Hoắc Nghiễn không biết xe ngựa của muội muội bị hỏng nên là hắn cưỡi ngựa tới.
Trưởng công chúa nhìn thấy thế, đúng là nhiệt tình muốn đưa Hoắc Tuyền trở về.
Lúc trước Cảnh Huệ đế có thể thuận lợi đăng cơ, ngoại trừ bên người có Lục Lưu giúp đỡ, càng không thiếu được Tiết gia và Bình Tân Hầu phủ to lớn chống đỡ. Trong lòng Cảnh Huệ đế đều là Vệ Bảo Linh, nhưng Trưởng công chúa tri ân báo đáp, mà Hoắc Tuyền là cô nương tốt nên nàng thưởng thức tính tình của Hoắc Tuyền, xưa nay nàng đối với Hoắc Tuyền tốt hơn một chút cũng là vì đệ đệ mình.
Hoắc Tuyền cười nói:
“Không cần phiền toái như vậy, ta cùng Diệu Diệu tiện đường, để nàng đưa ta đoạn đường là tốt rồi, hơn nữa trên đường ta cùng Diệu Diệu cũng có thể nói chuyện một chút.”
Giang Diệu cũng nói: “Đúng nha, Diệu Diệu đưa Tuyền tỷ tỷ trở về là được rồi.”
Tính tình Trưởng công chúa giống khi còn bé luôn thẳng thắn như thế, nên Giang Diệu ở trước mặt của nàng ấy cũng không câu nệ như vừa nãy.
Ánh mắt Trưởng công chúa rơi vào trên người Giang Diệu, nhìn nụ hoa kế tinh xảo trên đầu Giang Diệu, rồi gò má phấn nộn đáng yêu, đánh giá một phen xong, lúc này mới thân thiết nắm lấy tay Giang Diệu, nói:
“Vậy cũng được, trên đường cẩn thận chút.”
Ngoại trừ Hoắc Tuyền thì Tiết Kim Nguyệt cũng muốn ngồi cùng xe ngựa với Giang Diệu.
Ba tiểu cô nương đi ở phía trước, Hoắc Nghiễn theo ở phía sau, mới vừa đi ra khỏi Trang tử, Giang Thừa Hứa liền theo ước định canh giờ đến.
Giang Diệu thấy Giang Thừa Hứa, đem sự tình cùng nói với Nhị ca, Tiết phủ so với Bình tân Hầu phủ thì gần Trấn Quốc Công phủ hơn một chút, hơn nữa lại cực tiện đường, nên trước tiên đưa Hoắc Tuyền trở về, sau đó là Tiết Kim Nguyệt.
Bên trong xe ngựa, Giang Diệu vén mành liếc nhìn. Nàng vốn là muốn nhìn Nhị ca mình, không ngờ lúc vén mành liền nhìn thấy Hoắc Nghiễn đang ngồi trên lưng ngựa.
Hoắc Nghiễn cũng giống như cảm nhận được ánh mắt bên cạnh của tiểu cô nương, hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn, đến khi nhìn thấy Giang Diệu đang nhìn mình, nhất thời gương mặt tuấn tú đỏ lên, hướng về nàng khẽ gật đầu.
Giang Diệu không hề có ý gì hay thẹn thùng, nàng hướng về phía Hoắc Nghiễn lễ phép cười cười, đã thấy mặt hắn càng đỏ hơn. Nàng sợ mình tiếp tục nhìn, mặt Hoắc Nghiễn liền muốn đỏ như mông khỉ, nên lúc này mới thả mành xuống.
Không ngờ bị mắt sắc Hoắc Tuyền tóm gọn, nàng cười híp mắt nói:
“Thế nào? Ca ca tỷ đẹp mắt không?”
Vốn là không có chuyện gì, nhưng bị Hoắc Tuyền nói như thế, giống như là nàng đang cố ý nhìn lén Hoắc Nghiễn vậy.
Giang Diệu biết, vào lúc này, nếu mà mình ấp úng hay lộ ra cử chỉ gì ngượng ngùng, sẽ càng bị nghi là có chuyện. Nàng nghiêng đầu nhìn Hoắc Tuyền, nói:
“Tỷ có bộ dáng đẹp mắt như vậy, Hoắc đại ca là ca ca tỷ, tự nhiên cũng đẹp đẽ.”
Cái miệng nhỏ này thật ngọt. Hoắc Tuyền không có cách nào phản bác, hai tay chỉ chống cằm nghiêm túc cẩn thận nói:
“Tỷ vốn cảm thấy ba ca ca của Diệu Diệu là ba nam tử mà tỷ thấy ưa nhìn nhất, có điều hôm nay ở khoảng cách gần như vậy nhìn thấy Tuyên Vương, thật là còn muốn tuấn mỹ hơn.”
