*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bộ Yến Tử
Dạ Tử Huyên chạy khỏi phủ Dật Vương, vậy mà chạy tới bờ sông ở ngoại ô, trong Phong Diệp lâm phủ kín một tầng lá rụng thật dày, giống như tấm thảm người mới kết hôn. Vì sao nhân gia kết hôn đều vui sướng, Dạ Tử Huyên nàng được tứ hôn lại không chịu muốn gặp? Thật sự là tức chết nàng!
Đi đến bờ sông, nhặt lên gạch ngói vụn, từng mảnh từng mảnh dùng sức ném vào dòng sông, tạo nên một vòng lại một vòng gợn sóng. Cúi đầu nhặt gạch ngói vụn, chiếc lá khô kia sao lại cực kỳ giống mặt thối của Hiên Viên Đình? Vì thế, trong lòng thật không thoải mái nàng dùng chân hung hăng dẫm nát chiếc lá kia, vừa dẫm vừa mắng, thẳng đến lúc chiếc lá kia quy về bụi đất.
"A, ta còn tưởng là ai? Hóa ra là Dật Vương phi!"
Một thanh âm mềm mại truyền vào lỗ tai Dạ Tử Huyên, ngẩng đầu nhìn, một kiện áo choàng màu thủy lam bao lấy dáng người mạn diệu, eo nhỏ không xương nắm chặt, mái tóc chải kiểu vân kế, giống như đám mây chân trời nhàn nhã phiêu dật, nga đản mặt, mày lá liễu, mũi quỳnh, môi đỏ răng trắng, bộ dạng thủy linh cực kỳ, chính là mặt mày nàng ta cũng thật dữ tợn.
Bên người nữ hài còn đứng một nữ tử hoàng y cùng hai công tử nhẹ nhàng, một đám người tướng mạo đều xuất chúng, liên tiếp khiến cho người du ngoạn chung quanh ghé mắt. Một công tử trong đó, Dạ Tử Huyên có chút ấn tượng là Đông cung Thái Tử Hiên Viên Hạo.
"Thế nào? Dật Vương phi không biết tiểu nữ tử? Cũng phải, hiện thời ngươi là Dật Vương phi cao quý, còn..."
Lại một tiếng oanh bàn như chim hoàng vang lên, giáp thương mang côn châm chọc, chỉ là chưa nói xong đã bị Hiên Viên Hạo đánh gãy.
"Hinh Nhi!"
Hiên Viên Hạo quát nữ tử được gọi là "Hinh Nhi" một tiếng, sau đó lộ ra vẻ mặt xin lỗi nói với Dạ Tử Huyên: "Tiểu hoàng thẩm, người đại nhân có đại lượng, đừng chấp nhất cùng Hinh Nhi."
"Biểu ca..."
Dạ Tử Huyên mặt không biểu cảm nhìn đám người bọn họ, nỗ lực hồi tưởng người gọi là "Hinh Nhi" lại là đại Phật nơi nào đến. Nếu hiện tại cô ta tới tìm nàng gây phiền toái, thì chính là tiểu nhân? Mẹ kiếp, đỉnh nhân gia không có trí nhớ túi da qua ngày, thực TMD mệt!
"Hiên Viên Hạo, rượu nho ngày đó như thế nào?"
Dạ Tử Huyên không tiếp câu chuyện giữa bọn họ, lại hỏi tư vị rượu nho như thế nào. Nàng nghe Hiên Viên Kỳ Tu nói Thái Tử uống rượu nho, đầy đủ ở trên giường mê man ba ngày!
Hiên Viên Hạo nghe xong sửng sốt, cảm thấy trên mặt không nhịn được, không biết nàng hỏi có ý tứ gì, mặt hơi hơi đỏ chi tiết nói: "Rất tốt!"
Mùi rượu thật sự quá tốt, rượu uống xuống độ ngọt và độ cay cân bằng, hương vị trình tự ngay ngắn, vào miệng tản ra mùi hương nồng đậm. Hương vị kia tuyệt đối là thượng phẩm trong trân phẩm!
