Cơ thể thằng bé ăn xin co ro ngã xuống đất, gầy đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Con mắt to đen nhánh của nó bình tĩnh nhưng có chút trống rỗng, chỉ chuyên chú gấp gáp cầm quả táo trong tay bỏ vào miệng.
Bé trai kia thấy được động tác của nó thì càng nổi giận, nhưng bé trai là một người cao cao tại thượng có thể diện, không thể giành quả táo với thằng nhóc ăn xin bẩn thỉu, dưới sự phẫn nộ, thằng bé cứ đấm đá tên nhóc ăn xin.
Sau đó vài bé trai khác đi đến, hình như cũng là con nhà giàu.
Bọn chúng cười hì hì hỏi: “Phùng Gia Thụ, mày làm gì ở đây vậy?”
Bé trai được gọi là Phùng Gia Thụ khinh thường ngẩng đầu lên: “Cái thằng ăn xin bẩn thỉu này dám cướp quả táo của tao, tao muốn đánh chết nó!”
“Đúng! Đánh chết nó!” Một đám trẻ cười hì hì nói xong, cùng nhau đấm đá thằng bé ăn xin ngồi dưới đất.
Những đứa bé này như thiên sứ, vẫn chưa thật sự có ác ý gì, làm tất cả mọi việc chỉ vì chơi rất vui, chưa từng nghĩ hành động như vậy sẽ khiến đứa bé ăn xin chịu tổn thương gì, có lẽ sẽ muốn tính mạng của nó không chừng.
Trong tiềm thức của những đứa bé này, hoàn toàn không nghĩ đến nó.
Đang lúc bọn nó hi hi ha ha bắt nạt đứa bé ăn xin, phía trước, bé trai tên Phùng Gia Thụ đột nhiên bị người đẩy lảo đảo một cái, đồng thời một âm thanh tức giận vang lên từ phía sau: “Các cậu đang làm gì? Không được phép bắt nạt người khác!”
Lần đầu tiên Đỗ Hoành nghe có người gọi nó là ‘người’, trước đây nó đã gặp phải nhiều loại người, có người gọi nó là tạp chủng, nghe cảm động một chút cũng gọi nó là tiểu tạp chủng, từ xưa đến nay chưa từng có ai nói nó là ‘người’.
“Mày dám đẩy tao?” Phùng Gia Thụ không dám tin dùng ngón tay trỏ chỉ mũi mình, ánh mắt lông mi như hổ dựng lên.
Cơ thể cô bé mặc quần áo màu vàng sáng nghiêng về phía trước, đôi tay chống nạnh, cằm ngẩng cao: “Tôi nói! Không cho cậu bắt nạt người trước cửa!”
“Tên ăn xin này cướp trái táo của tao, tao muốn đánh nó!” Phùng Gia Thụ ngẩng cổ, mắt lộ ra hung quang, lập tức vọt đến chỗ cô bé kia.
Cô bé kia không hề sợ hãi, động tác của bé cực nhanh, ba! Một cái tát quăng thẳng lên mặt bé trai, sau đó quay người lập tức xô ngã bé trai kia xuống đất đánh nhau, cô bé cứ như một cao thủ võ lâm đánh toàn bộ mấy bé trai không lớn hơn mình bao nhiêu.
Lúc những bé trai này bắt nạt thằng nhóc ăn xin thì rất hung mãnh, có thể gặp phải bé gái càng hung mãnh hơn, một đám bị dọa sợ, không dám đánh trả, lớn tiếng khóc mãi.
Sau khi đánh xong tóc tai cô bé trở nên lộn xộn cả người toàn bùn đất, khắp người nhếch nhác, vẫn đưa lưng về phía thằng bé ăn xin đôi tay chống nạnh bảo vệ trước mặt nó, như con công kiêu ngạo hả hê ngưỡng mặt lên, nghiêng người quay đầu lại cười lộ ra hàm răng trắng noãn bé xíu với nó: “Không cần sợ, tôi bảo vệ cậu!”
Khi đó Đỗ Hoành mới tám, chín tuổi, cũng đã trải qua chuyện hắc ám máu tanh nhất, đối với người cười với nó chính là muốn móc mắc nó, xé bụng nó, người hung ác với nó sẽ muốn cắt đứt chân, bẻ gãy cánh tay để nó ăn xin dọc đường, người nào nó cũng đã gặp, duy nhất chưa bao giờ gặp người nói ‘tôi bảo vệ cậu’, trong ánh mắt trống rỗng của nó không khỏi khẽ lộ ra chút giễu cợt.
Cô bé cực kỳ nhạy cảm, cho rằng đã hiểu nội tâm nó suy nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị, ưỡn ngực lên, khí phách nói: “Nữ Hán tử, đại trượng phu! Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, nói bảo vệ cậu, thì sẽ bảo vệ cậu!”
Sau đó, cô bé này bước vào trường học sáng lạng như thiên đường kia.
Buổi chiều tan học, cô bé đeo một túi sách nhỏ hình phim hoạt hình, đứng ở cửa nhà trẻ nhìn nó, chần chừ trong chốc lát, sau đó chạy đến, đặt trái bắp thật lớn ở cạnh nó, rồi bước đi mất.
Sau mỗi sáng sớm, cô bé sẽ mang một ổ bánh mì, hoặc bánh màn thầu, hoặc bánh bích quy cho nó, tan học có đôi khi sẽ tiếp tục cho nó nửa quả táo, có lúc một trái quýt, có đôi khi là chuối tiêu hoặc bánh thịt gì đó.
Từ khi nó có trí nhớ đến nay, đây là khoảng thời gian tốt nhất với nó.
Không cần lo lắng sẽ bị đói, không cần lo lắng trong đồ ăn sẽ bị bỏ thuốc, không cần lo lắng người cho nó thức ăn sẽ thừa dịp nó không chú ý, đột nhiên cầm bao bố trùm đầu nó, ngày hôm sau cũng không biết sẽ ở đâu.
Vốn bé trai dẫn đầu bắt nạt nó bị cô gái nhỏ đánh cho một trận, sau đó mỗi ngày chân chó tựa như vừa tức vừa gấp chạy theo phía sau cô bé kêu to:
“Đỗ Trình Trình, dám lấy điểm tâm tôi cho cậu để cho tên ăn xin kia!”
“Đỗ Trình Trình, tôi muốn cậu làm vợ tôi!”
“Đỗ Trình Trình, cậu chỉ có thể tốt với mình tôi thôi, không thể đối xử tốt với người khác!”
Lúc đó nó mới biết, cô bé kia tên Đỗ Trình Trình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lời Nói Dối
Chương 1-2: Mở đầu [Canh thứ nhất] (2)
Chương 1-2: Mở đầu [Canh thứ nhất] (2)