Hạ Minh!
Bây giờ mỗi khi nghĩ đến hai chữ này, trái tim Hạ Lâm Ngọc đều trở nên run rẩy.
Chẳng qua, hắn có nên nói lời cảm tạ người nam nhân kia hay không? Nếu không nhờ hắn, mình vẫn đang phải sống trong thân thể suy nhược, là một tên thiếu niên phế vật cần tỷ tỷ bảo vệ, chính vì hắn mà mình mới có cơ hội có được cuộc sống mới.
Thiếu niên nắm chặt nắm đấm, nỗi đau xé rách tim gan lúc trước dường như lại cảm nhận được.
Hắn ta không thể quên Lục Trầm - tên cặn bã đó đã chia cắt cơ thể còn đang sống của hắn. Thời điểm bị moi tim đào phổi, Hạ Lâm Ngọc vẫn nhìn thấy đôi mắt của tỷ tỷ tràn đầy sự đau đớn, tự trách.
Nàng nhất định là đang tự trách mình đã đem hắn phó thác cho Lục Trầm, khiến hắn phải bị kết cục như vậy!
- Đông Nhạc đại lục, Hạ Minh, Lục Trầm, Hạ Sơ Tuyết!
Nắm tay đang nắm chặt của thiếu niên dần nới lỏng, đôi mắt kiên định nhìn về phía bầu trời xa xăm…
- Một ngày nào đó, ta sẽ quay về, thù xưa hận cũ, ta sẽ cùng tỷ tỷ thanh toán rõ ràng với các ngươi!
Dứt lời, hắn không còn nói thêm một điều gì nữa, một lần nữa hướng về phía trước mà đuổi theo, thân ảnh nhanh như một tia chớp, người ở phía dưới chỉ có thể thấy một đạo ánh sáng xẹt qua bầu trời, sau đó lại biến mất…
Tử Minh phủ, một trong ba thế lực lớn nhất, chiếm vị trí cực kỳ quan trọng của đại lục này.
Lúc này, bên ngoài Tủ Minh phủ, hai người dừng bước, Cố Nhược Vân nhìn cửa phủ xa hoa tôn quý trước mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng.
- Tiểu Dạ, ngươi tạm thời hãy ở bên trong Thượng Cổ Thần Tháp trước đã.
Thiên Bắc Dạ giật mình, khẽ gật đầu nói:
- Tốt, nếu như ngươi có việc gì, ta sẽ ra ngoài giúp ngươi.
Cố Nhược Vân mỉm cười, cũng không nói gì thêm.
So với việc Tiểu Dạ ở bên cạnh nàng, tất nhiên là một mình nàng sẽ dễ giải quyết vấn đề hơn.
- Dừng lại!
Sau khi Thiên Bắc Dạ tiến vào Thượng Cổ Thần Tháp, Cố Nhược Vân liền cất bước hướng về phía Tử Minh phủ đi đến, nhưng ngay khi vừa đi đến cửa Tử Minh phủ, nàng đã bị hai đệ tử thủ vệ (*) cản lại.
- Nơi đây là Tử Minh phủ, người không có phận sự không được phép vào!
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười một tiếng, nói:
- Làm phiền các ngươi đi thông tri cho Cửu trưởng lão một tiếng, nói có Cố Nhược Vân từ Đông Phương thế gia đến đây bái phỏng.
Cửu trưởng lão chính là trưởng lão của Tử Minh phủ mà nàng nhận biết được lúc tham gia Thần Chi thí luyện, lúc trước làm nàng lấy đại giới để đối lấy Thánh quả, chính là để trợ giúp chữa trị thương thế cho Cửu trưởng lão. Sau này phát sinh quá nhiều chuyện đến nỗi lời hứa hẹn này mãi cho đến nay nàng vẫn chưa thực hiện được.
Hai tên thủ vệ nhìn nhau, sau đó một người liền đi thông báo cho Cửu trưởng lão biết.
Chưa đến một khắc, một lão giả liền từ trong phủ vội vàng mà bay ra, sau lưng là ánh mắt khiếp sợ của đệ tử thủ vệ.
Phải biết rằng, cho dù Cửu trưởng lão chưa đạt đến Võ Tôn cảnh giới nhưng cũng là một cường giả ở Võ Hoàng đỉnh phong, nhưng khi vừa nghe tên của nữ nhân này, lập tức đã vội vàng chạy tới, sắc mặt lo lắng đến nỗi khiến người khác nhìn thấy còn tưởng rằng Phủ chủ đã trở về!
Hơn nữa, Cửu trưởng lão còn thi triển chiêu lăng không phi hành chỉ vì muốn gặp nữ nhân kia nhanh nhất!
- Ha ha ha, Cố cô nương, làm sao ngươi lại rảnh rỗi đến Tử Minh phủ ta làm khách vậy?
Lòng Cửu trưởng lão tràn đầy kích động, vẻ mặt kia còn hưng phấn hơn cả khi gặp lại được cha mẹ mình.
Nếu hắn nhớ không lầm, một năm trước nàng đã đi Phóng Trục chi địa (**), bây giờ lại xuất hiện ở đây chứng tỏ nàng đã từ Phóng Trục chi địa trở về.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Cửu trưởng lão chợt xuất hiện một cỗ rung động.
Phóng Trục chi địa, đó là địa phương như thế nào?
Đó chính là nơi mà ngay cả Phủ chủ cũng không dám đi đến, không nghĩ tới nàng chẳng những đã đi, mà còn hoàn hảo không chút tổn hại nào trở về.
***
(*) Đệ tử thủ vệ: người đệ tử có trách nhiệm canh giữ cửa.
(**) Phóng Trục chi địa: nơi lưu đày.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 682: Bỏ Lỡ (4)
Chương 682: Bỏ Lỡ (4)