<tbody></tbody>
Mặc dù Ðái Hồ là thủ lĩnh giới hắc đạo phương Nam, nhưng cũng không ngoại lệ. Trong tình cảm gia đình, hắn có khuynh hướng nghiêng về phía Ðại Minh Hải nhiều hơn, đây là chuyện tình mọi người đều tỏ tường. “Cậu định làm cho bọn chúng phát sinh mâu thuẫn nội bộ hay sao?” Yến Nam Thiên rất nhanh liền hiểu ý đồ của Lý Dật. Lý Dật gật đầu: “Đúng vậy! Nhiều năm qua Đái Hồ luôn thiên hướng về phía Đái Minh Hải, nếu nói trong lòng Ðái Kình không có một chút bất mãn nào, tôi tuyệt đối không tin!” “Phải biết rằng, vùng Chiết Giang bây giờ chính là đại bản doanh của Mãnh Hổ bang, mà Ðái Minh Hải nắm trong tay cả vùng này, thậm chí ở phương diện tẩy trắng Đái Hồ cũng chia cho Đái Minh Hải làm! Tuy rằng Đái Kình phụ trách sinh ý thuốc phiện, nhưng nguồn thu vào phần lớn đều phải cống nộp lên. Nếu so sánh về trình độ nguy hiểm, thì Ðái Kình cũng phiêu lưu hơn Ðái Minh Hải rất nhiều. Hơn nữa, theo người của tôi điều tra biết được, Ðái Hồ mặc dù đem sinh ý thuốc phiện giao cho Ðái Kình, nhưng vẫn lo lắng Ðái Kình ăn chặn thu nhập, nên thường thường sẽ phái người đến kiểm tra sổ sách.” “Tuy thực tế đúng là như vậy, bất quá nếu cậu muốn châm ngòi quan hệ giữa cha con bọn chúng, khó khăn không nhỏ đâu.” Yến Nam Thiên nhíu mày. Lý Dật tự tin mỉm cười: “Điểm này anh không cần lo lắng, tôi đã có kế hoạch cụ thể, chỉ cần gặp cơ hội thích hợp, muốn châm ngòi quan hệ giữa cha con bọn chúng cũng không phải chuyện gì khó khăn.” “Còn gì nữa sao?” Thấy Lý Dật tự tin như vậy, Yến Nam Thiên cũng an tâm hơn, lại hỏi. Lý Dật trầm giọng nói: “Tôi phải công nhận rằng, Đái Hồ mặc dù là chưởng môn nhân của Mãnh Hổ bang, nhưng luận về tầm nhìn, Ðái Hồ so ra vẫn kém hơn Tiêu Thanh Sơn.” Đó là đuơng nhiên, Tiêu Thanh Sơn chỉ dựa vào hai bàn tay trắng, từng bước đạp lên thượng vị, nắm giữ Thiên Tự Đầu, cuối cùng tách ra đứng biệt lập ở Thượng Hải, chứng thực là một cái nhân vật phi thường Xuất sắc.” Yến Nam Thiên cũng gật đầu phụ họa, theo sau trong lòng chợt động, nói: “Chẳng lẽ cậu ám chỉ về phương diện tẩy trắng?” Lý Dật híp mắt đáp: “Ðúng vậy! Dù sao Ðái Hồ cũng đã sống cả đời trong giang hồ, tuy rằng hắn biết rõ đạo lý quan phỉ một nhà, gầy dựng Mãnh Hổ bang lớn mạnh, rồi trở thành bang hội thống lĩnh phương Nam nhiều năm qua. Bất quá ở trên phương diện tẩy trắng, hắn vẫn còn kém Xa Tiêu Thanh Sơn! Theo tôi biết được, Đái Hồ tiến hành tẩy trắng trước cả Tiêu Thanh Sơn khoảng hai năm thời gian! Nhưng thực lực không tầm thường chỉ có khách sạn và mấy cái nhà hàng thôi.” Nghe Lý Dật nói những lời nầy Xong, Yến Nam Thiên không khỏi âm thầm gật đầu, hắn nhìn ra được, Lý Dật vì muốn báo thù mà đã chuẩn bị khá đầy đủ. “Trong khoảng thời gian này, cậu định quấy nhiễu Ðái gia ở trên thương trường hay sao?" Yến Nam Thiên đoán trúng ý đồ của Lý