“Seido anh đứng lại đó!”- Uyển Khanh từ xa đi tới, lạnh lùng hét lên.
Seido đang định lên xe rời đi, thấy Uyển Khanh và Hạ Dĩ Niên đi tới thì dừng lại ra hiệu cho vệ sĩ của mình lui qua một bên rồi gật đầu một cái để chào hỏi Hạ Dĩ Niên sau đó hỏi: “Cô Lôi, xin hỏi có chuyện gì?”
“Tôi mới là người nên hỏi anh, Seido, anh làm vậy là có ý gì? Ai cho anh tham gia đấu giá lần này?”- Uyển Khanh hỏi.
“Tôi chỉ muốn giúp Yunus, xem như là chuộc lại lỗi lầm của mình.”- Seido mang theo sự áy náy và hối hận rất rõ ràng trong ánh mắt. Nếu là người khác chắc chắn Uyển Khanh sẽ bỏ qua tất cả nhưng đây là người đã khiến chị gái cô đau lòng đến chết đi sống lại, cô không có quyền hận anh ta nhưng mà cũng không muốn liên quan tới anh ta.
Uyển Khanh cười lạnh: “Tôi mới không cần anh bố thí, Yunus cũng không cần anh bố thí.”
“Cô Lôi, tôi là chuộc tội, tuyệt đối không có ý bố thí.”- Seido đính chánh.
“Cho dù là chuộc tội tôi cũng không cần, anh vốn không biết mình sai ở đâu còn nói gì tới chuộc tội? Bộ trang sức của tôi, do chính tôi thiết kế chỉ nên thuộc về một người sáng suốt hơn anh. Nó có thể thuộc về bất kì ai, thậm chí là một tên ăn mày tôi cũng không muốn nó thuộc về anh.”- Có một việc Uyển Khanh vẫn không nói ra thậm chí là chưa từng kể với Hạ Dĩ Niên. Sợi dây chuyền đó lúc trước là do Dương Hoàng Huyên đã gợi lên ý tưởng cho cô. Uyển Khanh còn nhớ lần đó hai chị em cùng nhau trốn học chạy vào vườn hoa anh đào ngồi chơi, lần đó chị gái đã nói: “Chị thích nhất là Isadora, đó là viên đá quý theo chị là tượng trưng cho sự vĩnh cửu của tình yêu. Anh Thi, nếu sau này chị có thể trở thành nhà thiết kế tài giỏi như mẹ, chị sẽ tạo ra một sợi dây chuyền có Isadora.”
Chỉ tiếc là, chị gái cô thi trược khoa thiết kế. Ước mơ đó vĩnh viễn đã chôn vùi, vào lúc vẽ bản thảo cho bộ trang sức này, trong đầu cô đều là hình ảnh của chị ấy.
Đối với cô đây là tác phẩm có chứa đừng tâm hồn của chị gái cô.
Cô làm sao có thể để cho một người đã từng phá vỡ sự vĩnh cửu mà chị ấy hy vọng sở hữu nó?
“Cô Lôi, cô là nhà thiết kế chính, tôi biết cô tài giỏi nhưng cũng không nên đề cao quá bản thân như vậy, lần này tôi lấy danh nghĩa cá nhân đã đấu giá thành công bộ trang sức vừa rồi, mọi người ai cũng thấy rõ, không phải chỉ vào câu nói không chuyển giao của cô là xong mọi chuyện.”- Seido dù gì cũng là đàn ông thành đạt, có lòng tự trong cao ngất trời, anh ta lại không hiểu được ý nghĩa của bộ trang sức này đối với Uyển Khanh. Nghe thấy cô đem so sánh mình với ăn mày thì liền cảm thấy bị sỉ nhục nên ngữ khí có phần tức giận, nói xong không thèm nhìn tới Uyển Khanh một cái liền lên xe rời đi.
Uyển Khanh định chạy theo nói lý lẽ thì Hạ Dĩ Niên nãy giờ đứng một bên cũng nhanh chóng bước lên không nói lời nào kéo tay cô đi về phía bãi biển.
“Anh buông em ra, buông ra!”- Uyển Khanh hất tay Hạ Dĩ Niên ra, bất mãn trừng mắt: “Hạ Dĩ Niên, anh giúp hắn ta phải không?”
Hạ Dĩ Niên không vui: “Em có biết hành động vừa rồi của em mạo hiểm tới mức nào không? Hai mươi tỷ, em lấy đâu ra số tiền nhiều như vậy để đấu giá?”
“Đó là chuyện của em không cần anh lo, tóm lại dù thế nào em cũng không thể để bộ trang sức lọt vào tay Seido được.”
“Lý do?”- Hạ Dĩ Niên nghiêm nghị nhìn cô chờ lời giải thích.
“Anh ta từng là người chị gái em yêu, anh ta phụ bạc chị gái em.”- Vừa nhớ tới cảnh tượng chị gái kiệt sức khụy ngã trước mặt cô sau ba ngày giam mình trong phòng, tim Uyển Khanh lại xót xa vô cùng.
