Edit: kaylee
Nếu là ở trước hôm nay, Nhị trưởng lão tất nhiên sẽ không để ý cái gì mà bảo toàn Mộ Dung Nhu Nhi.
Nhưng mà, chuyện vừa rồi lại gõ cái cảnh báo cho lão ——
Cho dù vừa rồi Mộ Dung Nhu Nhi luôn luôn che chở Mộ Dung Yên, nhưng mà, mỗi chữ mỗi câu của ả, lêquýđôn đều nói Mộ Dung Yên là hung thủ hãm hại gia chủ? Cho dù cuối cùng Mộ Dung Yên phủ nhận, ả vẫn là muốn làm cho thế nhân đều cho rằng Mộ Dung Yên liên hợp người ngoài hãm hại gia chủ!
Hơn nữa hiện giờ gia chủ nói lời này, có phải đã chứng minh, mình luôn luôn nhìn lầm người rồi hay không? Nghĩ đến đây, Nhị trưởng lão nhắm hai mắt lại, trên khuôn mặt già nua tràn ra hơi thở bi thương.
Lão thật sự không muốn tin tưởng, Mộ Dung Nhu Nhi mình vẫn luôn coi như thân tôn nữ, sẽ là người tâm địa ác độc như thế...........
"Nhị trưởng lão……….." Mộ Dung Nhu Nhi nhanh chóng lôi kéo tay vừa thả xuống của Nhị trưởng lão, hai mắt ả rưng rưng, lqd thương tâm mà tuyệt vọng: "Nhị trưởng lão, Nhu Nhi thật sự không có làm qua chuyện sai nào, người phải tin tưởng Nhu Nhi…...."
"Các ngươi còn thất thần làm gì? Đưa nữ tử này đi cho ta!"
Sắc mặt Mộ Dung lão gia tử trầm xuống, sắc bén nói.
"Vâng, gia chủ." Nghe vậy, hai gã hộ vệ tiến lên, giữ chặt hai tay Mộ Dung Nhu Nhi kéo xuống, không để ý khuôn mặt khóc lê hoa dính mưa kia, cứng rắn kéo ả ra khỏi hậu viện.
Phỏng chừng bản thân Mộ Dung Nhu Nhi cũng không biết, vì sao lão gia tử hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sẽ bình yên vô sự? Có lẽ, đến chết ả cũng sẽ không biết!
"Cố cô nương, cảm ơn ngươi, thật sự rất cảm tạ ngươi," Mộ Dung Yên bước nhanh lên, nắm giữ tay của Cố Nhược Vân, cảm kích nói: "Đúng rồi, Mộ Dung Nhu Nhi từng nói độc trên người gia gia gặp bạc sẽ chết, vậy vì sao gia gia ông…....." "Đó là đối với những người khác mà thôi." Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Còn có, tất cả đối thoại của các ngươi, ta đều nghe được."
Thật hiển nhiên, hành vi của Mộ Dung Yên cũng không có làm cho nàng thất vọng.
Nếu Mộ Dung Yên thật sự chịu Mộ Dung Nhu Nhi uy hiếp, trợ giúp ả hãm hại mình và Dạ Nặc, vậy nàng sẽ lập tức phá huỷ Mộ Dung thế gia rồi tiêu sái rời đi. Một gia tộc bội bạc, không đáng giá nàng giúp đỡ.
Cũng may, Mộ Dung Yên không có làm như vậy!
"Khụ khụ, Cố cô nương, Yên nhi, có cái gì lát nữa lại nói sau, hiện tại ta tuyên bố một việc trước." Mộ Dung lão gia tử ho khan hai tiếng, đánh gãy hai người, ông để nắm tay đến bên miệng, biểu cảm nghiêm túc nói: "Cố cô nương đã cứu mệnh của ta, để báo đáp, ta tuyên bố, từ đây về sau, Mộ Dung thế gia chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình nàng."
Đây là ở trong phòng ngủ, ông cũng đã đáp ứng Cố Nhược Vân.
Nhưng, sau khi lời này được nói ra, đám người lập tức nổ tung.
Cho dù bọn họ cảm kích ân cứu mạng của Cố Nhược Vân đối với gia chủ, lại không có nghĩa là, từ đây về sau, Mộ Dung thế gia sẽ nguyện trung thành với một mình nàng!
"Gia chủ," Nhị trưởng lão có chút bất mãn nói: "Ta biết người muốn báo đáp ân cứu mạng của Cố cô nương, cho nên chỉ cần nàng cần gì đó, llêqquýđôn cho dù là làm cho ta dùng cả tính mạng ta cũng sẽ đi cướp đoạt đến cho nàng! Nhưng mà làm cho Mộ Dung thế gia nguyện trung thành……. Này thật sự là thứ cho ta khó tuân lệnh, kính xin gia chủ suy nghĩ lại."
"Thỉnh gia chủ suy nghĩ lại." Tất cả mọi người cúi đầu, ôm nắm tay nói.
"Đủ," Mộ Dung lão gia tử phất phất tay, ánh mắt sắc bén quét về phía mọi người trước mắt: "Chuyện này ta đã quyết định, ai tới nói đều không hữu dụng! Mộ Dung thế gia ta luôn nói lời giữ lời, đã đáp ứng rồi nhất định phải làm được, chẳng lẽ các ngươi muốn làm cho bổn gia chủ trở thành một tiểu nhân bội bạc?"
Nghe nói như thế, mọi người châu đầu ghé tai, nghị luận ào ào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 571: Khiêu chiến! Một chiêu! (ba)
Chương 571: Khiêu chiến! Một chiêu! (ba)