Oanh!
Cự kiếm chém xuống, trời long đát lở.
Tô Lâm lau mồ hôi trên trán, cười lạnh nhìn cự kiếm cắm trên lôi đài.
Hiện tại, cho dù Cố Nhược Vân có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng phải chết không thể nghi ngờ!
Thình thịch!
Dưới lôi đài, Đổng Phương té ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt nhìn bụi mù nổi lên bốn phía trên lôi đài, ánh mắt tràn đầy ngây ngốc: " Cố cô nương, nàng đã chết?"
Nàng thật sự đã chết sao?
Giờ khắc này, mấy người đều nhớ tới những ngày ở chung với nhau trong rừng rậm Ác Linh, cũng nghĩ tới Cố Nhược Vân ba lần bốn lượt giúp đỡ........
Trong lòng bọn họ đều bao trùm bi thống, ánh mắt nhìn về phía Tô Lâm tràn đầy cừu hận!
" Vì nàng báo thù, chúng ta phải vì nàng báo thù!" Mộc Anh gắt gao nắm lại bàn tay, giọng nói mang theo mười phần phẫn nộ.
Báo thù?
Sau khi nghe thấy mấy chữ này, ánh mắt mọi người đều trở nên kiên định, trong long mấy người đều hạ một quyết tâm.
Hiện tại bọn họ còn trẻ! Tuổi trẻ đối với bọn họ mà nói mọi chuyện đều có khả năng!
Chỉ cần bọn họ phấn khởi tu luyện, một ngày nào đó thực lực của bọn họ sẽ trở nên cường đại hơn, đến lúc đó tất nhiên bọn họ sẽ báo thù vì nàng, tru sát Tô Lâm! Mà trước đó, bọn họ nhất định phải giấu tài, bảo toàn tính mạng chính mình!
" Ngươi nói ai đã chết?"
Thời điểm mấy người đang âm thâm thề trong lòng, phía trên lôi đài truyền ra giọng nói thanh lãnh.
Trong đống đổ nát tràn ngập tro bụi, một thân thanh y lại lần nữa đi ra, ngọn lửa u lam trên người nàng rất kích động, trên dung nhan thanh lệ xuất trần nâng lên một tia cười khẽ.
Tô Lâm đang tươi cười đắc ý bỗng nhiên cứng lại, biểu tình kia giống như thấy quỷ, khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, trừng đến nỗi tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
" Sao có thể, sao ngươi có thể còn sông? rõ ràng ngươi đã bị ta đánh trúng, vì cái gì lại còn sống?"
Nàng liều mạng lắc lắc đầu, bước chân lui về sau, trên mặt là biểu tình không thể tin tưởng.
Cố Nhược Vân cười cười không tỏ ý kiến gì.
Nói thật, nàng hẳn phải cảm tạ Tô Lâm làm ra động tĩnh lớn như vậy, nếu không phải một chiêu kia nàng chém xuống làm tro bụi bay mịt mù, nàng cũng không thể lấy ra Thượng Cổ Thần Tháp chắn lại đạo công kích vừa rồi! bởi vì dưới ánh mắt của mọi người, đặc biệt còn có cường giả Minh Phủ ở chỗ này, nàng không thể để Thượng Cổ Thần Tháp xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bằng không, lại làm ra cái dạng phong ba gì.
Cho nên, đối mặt với câu hỏi của Tô Lâm: " Bản lĩnh khác ta không có, chỉ có chạy trốn là lợi hại nhất, bởi vậy đạo công kích kia của ngươi vẫn chưa đánh trúng ta!"
Không biết người khác có tin lời nàng nói hay không, nhưng mà Tô Lâm lại tin.
Nàng hét lên một tiếng,, lại lần nữa phẫn nộ nhằm về phía Cố Nhược Vân, lúc này nnagf đã hoàn toàn đánh mất lý trí, trong lòng chỉ có một suy nghĩ chính là tra tấn nữ nhân đứng trước mặt này!
" Tô Lâm, mau dừng tay!"
Khi thấy Cố Nhược Vân xuất hiện trên lôi đài mà không tổn hao lông tóc gì, Quận Vương đã cảm nhận được có điểm không thích hợp, sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng muốn ngăn lại Tô Lâm nhưng tất nhiên không còn kịp rồi........
Cuồng phong gào thét đi qua, một thân thanh y kia đứng trên đống đổ nát, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên.