“Chỉ có như vậy?”- Hạ Dĩ Niên nhướng mày.
“Cái gì là chỉ có như vậy?”- Uyển Khanh hơi cao giọng, không hài lòng với thái độ này của hắn: “Tuy Seido có nỗi khổ riêng, tuy rằng anh ta muốn tốt cho chị gái em nên mới nói chia tay nhưng hành vi anh ta tượng trưng cho cái gì? Trong mắt em, anh ta là người ích kỷ, chỉ quan tâm đến cảm thụ của bản thân mình, anh ta cho rằng việc mình làm là đúng, là cao thượng là lo lắng cho chị gái em. Anh ta không biết rằng quyết định chia tay của anh ta đã biến chị gái em trở thành người nhu nhược trong tình yêu, đã khiến chị ấy đau khổ tới mức nào. Anh ta nói bản thân đang chuộc lỗi, em khinh vào, anh ta vốn không hề biết mình đã phạm lỗi gì.”
Đầu mày Hạ Dĩ Niên hơi giãn ra, hắn chưa từng nhìn thấy Uyển Khanh bức xúc đến mức này. Trước đây đã từng nghe cô nhắc tới người chị gái kia, hắn cũng ngầm đoán ra quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, để cho Uyển Khanh phải tức giận như vậy cũng đủ chứng minh cô đối với chị gái mình quý mến đến mức nào. Hạ Dĩ Niên hơi dịu giọng: “Khanh nhi, tình cảm có rất nhiều khái niệm. Có thể trong mắt em Seido sai, nhưng trong mắt Seido anh ta đúng.”
“Em không quan tâm ai đúng ai sai, nếu thật lòng yêu một người thì nên tôn trọng quyết định của đối phương, không nên tự mình quyết định chỉ vì muốn tốt cho người kia? Trên thực tế anh ta còn không biết như thế nào mới là tốt cho chị gái em. Có đôi khi thứ chị ấy muốn chính là cùng sống cùng chết với anh ấy.”
Mọi sự hy sinh chỉ vì muốn tốt cho người kia mà xa cách họ đều trở nên vô nghĩa và sẽ là một cú đánh đau thương cho nhưng ai yêu nhau thật lòng.
Hạ Dĩ Niên im lặng không nói thêm lời nào, đáy mắt vụt qua vài tia suy tư khó nắm bắt.
Uyển Khanh thấy hắn im lặng, cô lưỡng lự một lúc rồi bước lên chủ động khoác lấy tay hắn, dịu giọng: “Dĩ Niên, anh là ông chủ, chỉ cần một lời của anh thì có thể không chuyển giao bộ trang sức đó cho Seido. Chúng ta có thể chuyển giao cho bất kỳ người nào khác, khi nãy trong buổi đấu giá có rất nhiều người muốn sở hữu nó…”
“Không được!”- Hắn dứt khoát từ chối.
“Tại sao lại không được?”
Hạ Dĩ Niên lên tiếng, bờ môi mỏng hơi mấp máy: “Ở góc độ là một người bình thường anh sẽ thông cảm cho em, nhưng ở góc độ của người làm ăn thì hành động của em khi nãy quá mức liều lĩnh không chấp nhận được. Khanh nhi, thứ nhất bộ trang sức này là Hoàng Thịnh và Yunus cùng nhau hợp tác, nếu như bây giờ không chuyển giao thì truyền thông và dư luận bên ngoài sẽ nói như thế nào về hai công ty? Thứ hai, số tiền mà Seido bỏ ra rất có lợi cho bước lên sàn đầu tiên của Yunus, chẳng phải thứ em mong muốn vẫn là Yunus sao? Em không nên làm việc cảm tính như vậy, công việc là công việc tình cảm là tình cảm, tuyệt đối không được lẫn lộn. Trên thương trường không có kẻ thù vĩnh viễn cũng không có bạn bè vĩnh viễn chỉ có lợi ích là vĩnh viễn mà thôi.”
Uyển Khanh bỏ tay hắn ra: “Hạ Dĩ Niên, anh ngoài lợi ích ra thì còn biết gì nữa không?”
Uyển Khanh tức giận không phải vì Seido mà là vì thái độ này của Hạ Dĩ Niên, hắn luôn lên giọng dạy dỗ cô như vậy, lần nào cũng là cô sai còn hắn thì nói ra được cả một đống lý luận để chỉnh lý cô. Hắn là bạn trai cô, hắn không nhớ sao? Làm gì có một người bạn trai nào trên thế giới này cứ luôn đối đầu với bạn gái mình như vậy, nhường cô một lần thì chết à? Nuông chiều cô một chút không được sao?
Chị gái là người thân của cô, cô đau lòng cho chị gái mình như vậy mà hắn chỉ tổng kết lại bằng một câu: Quá mức liều lĩnh không chấp nhận được.
“Anh là thương nhân, quan tâm hàng đầu vẫn là lợi ích.”- Hạ Dĩ Niên làm mặt lạnh.
“Anh!”- Uyển Khanh nghiến răng: “Không còn gì quan trọng hơn lợi ích sao?”
