" Hồng Liên, Phong Tiêu Tiêu nâng lên mắt đẹp, đau đớn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, " Chẳng lẽ ngươi thật sự đã quên, mấy năm trước chúng ta gặp nhau lần đầu tiên? nhiều năm như vậy, ta chưa từng quên ngươi, vì sao ngươi đã quên ta?"
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, nắm đó nàng nghe nói ở tục giới có một tòa di tích được khai quật, lần đầu tiên nàng rời đi Đệ Nhất thành để tới di tích trước.
Cùng lúc ở nơi đó, nàng gặp Hồng Liên lĩnh chủ! đã bị tuyệt đại phong hoa của hắn hấp dẫn.
Nam nhân như vậy, vô luận ở nơi nào đều là cảnh đẹp ý vui, sẽ là tiêu điểm trung tâm của mọi người.
Nhưng nàng yêu đơn phương hắn nhiều năm như vậy, hắn lại không nhớ rõ nàng......
" ta cũng không có quên ngươi."
Âm thanh lãnh khốc của nam nhân, một thân hồng y, bên trong cuồng phong lại khí phách như trời cao.
Thời điểm Phong Tiêu Tiêu đang vui sướng, âm thanh nam nhân lại lần nữa vang lên: " ngươi ở Dược Tông khó xử nữ nhi bảo bối của ta, cho dù ngươi có hóa thành tro ta vẫn nhận ra ngươi! còn những chuyện khác ngươi nói tới.....xin lỗi, trên đời này đối với ta mà nói, chỉ là chuyện râu ria hoặc là người nào đó, không cần phải nhớ kỹ!"
Chuyện râu ria hoặc là người nào đó........
Mấy chữ này, giống như một cây chân hung hăng đâm vào trái tim Phong Tiêu Tiêu, làm bước chân nàng lại lần nữa lùi về phía sau, lắc đầu cười khổ nhìn về phía Hồng Liên lĩnh chủ.
" Nếu ngươi không có thê tử, ngươi sẽ cưới ta?"
Trong mắt nàng mang theo một tia mong đợi cuối cùng, hy vọng có thể nghe được đáp án mình mong muốn.
Nếu có thể nghe được đáp án kia, xem trên phân lượng Hồng Liên lĩnh chủ, hôm nay nàng sẽ không xử Cố Nhược Vân, hơn nữa sẽ thả cha con bọn họ rời đi.
" Sẽ không."
Nhưng mà, âm thanh nam nhân vẫn trước sau lãnh khốc, cũng làm cho tia hy vọng cuối cùng của nàng biến mất.
Phong Tiêu Tiêu thống khổ nhắm lại hai mắt, thật lâu sau nàng mới chậm rãi mở ra, bên trong đôi mắt đẹp đã không còn nhu tình mà thay vào đó là tràn ngập lạnh lẽo nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mắt này.
Hồng Liên, nếu ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa!
Ta đã cho ngươi cơ hội, chính ngươi đã không biết quý trọng một chút, một khi đã như vậy, nữ nhi của ngươi ta nhất định không thể giữ lại! đến nỗi ngươi....ta cũng muốn ngươi cả đời chiếu cố ta, vĩnh sinh vĩnh thế ( mãi mãi lâu dài), không thể có tự do!
" Ha ha," môn chủ Thiên Môn cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, " cốc chủ Phong Cốc, ta thấy Hồng Liên lĩnh chủ này căn bản không thích nữ nhi ngươi, thậm chí cũng không biết hôm nay hắn sẽ trở thành tân lang, chẳng lẽ ngươi muốn bức bách hắn nghênh thú nữ nhi ngươi?"
Sắc mặt cốc chủ rất là khó coi, tầm mắt lạnh lùng nhìn về phía Phong Tiêu Tiêu, trong đôi mắt trừ bỏ khí phách uy vũ, còn có rất thần sắc thất vọng rất nhiều.
Rất hiển nhiên, rốt cuộc hôm nay Phong Tiêu Tiêu đã làm hắn thất vọng!
" Phong Tiêu Tiêu, khoảng thời gian trước ngươi đã thề rất chắc chắn ở trước mặt ta, nói Hồng Liên lĩnh chủ nhất định sẽ đến nghênh thú ngươi, nếu không giống như lời ngươi đã nói, vậy ngươi hãy giao ra vị trí thiếu chủ Phong Cốc, hiện giờ, ngươi đã không còn là thiếu chủ Phong Cốc! Vị trí này hãy giao cho Thanh nhi.
Cốc chủ phất phất ống tay áo, không giận mà uy nói.
Sắc mặt Phong Tiêu Tiêu càng trở nên tái nhợt, đột ngột nàng nở nụ cười, tươi cười kia thập phần thê lương, giống như tiếng quỷ khóc trong rừng rậm.
" Phụ thân, vô luận ta làm cái gì, trong lòng ngươi ta vẫn không bằng Phong Ngọc Thanh."
Nàng ngẩng đầu nhìn cốc chủ, trong ánh mắt hàm chứa đau đớn thâm trầm.
Nếu phụ thân không bởi vì thất bại của nàng mà lấy đi thân phận thiếu chủ Phong Cốc, có lẽ nàng sẽ không quyết định như vậy, nhưng vô luận bản thân nàng làm cái gì, vẫn không thay đổi được lòng hắn!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1239: Một nhà đoàn tụ, chỉ thiếu Sanh Tiêu 2
Chương 1239: Một nhà đoàn tụ, chỉ thiếu Sanh Tiêu 2