TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1760: Đại kết cục (mười sáu)

Edit: kaylee

Đúng vào lúc này, nữ tử vẫn nhìn chăm chú vào Thiên Bắc Dạ rốt cục chuyển ánh mắt về phía hắn ta, trong mắt thanh lãnh kia lóe lên một tia sáng lãnh liệt.

Sau đó, một bàn tay đột nhiên vươn ra, không có bất kỳ dấu hiện gì vươn về phía Thương Minh, nháy mắt kia, Thương Minh chỉ cảm thấy được một luồng lực lượng đang xé rách hắn ta, cứng rắn túm linh hồn của hắn ta ra khỏi thân thể.

"Không!" Thương Minh hoảng sợ rống lớn nói, biểu cảm hắn ta nhìn về phía Cố Nhược Vân giống như là thấy được một ma quỷ, vẻ mặt sợ hãi: "Ngươi... Ngươi đột phá đến Đại Viên Mãn? Không có khả năng, ngươi đột phá đến Đại Viên Mãn thế nào một chút động tĩnh đều không có?"

Mọi người đều biết, tu luyện càng về sau, động tĩnh đột phá sinh ra cũng càng lớn, nhưng vừa rồi Cố Nhược Vân một tiếng động đều không có, đã đột phá đến Đại Viên Mãn?

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Ngươi nói xem?"

Ngươi nói xem?

Những lời này, cùng cấp với thành thừa nhận lời Thương Minh nói.

Thân mình Thương Minh run run một chút, sắc mặt càng hoảng sợ: "Người có được Thượng Cổ Thần Tháp, sẽ có được thiên hạ, những lời này vậy mà là thật? Ngươi thật sự thông qua Thượng Cổ Thần Tháp đột phá đến Đại Viên Mãn? Điều đó không có khả năng! Ngươi buông ra ta, nhanh buông ta ra!"

Linh hồn trong suốt của Thương Minh ở trong tay Cố Nhược Vân càng không ngừng giãy dụa, nhưng mà, Cố Nhược Vân không chút để ý đến sự phản kháng của hắn ta, xoa linh hồn của hắn ta thành một đoàn, ném về phía Thiên Bắc Dạ.

"Hắn ta vốn thuộc về chàng, hiện tại vật quy nguyên chủ, chàng nhanh ngồi xuống đột phá thực lực, chờ sau khi chàng đột phá, chúng ta trở về nhà."

Trận chiến đấu này trải qua hơn nửa tháng, rốt cục đã xong, chắc hẳn hiện giờ phụ mẫu cũng chờ rất là sốt ruột, là thời điểm bọn họ đi trở về.

Nghĩ đến tất cả xảy ra trong nửa tháng này, Cố Nhược Vân hơi hơi có chút cảm thán, rồi sau đó, nàng chuyển ánh mắt về phía Tử Tà...

"Nha đầu, cuối cùng nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành."

Tử Tà cười cười, ánh mắt mang theo sầu não: "Những năm gần đây, ta từng bước một nhìn ngươi trưởng thành lên, cũng nhìn ngươi từ chịu người ức hiếp, trưởng thành cho tới trình độ bây giờ, ta cảm thấy rất là vui mừng."

"Tử Tà," Cố Nhược Vân cúi đầu ngóng nhìn đồng bạn làm bạn bên cạnh nàng rất lâu này, khẽ cười cười: "Cảm ơn, nếu không có ngươi, không có ta hôm nay."

"Nha đầu, tuy rằng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của ta, nhưng mà, có thể để cho ta tiếp tục đi theo ngươi hay không."

Trong mắt tím của hắn xuất hiện khẩn trương, sợ sẽ bị nha đầu kia cự tuyệt.

Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu: "Được."

Cuối cùng nàng vẫn là không nhẫn tâm để cho Tử Tà rời đi.

"Nhưng mà, Tử Tà, nếu có một ngày ngươi muốn khôi phục tự do, ta tất nhiên sẽ cho ngươi tự do ngươi muốn, nhưng mà, ngươi nhất định phải nói với ta."

...

Phong Vân Đế quốc.

Trong hoàng cung, Hồng Liên Lĩnh chủ ôm chặt lấy nữ tử bên người, phía trên khuôn mặt lãnh khốc tràn đầy lo lắng: "Bọn họ đã đi xuất chiến nửa tháng, khẳng định sẽ bình an vô sự, nếu bọn hắn đã xảy ra chuyện, thủ hạ của Thương Minh tất nhiên đã giết vào hoàng cung, Ngọc Nhi, nàng phải tin tưởng nữ nhi của chúng ta."

Đông Phương Ngọc gật gật đầu.

Hơn nửa tháng.

Ở trong hơn nữa tháng này, bọn họ không hề rời đi nơi này một bước, ánh mắt vẫn quan sát chiến đấu cách đó không xa.

Nhưng từ nửa tháng trước, lúc trước còn có động tĩnh kinh thiên động địa lại chợt biến mất, bình tĩnh lộ ra một cảm giác bất an...

Đột nhiên, âm thanh của nam nhân từ bên cạnh truyền đến, mang theo một chút không thể tin.

"Ngọc Nhi, nàng xem, kia có phải Vân Nhi hay không?"

Vân Nhi?

Thân mình Đông Phương Ngọc run lên, vội vàng theo ánh mắt Hồng Liên Lĩnh chủ nhìn lại, sau khi nhìn thấy chỗ không xa bay tới mấy bóng dáng, nàng nhịn không được xoa xoa mắt.

Đọc truyện chữ Full