Như cô chẳng hạn…
“Không có.”
Trái tim của Uyển Khanh rơi xuống mười tám tầng địa ngục trong phút chốc.
“Hạ Dĩ Niên, em ghét anh!”- Uyển Khanh quay người, cô một chút cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa.
“Khanh nhi!”- Hạ Dĩ Niên đuổi theo cô vài bước, kéo lấy tay cô: “Được rồi, đừng làm loạn nữa.”
Ngữ khí của hắn giống như đang dỗ dành một đứa trẻ cáu kỉnh, nếu là bình thường Uyển Khanh nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ nhưng mà trong tình huống này một câu ‘đừng làm loạn’ của hắn càng khiến cô bực bội hơn. Cô nhìn hắn: “Hạ Dĩ Niên, một là anh không chuyển giao bộ trang sức cho Seido, hai là em sẽ không nhìn mặt anh nữa, anh chọn đi.”
Hạ Dĩ Niên hơi nheo mắt lại, một chút kiên nhẫn còn lại cũng đang mất dần: “Khanh nhi em dùng não suy nghĩ một chút đi, em đang làm loạn lên vì cái gì?”
“Phải em chính là không có đầu óc như vậy đó, anh buông em ra!”
“Em, anh không hề nói em không có đầu óc.”
“Anh có, anh vừa nói xong.”- Uyển Khanh dùng hết sức hất tay hắn ra: “Hạ Dĩ Niên anh có nguyên tắc của anh em cũng vậy, thành quả mà em tạo ra em sẽ không để nó lọt vào tay một người không xứng đáng.”
Uyển Khanh quay người rời khỏi, hầu như là chạy thật nhanh về lâu đài thu dọn đồ đạc rồi lên du thuyền rời khỏi hòn đảo.
Đối với nhà thiết kế, tác phẩm do chính mình tạo ra không đơn giản chỉ để thu về lời ích. Đó là một tòa thành trong tim người thiết kế, là dấu tích tự hào nhất. Uyển Khanh cũng vậy, cô cũng có tâm lý này. Nhưng mà đối với cô chuyện của Seido vẫn không đáng giận bằng chuyện Hạ Dĩ Niên không đứng về phía cô, không bênh vực cô.
Sau khi trở lại đất liền, cô thay đổi mật khẩu nhà, cố tình để hắn không tìm được.
Nhưng mà, Hạ Dĩ Niên cũng không hề tìm cô.
Đã qua hai ngày, cả hai đều không liên lạc. Uyển Khanh càng thêm tức giận, thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại, cô chỉ cần hắn gọi nói một vài câu nhẹ nhàng là được, vậy mà từ đầu tới cuối hắn vẫn im lặng như vậy.
Chẳng lẽ đối với hắn lợi ích còn quan trọng hơn cả cô?
Chỉ mới xác định tình cảm có một ngày mà đã chiến tranh lạnh gần hai ngày, Uyển Khanh nghĩ chắc trên thế giới này chỉ có trường hợp của cô là độc nhất vô nhị.
Uyển Khanh vò đầu, cô thật sự sắp tích tụ đến phát nổ rồi. Cô quơ lấy điện thoại gọi cho Vu An Di rủ nàng ra ngoài mua sắm để giải tỏa.
“Không được, tôi đang ở Đan Mạch, không đi với cô được.”- Vu An Di hình như đang ở ngoài đường, nhiều tạp âm xen vào máy.
“Cô chuyển công tác à?”-Uyển Khanh hỏi.
Vu An Di trả lời: “Không phải, là theo Lạc Nhân sang đây điều tra một vụ án.”
“Vụ án? Vu An Di cô là luật sư đâu phải cảnh sát.”- Uyển Khanh nói.
“Thì đó, tôi cũng khó hiểu tự nhiên Lạc Nhân bắt tôi đi theo, tôi là luật sư đại diện của anh ta nên cũng không còn cách nào khác. Mà vụ án này ly kỳ lắm, là treo cổ người đấy, đã có hai nạn nhân rồi, thật là rùng rợn. Thôi, không nói nữa, tôi bận tí việc.”
Cùng Vu An Di nói vài câu sau đó tắt máy, Uyển Khanh nhìn điện thoại một lúc lâu, cô rất muốn gọi điện chủ động làm hòa với Hạ Dĩ Niên. Chiến tranh lạnh như thế này mãi cũng không phải là cách, chỉ khiến tâm trạng của mình tồi tệ hơn. Nghĩ vậy ngón tay của cô trượt trên màn hình bấm gọi vào số hắn nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng ngắt kết nối ném điện thoại sang một bên.
Tại sao người xin lỗi phải là cô? Cô cứ không làm hòa trước đấy.
Uyển Khanh thay đồ sau đó cho Mặt Trắng ăn buổi chiều rồi rời khỏi nhà. Cô định lái xe một vòng thành phố để giải tỏa nỗi bực bội trong lòng, dù gì thì cảnh đêm ở Bách Nhật vẫn là đẹp nhất, náo nhiệt lấp lánh huyền ảo.