Tiểu cô nương bình thường dù đối với nam tử là hiếu kỳ cũng sẽ không chủ động đem ra nghị luận, nhưng bên trong xe ngựa ba tiểu cô nương quan hệ rất thân thiết, nên lén lút bàn luận một chút cũng không có gì.
Hoắc Tuyền nhìn về phía Tiết Kim Nguyệt, nói: “Có phải vậy không?”
Tiết Kim Nguyệt như gà mổ thóc gật gù, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói:
“Tuấn mỹ thì đúng là rất tuấn mỹ, chỉ là lạnh một chút...” Hai gò má của nàng chợt đỏ, nhỏ giọng nói:
“Vẫn là Kỳ biểu ca ôn nhu săn sóc.”
Trong ba tiểu cô nương thì Tiết Kim Nguyệt lớn tuổi nhất, nếu không phải việc định hôn của Hoắc Tuyền chính là của hoàng gia thì nàng mới là tiểu cô nương bên trong nhóm thành thân sớm nhất.
Nhìn dáng dấp Tiết Kim Nguyệt như vậy, Giang Diệu lo lắng nhíu lên lông mày, nàng nói:
“Nhị ca muội cũng rất săn sóc nha.”
Kỳ Trừng kia là cái tên ngụy quân tử, làm sao có thể cùng so sánh với Nhị ca nàng đây? Hôm nay nhìn vẻ mặt này của Tiết Kim Nguyệt, Giang Diệu càng quyết định, sau khi trở về nhất định phải cố gắng khai thông Nhị ca nàng, nếu mà lại thờ ơ không động lòng, tiểu tức phụ này coi như chạy mất. Không chiếm được tán thành, Giang Diệu liền hỏi:
“... Có phải không?”
Tiết Kim Nguyệt liếc mắt nhìn Hoắc Tuyền giống như cầu viện, rồi mới hướng Giang Diệu nói:
“Nhị biểu ca xác thực rất lợi hại, nhưng mà Diệu Diệu, hắn chỉ đối với muội muội săn sóc thôi.”
Nàng lầm bầm một tiếng, nói tiếp:
“Tỷ có chút sợ hắn. Hơn nữa Nhị biểu ca thông minh như vậy, khẳng định không thích cái loại đần như tỷ đâu.”
Vừa nghe Tiết Kim Nguyệt nói như thế, Giang Diệu liền nhớ tới trước đây, nàng và Tiết Kim Nguyệt cùng nhau làm bài tập, sau đó nàng để Nhị ca dạy tỷ ấy, sau đó Tiết Kim Nguyệt liền lén lút oan ức nói cho nàng, nói là Nhị ca chê tỷ ấy đần.
Nhị ca nàng nơi nào sẽ chê biểu tỷ đần? Nếu thật sự chê tỷ ấy đần thì ngay từ đầu đã không đáp ứng dạy tỷ ấy rồi. Sau chuyện này thì biểu tỷ liền không chịu trở lại nhà nàng cùng nàng làm bài tập nữa.
Hoắc Tuyền nở nụ cười, duỗi ra ngón tay chọc chọc đầu Tiết Kim Nguyệt, nói:
“Tỷ nha, trong đầu đều là Kỳ biểu ca, vậy lập tức gả cho hắn là được.”
Mặt nhỏ của Tiết Kim Nguyệt đỏ lên, khóe miệng hơi ngượng ngùng, hướng về hai người đang trừng mắt nhìn nàng, nói:
“Cái kia... Tỷ nói cho các muội biết một chuyện, có điều các muội phải giữ bí mật.”
Thấy hai người đều gật đầu, Tiết Kim Nguyệt mới nắm ống tay áo, mặt hồng hồng cười, thấp giọng nói:
“Kỳ biểu ca dự định đến cầu thân, ta tính toán chắc cũng là tháng này.”
Con mắt Hoắc Tuyền “Xoạt” một cái sáng bừng, hưng phấn nói:
“Động tác nhanh như vậy.”
Nàng vươn tay xoa bóp mặt Tiết Kim Nguyệt, cười hì hì nói:
“Nhìn tỷ cao hứng không kìa, không khác gì là lượm được bạc rơi... Đúng không, Diệu Diệu?”
“A?” Bỗng nhiên nhắc tới chính mình, Giang Diệu sững sờ một chút, sau đó gật gật đầu nói:
“Đúng đấy...”
....đúng đấy cái quỷ ý, nếu là Kỳ Trừng thì nàng làm sao có thể hài lòng được???
