Đời trước Giang Diệu
sống đến mười sáu tuổi, nam nhân thân cận nhất bên người ngoài phụ thân
và ba ca ca thì chính là thanh mai trúc mã Lục Hành Chu.
Thuở nhỏ Lục Hành chu giáo dưỡng vô cùng tốt, quân tử khiêm tốn, khi lớn cũng là
ngọc thụ lâm phong, ôn hoà nhã nhặn. Dù sau đó hai người định thân,
nhưng lúc bên cạnh nhau đến tay cũng chưa có chạm qua.
Hiện nay Lục Lưu lại dùng tay nâng mông nàng ôm lên, khiến khuôn mặt Giang Diệu nhất thời một trận đỏ ửng.
Nhưng tinh tế nghĩ, giờ khắc này nàng chỉ là tiểu nữ nhi sáu tuổi, động tác này của Lục Lưu cũng không tính là mạo phạm.
Giang Diệu có chút ngại ngùng. Nàng có thể ở trước mặt phụ mẫu làm nũng như
một tiểu nữ nhi sáu tuổi, nhưng trong tâm nàng vẫn là một thiếu nữ mười
sáu nha, không thể nhanh như vậy mà hồn nhiên như sáu tuổi.
Nàng biết Lục Lưu không thích danh xưng này, đem người ta gọi thành thúc thúc, sao có thể để bối phận hắn cao như vậy đây?
Giang Diệu thoáng suy nghĩ một chút, đang định mở miệng đổi thành đại ca ca,
thì chính lúc này, nhìn thấy một thiếu niên mặc trường bào cổ tròn màu
xanh đi tới. Thiếu niên này tên gọi Lục Hà, chính là thiếp thân thị vệ
của Lục Lưu, tuổi so với Lục Lưu lớn hơn một tuổi, nhưng võ nghệ vô cùng lợi hại.
Lục Hà tuy là người tập võ, nhưng dáng dấp lại như một thư sinh, thật là tuấn lãng.
Lục Lưu không hề có ý định thả tiểu nữ nhi trong ngực xuống, gương mặt tuấn tú hờ hững, đôi mắt phượng đen nháy nhìn về phía Lục Hà: “có chuyện
gì?”
Lục Hà nhìn trên tay Thế tử ôm một tiểu Nữ oa, đúng là hiếm
thấy, trong lòng thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ
đàng hoàng hành lễ, nói: “Lão vương phi thấy sáng nay Thế tử gia ngài
dùng bữa sáng không nhiều, liền để đầu bếp chuyên nấu ăn cho Thế tử làm
chút đồ ăn. Lão vương phi thông báo Thế tử ngài phải ăn hết toàn bộ.”
Lục Hà nhíu nhíu mi suy nghĩ một chút, bổ sung nói:
“...Không cho phép thuộc hạ ăn hộ!”
Lông mày Lục Lưu đột nhiên nhăn lại.
Giang Diệu chớp đôi mắt to ngập nước nhìn thiếu niên trước mặt.
Sự tình Tuyên Vương phủ này, nàng cũng là hiểu một chút. Lục Lưu là người
rất đáng thương, cả Tuyên Vương phủ to lớn, chỉ có duy nhất Lão vương
phi thật tâm yêu thương cái Tôn nhi này. Lục Lưu là người rất có bản
lĩnh, nhưng ở trước mắt Lão vương phi luôn là kính trọng, thái độ so với người bình thường khác biệt.
Giang Diệu nhẹ nhàng rũ mắt xuống, nếu nàng nhớ không sai, thì năm nay chính là năm mừng thọ cuối cùng của Lão vương phi.
Bộ dạng này nhăn mày suy nghĩ này của Giang Diệu, liền rơi vào tròng mắt đen kịt thâm thuý của thiếu niên.
•
Lục Lưu ôm tiểu nữ nhi trong lồng ngực, trực tiếp trở về Ngọc Bàn viện.