Điện thoại reo lên, Uyển Khanh gắn tai nghe lên tai, vừa nói chuyện vừa lái xe.
“Uyển Khanh, mẹ nghe nói về việc ở buổi đấu giá, có phải là thật không?”- Người gọi tới là Dương Cẩm Vân.
“Vâng ạ.”- Uyển Khanh trả lời.
“Sao con lại làm vậy?”
“Sao không thể làm vậy ạ? Seido là nguyên nhân khiến chị Hoàng Huyên suy sụp, mẹ không biết sao?”- Cô hỏi là hỏi vậy, trên thực tế thì cô biết Dương Cẩm Vân đã biết Seido là người mà chị gái yêu rồi.
Dương Cẩm Vân hơi im lặng sau đó nói: “Chỉ vì như vậy?”
Uyển Khanh hơi nhíu mày, cho xe chạy chậm lại: “Sao lại chỉ vì như vậy ạ? Anh ta là người tổn thương chị Hoàng Huyên, là con gái mẹ mà.”
“Uyển Khanh, đây là làm ăn, không nên để quá nhiều chuyện tình cảm xen vào…”
Uyển Khanh thở mạnh ra một cái, lại là lý luận này: “Mẹ nuôi, ngay cả mẹ cũng nói rằng con sai sao?”
“Mẹ không có nói như vậy.”- Giọng Dương Cẩm Vân nhẹ nhàng: “Chỉ là mẹ không biết vì sao con lại kích động như vậy?”
Không sai, cô quên mất bản thân mình bây giờ là Lôi Uyển Khanh. Là bạn tốt của Dương Anh Thi nhưng không hề có liên quan gì tới Dương Hoàng Huyên, đối với chuyện tình cảm riêng tư này mà kích động như vậy sẽ khiến Dương Cẩm Vân nghi ngờ.
Nhưng cô cũng không quá lo lắng, bởi vì cho dù là có nghi ngờ thì mẹ cũng sẽ không thể nào nghĩ tới khả năng cô trọng sinh hoang đường như vậy.
Uyển Khanh bình tĩnh trả lời: “Con đã từng nghe Anh Thi kể về câu chuyện của chị ấy, con bất bình thay chị ấy một chút thôi ạ.”
Quả nhiên Dương Cẩm Vân cũng tin lời giải thích này của cô, bà khẽ thở dài: “Cái tính khí này của con giống hệt với Anh Thi, hèn gì lại có thể chơi chung được với nó.”
Uyển Khanh chau mày: “Mẹ nuôi!”
“Được rồi, được rồi. Mẹ chỉ sợ với cái tính này của con thì khó mà có người nào bao dung được, không khéo lại ế tới già.”- Dương Cẩm Vân cười nhẹ.
Uyển Khanh im lặng, nghiêm túc suy xét lời nói của bà.
Dương Cẩm Vân lên tiếng: “Sao thế? Sao lại im lặng rồi?”
Uyển Khanh thở dài: “Thì chính là Hạ Dĩ Niên, sau khi xảy ra chuyện ở buổi đấu giá kia thì kéo con lại giáo huấn cho một trận, con nói lại vài câu thế là chiến tranh lạnh hai ngày nay.”
Dương Cẩm Vân nghe cô nói vậy thì đã nhìn ra được quan hệ giữa cô và Hạ Dĩ Niên, kì thực lần trước lúc gặp ở Hoàng Thịnh bà đã nghi ngờ hai người có gì không bình thường, lần đó bà hỏi nhưng Uyển Khanh lại né tránh câu trả lời thế mà bây giờ cô chủ động đề cập tới một cách tự nhiên như vậy làm Dương Cẩm Vân có chút kinh ngạc hỏi lại: “Con và Hạ Dĩ Niên là…”
Câu hỏi mập mờ thành công khiến Uyển Khanh đỏ mặt, tay cũng vô thức nắm chặt vô lăng: “Là người yêu ạ.”
Cô nghe Dương Cẩm Vân ‘ồ’ lên một tiếng: “Thế làm sao mà hai đứa lại chiến tranh lạnh?”
Uyển Khanh đem đầu đuôi sự việc kể lại một mạch cho Dương Cẩm Vân nghe. Sau khi nghe xong Dương Cẩm Vân rất tán thành cách thức xử lý vấn đề của Hạ Dĩ Niên, và đương nhiên đứa con gái nuôi như cô trong phút chốc thành con gái ghẻ.
“Thật sự mà nói thì Uyển Khanh, mấy lời Hạ Dĩ Niên nói không sai chút nào đâu, hành động của con hôm đó quả thật không chấp nhận được. Con xem bây giờ nhờ bán được bộ trang sức kia cho Seido mà Yunus đã lấy lại được vị trí trên thương trường rồi, cái này chính là lợi ích, con nói cậu ấy chỉ biết quan tâm tới lợi ích, mẹ hỏi con ra làm ăn mà không kiếm lời thì làm gì?”- Dương Cẩm Vân nhẹ giọng nói lý lẽ: “Với lại một người đàn ông không nên lúc nào cũng dung túng cho người phụ nữ của mình quá đáng, trong chuyện công việc lại càng không nên. Có thể Hạ Dĩ Niên trong chuyện khác sẽ bao dung con nhưng đây là vấn đề công việc, cái gọi là nguyên tắc riêng không thể dễ dàng phá bỏ được, con mong cậu ấy hiểu cho con sao con không đứng vào khía cạnh của cậu ấy mà suy nghĩ?”
