" tiểu nha đầu, ngươi yên tâm, thân thể đối với ta xác thật vô dụng, ngươi cứ mạnh dạn lấy gan của ta đi, còn nữa thân thể của ta để ở Long tộc, muốn cho những người đó đem thân thể của ta giao ra chỉ sợ không có dễ dàng như vậy, nếu như không được ta sẽ hiện thân trợ giúp ngươi."
" Vậy đa tạ," Long Vương cũng đã nói như vậy, Cố Nhược Vân không khách khí nữa mà nhận lời, " Tiểu Dạ, hiện tại chúng ta liền đi Minh Phủ lấy Huyết Tích quả, còn Vu Yêu hoa kia sẽ......."
" Vu Yêu hoa để ta đi lấy."
Lời Cố Nhược Vân còn chưa nói xong, Tá Thượng Thần liền chen vào: " Huyết Tích quả cùng gan Cổ Long giao cho ngươi, hai dược liệu này ngươi đi lấy tương đối thuân tiện, Vu Yêu hoa cứ để ta đi tìm! Chúng ta phân công nhau hành sự sẽ tương đối nhanh, cũng tránh cho Sanh Tiêu bị Ôn Gia khống chế hoàn toàn."
" được," Cố Nhược Vân gật gật đầu, " Đúng rồi, yêu nghiệt ngươi tính rời đi bằng cách nào?"
Đêm qua, Thiên Bắc Dạ đã nói với nàng, con đường tiến vào Minh Giới có rất nhiều nhưng nếu muốn rời đi Minh Giới, chỉ có thể đi đến nơi có Địa Ngục Tam đầu long.
Cho nên, nàng không biết Tá Thượng Thần sẽ rời đi bằng cách nào?
Nghe lời nàng hỏi, Tá Thượng Thần cười cười: " Ngươi yên tâm, nếu ta đã có thể đi vào nơi này đương nhiên cũng có thể đi ra."
Nhìn thấy đối phương không muốn nói, Cố Nhược Vân cũng không có hỏi nhiều, nàng thở dài nói: " Yêu nghiệt, chú ý an toàn, chúng ta gặp lại nhau ở Đông Nhạc đại lục."
" Bảo trọng."
Tá Thượng Thần củng củng nắm tay, tiếp theo sau đó thân ảnh một bộ hồng bào nhanh chóng bay về phía xa, trong chớp mắt biến mất trước mặt mọi người.
Thiến Bắc Dạ không nói gì, mắt đỏ chăm chú nhìn phương hướng Tá Thượng Thần rời đi, có lẽ hắn đã phát hiện ra cái gì, một mạt hồng quang từ đáy mắt chợt lóe.
Nhưng mà, hắn cái gì cũng đều không nói, xoay người ôm chặt Cố Nhược Vân: " Vân nhi, chúng ta đi thôi, hiện tại liền xuất phát đi Minh Phủ."
" Được."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, theo Thiên Bắc Dạ hướng về Minh Phủ mà đi.....
..................
Minh Phủ.
Trong một gian phòng tinh xảo, mùi đàn hương tinh tế bay vào mũi, nữ tử áo vàng nhắm mắt khoanh chân an tĩnh ngồi ở mép giường, đôi mắt nàng khẽ nhắm, trên khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân lộ ra an bình cùng hài hòa, phảng phất như dung nhập trong làn khói trắng trong phòng.
" Tiểu thư, Lẫm Đông tiến đến bẩm báo."
Ngoài cửa vang lên một giọng nói, sau khi nghe thấy nữ tử áo vàng chậm rãi mở mắt, nhàn nhạt nói: " Tiến vào đi."
" vâng, tiểu thư."
Lời vừa dứt, cửa phòng bị đẩy ra, trong phút chốc một người nam nhân mặc trang phục hộ pháp Minh Phủ đi đến.
Hắn nửa quỳ trên mặt đất, cung kính bẩm báo nói: " Bẩm báo tiểu thư, thuộc hạ đã điều tra xong, thiếu chủ rời đi Minh Phủ bởi vì tìm một người."
" Tìm người?" tầm mắt nữ tử áo vàng dừng trên người hộ pháp Minh Phủ hỏi, " Có biết người hắn muốn tìm là ai không?"
" Hồi tiểu thư, thuộc hạ nghe người khác nói, thiếu chủ đi Thiên Nguyệt đế quốc tìm thấy một nữ tử, mà xưng hô với nữ tử kia là thiếu phu nhân Minh Phủ, thê tử hắn, hơn nữa vì nàng kia, hắn đã trừng phạt đám người tả hộ pháp, hơn nữa là dùng quy tắc nghiêm khắc trong Minh Phủ để trừng phạt."