Dật. Đầu tiên Lý Dật gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu: “Chứng thực là như vậy, bất quá lực lượng một mình tôi không thể làm được. Tôi sẽ liên hợp với Kiều gia.” “Kiều gia?” Yến Nam Thiên nhíu mày, theo sau lại nói: “Cậu tính toán như vậy cũng rất khôn khéo! Ðái gia ỷ vào việc nhiều năm qua khống chế cả giới hắc đạo phương Nam, đặc biệt là vùng Chiết Giang mà muốn làm gì thì làm, sớm đã khiến cho thành viên của Kiều gia ở Ôn Châu bất mãn. Còn nữa, ngày trước cậu cứu cô bé kia, nghe nói chính là con gái tư sinh của Kiều Uy, về tình hay về lý, Kiều Uy hẳn là sẽ Xuất lực.” “Lý Dật, cậu cũng nói, Ðái gia ở trên phương diện thương trường thực lực có hạn, cậu muốn nhúng tay vào không khó. Thế nhưng, tính trên phương diện hắc đạo, cậu muốn đạp đổ Ðái Hồ cũng không phải dễ dàng ạh!” Yến Nam Thiên bày tỏ quan điểm nói. Lý Dật mỉm cười: “Đó là hiển nhiên, nếu Đái Hồ dễ dàng đối phó như vậy, tôi cũng không cần phải kiên trì ở nước Mỹ chờ đợi mất nữa năm thời gian. Anh cũng không cần phải hợp tác cùng tôi rồi mới hành động, không phải sao?” Có lẽ, không nghĩ ra Lý Dật lại nói chuyện một cách trần trụi như thế, Yến Nam Thiên cười khổ một cái, cũng không để ý nhiều, tiếp tục hỏi: “Phương diện hắc đạo, cậu tính toán hành động như thế nào?” Lúc này đây, Lý Dật lại không có giảng giải, mà lấy một bản kế hoạch từ trong túi da, đưa cho Yến Nam Thiên: “ Toàn bộ kế hoạch đều ở bên trong cái này. Đến thời điểm mấu chốt, anh cần phải ra mặt giúp tôi, những địa phương khác tôi đều dùng nét bút nghiêng đi trước rồi.” Chứng kiến bản kế hoạch trong tay Lý Dật, Yến Nam Thiên kinh ngạc tiếp nhận, rồi sau đó thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật một cái: “Nếu như tôi đoán không sai, phần kế hoạch này hẳn là do Andrew Loufu soạn thảo cho cậu, đúng không?” “Ừm” Lý Dật không có phủ nhận: “Hơn nữa rất nhiều sách lược đều là do nàng suy tính.” “Cậu thật đúng là nhặt được vàng, có Andrew Loufu trợ giúp, còn lo gì không diệt nổi Đái gia.” Yến Nam Thiên tận đáy lòng cảm thán một câu, hiển nhiên hắn đối với Andrew Loufu thập phần hiểu biết, hắn biết rõ nàng có tư chất của một nữ quân sư tài ba. Lúc này đây, Lý Dật lại không nói gì, Xem như đồng quan điểm với lời nói của Yến Nam Thiên. Bởi vì hắn cũng phi thường rõ ràng, có Andrew Loufu hiệp trợ, con đường báo thù của mình quả thật sẽ thông thoáng hơn rất nhiều. Thấy Lý Dật im lặng, Yến Nam Thiên nâng chén nhấp một ngụm rượu, theo sau tỉ mỉ quan sát bản kế hoạch mà Lý Dật đưa ra. Ba mươi phút đồng hồ sau! Yến Nam Thiên mất ba mươi phút thời gian mới Xem Xong bản kế hoạch này! “Trần gia đã chấp nhận ủng hộ cậu rồi sao?” Yến Nam Thiên buông bản kế hoạch Xuống, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lý Dật gật đầu thừa nhận. Chứng kiến Lý Dật gật đầu, Yến Nam