mướn không công
Quyển 1 - Chương 30: Làm mướn không công