TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 147: Rời xa kinh thành

💋 edit: Phương Moe 💋

Tiếng bước chân “Bịch bịch bịch” từ xa đến gần. Mành trên khoang thuyền được mở ra, Bảo Lục mặc một thân bối tử màu xanh nhạt từ bên ngoài đi vào cùng canh giữ ở bên người Vương phi với Bảo Cân và Hứa ma ma:

“Vương phi đã khá hơn chút nào chưa?”

Lông mày Bảo Cân cau lại, nói:

“Vừa nãy lại ói ra hai lần.”

Hứa ma ma đứng ở bên cạnh cũng là một vẻ mặt buồn rầu.

Dân Châu cách kinh thành tương đối xa, lúc này đi đường thuỷ cũng mất ròng rã hai mươi ngày trời.

Ngày mùng 1 tháng 8 hôm đó, Tuyên Vương Lục Lưu cùng thê tử đi đến bến thuyền, lên thuyền đi Dân Châu.

Vì trước đó đã có chuẩn bị, mà Lục Lưu lại là người không nỡ lòng để thê tử phải chịu thiệt nên hắn đã đem chiếc thuyền lớn này trang hoàng lại một phen nên hai mươi ngày đi Dân Châu này cũng coi như là thoải mái tự tại.

Vậy mà Giang Diệu mới ngồi thuyền sang ngày thứ hai là bắt đầu chóng mặt buồn nôn, hiển nhiên là không ngồi được thuyền.

Bảo Cân nhìn khuôn mặt trái xoan của Vương Phi nhà mình vốn còn chưa hết nét trẻ con, hai gò má có chút thịt phúng phính, thế mà ngồi thuyền còn chưa tới nửa tháng thì khuôn mặt này đã gầy hốc hác đi.

Bảo Cân tiếp nhận chén trà mà Bảo Lục bưng tới, nàng đang chuẩn bị hầu hạ Vương phi uống chút trà bóng thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Bảo Cân ngẩng đầu lên thì thấy nam nhân cao to tuấn mỹ bước nhanh đi vào.

Bảo Cân, Bảo Lục cùng Hứa ma ma nhanh chóng đứng dậy hành lễ.

Lục Lưu trực tiếp đi tới bên cạnh thê tử, nhìn tiểu thê tử nằm nghiêng người trên giường nhỏ, khuôn mặt nhỏ bé vùi ở gối mềm mại màu đỏ làm người ta phải đặc biệt thương tiếc.

Lục Lưu là một đại nam nhân, bình thường khi xuất môn sẽ không có gì phải bận tâm, nhưng tiểu thê tử của hắn xưa nay luôn được nuông chiều, làm sao có thể giống hắn chống lại quãng đường bôn ba như thế này?

Lục Lưu nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, đem người ôm lên để nàng tựa vào người hắn. Sau đó Lục Lưu lấy chén trà trong tay Bảo Cân, nhẹ nhàng thổi mấy lần, uống thử một chút thấy không còn nóng thì Lục Lưu mới đem chén trà đến bên môi thê tử, ôn nhu gọi:

“Diệu Nhi…”

Cảm thấy được trên môi ướt át, Giang Diệu cũng không có mở mắt ra mà há mồm uống vào mấy ngụm nước.

Uống non nửa chén nước, Giang Diệu chép miệng một cái rồi mới mở mắt ra nhìn Lục Lưu ở bên cạnh, cười cười nói:

“Lục Lưu!”

“Ta ở đây.”

Lục Lưu giơ tay, Bảo Cân ở bên cạnh hiểu ý liền lấy chén trà trên tay Lục Lưu, sau đó thức thời theo Hứa ma ma và Bảo Lục lùi ra ngoài.

“Nàng đã thấy dễ chịu hơn chưa?”

Lục Lưu xoa bóp gò má của tiểu thê tử, hắn hiếm khi sinh ra một cảm giác thất bại như hiện tại.

Trong tâm Lục Lưu nghĩ muốn nuôi tiểu thê tử đến béo trắng, thế mà không ngờ lại càng nuôi càng gầy, nếu bị nhạc phụ cùng nhạc mẫu biết được thì sợ là sẽ trách cứ hắn chăm sóc không chu đáo cho nàng.