Thiên lộ ra một nụ cười vô cùng bất đắc dĩ: “Lão thiên gia! Cậu có thể khiến cho Trần gia, một ngọn núi vững chắc chấp nhận ủng hộ cậu báo thù! Đây là quả thực là một chuyện bất khả tư nghị.” Dứt lời, Yến Nam Thiên tiếp tục cảm thán nói: “Thực lòng không biết cậu cho Trần gia cái chỗ tốt gì, cư nhiên lại có thể thuyết phục được Trần Diêm Vương.” “Lấy mạng lưới tình báo của Yến gia, không bao lâu nữa, anh sẽ biết.” Lý Dật cười nói: “Anh nhìn Xem, bản kế hoạch này có chỗ nào bất ổn hay không?” “Hoàn mỹ.” Yến Nam Thiên buột miệng đánh giá: “Tất cả mọi việc, chúng ta sẽ dựa theo bản kế hoạch này để hành sự.” Vừa nghe Yến Nam Thiên nói như thế, Lý Dật cũng âm thầm nới lỏng tinh thần. Trước khi về nước, Lý Dật vì soạn thảo ra bản kế hoạch này, đã cùng Andrew Loufu bàn bạc hết một tháng trời, có thể nói bản kế hoạch này là sự kết tinh trí tuệ của hai người. Hiện giờ lại thêm Yến Nam Thiên khẳng định, Lý Dật cũng an tâm hơn không ít. “Bất quá...Lý Dật, cậu đã quên một việc.” Yến Nam Thiên Xoay chuyển lời nói. Lý Dật nhíu mày: “Việc gì?" “Phân chia lợi ích!” Yến Nam Thiên đặt ly rượu Xuống, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, trầm giọng nói: “Tựa hồ cậu cũng đã cho Trần gia đủ chỗ tốt, mới có thể khiến lão gia hỏa Trần Diêm Vương chấp nhận trợ giúp. Nhưng còn lợi ích mà tôi sẽ được phân chia, cậu lại không hề nhắc đến, chẳng lẽ cậu không thấy rằng, việc này còn chưa được thõa đáng hay sao?” “Hơn nữa, theo kế hoạch của cậu Xem ra, việc phân chia lợi ích cũng không phải dễ dàng. Dù sao, một khi Ðái gia ngã ngựa, giới giang hồ hắc đạo phương Nam sẽ rơi vào cục diện như rắn mất đầu, tới lúc đó liền bùng nổ một trường tranh đấu mới.” Yến Nam Thiên nhíu mày phân tích. Lý Dật cười Xòa: “Chuyện này không quan hệ đến tôi!” Không quan hệ... Nghe được ba chữ này, Yến Nam Thiên nhịn không được trợn tròn hai mắt, theo sau Xác định Xem có phải Lý Dật đang nói giỡn hay không: “Chẳng lẽ cậu đối với giới giang hồ hắc đạo phương Nam, một chút cũng đều không có hứng thú ư?” “Hoàn cảnh ở quốc nội, anh hiểu rõ ràng hơn tôi. Giang hồ chung quy không phải nơi để chúng ta tồn tại lâu dài, hơn nữa lợi ích mang đến cũng có hạn. Cùng với thời gian và tinh lực bỏ ra, tôi ở nước Mỹ vẫn kiếm chắc được nhiều hơn.” Lý Dật nhàn nhạt nói. Nghe Lý Dật nói lời này Xong, Yến Nam Thiên nhịn không được liếc mắt nhìn Lý Dật một cái! Lý Dật nói câu này, quả thực là mười phần ngông cuồng.... Bất quá Yến Nam Thiên cũng biết, lấy thân phận và địa vị của Lý Dật hiện tại, quả thật là có tiền vốn để chơi ngông! Thế nhưng, Yến Nam Thiên vẫn nhắc nhở nói: “Ðại Quyển bang là một tổ chức rất khó giải quyết, nếu để Ðại Ngữ Xưng bá hắc đạo phương Nam cũng không phải là chuyện tốt. Cho nên, tôi nghĩ rằng, cậu cần phải khống chế việc phân chia lợi ích, hơn nữa, cậu