“Được rồi, con hiểu rồi.”- Uyển Khanh cho xe rẽ vào một khu phố nhỏ. Có thể câu nói hôm đó của hắn không sai, cô không phải ngoại lệ của hắn nhưng vì hắn yêu cô thì sẽ ưu tiên cho cô một chút. Sự ‘ưu tiên’ đó có thể chỉ có giới hạn mà thôi.
Uyển Khanh cảm thấy mình có chút nóng tính giống hệt trẻ con, sao lại cứ mong rằng hắn sẽ vì yêu cô mà dung túng cho mọi việc cô làm. Cô quên mất Hạ Dĩ Niên là người đàn ông công tư phân minh, quên mất rằng hắn sẽ không vì cô là bạn gái hắn mà dễ dàng thỏa hiệp rồi.
Uyển Khanh thở dài, cùng Dương Cẩm Vân nói thêm vài câu thì tắt máy. Nhìn phố phường tấp nập ngoài kia, trong lòng cô có chút cô đơn.
Trước kia Uyển Khanh cũng thường hay đi dạo phố như vậy một mình, cuộc sống của cô ngoại trừ đến Yunus gặp đối tác rồi làm việc ra thì luôn thui thủi có một mình, ngày cả bạn bè cũng không giao thiệp thường xuyên. Có một lần cô than với chị gái rằng mình cảm thấy rất cô đơn, chị gái cười một tiếng nhìn cô: “Đó là do em chọn cô đơn đấy, xét về thân phận và địa vị của em muốn tìm bạn bè cũng đâu có khó.”
Lúc đó cô đã phẩy tay tỏ vẻ không cần: “Em quen rồi.”
Vậy mà bây giờ cô lại cảm thấy cô đơn, hơn nữa cảm giác này rất khó chịu.
Trong lúc dừng đèn đỏ, Uyển Khanh lơ đãng nhìn sang bên kia đường, những cặp tình nhân tay trong tay khoác vai nhau cười cười nói nói, có người còn không ngần ngại trao nhau nụ hôn ngay trên vỉa hè tấp nập.
Lại nữa rồi, lại nghĩ tới người đàn ông đó.
Giọng A: Uyển Khanh ơi Uyển Khanh, mày sai thì người ta nói mày sai, mày đúng thì người ta tán thưởng, mày lấy lý do gì để giận dỗi? Hạ Dĩ Niên chẳng phải cũng chỉ vì muốn tốt cho mày và Yunus thôi không phải sao? Mày lại đi nổi giận với người ta, mày đúng là ngang ngược không nói lý lẽ.
Giọng B: Cái gì mà ngang ngược không nói lý lẽ? Một người bạn trai để bạn gái mình vui vẻ chẳng phải nên nuông chiều cô ấy sao, Hạ Dĩ Niên kia có cái gì giống một người bạn trai chứ? Lúc nào cũng như cha mà dạy bảo con gái, tại sao không thử vức bỏ nguyên tắt của anh ấy xuống để đứng về phía tao đi.
Giọng A: Vậy tại sao mày không thử bỏ nguyên tắc của mình đứng về phía anh ấy, mày như thế là ích kỷ lắm có biết không?
Giọng B: Anh ấy không hiểu những suy nghĩ của tao, không biết được ý nghĩa của bộ trang sức kia đối với tao đã nổi giận với tao, nếu tao thật sự quan trọng với anh ấy thì anh ấy đã không hai ngày rồi chưa điện thoại tới xin lỗi.
Giọng A: Thì mày phải gọi cho anh ấy, thời buổi nào rồi còn ngại chuyện cọc đi tìm trâu?
Giọng B: Không được, làm như thế quá mất mặt, với lại tao thấy việc này chưa hẳn là tao sai.
Giọng A: Mày đúng là đồ cứng đầu ngoan cố không có thuốc chữa.
Giọng B: Mày mới cứng đầu.
Giọng A: Im đi!
Giọng B: Mày mới là người nên im!
“Đủ rồi im hết đi!”- Uyển Khanh lắc mạnh đầu, đánh bay hai cái giọng nói chết tiệt kia ra ngoài. Tiếng còi xe inh ỏi phía sau hối thúc, cô mới nhìn ra đã đèn xanh từ khi nào. Chậm rãi cho xe chuyển bánh, tâm tình Uyển Khanh ngày càng phức tạp.
Uyển Khanh quay trở lại khu Đông An, từ phía xa đã nhìn thấy chiếc xe mang biển số quen thuộc. Là xe của Hạ Dĩ Niên, cô có chút vui vẻ nhưng vẫn chậm rãi cho xe chạy vào gara sau đó xuống xe rời khỏi.