Dạ Tử Huyên thấy bộ dáng hắn hiểu ra vô cùng, cũng không uổng phí hắn uống một vò. Sau này còn muốn cho hắn hỗ trợ!
"Vậy là tốt rồi, Thái Tử hảo hảo du ngoạn, cáo từ!"
Dạ Tử Huyên cười với Hiên Viên Hạo, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại có người cứ không như nàng nguyện, bước đến trước mặt nàng, nổi giận đùng đùng nói: "Dạ Tử Huyên, đứng lại đó!"
A, đây là khiêu khích Hiên Viên Đình ở trong triều không có nửa điểm chức quan quyền uy sao?
...
Phủ Dật Vương.
"Tìm được không?"
"Không có!" Hẳn là rời khỏi Vương phủ!
Hiên Viên Đình ngồi ở trên sạp, như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Tính tình nha đầu kia thế nào lại lớn như vậy? Hắn không phải là trêu chọc nàng sao? Hiện tại khen ngược, chạy vô tung vô ảnh!
Hắn sao có thể biết, bát cháo kia là bí phương độc môn của Dạ Tử Huyên, người bình thường còn chưa có thấy qua, chứ đừng nói tới ăn. Hắn khen ngược, cứng rắn chống trán có chút nóng xuống bếp nấu cháo cho hắn, vậy mà hắn còn hoài nghi không phải nàng làm, xét thấy loại hành vi này ác liệt: Thúc có thể nhẫn, thẩm không thể nhịn!
"Tuyệt Nhất, bồi bổn vương đi Tuyệt Vị Thiên Hạ!"
"Chủ tử..." Chúng ta đi là đến nơi!
Tuyệt vừa thấy sắc mặt hắn tái nhợt, muốn ngăn cản hắn, nhưng mà, trong đầu lại hiện ra nữ tử tối hôm qua không muốn sống cũng muốn trấn an chủ tử, lời nói đến miệng vẫn không nói ra.
"Chủ tử, tối hôm qua Vương phi còn bị cảm!"
Dạ Ảnh vốn tưởng rằng hai người kích tình quá mức gây thành hậu quả, sau này không nghĩ tới sau khi hắn ta cùng Mị Ảnh rời đi lại xảy ra việc. Dạ Tử Huyên cảm mạo vì trấn an chủ tử nhà mình đông lạnh xuất ra!
Hiên Viên Đình sửng sốt, trong đầu có chút đoạn ngắn vụn vặt hiện lên, song chưởng bị nắm thương, ôn nhu ôm ấp, còn có tay nhỏ bé mềm mại thay hắn tắm rửa...
"Đi thôi!"
"Dạ!"
...
"Tiểu hoàng thẩm thủ hạ lưu tình!"
Tay Dạ Tử Huyên kháp trên cổ chi nữ Tề Hinh Nhi định an hậu, Hiên Viên Hạo vội vàng thảo nhân tình với Dạ Tử Huyên. Nhưng mà, nhân tình này nàng không muốn cho!
"Ngươi muốn làm gì?"
Khi tay Dạ Tử Huyên tiếp xúc bột hạng trắng mịn của nàng ta, nháy mắt mặt Tề Hinh Nhi trắng bệch. Tự cho là học chút công phu, muốn thay biểu tỷ thu thập cô gái này, không nghĩ tới lại ăn thiệt trong tay nàng.
"Yên tâm, bổn Vương phi sẽ không giết người rõ như ban ngày." Nguyệt hắc phong cao có thể là tử kỳ của cô!
Nhưng nghe đến đó, Tề Hinh Nhi nghe ra ý tứ uy hiếp trong đó, sợ tới mức không biết làm sao. Liền tính Dật Vương ở trong triều không có nửa điểm quan chức, danh hiệu thân vương kia cũng tuyệt đối không để người ta giẫm lên, vừa rồi nàng ta nhiều lần xuất khẩu đả thương người, còn kéo theo Dật Vương xuống nước, nếu như bị Dật Vương biết được, chẳng phải nàng ta sẽ thảm?
