Ngoài trời tuyết rơi dày đặc,trong Phượng Linh cung một mảnh tối tăm.Ta_ vị Đế Vương cao ngạo,lạnh lùng mà ai cũng tỏ ra khiếp sợ mỗi lần nhắc đến.Nhớ lại thật đúng là nực cười,ta vì một đám nữ nhân như vậy mà đánh mất nàng:
“Lăng nhi...Lăng nhi của ta“.Ta nắm chặt trong tay cây trâm hồ điệp,nhớ lại những hồi ức vui vẻ cùng Lăng nhi.Lúc ấy,ta gặp nàng lần đầu trong yến tiệc cuối năm,nàng đi theo phụ thân tiến cung.Khi ấy,ta cảm thấy nàng rất đơn thuần,rụt rè...Còn khi tuyển tú,...Ta nhớ,rất nhớ nàng,nhớ từng nụ cười,ánh mắt nàng.Khi ta biết tin đám nữ nhân đó ép chết nàng,ta đã chạy đến nhưng vẫn không kịp...Tất cả là do ta,do ta để đám nữ nhân đó lấn lướt nàng.Haha...ta hối hận,hối hận rồi,khi ta ôm lấy thân thể lạnh băng của nàng ta cũng một khắc đó trái tim ta cũng đồng thời đi theo nàng...
Ta ôm thi thể nàng,ngồi lặng đó một ngày một đêm.Ta cho người an táng nàng trong lăng mộ đã chuẩn bị sẵn cho ta:“Lăng nhi,hãy đợi ta xuống dưới cùng nàng“.Ta biết hành động của ta rất ích kỷ,ta biết chắn chắn rằng nàng rất hận ta.Nhưng ta chỉ có thể ích kỷ giữ lấy nàng,nàng mãi mãi là của ta.Dù chỉ là một bộ xương trắng hay một nắm tro...
Ta không cho người giết đám nữ nhân khốn kiếp đó...Để bọn chúng sống không bằng chết chẳng phải sẽ thú vị hơn rất nhiều sao?Ta cho người giam bọn họ lại,hằng ngày đều để cho bọn họ chịu đủ loại cực hình tàn khốc nhất.Ta nhìn thấy bọn họ từng người từng kẻ một không chịu nổi mà ngã xuống trong lòng ta cũng cảm thấy rất vui.Bởi nữ nhân của ta không còn nữa thì bọn họ cũng đừng mong được sống yên,Lệ phi,Trang phi,Hiền phi,Lương phi ta sẽ cho bọn họ trả giá thật lớn...
Ta nhận hai nhi tử của Tề Vương làm con thừa tự,ta dốc sức bồi dưỡng chúng và thời gian còn lại ta đều đến Phượng Linh cung để tìm kiếm bóng hình của nàng.Ta không cho tuyển tú,cũng không sủng hạnh bất kì phi tần nào...
---------------------------------------
Mùa xuân năm nay cũng giống như mùa xuân đó.Thật giống như cái ngày mà nàng đã đến bên cạnh ta.Chỉ khác là ta nằm trên giường, trong tay cầm cây trâm hồ điệp,nghe tiếng khóc nỉ non của đám đại thần.Đôi mắt ta từ từ trĩu nặng,ý thức mơ hồ.
“Lăng nhi,ta đến với nàng đây!Nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ không bao giờ làm thương tổn nàng.Nhất định ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt”
“Hoàng thượng...Hoàng thượng băng hà”
-------------------------------------
Ta cảm thấy đầu mình đau như búa bổ,mắt ta trĩu nặng,ta nghe thấy có người gọi ta...
“Thái tử điện hạ,thái tử điện hạ,người mau tỉnh lại đi...”
Là ai gọi...ta cố gắng mở đôi mắt ra trước mắt ta là Tiểu An Tử đã đi theo ta khi ta còn là một hoàng tử...Thấy ta tỉnh lại hắn rất vui mừng.
“Điện hạ,người rốt cục cũng tỉnh rồi!Đa tạ trời đất...để nô tài đi báo cho hoàng thượng cùng hoàng quý phi.”_hắn vừa nói xong đã đi mất hút.
Thật kì lạ!Chẳng phải ta đã chết rồi sao?Tại sao ta còn sống?Còn nữa,Tiểu An Tử gọi ta là Thái tử!Chẳng phải ta đã là Hoàng thượng rồi sao?Hơn nữa phụ hoàng cùng mẫu phi ta không phải đã chết rồi sao?Ai đến nói cho ta biết rốt cục chuyện gì đang xảy ra vậy?
--------------------------------
T/g:Cho ta nhận xét nha mọi người
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Hối Hận Của Đế Vương
Chương 1
Chương 1