Xe ngựa đến bên ngoài Hầu phủ, Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt đưa Hoắc Tuyền xuống xe ngựa. Vì chuyện của Tiết Kim Nguyệt mà Giang Diệu biểu hiện có chút hoảng hốt, thời điểm xuống xe ngựa không đứng vững, suýt chút nữa liền ngã chổng vó, may có Hoắc Nghiễn bên người Hoắc Tuyền tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng.
Cổ tay tiểu cô nương tinh tế như ngọc, không đủ một nắm, Hoắc Nghiễn là xuất phát từ bản năng đỡ nàng, sau khi thấy nàng đứng ổn định mới thân thiết hỏi: “Không có sao chứ?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, cúi đầu liếc mắt nhìn Hoắc Nghiễn đang nắm tại cổ tay mình.
Hoắc Nghiễn lúc này mới mau mau thả ra.
Giang Diệu đúng là không để ở trong lòng, chỉ là Giang Thừa Hứa đi tới, nhanh chóng che ở trước mặt muội muội, quay về Hoắc Nghiễn nói:
“Hôm nay ta cùng Diệu Diệu liền không đi vào, ngày khác trở lại bái phỏng.”
Hoắc Nghiễn tự nhiên là biết ba ca ca của Giang Diệu mỗi người đều là cực bảo vệ nâng niu nàng ấy, vừa rồi hắn dìu nàng, tuy là hảo ý, nhưng đến cùng vẫn là thất lễ. Hoắc Nghiễn không nói gì, hướng về Giang Thừa Hứa gật đầu, liền dẫn muội muội đi vào trong.
Giang Thừa Hứa lúc này mới nhìn Giang Diệu, thấp giọng hỏi: “Không có sao chứ?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, giải thích: “Vừa nãy muội đang mải suy nghĩ một chuyện, nên...”
Nàng biết Nhị ca không thích Hoắc Nghiễn lắm, không nhịn được nhỏ giọng giúp Hoắc Nghiễn nói chuyện:
“Hoắc đại ca là có ý tốt, Nhị ca ngươi đừng như vậy.”
Giang Thừa Hứa nơi nào không biết Hoắc Nghiễn là có ý tốt? Cũng bởi vì hắn biết đấy là ý tốt nên hắn mới không làm gì Hoắc Nghiễn. Với lại Giang Thừa Hứa cũng biết Hoắc Nghiễn đối với muội muội của mình có tâm tư. Giang Thừa Hứa xem ra, Hoắc Nghiễn muốn làm em rể mình, ngoại trừ qua cửa của cha mẹ thì còn phải xem ý tứ của ba người bọn hắn có muốn Hoắc Nghiễn làm e rể hay không.
Chỉ là, bây giờ nghe muội muội cũng bắt đầu giúp Hoắc Nghiễn nói tốt, trong lòng Giang Thừa Hứa có chút cảm giác khó chịu. Có điều hắn xưa nay tâm tình không lộ ra ngoài, coi như không thoải mái, trên mặt cũng sẽ không biểu hiện ra, chỉ đưa muội muội cùng Tiết Kim Nguyệt lên xe ngựa.
Sau khi đưa Tiết Kim Nguyệt trở về phủ, Giang Thừa Hứa mới từ trên ngựa xuống, vào trong xe ngựa ngồi cùng muội muội.
Giang Diệu ngồi ở bên người ca ca mình, nghiêng đầu lén lút đánh giá một hồi gò má tuấn mỹ của ca ca, càng xem càng cảm thấy ca ca so với cái tên Kỳ Trừng kia tuấn tú hơn nhiều. Nhưng Tiết biểu tỷ cũng giống như mấy tiểu cô nương khác, là có thời điểm rất nông cạn, chỉ cần nhìn nam tử tuấn một chút là có hảo cảm, rồi sau đó mới xem đến tính tình.
Bên trong xe ngựa yên lặng không một âm thanh, Giang Diệu bèn nói trước:
“Nhị ca không thích Hoắc đại ca sao?”
Giang Thừa Hứa lạnh nhạt nói: “Ta yêu thích một cái nam tử làm cái gì?”
Giang Diệu không nhịn được cười cười. Chuyện đàng hoàng trịnh trọng như thế cuối cùng lại giống như chuyện cười, Nhị ca thật sự không thích sao?
Giang Diệu nghiêng đầu nhìn Nhị ca, chớp chớp mắt nói:
“Nhị ca yên tâm, Diệu Diệu biết đúng mực. Có điều vừa rồi Diệu Diệu nghe được một chuyện nên có chút bận tâm.”
Nàng thấy vẻ mặt Nhị ca mình một tý hứng thú cũng không có, cũng không biết làm thế nào nàng đành vẻ mặt thành thật nói:
“... Kỳ Trừng mấy ngày sau sẽ đi Tiết gia cầu hôn.”