[Tử: Tề Hinh Nhi như chó cắn bậy!!!]
"Tiểu hoàng thẩm!"
Dạ Tử Huyên quay đầu nhìn thoáng qua Hiên Viên Hạo, lời tuy thành khẩn hướng nàng thảo nhân tình, nhưng mà, trong mắt hắn ta cũng không mấy thích cô biểu muội này. Đại thế tộc rắc rối khó gỡ, quan hệ nói không rõ, đều là bằng mặt không bằng lòng!
"Hiên Viên Hạo, ngươi nợ ta một cái nhân tình!"
Không chút thương tiếc nào bỏ Tề Hinh Nhi ra, trong mắt tất cả đều tràn đầy ý tứ uy hiếp: Ngươi dám lại chọc ta thử xem!
Trong mắt Hiên Viên Hạo nhìn bóng lưng Dạ Tử Huyên, hiện lên chút quang mang không rõ!
Đi đến chỗ cách địa phương vừa rồi thật xa, Dạ Tử Huyên mới có chút nghĩ mà sợ, nếu hôm nay không thể lực địch, bản thân sẽ chạy trốn sao? Đáp án không cần nói cũng biết, mặt mũi nào có trọng yếu như mạng nhỏ!
Không nghĩ tới thiên hạ này còn có càng không muốn sống, công phu mèo ba chân cũng dám một mình tìm nàng đấu. Nếu hôm nay võ công Tề Hinh Nhi cao cường? Vậy thì chẳng phải lúc đó nàng bi thúc... Vì thế, một ý niệm mọc rễ nảy mầm trong lòng mỗ nữ...
Tuyệt Vị Thiên Hạ.
"Chủ tử, Vương phi không ở chỗ này, vì sao ngài còn muốn gọi một bàn đồ ăn?"
Dạ Ảnh thật sự không hiểu chủ tử đang nghĩ cái gì, Vương phi không ở trong này, không phải nên đi chỗ khác tìm kiếm sao? Nào có người không có lương tâm giống như chủ tử, một người chạy đến nơi đây ăn uống thả cửa!
Khinh bỉ! Nghiêm trọng khinh bỉ!
Hiên Viên Đình nhìn đồ ăn trên bàn, lại nhìn sắc trời, thật khẳng định đáp: "Nàng sẽ đến!"
Nha đầu kia chính là một tiểu tham ăn, bất luận như thế nào cũng sẽ không quên ăn. Huống chi, thời điểm tâm tình không tốt. Nhất định sẽ hóa bi phẫn thành thèm ăn!
"Không...." Ba chữ không khả năng vừa mới nói một chữ, chợt nghe đến dưới lầu vang lên thanh âm to rõ của tiểu nhị: "Thất tiểu thư, không, Dật Vương phi, ngài đã tới, trên lầu mời, trên lầu xin mời!"
Cằm Dạ Ảnh kém chút nữa thì kinh điệu, chủ tử đã đạt tới cảnh giới liệu sự như thần, so với đệ tử một thần toán tử đóng cửa như hắn ta còn muốn trâu hơn! Bản lĩnh ôm cây đợi thỏ cũng là thành lập ở trên trụ cột liệu sự như thần!
Tiểu nhị tiếp đón Dạ Tử Huyên lên lầu, đưa nàng tới gian phòng thứ nhất ở lầu ba. Thời điểm nàng bán ra đệ nhất chích chân vào nhà, liền thấy khuôn mặt đáng đánh đòn của Hiên Viên Đình.
"Huyên Nhi, nếu không đến đồ ăn sẽ lạnh!"
Đã tính toán kỹ nàng sẽ đến? Sợ nàng không có tiền đài thọ, hay là chuyên môn đến bồi tội?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!
Quyển 1 - Chương 51: Ôm cây đợi thỏ
Quyển 1 - Chương 51: Ôm cây đợi thỏ