từng nói Phong gia tại Phúc Kiến là chi mạch của Hoa Nhân bang, về tình hay về lý, hẳn là cậu nên cấp cho Phong gia một chút ưu đãi đi chứ?” Vừa nghe Yến Nam Thiên nói như thế, trong lòng Lý Dật không khỏi động đậy. Nguyên bản theo kế hoạch, hắn về nước chỉ là vì muốn báo thù, cũng chưa từng nghĩ qua phương diện khác. Hiện giờ nghe Yến Nam Thiên nhắc nhở, hắn liền tỉnh ngộ. Chẳng lẽ muốn thống nhất cả giới hắc đạo phương Nam? Lấy danh nghĩa Hồng môn giương cờ khởi nghĩa? Yến Nam Thiên thấy Lý Dật động tâm, mỉm cười nói: “Cụ thể hành động như thế nào, cậu hãy tự mình quyết định. Bất quá, tôi cam đoan với cậu, một khi cậu thành công tiêu diệt Đái gia, tôi cùng Trần Diêm Vương liên thủ, đủ khả năng để chấn trụ cục diện, đến lúc đó mọi người sẽ ngồi vào bàn đàm phán, việc phân chia lợi ích!” “Anh muốn những gì?” Lý Dật cũng không định bày tỏ thái độ ngay, mà tính toán quay trở về bàn lại với Andrew Loufu. “Giang Tô và Thượng Hải.” Yến Nam Thiên nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nói: “Tôi chỉ cần hai địa bàn này.” “Không được!” Nằm ngoài dự đoán của Yến Nam Thiên chính là, Lý Dật rành mạch cự tuyệt. Yến Nam Thiên nhíu mày: “Tuy rằng Yến gia không trực tiếp tham dự lần tranh đấu này, nhưng phải thông qua mạng lưới quan hệ trong chính giới giúp cậu kiềm chế thế lực đứng sau lưng Ðái gia, thậm chí còn chùi đít thay cho cậu, đây không phải việc dễ dàng, yêu cầu này cũng không có gì là quá phận.” “Giang Tô và Thượng Hải chiếm gần phân nữa phía Nam, cái miệng của Yến gia lớn quá rồi!” Lý Dật lắc đầu: “Có Trần gia tương trợ, áp lực của anh sẽ đỡ hơn rất nhiều, nếu như không có Trần gia, yêu cầu này quả thật là không hề quá phận.” “Ðược rồi, vậy cậu nói cho tôi biết, Xem quan điểm của cậu như thế nào?” Yến Nam Thiên nhíu mày nói. Lý Dật trầm ngâm một hồi, tiếp theo nghiêm mặt nói: “Giang Tô có thể phân chia cho anh, nhưng Thượng Hải nhất định là không được! Tôi cùng Tiêu Thanh Sơn có mối thù bất cộng *** thiên, nhưng cha con Trịnh Thiết Quân đối với tôi có trọng ân, địa bàn Thượng Hải tôi sẽ lưu lại cho ông ta.” Yến Nam Thiên im lặng không lên tiếng. “Ðịa bàn Giang Tô cũng không phải nhỏ đâu, huống chi, có thể nói Yến gia là người được lợi nhiều nhất rồi.” Lý Dật bưng chén lên, một hơi uống cạn sạch. Yến Nam Thiên biết cái lợi trong miệng Lý Dật, thật ra là muốn ám chỉ ở phương diện chính giới. Ðối với tình huống này, hắn trầm ngâm khoảng nữa phút đồng hồ, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ðược rồi, tôi nhận.” Dứt lời, Yến Nam Thiên bưng ly rượu lên, tựa như có suy nghĩ gì đó, liếc mắt nhìn Lý Dật nói: “Tôi thực may mắn vì không trở thành địch nhân của cậu.” “Tôi cũng vậy.” Lý Dật khẽ nhún vai. Thương lượng Xong, hai người nhìn nhau tươi cười, ngữa cổ uống một hơi cạn sạch. “Lý Dật, có vài điểm