Giang Diệu thì cảm thấy còn hơn cả chịu tội rồi, nàng làm sao biết được là ngồi thuyền lại khó chịu như vậy?

Nghĩ tới mấy ngày này chính mình không làm tốt bổn phận của thê tử, trái lại nàng còn khiến Lục Lưu phải ngày ngày chăm sóc nàng, ngay cả buổi tối cũng làm hắn ngủ không yên giấc.

Giang Diệu tựa vào lồng ngực của Lục Lưu, hít hà mùi hương trên người hắn, rồi vươn tay nhỏ lên vuốt ve khuôn mặt của nam nhân vì nàng mà tiều tuỵ cả đi.

Giang Diệu đau lòng… rất đau lòng… nàng liền ôm lấy cổ Lục Lưu, đem đầu nhỏ vùi vào lồng ngực hắn, rầu rĩ:

“Thiếp đã đỡ nhiều rồi, ngày mai lại có thể nhảy nhót tưng vừng, chàng không cần quá lo lắng.”

Lời này nàng nói là đúng sự thật, hôm nay tuy có bị ói ra vài lần nhưng rõ ràng so với trước kia thì thoải mái hơn nhiều rồi.

Lục Lưu “Ân” một tiếng, nhưng rõ ràng là không yên lòng, lông mày hắn vẫn nhíu chặt lại giống như hình chữ “xuyên.”

Giang Diệu thấy thế liền giơ tay lên giúp hắn vuốt vuốt lông mày, nói:

“Bảo Cân đã nói với thiếp là chỉ còn mấy ngày nữa là chúng ta đến Dân Châu, đến lúc ấy thiếp sẽ nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày.”

Tuổi trẻ có chỗ tốt ở chỗ là lúc trước nhìn còn có vẻ bệnh thì giờ khắc này nói chuyện thì tinh thần lại phấn chấn hẳn lên.

Lục Lưu cúi đầu, dùng bờ môi đụng một cái lên trán nàng, nói “Được.”

Giang Diệu không muốn Lục Lưu quá lo lắng vì nàng, nàng không phải là người thích đem lại phiền phức cho người khác, hơn nữa đây còn là nam nhân mà nàng thương yêu. Giang Diệu liền ngẩng khuôn mặt nhỏ lên cười cười nhìn Lục Lưu, sau đó quyệt quyệt miệng:

“Chàng muốn hôn thiếp sao?”

Mấy ngày nay vì thân thể nàng không khỏe, nàng và Lục Lưu vốn là phu thê ân ái như keo như sơn nhưng lúc này vào buổi tối cũng chỉ có thể đàng hoàng ôm nhau ngủ, chứ đừng nói là vận động trước khi ngủ.

Rồi lại nghĩ đến chính mình vừa mới ói hai lần, tuy rằng nàng đã súc miệng nhưng trong khoang miệng có thể vẫn còn có mùi khó ngửi nên tuyệt đối không thể để Lục Lưu hôn.

Nhưng hiện tại Lục Lưu thấy âm thanh nàng giòn giòn trêu trọc hắn, nhìn có sức sống như vậy nên hắn liền cúi xuống lấp lấy phấn môi béo mập mềm mại của nàng, cuốn lấy đầu lưỡi nàng chậm rãi thưởng thức.

Hôn một lúc khiến cho gò má Giang Diệu có chút hồng hào liền trở nên đỏ bừng bừng.

Lục Lưu thấy đôi mắt thê tử hiện lên một tầng nước lung linh xinh đẹp câu lòng hắn có chút ngứa ngáy, bàn tay của hắn ở trên người nàng dùng sức xoa nắn mấy lần, sau đó mới thở hổn hển nói:

“Nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt, một lúc nữa ăn nhiều một chút.”

Nói xong thì lại cúi người xuống mổ mấy cái lên mặt tiểu thê tử.

Giang Diệu ngoan ngoãn gật đầu.

Mấy ngày sau, Giang Diệu đã không còn ói nữa.

Trước khi đến Dân Châu một ngày, Lục Lưu hạ mệnh để thuyền cập bến ở Lạc Thành để dẫn thê tử đi lên bờ một chút.

