Edit: kaylee
Nhưng ai ngờ đến, vận khí của nha đầu Phượng Thiên Huyễn này rất không tệ, vậy mà có thể vào mắt đệ tử Linh Tông.
Nhưng mà, tin tức này đối với Liễu phi thì lại giống như sét đánh giữa trời quang, bước chân nàng ta lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa đặt mông ngã trên mặt đất.
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Phượng Thiên Huyễn có thể được đệ tử Linh Tông ái mộ?” Khuôn mặt Liễu phi dữ tợn lên: “Ta không cam lòng, có thể được đệ tử Linh Tông thưởng thức chỉ có Thiên Thiên nhà ta!”
Tay Tá Long vốn muốn nâng Liễu phi lên lại chậm rãi thu trở về, mặt mày nhíu chặt, hắn phỏng chừng là lần đầu tiên phát hiện gương mặt thật của Liễu phi, đáy mắt mang theo một chút khác thường.
Tuy nói hắn đã sớm biết mẫu tử Liễu phi bắt nạt Phượng Thiên Huyễn ở sau lưng hắn, nhưng mà, ít nhất ở bề ngoài sẽ không khó coi. Nhưng hôm nay nữ tử này mặt đầy dữ tợn, thật sự là Liễu phi ung dung hoa quý?
Liễu phi bỗng nhiên phục hồi tinh thần, lúc này nàng ta mới phát giác Tá Long đứng ở trước mặt, sắc mặt trắng bệch, vội vàng giải thích ra tiếng: “Bệ hạ, vừa rồi…… Vừa rồi ta chỉ là quá thương tâm, rốt cuộc Thiên Thiên vì nàng mới bị thương, nàng lại không chịu chế tài, một người làm mẫu thân như ta thế nào có thể không thương tâm?”
“Trẫm mệt mỏi” Tá Long phất tay, lạnh lùng nói: “Ngươi đi xuống trước đi, mặt khác, nhớ rõ lời ta nói qua với ngươi, chúng ta trêu chọc không nổi thế lực Linh Tông, cho nên, ngươi không bao giờ có thể nhằm vào tỷ đệ Phượng Thiên Huyễn giống như trước, nhưng đã hiểu rõ?”
“Vâng.”
Liễu phi không cam lòng cắn cắn môi dưới, cúi đầu: “Thần thiếp tuân chỉ.”
Nói xong lời này, thân hình nàng ta có chút chật vật đi về phía ngoài Ngự Thư Phòng, oán hận ở đáy mắt chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng thêm khắc sâu.
……
Bên trong sân yên tĩnh, lá rụng bay tán loạn, phủ kín toàn bộ sân.
Phượng Thiên Huyễn quay đầu nhìn về phía thiếu niên đi ở phía sau, nói: “Đây chính là nhà của ta, công chúa hoàng tử hoàng thất vốn không được ra phủ cư trú ở trước khi thành niên, nhưng mà, bởi vì ta ở hoàng cung không được coi trọng, cho nên khi ta muốn xuất cung không người ngăn cản.”
“Tỷ tỷ, người đã trở lại.”
Đúng lúc này, một âm thanh vui sướng từ trong sân truyền đến, ngay sau đó, một bóng dáng nho nhỏ giống như cục bột nếp bước nhanh chạy như bay mà ra, chạy về phía Phượng Thiên Huyễn.
Đây là một nam hài phấn điêu ngọc trác, ước chừng trên dưới mười tuổi, trên khuôn mặt đáng yêu tràn đầy hưng phấn, mắt to tròn tròn giống như quả nho, trong suốt.
Khi hắn nhìn thấy thiếu niên đứng ở bên người Phượng Thiên Huyễn, tâm sinh cảnh giác, vội vàng bắt được cánh tay của Phượng Thiên Huyễn, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
Thiên Bắc Tầm ngạo kiều hừ một tiếng: “Ta là tỷ phu của ngươi.”
“Cái gì?”
Tiểu nam hài lập tức nhảy dựng lên, trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu tràn đầy tức giận: “Bổn hoàng tử không thừa nhận thân phận của ngươi, ngươi vậy mà muốn cướp tỷ tỷ của bổn hoàng tử, tỷ tỷ là của ta!”
Hắn như là vì biểu hiện sự chiếm hữu của mình, dùng lực bắt lấy cánh tay của Phượng Thiên Huyễn, nắm chặt.
“Thần Nhi,” Phượng Thiên Huyễn cúi đầu nhìn về phía tiểu nam hài chỉ tới hông mình, sắc mặt không còn lạnh nhạt như lúc ban đầu, trong hai mắt huyết hồng kia của nàng lộ ra ý cười dịu dàng: “Hắn là ân nhân cứu mạng ta, đệ không thể không có lễ phép như vậy, mặt khác, công khóa hôm nay của đệ nhưng đã hoàn thành?”
Tá Thần chớp mắt, chuyển mắt nhìn về phía Phượng Thiên Huyễn: “Tỷ tỷ, Thần Nhi đã hoàn thành công khóa, hơn nữa thực nghiêm túc tu luyện, một ngày nào đó, Thần Nhi muốn trưởng thành lên bảo vệ tỷ tỷ, không để những người xấu đó bắt nạt người.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1774
Chương 1774