Nữ tử áo vàng lẳng lặng nghe thuộc hạ hồi báo, thật lâu sau nàng mới nhàn nhạt mở miệng nói: " Được, ta hiểu rồi, ngươi đi xuống đi."
" vâng, tiểu thư."
Sau khi nói xong lời này, tên hộ pháp Minh Phủ kia lui xuống.
Sau khi hộ pháp rời khỏi, trong phòng yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Đó là một bà lão có khuôn mặt già nua, nếp nhăn đầy mặt, trên dung nhan nhăn nhúm mang theo một mạt tức giận: " Chủ nhân, ngươi cứ chịu đựng thiếu chủ bỏ đi tìm nữ nhân khác như vậy sao? nếu là ta, ta thật sự không thể chịu được nam nhân của mình đi tìm nữ nhân khác!"
Nữ tử áo vàng nhìn bà lão, biểu tình bình tĩnh nói: " Ngươi hẳn là phải biết, Thiên Bắc Dạ không thích ta! Ta phụng mệnh phụ thân tiếp cận hắn, hắn lại không thích ta, hai lần ta thấy hắn thì hết hai lần đều nói ta lăn! Hơn nữa, ta có thể cảm nhận được khi hắn nói từ lăn này, trên người hắn lại mang theo sát khí."
" Nhưng mà, chủ nhân, thân phận của hắn là do chủ phủ cho, chủ phủ muốn hắn cưới ngươi, hắn dám cự tuyệt sao?" Bà lão bình tĩnh nói.
Nữ tử áo vàng cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, thở dài nói: " Xác thật phụ thân muốn ta gả cho hắn, chỉ khi ta gả cho hắn, ta mới có thể trở thành phu nhân chủ phủ đời kế tiếp! Phương gia chúng ta mới có thể vĩnh viễn tồn tại ở những đời sau! Trong Minh Phủ này, nói đến cùng Chủ Phủ cũng không có lời nói hoàn toàn, chân chính quyết định mọi chuyện trong phủ là mấy lão già kia! Nhưng mà, mỗi một đời Chủ Phủ đều được lựa chọn trong Minh Phủ, lại được tiếp nhân bồi dưỡng từ mấy lão già kia, mới có thể giữ vững cảnh giới Minh Phủ! Đây là lần đầu tiên tìm một người bên ngoài làm thiếu chủ Minh Phủ."
Nói đến đây, áo vàng nữ tử dừng một chút: " cho nên, từ trước đên nay ta vẫn không rõ thân phận của Thiên Bắc Dạ là gì? vì sao mấy lão già kia lại lựa chọn hắn? Đừng nói là ta không rõ, ngay cả phụ thân ta cũng không được biết, bất quá mặc kệ thân phận hắn là gì, chỉ cần ta gả cho hắn, Phương gia nhất định không mất đi quyền lợi!"
" Chủ nhân, nhưng nữ nhân kia thì giải quyết như thế nào? nàng mê hoặc thiếu chủ, nếu không giải quyết nàng mà nói...." bà lão nhíu mày, có chút chần chờ hỏi.
" Vì sao phải giải quyết nàng?" nữ tử áo vàng nhìn bà lão, nhàn nhạt mở miệng: " Ta chẳng những sẽ không giải quyết nàng, ta còn sẽ mượn sức nàng! ở Minh Phủ, không chỉ có ta muốn gả cho Thiên Bắc Dạ, còn có rất nhiều nữ nhân nhìn trộm vị trí bên người hắn! Mà thiếu chủ muốn nạp thiếp, chuyện cũng rất bình thường, nếu hắn đã bị nữ nhân bên ngoài Minh Phủ câu dẫn, chi bằng làm cho hắn sủng ái nàng nhất."
Một mạt tinh quang từ đáy mắt nữ tử áo vàng xẹt qua, nàng tiếp tục nói: " Bởi vì Chủ Phủ đương nhiệm là phụ thân ta, cho nên vị trí thiếu phu nhân sẽ là của ta, nhưng mà ta cũng không thích Thiên Bắc Dạ, nếu không phải vì Phương gia, ta cũng sẽ không gả cho hắn! Nguyên nhân chính là ta không yêu hắn, cho nên ta cũng không ngại khi hắn sủng ái nữ nhân khác! nếu ta mượn sức nữ tử kia, sau này Minh Phủ như cũ vẫn là địa bàn Phươn gia chúng ta."