Có thể được bước đi trên mặt đất với Giang Diệu mà nói là điều không thể tốt hơn. Mấy ngày này ở trên thuyền lảo đảo bồng bềnh như trên mây, làm sao có thể khiến người ta thoải mái như là ở trên bờ.

Lạc Thành là một toà thành nhỏ bên cạnh Dân Châu, vì ở sân viện của từng nhà đều trồng hoa mẫu đơn nên toà thành này còn có tên gọi mỹ miều là “Mẫu đơn thành”, có điều ngoại trừ hoa mẫu đơn kiều mị thì Lạc Thành còn có hai điều đặc biệt: Thứ nhất là mỹ thực, thứ hai là mỹ nhân.

Quả thật lần này Giang Diệu lên bờ là muốn chạy đi tìm mỹ thực. Ở trên thuyền tuy đầu bếp nghĩ cách chế biến nhiều món nhưng đến cùng vẫn không thể bằng khi nấu trên bờ được.

Giang Diệu theo Lục Lưu đi đến Thiên Hương lâu có tiếng ở Lạc Thành, đánh chén một bữa no nê rồi mới đi tản bộ trên đường để tiêu cơm.

Vì là buổi tối nên trên người Giang Diệu khoác thêm một cái áo choàng màu đỏ anh đào, gò má tuy rằng hơi gầy nhưng tinh thần lại có vẻ sáng láng.

Đi ở trên đường, Giang Diệu đúng là phát hiện ra mỹ nhân ở Lạc Thành quả thật là danh bất hư truyền, tùy tiện túm lấy một người thì cũng đều xinh đẹp thanh thoát, mà các cô nương ở Lạc Thành này có da dẻ đặc biệt trắng mịn rồi lại phối hợp với ngũ quan đẹp đẽ nên tất nhiên sẽ trở thành mỹ nhân.

Giang Diệu nghiêng đầu nhìn Lục Lưu một cái, thấy mắt hắn vẫn nhìn thẳng, không hề có hứng thứ với mấy cô nương ở trên đường.

Trong lòng Giang Diệu rất vui vẻ, khoé miệng nhếch lên cười cười, sau đó nàng đi đến sạp hàng bán đồ ăn vặt ở bên cạnh đường.

Ông chủ là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi, lúc này đang chiên bánh trong trảo dầu, đảo qua đảo lại bánh liền phồng lên giống như cánh hoa sen, sắc vàng óng ánh, ở giữa dùng màu đỏ để tô điểm thành nhuỵ hoa. Tuy chỉ là quán nhỏ rìa đường nhưng bánh này không hề kém Thiên Hương lâu một chút nào.

Ông chủ ngước mắt nhìn đôi nam nữ đẹp mắt trước mặt liền nở ra nụ cười:

“Tiểu cô nương muốn mua hoa sen tô(*) sao?”

Thì ra gọi là hoa sen tô. Giang Diệu muốn ăn, nàng vươn tay kéo kéo ống tay áo của nam nhân bên cạnh, chớp chớp mắt gọi:

“Lục Lưu…?”

Lục Lưu lại nói:

“Địa phương nhỏ này sợ là làm không sạch sẽ, chờ một lúc nữa trở lại ta sẽ bảo đầu bếp làm cho nàng.”

Ông chủ vốn đang cười rất thân thiện, vừa nghe thấy lời này của Lục Lưu thì cũng không thích nghe, liền nói:

“Hoa sen tô này của ta là tay nghề của tổ tiên truyền lại, ở chỗ này bán cũng ít nhất mười mấy năm rồi, những người đã từng mua bánh của ta rất hiếm khi lại chê là khó ăn, vị công tử này nhìn tuấn mỹ lịch sự nhưng đúng là có chút coi thường người khác…”

Nếu ở trong kinh thành thì làm gì có ai dám nói với Lục Lưu như vậy?

Nhưng hôm nay Lục Lưu lên bờ chỉ ăn mặc một thân áo gấm bình thường, còn tuỳ tùng thì cũng che chở trong bóng tối, người ở Lạc Thành thì không có ai biết hắn nên tự nhiên chỉ cảm thấy hắn là quý công tử có dung mạo xuất chúng mà thôi.

Mà Giang Diệu hiểu Lục Lưu không phải có ý khinh người, mà mấy ngày nay bụng nàng thường thường không thoải mái nên khó tránh khỏi có chút cẩn thận quá mức.