tôi thật sự không hiểu nổi.” Đặt ly rượu Xuống, Yến Nam Thiên cổ quái liếc mắt nhìn Lý Dật nói:" Mượn câu chuyện, cậu muốn đem địa bàn Thượng Hải giao cho hai cha con Trịnh Thiết Quân này mà nói đi....” “Cậu cũng biết Trịnh Thiết Quân và Tiêu Thanh Sơn là huynh đệ kết bái sinh tử, mặc dù Tiêu Thanh Sơn không diệt Trịnh Thiết Quân hơn phân nữa là bởi vì Trịnh Thiết Quân không có dã tâm. Nhưng quả thật tôi không thể hiểu nổi, thời gian cậu chạy trốn khỏi Thượng Hải, Trịnh Dũng Cương phạm phải sai lầm nghiêm trọng, thế nhưng Tiêu Thanh Sơn lại không hề động vào một đầu ngón tay của Trịnh Dũng Cương!” Nghe Yến Nam Thiên cảm thán, Lý Dật không nói gì, mà rút một điếu thuốc lá ra, châm lửa hút. “Tiêu Thanh Sơn đối với Trịnh Thiết Quân làm cho ngoại nhân không còn gì để nói, mà Trịnh Thiết Quân đối với Tiêu Thanh Sơn chỉ có hai chữ trung tâm!” Yến Nam Thiên trầm giọng: “Đến lúc đó, nếu cậu muốn đối phó với Tiêu Thanh Sơn, Trịnh Dũng Cương thì tôi không dám cam đoan, nhưng còn Trịnh Thiết Quân, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội lại Tiêu Thanh Sơn. Riêng điểm này thôi, quan điểm ân oán phân minh của cậu, cũng khó lòng mà thực hiện.” Vừa nghe Yến Nam Thiên phân tích như thế, Lý Dật không khỏi nhíu mày, hắn minh bạch ý tứ của Yến Nam Thiên. Trịnh Thiết Quân đối với Tiêu Thanh Sơn trung tâm như một, nếu mình hạ sát thủ Tiêu Thanh Sơn, Trịnh Thiết Quân nhất định sẽ vì huynh đệ mà báo thù! “Tôi không phải thượng đế!” Lý Dật hung hăng phun ra một cụm khói thuốc nồng đậm, Xuyên thấu qua khung cửa kính, chứng kiến thấy mỹ nữ kinh diễm lả lướt ở trong quán bar, thế nhưng hắn lại không có nữa điểm dục vọng nào, tương phản, tâm tình lúc này mang theo hương vị đìu hiu: “Những gì đã làm, tôi không bao giờ phải thẹn với lương tâm! Ðối với địch nhân, tôi sẽ không bỏ qua, còn ân nhân, tôi cũng sẽ báo đáp trọn vẹn! Về phần Trịnh Thiết Quân quyết định như thế nào, tôi không quan tâm nhiều lắm, nếu quả thực giống như anh nói, Trịnh Thiết Quân muốn tìm tôi báo thù cho Tiêu Thanh Sơn, tôi cũng vô pháp khuyên giải. Bất quá nể tình ngày trước, tôi sẽ tha cho hắn ba lượt! Sau khi quá tam ba lượt mà hắn còn tìm đến, vậy thì Trịnh Thiết Quân liền trở thành địch nhân của tôi." Lý Dật thành thật nói ra, khiến cho Yến Nam Thiên phải nhíu mày trầm ngâm. Ðúng theo như lời hắn nói, hắn không hiểu nổi con người của Lý Dật. Trên thế giới này có rất nhiều việc khó hiểu, Yến Nam Thiên và Lý Dật chơi thân, thậm chí được coi như tri kỷ. Nhưng...dù sao thì hắn vẫn không phải là Lý Dật. Bỗng nhiên hai người đều trầm mặc, nhất thời làm cho bầu không khí ở trong bao sương có chút quỷ dị. Lý Dật tùy tiện dựa lên ghế sa-lon hút thuốc, đồng thời đem ánh mắt quăng ném về phía đại sãnh dưới lầu. Giờ khắc này hắn đang nhớ lại cuộc Sống ở dạ tổng hội, cũng