Hạ Dĩ Niên đứng tựa vào cửa xe, bóng hình cao lớn uy nghiêm được ánh đèn kéo dài ra. Không thể nhìn rõ được biểu cảm của hắn lúc này, chỉ là từ góc độ này của Uyển Khanh có thể nhìn thấy một làn khỏi mờ ảo…
Hắn hút thuốc.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Hạ Dĩ Niên hút thuốc.
Uyển Khanh bước tới gần hắn, đã hai ngày rồi, hai ngày không gặp không liên lạc bây giờ người đàn ông này đứng trước mặt cô làm cô có cảm giác không chân thực.
Nhưng cô vẫn còn giận hắn, giận hắn vì sao hai ngày không tới tìm cô? Hắn không nhớ cô như cô đã nhớ hắn hay sao? Cảm giác này mỗi lần bước chân tới gần hắn liền trở nên rõ ràng, cuối cùng cô mím môi,chuyển hướng đi đến cửa nhà.
“Khanh nhi!”
Uyển Khanh dừng lại, không quay người nhìn hắn: “Tìm em có chuyện gì?”
Hạ Dĩ Niên bước lên trước mặt cô, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại: “Em đổi mật khẩu nhà?”
Uyển Khanh còn tưởng câu đầu tiên anh nói sẽ là ‘chúng ta làm hòa đi’ hoặc là ‘anh nhớ em’ nhưng hắn lại truy hỏi cô chuyện mật khẩu nhà?
Uyển Khanh ngẩng đầu: “Đúng đó, là em đổi mật khẩu nhà.”
Hạ Dĩ Niên nhìn cô rất lâu mới lên tiếng: “Chúng ta vào nhà trước.”
“Không cần, anh có gì thì nói ở đây đi.”- Hạ Dĩ Niên đã hai ngày không tới tìm cô, vừa tới là đòi vào nhà, Uyển Khanh sao có thể không nghĩ rằng hắn chỉ vì nhớ cơ thể cô nên mới tới? Không cần trách cô nghĩ bậy, bởi vì cô có căn cứ, cô hiểu rõ dục vọng của Hạ Dĩ Niên.
Nghĩ tới khả năng này, tâm tư Uyển Khanh lại lạnh đi mấy phần.
Đầu mày Hạ Dĩ Niên hơi nhíu lại, Uyển Khanh nhìn thấy trong ánh mắt hắn ngoài sắc bén ra còn có bất mãn cũng mệt mỏi.
Hạ Dĩ Niên nắm lấy tay cô: “Khanh nhi, không cần bướng bỉnh như vậy, ngoan, chúng ta vào nhà trước.”
Uyển Khanh rút tay lại: “Hạ Dĩ Niên, hai ngày nay anh không tìm em, vừa tới không lẽ chỉ muốn lên giường?”
Hơi thở của Hạ Dĩ Niên trở nên lạnh lẽo: “Em xem anh là loại người gì?”
“Anh chính là loại người đó!”- Kể từ khi gặp cô, trong lòng hắn không phải chính là loại suy nghĩ đó hay sao?
Uyển Khanh càng nghĩ càng thấy chua xót, không lẽ cô ở trong lòng hắn chẳng những không phải là ngoại lệ mà còn chẳng đáng giá một gram nào?
Lời này của cô thành công khiến Hạ Dĩ Niên tức giận, cô nhìn thấy rõ ánh mắt ngập lửa giận của hắn nhưng rất nhanh, rất nhanh ngọn lửa đó đã biến mất, để lại một hồ băng phẳng lặng. Giọng nói hắn cũng dịu đi, nhẹ nhàng nắm lấy vai cô: “Được rồi chúng ta không vào nhà, cùng anh tới một nơi trước.”
Một người đàn ông như Hạ Dĩ Niên mà cũng có ngày phải hòa hoãn đến mức này, Uyển Khanh biết đây chính là ‘ưu tiên một chút’ mà hắn đã nói. Cô cũng không muốn phá vỡ giới hạn của hắn, cô bình tĩnh hơn: “Vậy trước tiên nói cho em biết, anh có hủy bỏ dự định chuyển giao bộ trang sức cho Seido không?”
“Em vẫn chưa từ bỏ ý định đó?”
“Đúng vậy.”
“Thật cứng đầu.”
“Anh…”- Uyển Khanh không ngờ tới hắn sẽ nói ra ba chữ này, trong nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Anh nói cho em biết, quên chuyện đó đi, anh không thể theo ý em được.”- Hạ Dĩ Niên nắm lấy tay cô: “Đi theo anh.”
Uyển Khanh bị hắn kéo đến bên cạnh cửa xe, cô giẫy giụa đẩy hắn ra, không hề chớp mắt mà nhìn hắn: “Hạ Dĩ Niên anh muốn đưa em đi đâu, anh đưa em tới nơi nào em đều không đi nữa. Em nói cho anh biết, lần này nếu anh không làm theo ý em, em nhất định sẽ không gặp anh nữa, chúng ta chia tay. À, chúng ta chỉ mới xác định quan hệ có một ngày thôi mà, cũng chưa tới mức gọi là chia tay.”
