TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 81

Lại nhìn tới Uyển Khanh đang đứng bên cạnh, cô không trang điểm cầu kỳ, đa số thường là để mặt tự nhiên hoặc nếu có thì chỉ dùng một ít sản phẩm dưỡng da, hắn biết cô vốn không thích tốn thời gian bôi trét mấy thứ son phấn kia lên mặt.

Gương mặt thanh thuần tuyệt mỹ, nhìn xuống một chút là cái cổ trắng ngần như thiên nga khiến hắn thèm khát muốn cắn lên đó một cái, làn da của cô non mềm thơm ngát khiến cho mỗi lần nhớ đến d*c vọng nguyên thủy của người đàn ông lại xuất hiện. Hương thơm trên người Uyển Khanh rất dễ chịu, chỉ cần cô nhấc tay một cái mùi hương đó sẽ lan tỏa, dịu nhẹ như hương cỏ non trên thảo nguyên lại dễ dàng kích phát khát vọng của hắn.

Hạ Dĩ Niên hít sâu một hơi, Khanh nhi của hắn đúng là tiểu yêu tinh, một con yêu tinh nguy hiểm, chỉ cần đứng kế bên cô cũng đủ làm hắn không kiềm chế nổi.

Uyển Khanh nói đủ thứ trên đời, sau một lúc lại không thấy hắn hồi đáp làm cô nghi ngờ có phải câu chuyện của mình nhàm chán đến mức khiến hắn đang đứng trên phố cũng có thể ngủ hay không? Cô quay lại khó hiểu nhìn Hạ Dĩ Niên: "Anh sao thế, đang nghĩ gì vậy?"

Trong phút chốc, cái quay đầu này của Uyển Khanh khiến Hạ Dĩ Niên liên tưởng tới cụm từ "Hương diễm đoạt mục."

Hắn khẽ cười: "Không có gì."

Hắn lại bắn ánh mắt nhìn qua mấy tên thanh niên không biết sống chết đứng phía xa đang dòm ngó Uyển Khanh, ánh mắt lạnh băng của Hạ Dĩ Niên làm cho một số kẻ toát mồ hôi lạnh ngay lập tức quay sang chỗ khác. Hạ Dĩ Niên kéo Uyển Khanh lại, giúp cô đội cái mũ của áo khoác lên: "Trời nắng gắt như vậy sẽ có hại cho tóc đấy."

Uyển Khanh ăn mặc đơn giản, một cái quần short ngắn cùng chiếc áo thun ngộ nghĩnh, bên ngoài mặc thêm áo khoác màu trắng bằng nhung, bây giờ lại đội thêm cái nón, đứng cạnh Hạ Dĩ Niên cô đột nhiên không khác gì một cây nấm lùn đáng yêu. Hạ Dĩ Niên nhịn không được cười hôn nhẹ lên môi cô một cái: "Có muốn anh sang đó thử sức không?"

"Hả?"- Uyển Khanh ban đầu không hiểu, nhưng khi nhìn vào mắt Hạ Dĩ Niên cô mới hiểu ra hắn muốn sang quầy bắn súng kia tham gia trò chơi: "Họ lừa đảo đấy."

"Em nghĩ anh dễ bị lừa sao?"- Hạ Dĩ Niên cười nhẹ, kéo tay cô đi về phía bên đó. Sau khi trả tiền xong xuôi, Hạ Dĩ Niên nhận lấy khẩu súng nhựa từ tay ông chủ béo ú.

Mọi người xung quanh nãy giờ cố gắng cỡ nào cũng không bắn trúng bây giờ vây quanh làm khán giả.

Mà mấy cô thiếu nữ xung quanh là fan hâm mộ nhiệt tình nhất.

Uyển Khanh thật không biết Hạ Dĩ Niên có lén giấu cô đi làm idol hay không, tại sao đi tới đâu cũng được chào đón như vậy?

"Cậu trai trẻ, bắn trúng món nào thì sẽ lấy được món đó. Cậu sẵn sàng chưa?"- Ông chủ béo ú nhìn hắn, có chút kiêng dè nói.