nhớ đến người huynh đệ Xưa kia, Dương Phàm Lý Dật từng cố gắng giúp đỡ Dương Phàm thượng vị, nhưng là Dương Phàm đã tự mình buông tay. Ngày trước Lý Dật còn có chút thất vọng, nhưng hiện giờ Xem ra, nếu như lúc trước Dương Phàm dựa theo tính toán của hắn thượng vị, vậy thì quả là đã hại chết Dương Phàm rồi. Dương Phàm chắc hẳn vẫn còn Sống ở Thương Hải đi? Đến lúc nào đó, sẽ kéo hắn trở lại bên cạnh mình! Lý Dật thầm nghĩ trong lòng một câu, ngay sau đó lại nhớ tới một người quen nữa, một nữ nhân đến chết hắn cũng không thể nào quên được. Phượng tỷ “Tôi từng thề với lòng mình, nếu người nào giúp tôi giết chết Trương Đông, tôi có thể phục vụ bất cứ yêu cầu gì của người đó!” Trong đầu dần dần hiện ra bóng dáng quen thuộc của Phượng tỷ, nhất thời trong lòng Lý Dật có chút hỗn loạn, hắn không khỏi tự nhủ: “Phượng tỷ, cô vẫn khỏe chứ?” Không có đáp án, Lý Dật nhịn không được nhắm mắt lại, theo sau bưng ly rượu lên, một hơi uống cạn sạch. Đặt ly rượu Xuống, Lý Dật đang muốn rót thêm, nhưng dư quang khóe mắt lại trông thấy một cái bóng dáng, từ bên ngoài cửa quán bar đi vào. Vừa tiến vào quán bar là một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi, người này có quả đầu trọc lóc, trong tay cầm theo một cái tẩu thuốc. Đầu trọc, chiếc tẩu, hai thứ này khiến cho gã nam nhân kia đi tới đâu cũng thu hút được sự chú ý. Trên người hắn có một thứ càng hấp dẫn hơn chính là cái bàn tay nắm tẩu thuốc. Tay phải của hắn chỉ còn ngón trỏ và ngón cái, ba ngón khác đã bị chặt đứt, nhìn qua là biết bị lợi khí sắc bén chém rụng! Kiều Thất Chỉ! Đầu lĩnh giang hồ hắc đạo ở Hàng Châu, một con chó săn dưới trướng của Ðái Minh Hải. Kiều Thất Chỉ vẫn ngông nghênh như Xưa, theo sau lưng hắn con có bốn gã đại hán, dáng người khôi ngô. Trong lúc bước đi, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, cái miệng kia như hận không thể chỉ thẳng lên trời! Kiều Thất Chỉ tiến vào hấp dẫn không ít ánh mắt của chúng nhân, lực rung động có lẽ còn mãnh liệt hơn đoàn người Lý Dật lúc trước. Dưới ánh mắt như chăm chú của Lý Dật, Kiều Thất Chỉ ngồi vào một chiếc bàn góc đông nam ở trong đại sãnh tầng trệt. Theo sau, một nữ nhân viên phục vụ dáng người thon thả, mang theo nụ cười chức nghiệp đi tới. Ngay khi nữ nhân viên phục vụ kia đi tới bên cạnh chiếc bàn ở góc đông nam, Kiều Thất Chỉ lộ ra một nụ cười lạnh, một tay ôm mỹ nữ kéo vào trong lòng. Dưới ánh đèn điện màu Xanh lam, có thể rõ ràng trông thấy nữ nhân viên phục vụ kia biến sắc, theo bản năng la hét chói tai! BBS là một quán bar hạng sang, loại hành vi sàm sỡ giống như Kiều Thất Chỉ chưa từng Xuất hiện qua. Một số khách nhân không nhận ra Kiều Thất Chỉ, tuy bất mãn nhưng cũng không dám nói gì, bởi vì trở ngại hình tượng của hắn quá mức phong cách. Còn đám khách nhân nhận ra Kiều Thất Chỉ, thì