Giang Thừa Hứa môi mỏng hơi phiền muộn nhưng vẫn không lộ ra ý gì.
Giang Diệu lặng lẽ đánh giá phản ứng của người bên cạnh, thấy hắn sắc mặt như thường, giống như thật sự không thèm để ý. Dù nàng là muội muội ruột, nếu không biết trước chuyện này thì nàng cũng tuyệt đối không cảm thấy được Nhị ca nàng yêu thích Tiết biểu tỷ.
Giang Diệu tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra nói tiếp:
“Cái tên Kỳ Trừng kia, Diệu Diệu cũng đã gặp vài lần, luôn cảm thấy nhìn hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài, sợ Tiết biểu tỷ thật sự gả cho hắn thì sẽ chịu thiệt...”
Nàng hỏi Giang Thừa Hứa: “Nhị ca, người cảm thấy thế nào?”
Giang Thừa Hứa không lên tiếng.
Giang Diệu lại nói:
“Aiiiii, chuyện này Tiết biểu tỷ không cho Diệu Diệu nói, chỉ là Diệu Diệu không yên lòng cái tên Kỳ Trừng kia, nên không nhịn được mới cùng nói với Nhị ca. Nhưng Nhị ca không được nói cho người khác biết, nếu không sau này Tiết biểu tỷ biết sẽ không thèm để ý đến Diệu Diệu đâu.”
Giang Thừa Hứa gật đầu, nói: “Nhị ca biết rồi.”
Khoé miệng Giang Diệu hơi cong cong vươn tay vén mành lên nhìn phong cảnh bên ngoài xe ngựa.
Hai huynh muội mới vừa hồi phủ, Kiều Thị liền lôi kéo Giang Diệu đến bên cạnh nói chuyện, hỏi:
“Quả cam kia là như thế nào?”
Quả cam? Giang Diệu mới đầu còn không kịp phản ứng, nghe Kiều Thị nói mấy câu, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Vừa nãy bọn họ đi gấp, trước đó Trưởng công chúa nói muốn nàng đem một ít cam cầm về thế mà nàng đúng là quên mất. Không ngờ Trưởng công chúa lại phái người đưa tới.
Giang Diệu đem chuyện hôm nay ở Minh Cao sơn trang gặp được Trưởng công chúa rồi sau đó cùng Trưởng công chúa đi hái cam nói với Kiều Thị.
Kiều Thị nghe xong, mới lo lắng nhíu mày. Ai cũng biết muốn có giao tình với Trưởng công chúa là khó vạn phần, nàng chưa bao giờ thu lễ, chứ càng khỏi nói là chủ động đưa lễ cho các thần tử?
Kiều Thị nghĩ nữ nhi nhà mình mấy năm nay ít khi ra ngoài, cùng Trưởng công chúa cũng là lần đầu tiên gặp lại thì cũng sẽ không thể có thái độ như vậy, xem ra Trưởng công chúa là đang khách khí với Trấn Quốc Công phủ mà thôi.
Mẹ con hai người đang nói chuyện thì lúc này Giang Chính Mậu cũng tiến vào.
Bây giờ đã là Trấn Quốc công Giang Chính Mậu, so với lúc còn trẻ thì nhiều hơn mấy phần ôn hòa. Đến cùng là trên chốn quan trường mài giũa đi ra, không quan tâm quan lớn hay nhỏ gì nhưng một mực cứ phải giả giả thật thật, tóm lại sẽ vẫn ảnh hưởng danh tiếng.
Giang Chính Mậu mặc một bộ lụa tơ tằm xanh ngọc, trên người có vẻ trầm ổn của quan văn nhưng từ nhỏ lại tập võ, nên tướng đi giống như các võ tướng cường tráng, sống lưng thẳng tắp.
Hắn nhìn về phía nữ nhi, vẻ mặt tươi cười nói: “Diệu Diệu trở về rồi?”
Giang Diệu vui vẻ kêu một tiếng “Cha”, sau đó lấy trong rổ một quả cam ra bóc vỏ, rồi cho Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị mỗi người một nửa, nói:
“Cha mẹ, hai người nếm thử đi, cam này rất ngọt.”
Kiều Thị lo lắng có chút ăn không vô, chỉ có Giang Chính Mậu ăn hết nửa quả cam mà nữ nhi hiếu thuận bóc cho, quay về thê tử nói:
“Chỉ là mấy quả cam thôi, không cần nghĩ quá nhiều. Chúng ta chính là hưởng sái hào quang của Diệu Diệu thôi.”
Nghe phu quân nói như vậy, Kiều Thị cũng thở phào nhẹ nhõm, ăn một múi, mím mím môi nói: “Xác thực rất ngọt.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 53: Trở về
Chương 53: Trở về