Tiếp theo sau đó, trên người nàng nổi lên những ngọn lửa u lam, những ngọn lửa đó nhanh chóng hội tụ lại trên kiếm nàng, nháy mắt ngưng tụ thành một mũi kiếm u lam!
Mũi kiếm này chỉ có hình thái, không hề có cảm xúc, theo gió mà lay động.
Tô Lâm cũng mặc kệ ngọn lửa ngựng tụ thành mũi kiếm dùng làm gì, trường kiếm màu xanh trong tay nàng lại lần nữa chém về phía Cố Nhược Vân, đồng thời trong miệng quát ra một tiếng bén nhọn: " Đi chết cho ta!"
Oanh!
Hai thanh kiếm va chạm vào nhau trên không trung, tức khắc lực lượng cường đại khuếch tán ra đem toàn bộ lôi đài nháy mắt nổ thành bột phấn.
Rõ ràng mũi kiếm của Cố Nhược Vân chỉ dùng ngọn lửa ngưng tụ thành lại rất kiên cố, sau khi bị trường kiếm Tô Lâm đánh trúng, chỉ lay động vài cái, ngược lại trường kiếm trong tay của Tô Lâm xuất hiện một cái lỗ, tựa như dấu vết của một cái búa đục ra.
" Uy lực ngọn lửa kia rất mạnh!"
Rốt cuộc sắc mặt tả hộ pháp xuất hiện biến hóa: " nếu ta không có đoán sai, đây hẳn là Cửu u chi hỏa trong truyền thuyết, vì sao trên người nàng lại có Cửu U chi hỏa?"
Cửu U chi hỏa chính là ngọn lửa đứng đầu bảng xếp hạng trên đại lục, không nghĩ tới ở thời điểm này lại được nhìn thấy!
Chẳng qua, so với Cửu U chi hỏa, cái nàng muốn có hơn chính là linh thú trong tay Cố Nhược Vân........
" Cửu U chi hỏa vẫn chưa đủ sao?" Cố Nhược Vân nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Lâm, chậm rãi nâng tay lên, ở giữa bàn tay nàng là ngọn lửa màu tím không ngừng nhảy lên, " Hay là dùng Diệt Thế chi hỏa?"
Diệt Thế chi hỏa là ngọn lửa trên người Tử Tà, tuy nói hiện giờ Tử Tà đã lâm vào ngủ say, nhưng mà nàng vẫn có thể điều động Diệt Thế chi hỏa như cũ.
Bất quá, từ trước đến giờ Cố Nhược Vân vẫn chưa thử qua dung hợp hai ngọn lửa trong chiến đấu.
Diệt Thế chi hỏa màu tím trong tay nàng chậm rãi chảy xuống, dần dần dung hợp cũng Cửu U chi hỏa.
Vì thế trên mũi kiếm, bên trái là màu tím của Diệt Thế chi hỏa, bên phải là màu xanh của Cửu U chi hỏa, màu sắc của hai ngọn lửa dung hợp lại với nhau, tản mát ra lực lượng cường hãn khiến mọi người khiếp sợ.
Tô Lâm ngây người một chút, không biết vì sao nàng cảm giác được trên thân kiếm tản mát ra uy lực cường đại, uy lực này làm nàng không tự chủ được lùi về sau hai bước.
" Cố Nhược Vân, ta là nữ nhi của Quận Vương, là nhân vật thiên tài của Thiên Nguyệt đế quốc, ngươi không thể........."
Bá!
Lời nàng còn chưa nói xong, hai ngọn lửa phía trên đoạn kiếm giống như là có mắt, nháy mắt vọt về phía nàng, oanh một tiếng đánh trên ngực nàng, trong phút chốc một cổ đau đớn kịch liệt truyền lên ngực, đau đớn kia làm nàng sợ hãi kêu lên.
A!!!!!
Vô luận là Diệt Thế chi hỏa, hay là Cửu U chi hỏa, đều không phải gây thương tích cho da thịt, mà chính là linh hồn!
Cho nên, Tô Lâm bị hai ngọn lửa đánh trúng ngực, có thể thấy được thống khổ mà nàng phải thừa nhận.
Chết?
Hiện tại đối với nàng mà nói, chết qua đơn giản!
Tô Lâm đã không còn cao ngạo cùng đắc ý lúc trước, sắc mặt của nàng tái nhợt vạn phần, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng cuồn cuộn tuôn xuống, đau đớn lăn lộ trên mặt đất.