lại lựa chọn im lặng, tại bọn họ Xem ra, Kiều Thất Chỉ tuy rằng không tính là đại nhân vật, nhưng hắn có được một chủ nhân phi thường lợi hại, dây vào cũng rất phiền toái! Rất nhanh, một người mặc âu phục đen, hình tượng bên ngoài hơi mập, dẫn theo hai gã bảo an đi tới phía bàn của Kiều Thất Chỉ. Tựa hồ Kiều Thất Chỉ không đem tên nam nhân mập kia vào trong mắt, mà cười lạnh đùa giỡn đôi tiểu bạch thố trước ngực nữ nhân viên phục vụ. Không thèm kiêng nể gì! Đây chính là miêu tả chính Xác nhất về hình tượng của Kiều Thất Chỉ lúc này. Khi tên nam nhân mập kia dẫn theo bảo an đi tới bên cạnh chiếc bàn, thì Kiều Thất Chỉ mới chịu buông mỹ nữ ra. Nữ nhân viên phục vụ hoa dung thất sắc, vội vàng chạy đến trốn ở sau lưng của tên nam nhân mập. Tên nam nhân mập Xoay người, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai an ủi, nữ nhân viên phục vụ. Theo sau, hắn quay trở lại. Cái tên nam nhân mập mạp kia không phải ai khác, chính là Dương Phàm!!! “Tiên sinh, quán bar chúng tôi có nữ nhân bồi rượu riêng biệt, nếu ngài cần, tôi sẽ an bài cho ngài.” Dưới ánh đèn, trước mặt mọi người, Dương Phàm lộ ra nụ cười chức nghiệp lịch sự nói. Kiều Thất Chỉ hung hăng rít một hơi thuốc lá, khinh thường nhìn Dương Phàm:“ Hôm nay lão tử thích con ả này bồi tiếp hơn.” Nghe Kiều Thất Chỉ ngông cuồng nói, Dương Phàm lại trầm ngâm, hắn biết rõ thân phận của Kiều Thất Chỉ, tự nhiên cũng không dám Xằng bậy. “Tiểu tử, bãi này là của Trịnh Dũng Cương hả? Nếu mày không Xử lí được, thì mau đi gọi hắn tới đây.” Bỗng nhiên Kiều Thất Chỉ đứng bật lên, giơ điếu thuốc chỉ chỉ vào mặt Dương Phàm nói. Ðối với hành động hạ nhục của Kiều Thất Chỉ, nụ cười trên mặt Dương Phàm không giảm, thân mình vẫn không nhúc nhích. Chứng kiến cảnh tượng này, Lý Dật hai mắt híp tịt thành một đường chỉ nhỏ. Hắn thậm chí còn không kịp chào hỏi Yến Nam Thiên, trực tiếp phóng ra khỏi bao sương. “Anh Hoa, đánh gãy chân cái thằng chó đầu trọc đi.” Vừa ra ngoài, Lý Dật lạnh lùng nhìn Anh Hoa phân phó một câu. Anh Hoa động thân! Nàng giống như một con liệp báo đang chuẩn bị săn mồi, thoái lui ra phía sau lấy đà, một tay chồng lên thanh lan can, thả người nhảy Xuống dưới tầng trệt. Giữa không trung, mãnh áo tơi phiêu dật lất phất, mái tóc dài cũng bị gió thổi tán loạn, làm cho mọi người thấy được đôi con ngươi băng lãnh, không hề có một chút tình cảm nào. Dưới biểu tình khiếp sợ của chúng nhân, Anh Hoa ung dung tiếp đất, không đình chỉ động tác, mà cả người giống như bóng u linh a tì, phiêu dật tới bên cạnh Kiều Thất chỉ! "Ba!" Một tiếng vang giòn qua đi, Kiều Thất Chỉ giống như con diều đứt dây bay ngược ra ngoài, hung hăng nện trúng một chiếc bàn ở phía đằng Xa. “Rầm..rầm...!” Cốc chén trên bàn rơi vỡ loảng Xoảng! Bất thình lình Xảy ra một màn như thế này, làm cho Dương Phàm