Nói xong lời đó, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng.
Sau một lúc lâu…
“Khanh nhi, ầm ĩ vậy đủ rồi. Những lời vừa rồi anh xem như chưa nghe thấy, ngoan, ngoài trời gió lạnh, vào nhà nghỉ ngơi đi.”
Ầm ĩ? Uyển Khanh cười lạnh, trong mặt hắn cô lúc nào cũng chính là ầm ĩ, là náo loạn, là bướng bỉnh.
Được, đã vậy lần này cô chân chính náo loạn, chân chính ầm ĩ cho hắn xem.
“Hạ Dĩ Niên, chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
“Khanh nhi!”- Hạ Dĩ Niên nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, một lúc sau thoát ra ba chữ lạnh như băng: “Em xác định?”
Uyển Khanh không trả lời, yên lặng nhìn hắn.
“Được, tôi thành toàn cho em.”- Hạ Dĩ Niên buông cô ra, không hề quay người lại đi thật nhành đến mở cửa xe sau đó rất nhanh đã chạy đi.
Uyển Khanh đứng ở đó, ngơ ngẩn cả buổi cũng không tin vào tai mình.
Hắn vừa nói “Tôi thành toàn cho em”? Hắn không hề níu giữ chút nào, không hề đau lòng chút nào hay sao?
Nhìn xe hắn rời khỏi hẳn, trái tim Uyển Khanh đau như bị dao cứa.
Cô xoay người đi vào nhà đóng cửa lại ngay sau đó men theo cánh cửa ngồi xuống nền đất lạnh lẽo. Thời tiếc bên ngoài đã chuyển lạnh, nhưng mà gương mặt cô lại ấm nóng như vậy, nước mắt men theo gò má chảy xuống…
Điện thoại reo lên rất nhiều lần, thế nhưng cô không nghe máy. Người kia cũng rất kiên nhẫn, gọi tới rất nhiều cuộc, cuối cùng Uyển Khanh nhận lấy điện thoại đưa lên tai.
Cô không nói chuyện, người bên kia lại hình như đợi cô nói chuyện sau đó lại vì sự yên tĩnh của cô mà cảm thấy kỳ lạ rốt cuộc lên tiếng trước: “Uyển Khanh? Em có đó không thế?”
“Ai đó?”- Uyển Khanh thều thào.
“Anh Dĩ Tường đây, em có sao không? Đang khóc à?”- giọng Hạ Dĩ Tường truyền đến có phần giống với Hạ Dĩ Niên khiến Uyển Khanh nhíu mày.
Tim, đột nhiên đau nhói.
“Có chuyện gì không ạ?”- Uyển Khanh không trả lời anh, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt mình.
Lúc này cô mới phát hiện, đã rất lâu rồi cô không khóc đau thương như thế.
Thật mất mặt, người một nửa tiếng trước nói chia tay một cách hùng hổ là cô, người nửa tiếng sau khóc đến thắt ruột thắt tim cũng là cô.
Hạ Dĩ Tường thấy cô tỏ ra không có chuyện gì cũng không cố chấp truy hỏi, anh nói: “À, em có gặp Dĩ Niên không?”
Uyển Khanh im lặng một lúc.
“Uyển Khanh?”- Hạ Dĩ Tường khó hiểu gọi.
“Anh ấy vừa mới tới chỗ em.”- Uyển Khanh trả lời.
Hạ Dĩ Tường nghe thế thì khẩn trương: “Vậy sao, tốt quá, cho anh địa chỉ chổ em, em cố` giữ nó lại, anh sẽ tới ngay.”
“Khoan đã anh Dĩ Tường, có chuyện gì vậy ạ?”- Uyển Khanh tinh ý nhận ra sự khẩn trương của Hạ Dĩ Tường, cô ngầm phát hiện hình như có chuyện gì đó giữ hai anh em.
Hạ Dĩ Niên thở dài: “Hai ngày nay không tìm thấy Dĩ Niên, thằng ranh này cứ như hơi nước bốc đi đâu cũng không biết, trên dưới Hạ gia đang loạn cả lên, một mình anh chống không xuể….”
“Khoan đã!”- Uyển Khanh ngắt lời anh: “Anh nói… trên dưới Hạ gia loạn?”
“Đúng vậy, Uyển Khanh, em không biết chuyện gì à? Anh nghĩ Dĩ Niên tới tìm em là đã nói cho em biết rồi chứ?”
“Xảy ra chuyện gì?”- Uyển Khanh nhíu mày.
Hạ Dĩ Tường thở dài: “Hai ngày trước, bà ngoại bọn anh, bị… nhồi máu cơ tim, qua không khỏi.”
“Cái gì?”- Uyển Khanh trừng lớn mắt, cô tựa hồ đã nghe thấy tiếng sét đánh giữa trời quang, Uyển Khanh từ dưới đất đứng lên.