Nếu Cố Nhược Vân chỉ lấy ra Cửu U chi hỏa, Tô Lâm còn có thể lấy trường kiếm ngăn cản! nhưng mà hai ngọn lửa này dung hợp lại tạo ra uy lực rất lớn, Tô Lâm chỉ cảm giác được độ ấm cực kỳ nóng nhịn không được run rẩy.
Đương nhiên, khi nhìn thấy trạng thái hiện giờ của Tô Lâm, sắc mặt tả hộ pháp rất khó xem.
" Thật là phế vật, một chút tác dụng cũng không có, thật mệt cho ta vì nàng lại giúp đỡ nhiều như vậy, kết quả vẫn là thua!" con ngươi tả hộ pháp lộ ra âm trầm, hoàn toàn là một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Xem ra vì thiếu chủ, cho dù là ra tay cướp đoạt, nàng cũng phải đem Nguyệt Linh Thảo cướp được!
" Xem ra đúng như lời vị đại nhân kia đã nói, Cố Nhược Vân cũng không dễ đối phó!"
Ánh mắt Quận Vương tràn ngập thần sắc lãnh khốc, đáy mắt mang theo một mạt âm trầm, trong lòng âm thầm nói: " Lâm nhi bây giờ xác thật là thất bại! Nếu hiện tại ta xuất đầu vì Lâm nhi, đương nhiên không thể hoàn thành nhiệm vụ của vị đại nhân kia, ngược lại, ta nhất định phải từ bỏ Lâm nhi!"
Tô Lâm là bảo bối tâm can của hắn, hắn làm sao không đau lòng? Nhưng so với Tô Lâm, hiển nhiên chuyện của vị đại nhân kia càng quan trọng hơn!
Bất quá.....
Quận Vương nhìn tả hộ pháp bên cạnh, ánh mắt chuyển động vài cái: " Hộ pháp, lúc trước là ngươi để nữ nhi của ta giúp ngươi hoàn thành chuyện này, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu."
Nghe được giọng nói có chứa chất vấn của Quận Vương, tả hộ pháp hừ lạnh một tiếng: " Ngươi nói ta phải cứu nàng thế nào? là chính nàng vô dụng, giết không được Cố Nhược Vân! Nhiệm vụ đơn giản như thế cũng không thể hoàn thành, nàng không phải phế vật thì là cái gì?"
" Tả hộ pháp, Cố Nhược Vân này cũng không có trộm linh thú của Minh Phủ các ngươi, hơn nữa ngươi đã dạy nữ nhi ta đối phó nàng thế nào, còn có ngươi đã nói qua lý do ngươi muốn đối phó Cố Nhược Vân, ngươi nói xem, ta có nên đem những chuyện này công bố với mọi người, làm thế nào ngươi tự biết?"
Quận Vương cười cười, ngữ khí lộ ra uy hiếp.
Vô luận là Cố Nhược Vân hay là mọi người Minh Phủ, đều cùng vị đại nhân kia có thù oán, hắn làm như vậy cũng có thể để cho hai phương thù địch của vị đại nhân kia giết hại lẫn nhau! Mà hắn, chỉ cần trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi! nếu Minh Phủ thật sự giết được Cố Nhược Vân, hắn có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của vị đại nhân kia, nếu như Cố Nhược Vân không chết, nàng muốn hận cũng là hận người Minh Phủ.
Sắc mặt tả hộ pháp biến đổi, có lẽ là không nghĩ tới Quận Vương sẽ có lá gan uy hiếp nàng.
Tức khắc, nàng chuyển hướng hoàng đế Thiên Nguyệt, hừ một tiếng: " không nghĩ tới người của Thiên Nguyêt đế quốc có lá gan thực không tồi, liền ta thân là hộ pháp Minh Phủ cũng dám uy hiếp! được! Nếu các ngươi đã có lá gan uy hiếp ta, ta đây liền cứu nàng một lần, chỉ là chuyện hôm nay sớm muộn gì ta cũng đòi lại!"
Hoàng đế Thiên Nguyệt nhíu nhíu mày, con ngươi lãnh lệ nhìn Quận Vương, lạnh giọng quát lớn: " Quận Vương, ngươi đừng quên thân phận hộ pháp Minh Phủ, đắc tội Minh Phủ, ta cũng không giữ được ngươi, hiện tại ngươi lập tức xin lỗi đi!"