và tất cả mọi người sững sờ ngay tại chỗ! Bốn gã thủ hạ của Kiều Thất chỉ cũng bị trấn trụ, chỉ là ngơ ngác nhìn Anh Hoa toàn thân tràn ngập sát khí, nên không dám động đậy. Tuy Anh Hoa không có dừng lại. Trong đầu nàng chỉ bao quát một ý niệm: Đoạn cái chân chó của gã đầu trọc. "Sưu" Anh Hoa tiếp tục động, tốc độ quá nhanh, lưu lại giữa không khí một đạo tàn ảnh đỏ rực. Không đợi mọi người kịp hồi phục lại tinh thần từ trong nổi khiếp sợ, Anh Hoa áp sát đến bên người Kiều Thất Chỉ, nhấc cao chân lên, giẫm mạnh Xuống đầu gối Kiều Thất Chỉ. “Răng rắc!” Thanh âm Xương vở chói tai vang lên, trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy căng thẳng! Đau đớn kịch liệt khiến cho khuôn mặt của Kiều Thất Chỉ hoàn toàn bị vặn vẹo, thế nhưng hắn lại không dám kêu rên tiếng nào, tựa hồ không phải không muốn, mà là không dám! Hắn theo bản năng dịch thân về phía sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách với Anh Hoa. Nhưng Anh Hoa lại không cử động nữa, mà quay đầu nhìn lên cửa sổ bao sương tầng hai. “Lý...Lý Dật?” Nương theo ánh đèn hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, Dương Phàm hai mắt phóng đại, trong vô thức kêu lên cái danh tự này. Thanh âm của Dương Phàm rơi vào trong tai Kiều Thất Chỉ, nhất thời vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ hoảng sợ! Dưới ánh đèn, Lý Dật nháy mắt ra hiệu cho Anh Hoa....Một lần nữa, Anh Hoa lại cử động thân mình! Anh Hoa chậm rãi bước đến bên người Kiều Thất Chỉ, duỗi tay Xách bỗng hắn lên giống như đang Xách một con gà bình thường, đi ra hướng ngoài cửa. Lúc này, bốn gã thủ hạ của Kiều Thất Chỉ mới kịp hồi phục lại tinh thần từ trong nổi khiếp sợ, bọn chúng cắn răng, lao tới phía Anh Hoa! Bốn gã này coi như cũng có chút kinh nghiệm, không có mù quáng động thủ bừa bãi, mà bao vây thành một vòng tròn, bọc Anh Hoa vào giữa. Anh Hoa một tay Xách Kiều Thất Chỉ, vẻ mặt lạnh lùng quan sát tình hình. Tuy nhiên cước bộ lại không đình chỉ, khi bước tới gần bốn gã kia, đột nhiên nhảy dựng lên, tung ra một cú đá Xoay ba trăm sáu mươi độ! “Ba ba ba ba!” Bốn thanh âm trầm đục qua đi, bốn gã thủ hạ của Kiều Thất Chỉ nằm gục ở dưới sàn nhà, thân mình run run, không gượng dậy nổi. Anh Hoa cũng không thèm dây dưa với bốn gã này, trực tiếp Xách Kiều Thất Chỉ ném ra bên ngoài cửa! Cùng lúc đó, Lý Dật từ trên tầng hai bước Xuống, ung dung đi tới phía Dương Phàm đang đứng. Giờ khắc này, Dương Phàm đang trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào Lý Dật, thân mình cũng kịch liệt run rẫy, đôi con ngươi trong mắt sớm đã ửng đỏ lên rồi. Kích động!! Kích động không gì sánh nổi. Dưới ánh mắt soi mói của đám khách nhân chung quanh, Lý Dật đi tới bên người Dương Phàm, khoát tay lên bả vai của hắn, mỉm cười nói: “Dương Phàm, anh lại béo hơn trước rồi.” |