Hạ Dĩ Niên không trả lời sau khi xem sơ qua khẩu súng thì nhếch môi một cái, không cần nhắm bắn liên tục nổ ba phát súng, cả ba phát đều trúng ba món đồ gần nhất.

"Hay, hay quá!"- Uyển Khanh vỗ tay, chạy lên hất cằm với ông chủ: "Đưa quà đây."

Ông chủ nhíu mày, vẻ mặt có chút tái nhợt quay qua lấy ba món đồ được bọc trong hộp giấy đưa cho Uyển Khanh. Cô cao hứng nhận lấy sau đó quay sang Hạ Dĩ Niên: "Dĩ Niên, tiếp đi tiếp đi!"

Hạ Dĩ Niên gật đầu, tiếp tục dùng chiêu của người trả lại cho người. Chẳng mấy chốc đồ trên sạp của ông chủ tội nghiệp chỉ còn lại có mấy món, ông ta khóc lóc rỉ rã kéo tay Uyển Khanh cầu xin: "Bà cô của tôi ơi, cô làm ơn kéo bạn trai cô rời khỏi cái sạp nhỏ này của tôi, tôi mở cửa ra để làm ăn kiếm sống, cậu ấy là cao thủ cần gì gây khó dễ với một ông lão chứ?"

Uyển Khanh nhướng mày: "Mở cửa ra để làm ăn kiếm sống? Vậy thì có thể lừa gạt người khác à? Khẩu súng đó rõ ràng ông đã giở trò trên đó, nếu không phải anh ấy biết được hướng đi của đạn mà bắn thì tiền chẳng phải chui vào túi ông sao?"

Lúc này một số người xung quanh mới vỡ lẽ ra, liên tục la ó đòi ông chủ trả tiền.

Ông chủ bị dồn đến thế bí liền hùng hổ nói: "Làm gì có chuyện đó? Mọi người đừng nghe con nhóc này nói bậy, con nhỏ này, tuổi còn nhỏ không ở nhà học hành lén cha mẹ theo đàn ông tới đây cũng đủ biết là loại con nhà không có gia giáo rồi, lời nó nói không thể tin được."

Ông chủ vừa dứt lời, một họng súng đen lạnh lẽo đặt lên trán ông ta, lúc nhìn lại mới thấy Hạ Dĩ Niên đã từ phía sau cô bước lên từ lúc nào.

Hắn nhìn ông chủ, ngữ khí vẫn nhàn nhã nhưng lại mang theo tia nguy hiểm khiến người khác khiếp sợ: "Buông tay!"

Ông chủ giật mình, hoảng sợ buông tay Uyển Khanh ra: "Đại gia, đại gia tha cho... là tôi có mắt không thấy thái sơn động chạm các vị, các vị đại nhân đừng chấp tiểu nhân..."

Nếu như là người khác cầm súng chĩa vào đầu ông ta như vậy chắc chắn ông ta sẽ cho rằng kẻ đó đang cảm một khẩu súng giả. Nhưng người này nhìn qua lãnh đạm đến mức có thể khiến người khác đóng băng, đáng sợ như vậy làm cho ông ta không thể không tin khẩu súng đang đặt trên trán mình là thật.

Hạ Dĩ Niên hừ một tiếng: "Hở một chút là động chân động tay, ông có muốn nếm thử một viên đạn thật hay không?"

Ông chủ lắc đầu lia lịa: "Không muốn, không muốn tôi không muốn..."

Uyển Khanh đứng bên cạnh hắn hất cằm một cái: "Cho đáng đời ông, ngay cả cậu hai Hạ gia mà ông cũng dám gạt, ông chán sống rồi phải không? Vừa rồi còn dám túm tay tôi, ông có biết là động tay động chân với phụ nữ là hèn hạ không? Cha mẹ ông không dạy ông sao? Nếu vậy thì để Dĩ Niên bắn ông một phát để ông chui vào bụng mẹ một lần nữa."