" Ha ha."
Mắt thấy người Minh Phủ hướng tới lôi đài, Quận Vương cười lạnh hai tiếng, khóe môi nâng lên một độ cong: " Bệ hạ, ngươi yên tâm đi, ta đã gia nhập một cường giả khác! nếu tên cường giả kia ra tay, mười cái Minh Phủ cũng không phải là đối thủ của hắn! Cho nên ngươi không cần lo lắng về điểm này."
Tuy rằng lời nói là như vậy, nhưng trong lòng Quận Vương lại đem hoàng đế Thiên Nguyệt hung hăng xem thường một phen.
Còn không phải là một cái Minh Phủ thôi sao, vì sao lại sợ hãi như thế? hiện giờ Minh Phủ đã không còn lực lượng cường đại như vạn năm trước, cho nên chỉ cần chờ vị đại nhân kia phá vỡ phong ấn thành công, đem tất cả mọi người Minh Phủ diệt sạch!
.................
Trong cửa cung, một đệ tử Minh Phủ đang đi qua đi lại, tựa như đang chờ đợi cái gì, ánh mắt kia rõ ràng lộ ra tia nôn nóng.
Rất nhanh, từ trong hư không xuất hiện một cái lỗ hổng, từ bên trong lỗ hổng đi ra một người nam tử.
Đây là một nam tử hồng y tóc bạc, đôi tay hắn chắp sau lưng mà đứng, trên dung nhan tuyệt thế bao phủ một tầng âm lãnh, theo mỗi bước chân hắn bước xuống đều cho người khác một loại cảm giác áp bách trầm trọng, khiến nữ tử đang chờ ở cửa cung thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, giọng nói cung kính: " Cung nghênh thiếu chủ."
" Nguyệt Linh thảo đâu?"
Giọng nói nam tử trầm thấp, nhưng lại giống như một tảng đá đè thật mạnh trên đầu nữ tử, loại cảm giác này làm nàng không thể ngẩng đầu lên, chỉ có thể đem mặt nhìn trên mặt đất.
" Thiếu chủ, hôm nay là ngày tỷ thí cuối cùng, cho nên tả hộ pháp để thuộc hạ ở đây chờ thiếu chủ! Chỉ là, bệ hạ Thiên Nguyệt đế quốc không muốn trực tiếp giao ra Nguyệt Linh thảo cho hộ pháp, nhất định để hộ pháp mua lại từ trong tay quán quân của tỷ thí!"
Nghe được lời này, nam tử tóc bạc hơi hơi nhíu mày, cũng không có hành động dư thừa, mà hắn vẫn lẳng lặng nghe đệ tử Minh Phủ nói tiếp.
" Hộ pháp thu mua được hai thiên tài có hi vọng đạt được quán quân, chỉ có một người không muốn nghe theo mệnh lệnh của hộ pháp, vì thế hộ pháp đối với thiếu chủ trung thành cùng tận tâm rất là phẫn nộ! Lúc này đây, vì đạt được Nguyệt Linh thảo cho thiếu chủ, hộ pháp xác thật là hao tổn tâm huyết, nhưng mà lại có người không biết tốt xấu, thế nhưng hoàn toàn không đem Minh Phủ chúng ta để vào trong mắt, còn mở miệng nhục nhã, hơn nữa trong tay nữ nhân kia có một linh thú thực lực cường đại, hộ pháp muốn đem linh thú kia tặng cho thiếu chủ, cho nên mới ở trước mặt mọi người nói dối, công bố linh thú này là nữ tử kia ăn cắp từ Minh Phủ."
Nữ tử này cắn chặt răng, rốt cuộc đem mọi chuyện nói ra hết.
Người thanh bào đứng sau nam tử tóc bạc thật ra đồng tình nhìn nàng một cái, thật sự là làm khó cho nàng, thiếu chủ cường đại như vậy mà cần những lời nói đó sao.
" Tâm Ngữ, ta tò mò hỏi một chút, rốt cuộc ai dám to gan như vậy, không đem Minh Phủ chúng ta để vào trong mắt?" người thanh bào nhìn nữ tử, trong mắt đều là tò mò.
" Khởi bẩm Thanh Minh hộ pháp, nữ tử kia lai lịch không rõ, chúng ta chỉ biết tên nàng là....... Cố Nhược Vân."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1532: Quận Vương âm hiểm 6
Chương 1532: Quận Vương âm hiểm 6