Edit: kaylee
Thiên Bắc Tầm nhìn thẳng thiếu nữ trong lòng ngực, khóe môi giương lên một nụ cười nhất định phải được.
“Cha ta vì tìm nương ta, đã trải qua mấy đời mấy kiếp mới có thể trở thành thân thuộc, cho nên, nếu nàng thật sự biến mất, mặc kệ nàng ở nơi nào, Thiên Bắc Tầm ta đều sẽ tìm được nàng! Ta sẽ không để nàng ném ta ra!”
Giọng nói của thanh niêm lãnh ngạo mà khí phách, lại hung hăng mà va chạm ở trên trái tim của Phượng Thiên Huyễn, làm tâm nàng bỗng nhiên run rẩy một chút.
Nàng hơi hơi rũ mắt xuống: “Nếu ta nói, chúng ta cũng không ở cùng một thời không thì sao?”
“Thì tính sao?” Thiên Bắc Tầm hơi hơi nhướng nhướng mày: “Mẫu thân ta đã từng nói với ta, nếu một ngày kia, ta nhận định một nữ tử, thì bất luận như thế nào, ta đều phải dắt tay nàng hành tẩu cả đời, vĩnh viễn không buông ra! Huyết Nhi, hiện tại nếu ta nhận định nàng, vậy không có bất cứ thứ gì ngăn cản được ta.”
Phượng Thiên Huyễn nhẹ nhàng mà nhấp nhấp môi đỏ, nàng tránh thoát khỏi ôm ấp của Thiên Bắc Tầm, dựa cây mà ngồi, đôi con ngươi màu đỏ đã không còn máu lạnh như trước, mà hàm chứa một chút ý cười.
Tươi cười của nàng chua xót, ánh mắt xa xăm, giống như xuyên thấu qua bầu trời đêm màu đen này trông thấy những người làm nàng nhớ mong vô cùng sâu đó.
“Thiên Bắc Tầm, ngươi nguyện ý nghe chuyện xưa của ta sao?”
Thiên Bắc Tầm ngồi ở bên người nàng, mắt đen cũng nhìn về phía bầu trời đêm, nói: “Nàng nói, ta nghe.”
“Ta cũng không phải người thời không này, dùng một loại cách nói khác, ta là đạp vỡ thời không xuyên qua tới đây, mẫu thân của ta cũng là một nữ tử xuyên qua, nàng là từ một nơi tên là Trung Quốc xuyên qua đến đại lục Cổ Võ, đại lục Cổ Võ này có điểm giống Tây Linh đại lục, kia chính là, đều là ở vào thế giới tầng thấp nhất đại lục kia!”
“Nhưng mà, mẫu thân ta rất lợi hại, nàng và phụ thân ta đi bước từng bước lên vị trí tối cao đại lục, hơn nữa tới cuối cùng, chính là, ở thời điểm quyết chiến cuối cùng, ta vì cứu mẫu thân ta, trả giá sinh mệnh!”
“Dù cho như thế, ta lại không hối hận, nàng là mẫu thân của ta, vì nàng, ta có thể không muốn sống! Nhưng mà, ta cũng chưa chết hẳn, linh hồn ta xuyên qua, xuyên qua thời không đi tới thế giới hoàn toàn khác với nơi trước kia ta từng sống, hơn nữa linh hồn ta còn lưu lại nơi này mấy chục năm, thẳng đến khi ta gặp công chúa Chu Tước quốc Phượng Thiên Huyễn……”
Phượng Thiên Huyễn hít sâu một hơi, tự thuật chuyện nhiều năm như vậy trước nay đều không nói với người khác, sau khi nói xong, tâm cảnh nàng là nhẹ nhàng chưa từng có.
“Phượng Thiên Huyễn này cũng là người số khổ, chỉ bởi vì tóc đỏ mắt đỏ mà bị người khinh bỉ, bị người ngược đãi, cuối cùng tới rừng rậm tự sát, mà khi đó, linh hồn ta vừa vặn đi ngang qua nơi đó, ta vốn muốn khuyên nàng từ bỏ ý tự sát, nhưng nàng cũng không nguyện ý, càng là yêu cầu ta lấy thân phận của nàng mà sống, thay nàng chiếu cố đệ đệ duy nhất của nàng, ta đáp ứng rồi.”
Không thể không nói, những năm gần đây, nàng tìm rất nhiều thi thể, không có một khối thi thể nào có thể cho nàng thành công đoạt xá trùng sinh, chỉ có Phượng Thiên Huyễn! Thân thể của nàng ấy và nàng quá mức giống nhau, lúc này mới làm nàng có thể lấy thân phận của nàng ấy sống ở trên đời này.
Ngay tại lúc Phượng Thiên Huyễn tự thuật những chuyện cũ này, một bàn tay từ bên cạnh duỗi lại, ôm chặt nàng vào trong lòng, ngay sau đó, âm thanh khí phách của thiếu niên truyền vào trong tai nàng, làm trái tim nàng đều thiếu chút nữa ngừng đập.
“Huyết Nhi, nàng không cảm thấy nàng đi vào nơi này, chính là vận mệnh chú định? Mục đích chính là làm chúng ta gặp nhau?” Thiên Bắc Tầm nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Phượng Thiên Huyễn bên cạnh: “Cho nên, nàng càng nên gả cho ta.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1782
Chương 1782