Giang Diệu đang chuẩn bị giúp phu quân của mình giải thích thì nghe được âm thanh lanh lảnh.

“Cho ta một phần hoa sen tô.”

Giang Diệu nghiêng đầu nhìn thì thấy đó là một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Nam tử vóc dáng cao to nhã nhặn, đứng ở bên cạnh tiểu cô nương, còn tiểu cô nương kia ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, ăn mặc một thân nhu quần màu hồng nhạt, dung mạo rất là xinh đẹp.

Cô nương kia tự nhiên cũng chú ý tới hai người bên cạnh này —— dù sao hai người này có dáng vẻ quá mức đáng chú ý. Nàng nhìn Giang Diệu đến ngẩn người, sau đó mới nhìn về phía Lục Lưu bên cạnh Giang Diệu, tiểu cô nương nhìn thấy thanh niên trẻ anh tuấn khó tránh khỏi sẽ có chút thẹn thùng, lúc này liền rũ rũ mắt, nhưng nhìn thấy hai người này quan hệ thân mật nên nàng liền biết hai người này là một đôi… Nàng nghiêng đầu hướng về nam tử mặc lam đi theo bên cạnh nói:

“Ca ca mau mau trả bạc đi.”

Giang Diệu lúc này mới bừng tỉnh… thì ra hai người này lại là huynh muội.

Có điều… Tinh tế đánh giá dung mạo hai người này thì giữa hai lông mày có chút tương tự. Nghĩ tới ánh mắt vị cô nương áo hồng này nhìn Lục Lưu, rồi khi cô nương này nhìn thấy nàng thì lộ ra ánh mắt thất lạc. Giang Diệu tự nhiên hiểu được là vì sao, lúc này nàng xoay người, cười tủm tỉm nhìn Lục Lưu nói:

“Ca ca, muội cũng muốn mua hoa sen tô.”

Lục Lưu vừa nghe thấy xưng hô của tiểu thê tử thỳ cúi đầu nhìn nàng một cái.

Giang Diệu cười cười, không lên tiếng.

Cô nương áo hồng vừa nghe xong nhất thời cũng quay đầu lại, biết được hai người này là huynh muội thì có chút vui mừng, ánh mắt đều trở nên sáng lấp lánh.

Chuyện này khó trách cô nương người ta sẽ tin là thật, tuổi Giang Diệu vốn còn nhỏ, tướng mạo non nớt, lúc nàng rời thuyền chỉ để Bảo Cân trải thuỳ hoàn kế đơn giản nên nhìn nàng giống như lại trở về dáng vẻ của tiểu thư khuê các. Thân hình nàng đã nhỏ nhắn lại còn khoác thêm một cái áo choàng màu đỏ anh đào nên càng cảm giác tuổi nàng vẫn còn nhỏ.

Thì ra là ca ca mang theo tiểu muội muội đi chơi. Cô nương áo hồng cầm một phần hoa sen đường trong tay đưa cho Giang Diệu, ngữ khí thân mật nói:

“Nếu cô nương không chê thì phần hoa sen tô này coi như ta tặng cô nương.”

Giang Diệu sao lại không biết cô nương nhà người ta là đang nể mặt mũi “ca ca” của nàng, muốn để Lục Lưu không mua cho nàng sao??

Giang Diệu cười khanh khách cảm ơn vị cô nương này, nhưng không hề có ý muốn tiếp nhận, nàng chỉ ngẩng đầu lên nhìn “Ca ca” của nàng.

Nhưng ai có thể tưởng tượng được lúc này “Ca ca” mặt lạnh của nàng lại móc ra một nén bạc đưa cho ông chủ: “cho hai phần.”

Giang Diệu mím môi cười cười, quay về “Ca ca” giàu nứt đố đổ vách của mình nói: “Cám ơn ca ca.”

Lại hướng về cô nương có lòng tốt kia nói:

“Cũng tạ ơn cô nương.”