Đi vào phòng, liền thấy ba bốn nha hoàn áo lục đứng ở một bên, còn người ăn mặc hương sắc nhất là Lý ma ma.
Lý ma ma là ma ma hầu hạ bên người Lão vương phi, hôm nay được lão vương
phi dặn dò đến Ngọc Bàn viện. Lý ma ma thấy Lục Lưu đi vào liền cúi
người hành lễ, lại nhìn thấy trong ngực hắn ôm một tiểu nữ nhi mặt mày
tinh xảo, Lý ma ma liền nhận ra, trong lòng không khỏi thắc mắc: Thế tử
gia sao lại ôm Giang tiểu thư đến đây?!!”
Lý ma ma cũng không dám nhiều lời, chỉ mỉm cười đem lời Lão vương phi dặn dò nói không sót một chữ cho Lục Lưu.
Lục Lưu gật đầu, nói: “Ta biết rồi, làm phiền lý ma ma.”
Chờ Lý ma ma đi rồi, Lục Lưu liền bảo mấy nha hoàn trong phòng ra hết
ngoài, cuối cùng đem nữ nhi trong ngực ôm xuống để trước bàn cơm.
Giang Diệu ngồi trên ghế, nàng tuổi nhỏ chân ngắn, hai chân không chạm đất vung vung mấy cái.
Giang Diệu không hiểu được tâm tư vị Tuyên Thế tử này, nhất thời cũng không
dám nhiều lời, dù sau này hắn tiền đồ rộng mở, nhưng nàng cũng là tôn nữ của Trấn Quốc Công phủ, nên cũng không cần làm mấy việc nịnh nọt. Vào
lúc này nàng nên ngoan ngoãn, vì hắn đối với nàng có ơn cứu mạng.
Nàng nhấc mi nhìn Lục Lưu, hai mắt thật to phảng phất dò hỏi.
“... Ca ca?”
Lục Lưu nghe vậy, lúc này mới giơ tay, xoa xoa đầu nhỏ của nàng, nói một câu:
”Ăn đi.”
Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: “Ăn xong ta để cho ngươi đi.”
Lục Lưu là người ít lời, bây giờ ép buộc tiểu nữ nhi nhà người ta ăn, cũng là mãnh liệt như vậy.
Giang Diệu có chút ngơ ngác.
Nàng cúi đầu nhìn lên trên bàn đặt ba loại đồ ăn: Vịt hoang tuyết lê, sủi cảo nhân cá ngừ và bồ câu hầm.
Giang Diệu thoáng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy thiếu niên trước mặt
dựa vào tay vịn trên ghế gỗ mun, trong tay là quyển tập thơ ngắn Liễu
Văn.
Đời trước Giang Diệu thân thể yếu đuối, nên rất thích đọc
sách thơ, Giang Chính Mậu tự nhiên tìm cho nàng rất nhiều bản cổ thơ chỉ có duy nhất một bản, tập thơ này nàng cũng từng đọc qua. Chỉ là, không
ngờ Lục Lưu tính tình như vậy, lại cũng yêu thích tập Liễu Văn của một
thi nhân đã ẩn cư.
Đọc nhiều thơ như vậy, nàng tự nhiên hiểu được đạo lý tri ân báo đáp, nhưng chưa từng nghĩ qua loại hình thức báo ân này.
Chỉ là, hôm nay cử chỉ Lục Lưu dường như là thật lòng.
Lạnh tình người đại thể sẽ quý trọng ấm áp, hắn không muốn phụ lòng một phen ý tốt của lão vương phi, liền thẳng thắn để nàng ăn giúp, cũng coi như
là hiếu thuận.
Thôi, ăn thì ăn.
Dáng người nho nhỏ khẽ thở dài, khuôn mặt Lục Lưu sau tập thơ cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn.
