Trên chiếc giường to lớn dày đặc mùi thuốc khử trùng. Cô gái xinh đẹp như đang mơ thấy điều gì đó kinh khủng, khuôn mặt chảy dài những giọt nước mắt, cái đầu nhỏ không ngừng ngọ nguậy, hết lắc bên trái lại đến lắc bên phải.
“ Đừng... đừng mà “ Tiếng nói yếu ớt vô lực của cô gái vang lên
An Trạch một bên nhìn thấy vậy liền hoảng sợ một hồi. Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại vào trong ngực, giọng nói trầm thấp trấn an: “ Ngoan, không có việc gì “
Chỉ thấy rằng cả người cô khẽ run lên, đôi mắt xinh đẹp mở ra, nhìn rõ thấy người đàn ông trước mắt, cô ôm chầm lấy anh, những giọt nước mắt cứ thế trào dâng thấm đẫm chiếc áo sơ mi trước ngực anh. Khuôn miệng lẩm bẩm một hồi:
“ An Trạch.... An Trạch.... An Trạch....”
An Trạch cả người cứng đờ, đôi mắt lam xanh biếc tràn ngập vẻ không thể tin, bàn tay khẽ run run đáp lại cái ôm của cô. Hắn vui sướng, bất ngờ, không thể tin nhìn giai nhân trước ngực. Miệng hắn cũng thều thào từng chữ: “ Hứa Lộ... Hứa Lộ “
Hai con người, hai trái tim như hòa cùng một nhịp, hòa cùng một ý nghĩ.
Cảm nhận hô hấp đều đều của cô gái, An Trạch bất đắc dĩ lắc đầu: Sao hắn có thể động lòng về những giọt nước mắt, những tiếng thều thào gọi tên hắn của cô cơ chứ. An Trạch, mày đúng là điên rồi!!!!
Khẽ chỉnh lại chăn cho cô gái, hắn lắc đầu ngao ngán đi ra ngoài. Chợt, một bàn tay nhỏ bé mềm mịn nắm chặt lấy bàn tay to lớn của hắn: “ An Trạch, đừng đi “
Nói xong, bàn tay nhỏ bé càng tăng thêm sức, nắm thật chặt lấy bàn tay hắn. Như là... sợ hắn biến mất vậy.
“ Ngoan, Lộ nhi em hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi “. Khẽ gỡ bàn tay nhỏ bé của cô ra, chỉ thấy cô lôi kéo tay hắn, để lên ngực trái của cô, cảm nhận nhịp tim của cô. Hắn sững sờ
“ An Trạch, em muốn nói với anh lâu lắm rồi, em yêu anh “
Chưa kịp phản ứng lại cánh tay hắn đã bị cô lôi kéo đến gần, bàn tay thon dài mềm mại ôm lấy hắn, dụi đầu vào ngực hắn phát ra từng âm thanh thỏa mãn
“ Ưm... ưm “
Hắn vạch chăn ra, cả người đàn ông to lớn chui vào trong, Hứa Lộ thuận thế chui vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Đôi mắt xanh lam của người đàn ông tràn ngập ý cười: Cô nói, cô yêu hắn???
Nghe hô hấp nhẹ nhàng của người đàn ông, đôi mắt đen láy xinh đẹp mở ra, khóe miệng nâng lên một nụ cười hài lòng: B1: thành công
--- -----
Ánh nắng ban mai chiếc rọi căn phòng. Hai bóng dáng nam nữ vẫn đang ôm lấy nhau thật khăng khít, theo thường lệ đôi mắt lam mơ ra, giật mình nhìn cô gái mình vừa yêu vừa hận trước ngực, khóe môi nâng lên một nụ cười thỏa mãn.
Nhưng, đúng lúc đó, thân hình mềm mại trước ngực chợt động, đôi mắt hắn nhắm lại vờ ngủ, cảm nhận đôi chân mềm mại của người con gái vòng qua hông mình. Khẽ cọ
Đôi mắt lam thâm thúy nhìn cái chân đang vây chặt hông mình, hơi thở nhịp nhàng của cô phả nhẹ vào cô hắn khiến hắn cảm thấy ngưa ngứa, thân thể mềm mại không an phận mà dính chặt lấy người hắn, hương bạc hà mát lạnh cứ thế chui vào hóp mũi hắn. Hắn không tự chủ được mà lắc đầu, đôi với người con gái mình yêu, loại sự việc này thật sự là khó cưỡng lại. Hắn, mới không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng nay thân thể cô vẫn còn yếu, hắn không thế.
“ Ngoan, tôi đi nấu đồ ăn cho em “. Thấy đôi mày nhíu chặt tràn ngập sự bất mãn của cô, hắn liền nhẹ giọng an ủi.
Cô vừa mất máu nghiêm trọng, phải ăn để bồi bổ sức khỏe.
Nhìn màn hình, chữ thư kí to đùn hiện lên trước mắt. Hắn nhẹ đóng cửa lại, thấy cô không bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy hắn mới thở ra một hơi
“ Có việc gì “
“ Là, là Boss, hôm nay chúng ta sẽ phải kí hợp đồng bên S, ngài...”
“ Lộ nhi bị bệnh “ Chỉ bốn chữ nhưng cũng đủ làm người đầu dây bên kia té ngã: Hợp đồng trăm tỉ mà lại không bằng Hứa Lộ bị bệnh sao????
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sắc Nữ Khác Biệt
Chương 1: Trùng sinh
Chương 1: Trùng sinh