Lúc này một số người đứng xung quanh mới thi nhau bàn tán.

"Hóa ra là cậu hai, chả trách nãy giờ tôi cứ thấy quen mắt."

"Cậu hai, cậu chủ trì công đạo cho chúng tôi đi, lão già đó gạt tiền ở chỗ này biết bao lâu rồi, những người tới tố cáo đều bị thế lực của gã ta tấn công đấy."

Ông chủ vừa nghe thấy liền khóc lớn, ôi trời ơi ông đụng trúng thần chết rồi.

Hạ Dĩ Niên nhếch môi: "Đồ trong cửa hàng này, mọi người muốn lấy thứ gì thì lấy. Mạng của lão ta các người muốn lấy tôi sẽ thay các người lấy."

Uyển Khanh lên tiếng: "Mạng thì khỏi cần đi, chúng ta trấn lột hết cửa hàng này là được."

Nói rồi cô hòa theo dòng người đang tất bật hôi của, cố gắng chen lấn giành chiến lợi phẩm. Nhưng mà khác với tưởng tượng của cô, vừa thấy cô tới mọi người đều né ra chủ động nhường đường. Uyển Khanh thấy kỳ lạ: "Nè, mọi người không tranh giành à?"

Một người nói: "Bà cô ơi, có cho tôi vàng tôi cũng không dám tranh với cô."

Vừa rồi thấy Hạ Dĩ Niên nghe lời Uyển Khanh như vậy, bây giờ đám người kia nào dám làm ra chuyện gì, kẻo lại khiến cô không vui thì họng súng kia sẽ chuyển từ phía ông chủ béo ú sang bọn họ mất.

Uyển Khanh bất mãn định tranh luận với họ thì bị Hạ Dĩ Niên kéo đi.

Ra khỏi đám đông hỗn loạn cô mới kháng nghị lên tiếng: "Anh kéo em đi làm gì, em phải nói đạo lý với bọn họ, sao lại phải kêu em bằng bà cô thế kia? Anh là cậu hai còn em thì là bà cô, vậy không xứng đôi chút nào."

Hạ Dĩ Niên cười khẽ: "Quà hôm nay giành được cũng nhiều rồi, em không định bóc quà hay sao?"

"Được, em bóc quà, không đôi co nữa."- Uyển Khanh ngồi xuống một băng ghế đá, tùy tiện chọn một món quà nhỏ nhắn mở ra trước, cô không xem thường những món nhỏ như vậy, bởi vì biết đâu khi mở ra bên trong là kim cương thì sao?

Nào ngờ là thật!

"Wa, thật là nhẫn kim cương này? Không ngờ cái quán nhỏ đó cũng chịu chi thật đấy, chả trách người ta lại cam lòng bị gạt chỉ để thử vận may."- Cô quay sang Hạ Dĩ Niên, đưa cái hộp trong tay cho hắn cười tươi rói: "Anh đeo cho em đi."

Sau đó Uyển Khanh đưa bàn tay cô ra, đợi hắn đeo vào.

Hạ Dĩ Niên thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn bàn tay nhỏ của Uyển Khanh vài giây sau đó lại nhìn cô rồi nhận lấy chiếc nhẫn kia đeo lên tay cô, khẽ nói: "Rất đẹp."

Lần này tới lượt Uyển Khanh thu lại nụ cười nhìn chiếc nhẫn trên tay mình: "Sao lại không phải là ngón áp út?"

Hắn đeo vào ngón giữa của cô, Uyển Khanh còn nghĩ sẽ là ngón áp út...

Cô mong đây là nhẫn cưới biết bao.

Hạ Dĩ Niên chậm rãi nói: "Ngón này hợp hơn, vừa vặn hơn."

Uyển Khanh mím môi, lời giải thích này của Hạ Dĩ Niên sao nghe lại hợp lý như vậy? Cô im lặng vài giây rồi ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Dĩ Niên, chúng ta kết hôn đi."