Không thể không nói, Giang Diệu tuy rằng có vẻ gầy yếu, nhưng trải qua tháng
ngày chăm bẵm nuông chiều, sắc mặt đẹp đẽ hơn nhiều, thêm vào đó đôi mắt to trên khuôn mặt phấn nộn, một đôi mắt long lanh nước nhìn rất có tinh thần, đôi môi đỏ chúm chím đáng yêu, núm đồng tiền nở rộ mỗi khi cười,
xác thực là một tiểu nữ nhi ngọc tuyết khả ái. Dù là Lục Lưu tâm tính
lạnh nhạt, nhưng cũng nhìn tiểu nữ nhi này không hề rời mắt.
Giang Diệu giơ tay cầm lấy chiếc đũa.
Đầu tiên là nhìn vịt hoang tuyết lê ở trên bàn. Món này là đem vịt hoang
làm sạch rồi cắt thành từng miếng vừa ăn, tẩm ướp gia vị, sau đó dùng
hai miếng tuyết lê kẹp lấy thịt vịt, rồi bỏ vào trong nồi hầm là được.
Nhìn miếng vịt hoang sắc vàng rực rỡ, rất đẹp mắt, nhưng Giang Diệu xưa
nay không thích ăn quá nhiều dầu mỡ, nên không muốn ăn món này.
Nàng liền đặt chiếc đũa xuống, cầm lấy thìa múc một muỗng bồ câu hầm trước tiên.
Bồ câu hầm đậm nhạt thoả đáng, mùi vị đạm đà rất ngon, dù đầu lưỡi Giang
Diệu được dưỡng điêu luyện, cũng không nhịn được uống hai ngụm, tiểu
lông mày của Giang Diệu cũng chậm rãi giãn ra.
Nhìn đến sủi cảo nhân cá ngừ, mấy miếng sủi cảo này so với bình thường to hơn rất nhiều, lại
có những sáu cái được xếp chỉnh tề trên đĩa. Ăn hết tất cả thì nàng
không thể, nhưng chỉ cần nàng tận lực, Lục Lưu sẽ không tính toán cùng
với tiểu hài tử như nàng đâu nhỉ.
Nàng cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng sủi cảo nóng hổi. Giang Diệu hé phiến môi, nhẹ nhàng thổi thổi
cho bớt nóng, há mồm cẩn thận cắn một miếng.
Vỏ sủi cảo non mềm nhẵn nhụi, bên trong là nhân cá ngừ cùng nước sốt, tươi ngon cực kì, Giang
Diệu chỉ nhẹ nhàng cắn một miếng, nhưng nước sốt nóng hổi bên trong đột
nhiên bắn trực tiếp lên tay thiếu niên đối diện.
Mu bàn tay Lục Lưu nóng lên dính dính, mày thoáng nhăn lại.
Mùi vị tươi ngon lan tràn khắp đầu lưỡi, đúng là mỹ vị, đang lúc thưởng
thức nàng mới phát giác có gì không thích hợp lắm. Nàng liền mơ mơ màng
màng chớp mắt, trong mắt mê man tràn đầy vô tội. Đến lúc nhìn thấy trên
mu bàn tay của Lục Lưu, nàng mới phản ứng được là xảy ra chuyện gì =.=
Nàng liền lập tức cúi đầu, tỏ vẻ không hề hay biết.
Lục Lưu có bệnh sạch sẽ. Liền lấy khăn tay lau nước sốt, dường như không hề để ý. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Giang Diệu đỏ lên, dường như
muốn chôn vùi vào mấy miếng sủi cảo thơm phưng phức.
= ̄ω ̄=
Moe muốn nói: mỗi lần anh gặp chị dường như chỉ toàn ăn là ăn thôi, có lần
cho ngta ăn mà Moe cười đau cả bụng... Cơ mà chưa vội bật mí cho mấy
nàng, mấy chương nữa là tới rồi, mấy nàng chuẩn bị mà cười đi, hahaha
(>人<;)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 8: Cho Ăn
Chương 8: Cho Ăn