“Dĩ Niên vì chuyện này mà đau lòng, mỗi lần nó đau lòng là tránh mặt tất cả mọi người, vì vậy hai ngày nay đều không thấy nó đâu cả. Nó đến tìm em sao? Vậy tốt quá, cố giữ chân nó lại giùm anh.”
Uyển Khanh quay người mở cửa chạy ra ngoài sân nhìn xung quanh, nhưng tất cả chỉ là khoảng trống, xe của Hạ Dĩ Niên đã rời đi từ sớm rồi…
Một nỗi bất an đọng lại trong không khí…
“Anh Dĩ Tường, Dĩ Niên…đã rời khỏi từ sớm rồi.”
“Cái gì, sao em không giữ nó lại?”
“Em không biết, em không biết.”- Uyển Khanh cơ hồ muốn rối loạn: “Để em đi tìm anh ấy, nội trong thành Bách Nhật cũng không có mấy chỗ để đi.”
“Được, vậy bên này bên này người của anh cũng tìm nó, khi nào tìm thấy thì gọi anh.”
Uyển Khanh ‘ừ’ một tiếng rồi tắt máy nhanh chóng quay lưng chạy vào gara lấy xe.
Một con sư tử khi bị thương sẽ trốn tránh tất cả những thứ xung quanh tìm một góc không có ai để chữa lành vết thương của nó. Những lúc thế này, nếu con sư tử đó tìm tới một người nào đó thì chính là muốn nương tựa…
Uyển Khanh thật sự muốn cắn lưỡi tự tử thêm một lần nữa, vừa rồi cô đã làm những gì, đã nói những gì?
Đối với Hạ Dĩ Niên, trên đời này quan trọng nhất có lẽ là bà ngoại. Bà mất rồi, người đau lòng nhất, bi thương nhất chẳng phải là hắn sao? Khi nãy sao cô lại không nhìn ra sự tiều tụy trong đôi mắt hắn?
Hai ngày trước bà mất, hai ngày trước cô với hắn cãi nhau. Hai ngày này Hạ Dĩ Niên đã trải qua như thế nào? Cô lại không hề ở bên cạnh làm điểm tựa cho hắn, cô chỉ biết ương bướng giận dỗi cố gắng chiến tranh lạnh với hắn.
Uyển Khanh cảm thấy hận chính bản thân mình, hận cái tính khí bướng bỉnh này của mình.
Cô tới club của Âu Giãn Tình tìm đầu tiên, thành Bách Nhật lớn như vậy, nơi này là nơi có khả năng Hạ Dĩ Niên sẽ tới nhất. Cô gặp được Âu Giãn Tình, không đợi nàng hỏi đã hỏi nàng Hạ Dĩ Niên ở đâu?
Âu Giãn Tình khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời, Hạ Dĩ Niên không đến chỗ của nàng.
Uyển Khanh suy đoán kỹ, sau khi kết luận Hạ Dĩ Niên quả thật không ở đây thì rời khỏi. Âu Giãn Tình nhìn theo, lưỡng lự một chút rồi lấy giỏ xách đuổi theo Uyển Khanh.
Lúc Uyển Khanh chuẩn bị lái xe rời đi thì Âu Giãn Tình chặn lại, nàng ngồi vào ghế lái phụ rồi nói: “Em vừa chạy xe vừa quan sát sẽ rất nguy hiểm, để chị ngồi bên thêm một con mắt, chúng ta cùng tìm.”
Uyển Khanh gật đầu, trong lòng cô vô cùng lo lắng cho hắn.
Trên đường đi, cô kể lại mọi chuyện cho Âu Giãn Tình nghe, nàng nghe xong cũng chỉ im lặng.
Cả hai người hầu như đã chạy hai vòng cái thành phố Bách Nhật rộng lớn này, ngay cả hơi thở của Hạ Dĩ Niên cũng không tìm ra. Xe của Uyển Khanh hết xăng phải vào trạm đổ xăng, cô tranh thủ xuống xe hóng tí gió còn Âu Giãn Tình ngồi trong xe nhìn theo, trong ánh mắt nàng có rất nhiều sự phức tạp.
Uyển Khanh như người ngồi trên đống lửa, cô kêu gào tên hắn cả trăm cả ngàn lần trong đầu.
Hạ Lão phu nhân đối với Hạ Dĩ Niên mà nói vô cùng quan trọng, bây giờ bà mất đi rồi, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy bên cạnh không còn điểm tựa nữa, nhìn người thân mình nằm trong linh đường cảm giác sẽ vô cùng đau lòng, vô cùng lạnh lẽo.
Khoan đã!
Uyển Khanh hơi đảo mắt, miệng bất giác thốt ra hai chữ: “Linh đường…”
Phải, chính là linh đường.
Uyển Khanh quay sang trả tiền xăng sau đó nhanh chóng khởi động xe chạy khỏi. Âu Giãn Tình ngồi bên cạnh thấy tốc độ xe chạy nhanh thì thắc mắc quay sang: “Sao thế?”
“Em biết anh ấy ở đâu rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 63: Em xem anh là loại người gì?
Chương 63: Em xem anh là loại người gì?