Toàn thân Đông Phương lão gia tử đều kích động, chòm râu run rẩy, dung nhan già nua rõ ràng là rất xúc động, thiếu chút nữa hắn đã ôm Cố Nhược Vân mà hung hăng hôn một cái. Đây chính là bốn cường giả Võ Tôn! Là người mà mình nếu như gặp được cũng phải tỏ ra tôn sùng, kính trọng. Bây giờ, đến cả nhân vật cường đại như vậy đều nguyện ý cống hiến sức lực cho tôn nữ nhà mình?
"Đúng vậy." Cố Nhược Vân gật đầu nhẹ, nói: "Bọn họ đều là người của con. Hôm nay, để cho bọn họ đến đây, cũng là vì con muốn cho mọi người thấy thế lực của mình."
“Rầm!” Ngay từ đầu, bọn họ cũng chỉ là đang suy đoán, hiện tại đã có câu trả lời của Cố Nhược Vân, sắc mặt họ trở nên vô cùng phấn khích.
“Ha ha ha!” Đông Phương lão gia tử cười phá lên, tiếng cười vang vọng, náo động cả màn đêm.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, cháu ngoại của mình lại biến thái đến như vậy. Nếu như Cố lão đầu tử kia mà ở đây, không biết lão ta có hối hận đến muốn tự sát hay không.
Lúc đầu, Cố Nhược Vân cũng là người thân của lão, lại bởi vì lão ta tham lam mà đuổi đi. Đoán chừng lúc đó lão ta cũng không nghĩ tới người thiếu nữ từng nhận hết sự ức hiếp của Cố gia bây giờ lại có thành tựu rực rỡ như vậy. Là cười nhưng nước mắt lão gia tử lại chảy xuống. Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên hắn rơi lệ!
"Ngọc Nhi, con có thấy không, nhi nữ của con đều đã trở nên ưu tú như vậy. Nhưng con... bây giờ con lại không thể nhìn thấy được."
Sắc mặt Lam Vũ Ca có chút thương cảm, nhìn qua dung nhan quen thuộc của nữ tử bên cạnh, càng nhiều hơn là sự hoài niệm. Nếu Ngọc Nhi ở đây, nhìn thấy được nhi nữ của nàng ưu tú đến như thế, không biết sẽ cảm thấy tự hào đến mức nào...
"Ma Tông? Thế lực mà nàng ta vừa mới nói chính là Ma Tông sao?"
"Ta biết Ma Tông là gì, nghe nói Ma Tông ở vài năm về trước đột nhiên xuất hiện tại đại lục này! Lúc đó, chỉ với một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng thanh thế của họ đã vang xa, rất nhiều người muốn tìm vị trí thật sự của Ma Tông, lại không thể nào tìm thấy được. Nhưng những năm trước nàng ta mới bao nhiêu tuổi? Chẳng qua nàng ta mới khoảng mười lăm tuổi mà thôi, khi đó nàng đã có được thành tự như vậy rồi?"
Nghe nói thế, mọi người thổn thức không thôi, một cô nương mới mười lăm tuổi, đã có thể đạt tới trình độ như vậy. So sánh với nàng mà nói, bọn hắn quả thực là vô dụng!
Khóe môi Cố Nhược Vân hờ hững câu lên, đôi mắt đen vẫn như cũ là một mảnh thanh lãnh.
"Cùng Ma Tông chiến đấu, ta sẽ đi, dùng thân phận chủ nhân của Ma Tông tiến về phía trước! Nhưng mà, ta tuyệt đối sẽ không gia nhập Tiên Địa của các ngươi!"
Sắc mặt Tiên chủ có phần nặng nề, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong một cái chớp mắt, “Phanh!” một tiếng vang lớn vang lên, vô số lực lượng cường đại từ bên ngoài bay thẳng mà đến khiến nội tâm hắn đột nhiên run rẩy, dung nhan anh tuấn hiện lên một sự kinh ngạc.
Chỉ là sự kinh ngạc đó chỉ lóa lên rất nhanh rồi biến mất, đến mức người khác không nhìn thấy được.
Lần này, ngay cả Cố Nhược Vân cũng sửng sốt một chút, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt xuyên qua màn đêm rơi vào sảnh yến hội ở bên ngoài.
“Ngaoooo”
“Rống!”
Vô số thanh âm của ma thú gầm rú từ bên ngoài truyền vào, đặc biệt là tiếng bước châm giẫm đạp trên mặt đất, giống như động đất khiến mọi người ở đây không tự chủ được mà đứng lên, đôi mắt đều xuất hiện sự khẩn trương và hoảng sợ.
Bầu trời đen nghịt lại, đủ loại Linh thú đang bay kín trên nền trời, che khuất cả ánh trăng.
Đàn sói, bầy báo, bầy hổ…, các loại Linh tú từ tứ phương chạy băng băng mà đến, đem cây cối giẫm đạp thành đất bằng, cửa lớn trực tiếp bị đầu của một con Tật Phong Lang đụng đổ, lại bị các Linh thú giẫm đạp thành mảnh nhỏ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 724: Sinh Thần Khiếp Sợ (6)
Chương 724: Sinh Thần Khiếp Sợ (6)