Edit: kaylee
Bởi vì hôm đó mọi người đi tham gia tiệc sinh thần của Lam Vũ Ca là gia tộc cấp dưới của Đông Phương thế gia, lại bởi vì thời gian mới đi qua không bao lâu, cho nên thực lực hiện giờ của Cố Nhược Vân còn không có truyền ra, tất cả mọi người cho rằng nàng vẫn là giống như lúc ở Huyền Vũ Quốc, chỉ là một Võ Vương.
Kỳ thực cũng trách không được tất cả mọi người sẽ nghĩ như vậy, không đến một năm, đã từ Võ Vương tới Võ Hoàng, vượt qua một cảnh giới, ai sẽ tin?
Về phần Hạ gia bên kia, thì càng không cần nói, trừ bỏ người Thiên Thành, những người khác đều chết sạch, nên tin trong tay nàng có Thánh Linh thạch không bị truyền ra, Hạ lão gia tử đã sớm mệnh lệnh mọi người Thiên Thành không được truyền ra ngoài, lqd cho nên một ngày Cố Nhược Vân đột phá kia mới không bị thế nhân biết được.
"Cố Nhược Vân? Ngươi không phải người Đông Phương thế gia, vì sao có tư cách tới tham gia Thần Chi Thí Luyện?" Tuyết Nghi khinh bỉ nhìn về phía Đông Phương Trường Kim: "Khi nào thì Đông Phương thế gia xuống dốc đến mức cần tìm kiếm trợ giúp bên ngoài? Cho dù tìm cũng tìm một người có thực lực mạnh một chút, cho nàng đi đến chẳng phải là tự động nhận thua?"
Đông Phương Trường Kim biến sắc, vừa định mở miệng nói chuyện, giọng nói nhàn nhạt của thiếu nữ bên cạnh đã chậm rãi truyền đến.
"Đông Phương Ngọc là mẫu thân của ta, vì sao ta không có tư cách tham gia?"
Lời của nàng, giống như một cái búa tạ, hung hăng dừng ở trong lòng mọi người.
"Nàng là nữ nhi của Đông Phương Ngọc? Không phải Đông Phương Ngọc đã sớm chết sao? Từ đâu có nữ nhi?"
"Ta nhớ được Cố Nhược Vân này là nữ nhi của Cố Thiên, năm đó tuy rằng Cố Thiên không phải đệ tử thế gia, nhưng cũng là một thế hệ tuyệt thế thiên tài, chẳng lẽ Đông Phương Ngọc đã từng mất tích, chính là bỏ trốn cùng Cố Thiên?"
Ở trong đại lục, trừ bỏ số ít người ra, những người khác đều không biết được chuyện năm đó, cũng tự nhiên không biết quan hệ của Cố Nhược Vân và Đông Phương thế gia.
Cho nên, sau khi nghe được chuyện trọng đại như này, trong lòng bọn họ mới có thể giống như bị một tia sét đánh trúng, chấn động không thôi.
"Ha ha," Sau khi nghe thấy lời nói của Cố Nhược Vân, l.q.d sắc mặt Tuyết Nghi thay đổi mấy lần, ngay sau đó lại khôi phục như ban đầu, cười lạnh nói: "Không nghĩ tới nữ nhi của Đông Phương Ngọc lại có thể lớn như vậy, còn tới tham gia Thần Chi Thí Luyện! Đáng tiếc, ngươi kém mẫu thân ngươi quá xa! Một Võ Vương nho nhỏ mà thôi, căn bản không cách nào thuận lợi thông qua thí luyện, đương nhiên nếu ngươi nguyện ý nhường những con ngựa này cho Y Môn chúng ta dùng trước, ta sẽ không làm ngươi thua quá thảm!"
"Hả?" Cố Nhược Vân vuốt ve cằm, mỉm cười gật gật đầu: "Lời này nói rất tốt, nếu ngươi nhận lỗi với Đông Phương thế gia bởi vì lời nói vừa rồi của ngươi, nói không chừng ta sẽ không làm Y Môn các ngươi thua quá khó coi."
Đám người vốn nghị luận ào ào, ở trong nháy mắt sau khi lời này của Cố Nhược Vân vang lên lập tức yên tĩnh xuống.
Yên tĩnh đến mức ngay cả âm thanh kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe rõ ràng.
Bọn họ vừa mới nghe được cái gì?
Thiếu nữ này vậy mà nói phét tới tận mây xanh (ý là lời nói phét không ai có thể tin), nói sẽ không làm người Y Môn thua rất thảm?
Nàng là đầu óc xảy ra vấn đề, hay là điên rồi?
Phải biết rằng, Vinh Nguyệt cô nương của Y Môn đã là cường giả cảnh giới Võ Hoàng, mà trừ bỏ nàng ra, Y Môn cũng có rất nhiều thiên tài tuổi trẻ khác! Đây là so thế nào Đông Phương thế gia cũng kém.
Đừng nhìn hiện giờ thực lực của Đông Phương thế gia rất mạnh, đáng tiếc đời sau cũng không ra gì, chờ sau khi lão gia tử Đông Phương gia tộc kia và Lam phu nhân song song quy thiên (đều chết), Đông Phương thế gia nhất định sẽ xuống dốc.
Cho nên, bọn họ không biết rốt cuộc nữ nhân này có tư cách gì càn rỡ?
Thật hiển nhiên, Vinh Nguyệt rất là bất mãn đối với lời nói của Cố Nhược Vân, mày càng nhíu càng chặt, lạnh lùng nhìn nàng một cái, chỉ là vẫn giữ vẻ mặt cao ngạo không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương.
"Có người như ngươi ở, Đông Phương thế gia thật đúng là đã đến cuối," Tươi cười của Tuyết Nghi mang theo khinh miệt trào phúng: "Xem ra lão thiên gia (ông trời) thật đúng là công bằng, ông cho Đông Phương Ngọc thiên phú cực cao, lại cho nàng thiếu hụt ở trên sinh nhi dục nữ (sinh con dưỡng cái), lqd thế cho nên nàng sinh ra một đứa não liệt không biết cái gì! Cố Nhược Vân, đừng tưởng rằng ngươi may mắn chiếm được mấy tờ đan phương thì cho rằng bản thân đã là thiên hạ vô địch! Ở trong mắt Y Môn chúng ta, ngươi cái gì cũng không phải!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 436: Y Môn (ba)
Chương 436: Y Môn (ba)