" Chủ nhân, ngươi nói không sai, thà rằng cứ để cho hắn sủng ái nữ nhân bên ngoài, cũng không nên để hắn yêu nữ nhi của các trưởng lão gia tộc khác trong Minh Phủ! Bằng không, một khi Chủ Phủ lui xuống, vị trí bên cạnh Thiên Bắc Dạ sẽ danh chính ngôn thuận bị cướp đi."
Bà lão gật đầu, hiển nhiên đồng tình với lời nói của nữ tử áo vàng.
" Chỉ là, chủ nhân, như vậy cũng thật sự ủy khuất ngươi, thân phận tôn quý như ngươi, lại cùng chung một nam nhân với loại nữ nhân không đứng đắn bên ngoài."
Nghe vậy, nữ tử áo vàng lắc lắc đầu: " Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, phụ thân ta cho dù yêu mẫu thân ta thì lại thế nào, vẫn cũng có tiểu thiếp rất nhiều, hiện tại ta cũng không có để ý chuyện nam nhân ta có nữ nhân khác, chỉ cần vị trí chính phòng vĩnh viễn thuộc về ta là đủ rồi! Huống chi, ta không yêu hắn, gả cho hắn chỉ vì lợi ích, hắn có nữ nhân khác ta cũng sẽ không khó chịu."
Cho dù nữ tử áo vàng nói như thế, nhưng bà lão vẫn cảm thấy thật ủy khuất cho nàng, nữ tử ưu tú giống như chủ nhân, vốn nên được tình cảm một đời một kiếp.
Đáng tiếc, nàng sinh ra ở Minh Phủ, vì lợi ích của Minh Phủ, phải ủy khuất chính mình.
Nữ tử áo vàng than một tiếng: " Bất quá, Thiên Bắc Dạ không thích ta như vậy, ta sợ hắn sẽ không nghênh thú ta."
" Chủ nhân, điểm này ngươi cứ yên tâm là được," bà lão nở nụ cười, " Những lão gia hỏa đó nói chỉ cần Thiên Bắc Dạ trở thành thiếu chủ, cũng không có nói chúng ta không được bức hắn làm cái gì! Chỉ cần có lệnh của Chủ Phủ cùng các vị trưởng lão, hắn cũng không thể từ chối, nói cách khác lấy vị trí thiếu chủ này uy hiếp hắn! Ta tin sẽ không có một người nam nhân này ngốc như vậy, vì một nữ nhân mà bỏ cả thiên hạ."
" Nếu thật như thế thì tốt."
Nữ tử áo vàng chỉ cười khổ một tiếng, không biết vì sao trong lòng nàng luôn có điều bất an, hơn nữa nam nhân giống như Thiên Bắc Dạ, cũng không phải là người dễ dàng khống chế như vậy.
" chủ nhân, ta dám cam đoan, Thiên Bắc Dạ không dám cãi lại mệnh lệnh của Chủ Phủ, trừ phi hắn thật sự không muốn cái vị trí thiếu chủ này nữa! nếu không, đây tuyệt đối chính là thứ uy hiếp hắn! Nam nhân đều lấy thiên hạ làm trọng, không có một nam tử nào có đủ dũng khí để từ bỏ quyền thế mà lựa chọn nữ nhân mình yêu thương!"
Lời nói của bà lão rất chắc chắn, bởi vì trong Minh Giới, quyền lợi của Minh Phủ chính là có một không hai, dù là Linh Võ học viện hoặc là Thiên Nguyệt đế quốc, đều phải cấp Minh Phủ ba phần mặt mũi.
Hiện tại, nàng mới tin vững chắc rằng không có nam tử nào vứt bỏ quyền lợi!
Đáng tiếc, cho đến lúc chết bà lão vẫn không biết Minh Phủ đối với Thiên Bắc Dạ mà nói thì chẳng tính là cái gì hết! Mà mấy lão già kia sở dĩ muốn Thiên Bắc Dạ trở thành thiếu chủ, cũng không phải vì thiến phú của Thiên Bắc Dạ xuất chúng, mà bởi vì hắn chính là người thành lập Minh Phủ ở vạn năm trước.
Có thể nói, Thiên Bắc Dạ mới chân chính là chủ nhân Minh Phủ, cho dù hiện gờ hắn không có thực lực như vạ năm trước nhưng thân phận này vẫn sẽ không thay đổi! Bà lão có suy nghĩ như vậy, chính là cũng cách ngyà chết không xa....
Về phần Thiên Bắc Dạ vì sao phải tới Minh Phủ, thứ nhất tốt xấu gì Minh Phủ này cũng từng là thế lực của hắn, nguyên nhân thứ hai chính là muốn đem Minh Phủ trao cho Cố Nhược Vân.