Hạ Dĩ Niên nhíu mày nhìn cô, ánh mắt hắn âm trầm sâu thẳm không thể hiện chút cảm nghĩ nào. Một lúc lâu sau, hắn nói: "Bây giờ chưa phải là lúc."

Hắn đứng lên kéo tay cô tiếp tục đi về phía quảng trường.

Uyển Khanh đi theo hắn, trong lòng lướt qua một chút suy nghĩ. Cô không hiểu được thế nào mới là lúc thích hợp? Cô cũng không hiểu rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

Chính vì câu nói "bây giờ chưa phải lúc" của Hạ Dĩ Niên mà hứng thú dạo chơi của Uyển Khanh biến mất, trong long cô bao phủ một tầng mây u ám trái ngược với bầu trời quang đãng kia. Nói không giận dỗi là nói dối, đây không phải lần đầu tiên cô đề cập tới chuyện này, lần trước tuy rằng mang theo một chút đùa giỡn nhưng chắc chắn cô vô cùng thành ý. Lần này một lần nữa chủ động nói đến việc này, nhưng lại bị thẳng thừng từ chối như vậy.

Câu nói vừa rồi của Hạ Dĩ Niên có tính là từ chối không?

Tính, tuyệt đối tính.

Uyển Khanh khéo léo rút tay mình khỏi tay hắn, cô đi phía sau hắn, khoảng cách dần xa ra...

Dòng người đông đúc xung quanh nhanh chóng lướt qua rồi chen ngang khoảng cách trống trải giữa hai người.

Uyển Khanh nhìn bóng lưng cao lớn như một vị thần của Hạ Dĩ Niên, bóng lưng đó mang theo sự cô độc lãnh đạm. Đó là dáng vẻ của một người đứng trên cao nhìn xuống, không ai có thể đọc được suy nghĩ trong đầu của hắn.

Ngay cả cô cũng vậy.

Hoặc là đã có đáp án nhưng Uyển Khanh lại không dám thừa nhận.

Phải, cô thừa nhận cô sợ loại đáp án này.

Cô sợ Hạ Dĩ Niên không yêu cô. Hắn đối với cô bây giờ tốt như vậy chẳng qua là vì tình kiếp, vì cô là phúc tinh của hắn... cô cũng giống như Lâm Tiểu Lộ, một năm này qua đi, người đàn ông kia vẫn tiếp tục là Hạ Dĩ Niên cao cao tại thượng, hoàn toàn không có một chút ký thức về người tên Lôi Uyển Khanh.

Đến lúc đó... cô đã hoàn toàn biến mất rồi.

Hóa ra yêu một người chính là tự đem trái tim của mình ra giằng xé, đem tâm trí của đối phương ra mổ xẻ khám phá những điều nằm trong đó nhưng rồi khi biết được sự thật lại vội vàng may vết mổ đó lại thật chặt.

Cô rất muốn chạy đến bên cạnh hắn và hỏi: Dĩ Niên, anh đối với em có phải cũng là bất đắc dĩ không?

Bất đắc dĩ yêu, bất đắc dĩ phải ở bên cạnh.

Nếu không phải như vậy thì tại sao bây giờ lại không phải lúc?

Uyển Khanh thở dài, suy nghĩ u ám đó cứ ở trong đầu cô quanh quẩn không có lối ra. Mãi lo chìm vào thế giới riêng mà từ lúc nào bóng lưng cao lớn phía trước đã biến mất, Uyển Khanh nhìn xung quanh tìm kiếm, đông người thế này chỉ cần sơ hở một chút là lạc nhau ngay.

Uyển Khanh đi về phía quảng trường trung tâm, vừa đi vừa tìm Hạ Dĩ Niên.

Không thể nào, Hạ Dĩ Niên sao có thể không thấy cô mà không đi tìm chứ?

Em quấn lọn tóc đen thành một vòng tròn

Như mang cả tình yêu của em vào trong đó.

Dù cách nhau bởi một tấm rèm...

