Edit: kaylee
"Dạ?"
Mộ Dung Thiến ngây ngẩn cả người, không rõ đã xảy ra chuyện gì, vì sao nam nhân này cũng đối đãi với nàng ta như thế?
"Ta không phải là Thiên Bắc Dạ," Thương Minh lạnh lùng nhìn nàng ta một cái: "Ta tên là Thương Minh."
Ánh mắt Mộ Dung Thiến hơi hơi sáng một chút.
Chẳng lẽ Thương Minh là vì mình xưng hô hắn vì Dạ, cho nên hắn tức giận? Cứ như vậy, có phải chứng minh hắn rất yêu mình hay không?
"Minh, ta sai rồi, ta không nên coi người khác trở thành ngươi, hiện tại con của chúng ta cũng bị thương hại, nếu lại không kịp thời cứu, mạng của hắn sẽ không còn, xin ngươi dẫn ta trở về, được không."
Nàng ta cố không để ý đến đau đớn truyền đến từ trên thân thể, tội nghiệp nhìn Thương Minh.
Khóe môi Thương Minh nâng lên một nụ cười lạnh: "Ngươi xác định, ngươi hoài là con của chúng ta?"
Mộ Dung Thiến sợ run một chút, không rõ chân tướng hỏi: "Minh, lời này của ngươi là có ý tứ gì? Hắn quả thật là con của chúng ta, chẳng lẽ ngươi quên chúng ta ở chung mấy ngày nay tới giờ?"
Thương Minh không nói gì, mà là quan sát cái động lớn trên bụng Mộ Dung Thiến.
Bụng này còn đang không ngừng chảy máu tươi, làm cho vẻ mặt của Mộ Dung Thiến cũng vô cùng suy yếu. Ở dưới loại trạng thái đổ máu này, nàng ta còn không hôn mê đi, cũng đã chứng minh thể chất cường hãn của nàng ta.
"Đáng tiếc," Thương Minh lắc lắc đầu, tiếc hận nói: "Nếu ngươi ngoan ngoãn ngốc ở trong Minh phủ, qua không lâu đứa nhỏ này sẽ ra đời, nhưng cố tình ngươi chạy loạn khắp nơi, khiến cho hắn còn chưa thể mở to mắt nhìn thế giới này đã rời đi."
Mộ Dung Thiến nghe được lời nói có chứa tiếc hận của Thương Minh, cho rằng hắn ta vẫn là để ý đứa nhỏ của bọn họ, cho nên, trong lòng nàng ta trào ra niềm ao ước.
"Minh, chúng ta phải báo thù vì con của chúng ta! Là Thiên Bắc Dạ và Cố Nhược Vân giết hắn, chúng ta chỉ cần báo thù, là có thể..."
Phụt!
Đột nhiên, một bàn tay to đâm vào bên trong bụng của nàng ta, làm cho cả người Mộ Dung Thiến chấn động, không dám tin mở to hai mắt.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Đau đớn kịch liệt, làm âm thanh của nàng ta mang theo run run, môi trắng bệch hỏi.
"Tuy rằng đứa nhỏ này đã chết, nhưng có vẫn tốt hơn không, về phần ngươi, đã không có tác dụng khác."
Theo lời này vang lên, tay Thương Minh ra sức một cái, đã đào ra đứa nhỏ trong bụng nàng ta...
Sau khi nhìn thấy thai nhi tử vong, Mộ Dung Thiến như là thấy quỷ trừng lớn hai mắt, bén nhọn kêu lên: "Không có khả năng, điều đó không có khả năng, nó không phải là hài tử của ta, không phải!"
Chỉ thấy trong tay Thương Minh, một tiểu sư tử đã thành hình an tường nhắm hai mắt, trên người còn có chứa màng màu trắng trong suốt, giống như đang tuyên cáo nó còn không có xuất thế đã mất đi sinh mệnh rồi...
"Trời ạ, nữ tử này cẩu thả cùng một Linh Thú, vậy mà còn muốn vu oan cho đế hậu của chúng ta."
"Đế hậu của chúng ta có thê tử hoàn mỹ như Đế Vương, lại làm sao có thể coi trọng nữ tử này, hiển nhiên nàng ta không biết lúc nào đã kết hợp với Linh Thú, lại tìm không thấy Linh Thú phụ trách, vọng tưởng kéo đế hậu xuống nước."
Thần tử đế quốc ở dưới sự sai sử của Lưu Nguyệt, ào ào nghị luận lên, mà ánh mắt bọn họ nhìn về phía Mộ Dung Thiến càng thêm khinh thường.
Ầm!
Giống như ngũ lôi đánh xuống đầu, bước chân Mộ Dung Thiến lui về sau mấy bước, cuối cùng mất đi tất cả lực lượng ngã xuống mặt đất.
Trong đầu của nàng ta, chỉ vọng lại một âm thanh...
Mấy ngày nay tới giờ ân ái với nàng ta lại là Linh Thú?
Khó trách, khó trách mỗi lần **** nam nhân này lúc nào cũng sẽ tắt đèn, nhưng lại là vì thuận tiện Linh Thú kết hợp với nàng ta! Làm cho nàng ta sinh ra bán thú nhân này!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1727: Mộ Dung Thiến tuyệt vọng (hai)
Chương 1727: Mộ Dung Thiến tuyệt vọng (hai)