Không sai, đối với nam nhân mà nói thiên hạ cực kỳ quan trọng, Thiên Bắc Dạ cũng là người rất muốn có thiên hạ này.
Nhưng nguyên nhân để hắn muốn có cả thiên hạ này đó là vì lấy thiên hạ làm sính lễ, nghênh thú nàng làm thế tử! vì vậy, cho dù hắn có được toàn bộ thiên hạ, đến cuối cùng hắn cũng sẽ chắp tay đưa tặng cho nàng.
Sau khi nữ tử áo vàng nghe được lời bà lão nói trầm mặc xuống, tiếp theo sau đó một đôi mắt lo lắng sốt ruột của nàng hướng về trời xanh ngoài cửa sổ: " Thiên Bắc Dạ rời đi lâu như vậy, thời gian không sai biệt lắm cũng nên trở lại, chờ sau khi hắn trở về ta liền đi gặp nữ tử kia một lần! Ta muốn biết, người có thể làm cho hắn yêu thương là dạng nữ nhân gì."
Tuy nói nữ tử áo vàng không thích Cố Nhược Vân, nhưng lấy thân phận cùng địa vị của nàng, trong lòng khó tránh khỏi có chút tâm cao khí ngạo, nàng rất muốn biết nam tử khinh thường mình, sẽ yêu thương nữ nhân dạng gì.
.................
" Vân nhi, tới rồi, nơi này chính là Minh Phủ."
Phía trước đại môn Minh Phủ, Thiên Bắc Dạ dừng bước chân nhìn về phía thanh y nữ tử bị mình ôm trong ngực, hơi hơi nâng khóe môi: " Kế tiếp ngươi xem một chút thử có vừa lòng hay không, nếu ngươi không hài lòng Minh Phủ này ta liền đem nó hủy đi, nếu như ngươi vừa lòng, từ đây về sau đó là của ngươi."
Kỳ thật, có một câu Thiên Bắc Dạ không nói cho Cố Nhược Vân biết.
Vạn năm trước, hắn thành lập Minh Phủ này coi là sinh lễ cầu hôn nàng, ai ngờ hắn còn chưa kịp thổ lộ, nàng lại hiểu lầm vĩnh viễn rời đi hắn........
Cũng may một đời này, chung quy hắn cũng có cơ hội chính tay mình đem Minh Phủ giao cho nàng.
" Ngươi thật sự muốn đem Minh Phủ đưa cho ta sao?"
Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, cười như không cười nhìn về phía Thiên Bắc Dạ.
" Nghe nói, bên trong Minh Phủ này, có vị hôn thê của ngươi?"
Lời này vừa nói ra, môi Cố Nhược Vân liền bị hắn hung hăng cắn một ngụm, Thiên Bắc Dạ gắt gao ôm eo nàng, buồn bực nói: " Vân nhi, ngươi là cố ý sao? Cái gì mà vị hôn thê, ta chỉ cần một người là ngươi! trong lòng ta, khắp thiên hạ cũng không có ai quan trọng bằng ngươi, ta thành lập Minh Phủ cũng là vì ngươi, nếu ngươi không thích có thể tùy ý hủy đi."
Cố Nhược Vân xoa xoa cái môi bị cắn, nàng liếc nhìn nam tử trước mặt, trên mặt lại khó nén ý cười.
" Đùa với ngươi một chút thôi, Tiểu Dạ, ta nói rồi, cho dù phát sinh chuyện gì ta đều tin tưởng ngươi, cho dù ngươi lấy kiếm đâm ta một cái, ta cũng tin rằng đó không phải là ngươi."
Khi nói lời này, Cố Nhược Vân cảm nhận thân thể Thiên Bắc Dạ có chút cứng đờ, nàng hơi nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn hắn.
Mà giờ khắc này, nàng không nhịn được lại nhớ tới một màn trong ảo cảnh.
Ben trong ảo cảnh kia, một người có dung mạo tương tự như Thiên Bắc Dạ đem kiếm đam vào ngực của bạch y nữ tử, mà bạch y nữ tử đó lại là chủ nhân kiếp trước của Thượng Cổ Thần Tháp....
Chỉ là trước sau Cố Nhược Vân vẫn không hiểu, Thiên Bắc Dạ cùng với chủ nhân kiếp trước của Thượng Cổ Thần Tháp là mối quan hệ gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1556: Huynh muội gặp nhau (tt)
Chương 1556: Huynh muội gặp nhau (tt)