Nhưng những lời anh trao cho em chưa bao giờ là giả dối.

Lời nhạc bay bổng, giọng hát trầm lắng đâu đó vang lên làm cho tất cả người đang ở trên quảng trường đều dừng chân lại quay đầu nhìn về ban nhạc phía xa.

Họ là những người chơi nhạc nghiệp dư, thường xuyên ra đây để biểu diễn, mọi người đều có thể góp giọng vào phần biểu diễn của họ.

Mà hiện giờ đang cầm micro hát là một người đàn ông cực phẩm, vừa đưa mắt nhìn tới đã khiến trái tim của không biết bao nhiêu thiếu nữ ở đây xốn xang.

Thậm chí một số người còn reo lên đầy ngưỡng mộ.

Mà Uyển Khanh cũng không khác họ là bao, trên sân khấu phía xa lại chính là người mà cô không ngờ tới...Hạ Dĩ Niên.

Một thân tây trang đơn giản, chiếc áo sơ mi trắng cũng không gò bó như mọi ngày được xắn phần tay áo lên, quần âu đen tinh tế bao lấy đôi chân dài mạnh mẽ. Ngũ quan cương nghị vẫn giữ nét uy quyền lạnh lùng như hồ băng nhưng ánh mắt của hắn khi di chuyển đến trên người của Uyển Khanh liền lập tức thay đổi, ánh mắt đó chứa một sự dịu dàng yêu chiều, ôn nhu không hề che giấu khiến bao cô gái xung quanh phải ghen tị nhìn cô...

Tấm mái nhà màu ngói xám tạo nên khung cảnh thật yên bình.

Dưới ngọn đèn sáng chính là gương mặt xinh đẹp của em.

Cuộc đời phiêu bạc của anh cuối cùng cũng tìm được trạm dừng chân.

Nụ cười của em xua tan đi hết mọi muộn phiền trong lòng anh...

Giọng hát của hắn trầm lắng, giống như giọng nói hắn vậy, rất hay, nghe vào ta sẽ cảm thấy dịu nhẹ ấm áp. Những chữ phát ra lại vô cùng kiên định giống như đang muốn khẳng định gì đó, mang theo bao ôn nhu, chân tình, ích kỷ, cuối cùng là ngưng kết thành tình yêu sâu đậm.

Uyển Khanh ngẩn người, hai chân như chôn chặt xuống mặt đất đứng ngây ngốc phía xa nhìn hắn.

Lại phát hiện hắn cũng đang nhìn về phía này, khóe môi khẽ nâng lên một đường tuyệt đẹp.

Anh sẽ không thề hứa "Thiên trường địa cửu".

Tránh để em cảm thấy rằng anh không chân thành.

Nghĩ thế nào thì cứ đơn giản thế nấy.

Xin hãy để anh hét lên rằng "I"m thinking of you."

Uyển Khanh bật cười, say mê ngắm nhìn hắn. Người đàn ông này đẹp trai như vậy bây giờ lại còn trở thành trung tâm của sự chú ý, tuy rằng cô có chút khó chịu với mấy loại ánh mắt không đúng đắn xung quanh nhưng mà Uyển Khanh phải công nhân, người đàn ông hoàn mỹ như vậy cho dù có là cảnh vật phương xa đi chăng nữa thì cũng có vô số người tình nguyện bỏ đi quê hương xứ sở của mình tới bên cạnh hắn.

Lúc này đứng cạnh cô có một cô gái mang vẻ đẹp của người Châu Á, đơn giản thanh thuần, nhìn sang cô hỏi: "Bạn trai cô à?"

Cô ấy là một trong những số người bị người đàn ông trên sân khấu phía xa làm cho mê mẫn mà dừng lại quan sát. Cũng là người phát hiện ánh mắt người đàn ông đó liên tục nhìn về phía cô gái bên cạnh này.

Uyển Khanh gật đầu, trong lòng tự hỏi không biết khi nào cô mới có thể quang minh chính đại nói rằng người đàn ông tuyệt vời kia là chồng cô đây?