Cô nương kia mặc dù có chút lúng túng, tuy nhiên nàng cũng cảm thấy cử chỉ của mình quá đường đột, chỉ đỏ mặt liếc mắt nhìn vị nam tử tuấn mỹ vô song nam này, rồi lại hướng về tiểu cô nương dung mạo xuất chúng bên cạnh hắn, nói:

“Không cần khách khí. Nghe âm thanh cô nương cũng không giống như là người bản địa…”

Nàng liền tiện đường hỏi thăm lai lịch hai huynh muội này, biết được hai người đến từ kinh thành, không nhịn được mà khen:

“Thảo nào khí chất trên người Giang công tử cùng Giang cô nương lại đặc biệt như vậy, thì ra là từ kinh thành đến.”

Vì thế mà nàng đối với vị công tử đến từ kinh thành này lại càng cảm thấy hứng thú.

Giang Diệu cũng cùng cô nương áo hồng này nói chuyện một lúc, biết được hai huynh muội này họ Tống đến từ Dân Châu. Nàng hàn huyên một lúc liền bị “Ca ca” thiếu kiên nhẫn nắm tay rời đi.

Vị Tống cô nương này trên là Tống yên, năm này mới vừa cập kê, lúc này chính là đến tuổi làm mai. Gia thế nàng xuất chúng, dung mạo lại xinh đẹp, điều kiện như thế khiến người đến làm mai đều muốn đạp đổ cửa Tống phủ. Tuy nói trong số đó không thiếu những vị công tử có dung mạo anh thấn nhưng đem so sánh với vị công tử hôm nay nàng gặp thì những người kia sợ là giúp xách giày cũng không đủ tư cách.

Tống Yên quay đầu nhìn ca ca, nói:

“Ca ca, muội chưa từng thấy nhân vật nào giống như Giang công tử, tuổi còn trẻ nhưng khí chất so với mấy vị công tử ở Dân Châu chúng ta đúng là không hề giống nhau.”

Tống Minh Đường là ca ca của Tống Yên, cũng là cậu ấm có tiếng ở Dân Châu, hiện nay nghe muội muội nói vậy, hắn lẩm bẩm:

“A Yên, muội không cảm thấy vị Giang công tử này có chút quen mắt sao?”

Nhìn quen mắt sao? Tống Yên ngẩn người, sau đó nàng cẩn thận nhớ lại dung mạo của vị Giang công tử kia, đúng là có chút cảm giác quen thuộc nhưng nàng lại không biết là người phương nào?

———

(*) Hoa sen tô: món ăn nhào bột với dầu được gọi là tô.

Hoa sen là bột được tạo hình giống cánh hoa sen.

Hoa sen tô nghĩa là bánh bột hoa sen hoặc là bánh xốp hoa sen.

———

(๑>◡<๑)

Lúc này tại bến thuyền Lạc Thành.

Giang Diệu theo Lục Lưu lên thuyền, vừa đi vào liền bị Lục Lưu ôm đặt ở trên giường nhỏ.

Giang Diệu vừa thẹn vừa giận, nâng mặt hắn nói:

“Sơn thuỷ ở Lạc Thành nuôi người thật tốt, tuỳ tiện vớ bừa một cô nương thì cũng đều có dung mạo thanh lệ hơn người, thiếp gọi chàng là Ca ca cũng là tạo cơ hội thuận lợi giúp chàng đó nha.!”

Giang Diệu nói mấy lời này chính là muốn trêu ghẹo, vậy mà Lục Lưu nửa điểm không hiểu phong tình, hắn áp lên người nàng, sau đó ở mông nàng mạnh mẽ đánh mấy cái.

Âm thanh bồm bộp đặc biệt lanh lảnh.

Giang Diệu bưng mông la đau, đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn chằm chằm.

Lục Lưu cúi đầu cắn yêu má nàng mấy cái rồi thở dốc vội vã làm chính sự.

Vận động thoải mái một phen, ngày hôm sau Giang Diệu tỉnh dậy hơi trễ. Nàng cứ thế dựa vào trong lồng ngực của Lục Lưu.

Chờ đến khi nghe được tiếng Bảo Lục gọi người, Giang Diệu liền hiểu được thuyền đã cập bờ đến Dân Châu, lúc này nàng mới há mồm gặm cắn nam nhân một cái, gọi:

“Lục Lưu?”

Nhưng hắn vẫn còn ngủ, Giang Diệu mới lại mềm mại kêu:

“Lục ca ca, chúng ta đến nơi rồi.”

Đọc truyện chữ Full