Cô gái mỉm cười: "Anh ấy rất xuất sắc, cô có phúc thật. Bài hát này tôi nghĩ rằng anh ấy đang dùng để nói lên lòng mình đấy."

Cô ấy đánh giá Uyển Khanh, một cô gái nhìn qua chỉ mới mười tám tuổi là cùng lại mang một loại thần thái chín chắn hơn so với lứa tuổi. Cách ăn mặc này làm cho Uyển Khanh thêm phần trẻ con, gương mặt trắng như bạch ngọc dưới ánh mặt trời trở nên lung linh khó tả, cũng chỉ có một cô gái xuất sắc mới có thể giữ chân một người đàn ông xuất sắc mà thôi.

Uyển Khanh mỉm cười ngọt ngào, khóe miệng cũng mấp máy hát theo.

Một số người xung quanh cũng cao hứng góp vọng vào, nhưng giữa một rừng âm thanh giọng hát của Hạ Dĩ Niên vẫn như tách biệt khỏi thị phi, trầm ấm mà du dương. Giọng hát của hắn như đang dẫn Uyển Khanh đi vào một thế giới khác tràn ngập ánh sáng, chỉ có cô và hắn...

Nơi đó là một địa đàng của tình yêu, không có biệt ly, không có sinh tử. Nếu như đã không ai có thể chắc mẩm về chuyện sau này vậy thì thay vì rời xa thì hãy kiên trì lẫn cố chấp mà nắm chặt tay nhau đi.

Tình yêu của cô khiến cô không có đường để thối lui nữa rồi...

Nửa tờ vé về thành phố này em hãy cất giữ làm kỉ niệm.

Đừng sợ đối mặt với nỗi ly biệt.

Anh luôn giữ lọn tóc mà em để lại trước ngực mình.

Để đi đến đâu cũng có em... kề bên...

Trong đầu chỉ nghĩ đến em, trong lòng cũng toàn là em.

Một tình yêu nhỏ trong thành phố lớn thật ngọt ngào.

Luôn nghĩ về em, mọi thứ đều là em.

Một tình yêu nhỏ nhỏ trong thành phố lớn luôn hướng về em.

Tình yêu là phải đúng người, đúng thời điểm, nhưng để người ta có thể bất chấp việc có đúng người và đúng thời điểm hay không thì chỉ cần một khoảnh khắc trái tim lạc nhịp. Một khoảnh khắc ngắn ngủi đó thôi đã định trước kết quả, cho dù là đau đến tím tái tâm can hay đơm hoa kết trái.

Hạ Dĩ Niên đi xuống khán đài, hàng người vây quanh theo đó mà rẽ lối ra hai bên chừa lại đường đi cho hắn.

"Xin lỗi em, đã khiến em buồn rồi."

Hắn đi đến trước mặt cô, vẫn là ánh mắt dịu dàng như dòng nước, vẫn là loại ngữ khí yêu chiều đó.

Uyển Khanh nhìn hắn, cứ như sợ trước mặt cô chỉ là ảo giác không chân thật, Uyển Khanh vội giơ tay nắm tay hắn, chạm vào được rồi cô mới an tâm lắc đầu mỉm cười: "Em không buồn, em rất vui."

Hạ Dĩ Niên ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô, đầu mày hơi nhíu lại, trong mắt có vô số sự phức tạp cùng lo lắng lướt qua...

Nhưng phức tạp của hắn, lo lắng của hắn Uyển Khanh hoàn toàn không thấy được. Thứ cô biết chỉ là giọng nói đầy kiên định giống như một chỗ dựa vững chắc từ hắn.

"Khanh nhi, tin anh, được không?"

Uyển Khanh gật đầu, cô tin hắn, tuyệt đối tin tưởng. Không có lý do, không cần thuyết phục, chỉ bởi vì người đàn ông này – Hạ Dĩ Niên chính là tín ngưỡng duy nhất của cô.

Đọc truyện chữ Full