TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 107

Rầm... cửa pòng ngủ dường như đã bị Hạ Dĩ Niên đá bung ra hắn kéo tay cô vào trong rồi đóng cửa lại, Uyển Khanh loạng choạng đứng không vững liền ngã xuống đất, Hạ Dĩ Niên không vội đỡ cô đứng lên, ngược lại đứng yên một chỗ, từ trên cao nhìn xuống.

Ánh mắt đen mơ hồ nhíu lại, lạnh lùng tới mức có thể đóng băng tất cả mọi thứ.

"Khanh nhi, anh cho em thêm một cơ hội, lập tức rút lại những lời nói khi nãy, anh sẽ xem như em đang cáu kỉnh mà không để trong lòng."

Uyển Khanh quay mặt chỗ khác, ngay cả nhìn hắn cũng không muốn.

Hạ Dĩ Niên khẽ cười, khóe môi cong lên nhưng tận sâu trong ánh mắt lại chẳng có một chút gì gọi là vui vẻ: "Tốt lắm, Khanh nhi, anh càng ngày càng thích cái tính này của em rồi."

Uyển Khanh còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã nhìn thấy Hạ Dĩ Niên bước tới, hắn giơ tay không cho phép cô chạy trốn đã túm lấy cô một cách dễ dàng. Uyển Khanh cảm thấy cả người mình như đang bay trong không trung sau đó rơi mạnh lên giường lớn.

Cô hoảng hồn ngồi dậy, lại thấy hắn đang tiến tới, cô lùi ra sau cho tới khi bị dồn vào tận gốc giường mới căm tức cắn môi: "Hạ Dĩ Niên anh đừng làm ra những việc khiến cho tôi chán ghét."

"Chán ghét thì sao?"- Hạ Dĩ Niên nhếch môi: "Rời khỏi anh sao? Khanh nhi, em không thể, ít nhất thì anh sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra."

Nói rồi hắn kéo cô lại, Uyển Khanh như một con điều yếu ớt bay trong gió, sau cùng nhanh chóng ngã vào vòm ng ực hắn. Cằm cô bị nâng lên, Hạ Dĩ Niên đột nhiên cuối đầu hôn lên môi cô, nụ hôn này sâu và nguy hiểm không khác gì đại dương bí ẩn, hoàn toàn không mang theo một chút nhu tình nào mà thay vào đó chính là sự trừng phạt, là điềm báo cho một cơn giận dữ không thể kiểm soát của người đàn ông.

Uyển Khanh vẫn là không khuất phục, hàm răng khẽ động, cắn mạnh một cái.

Hạ Dĩ Niên ngay lập tức buông cô ra, giơ ngón cái lau máu trên môi mình, cười khẩy một tiếng: "Em không biết máu có thể gia tăng k1ch thích đối với anh sao?"

"Hạ Dĩ Niên, không thuận theo anh thì anh liền dùng cách này để trừng phạt hay sao?"- Uyển Khanh đau lòng, toàn thân vì sự xa lạ này của hắn mà phát run.

"Khanh nhi em không thông minh chút nào, tại sao em không suy nghĩ, đã bao nhiêu lần em không thuận theo anh rồi? nếu như anh những lần đó anh đều trừng phạt em như lời em vừa nói thì bây giờ em đã chả còn mạng đứng ở đây từ sớm rồi. Xem ra em vẫn chưa biết mình phạm phải lỗi gì, được, anh nhắc cho em nhớ."- Nói rồi hắn lại túm lấy cô, lần này Uyển Khanh nhanh chóng bị cơ thể cao lớn của hắn trấn ap dưới thân, cô vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng cả người Hạ Dĩ Niên đã chấn lên người cô, Uyển Khanh hoàn toàn không thể cử động gì khác hơn là tung nắm đấm đánh vào ngực hắn.

Hạ Dĩ Niên không hài lòng, cởi bỏ cà vạt trên cổ sau đó trói hai tay cô lại.

"Hạ Dĩ Niên tôi chán ghét anh, tôi hận anh, buông tôi ra...buông ra..."

Hạ Dĩ Niên càng thêm tức giận, Uyển Khanh quật cường hắn biết, trong tình cảnh này những lời cô mắng chưa chắc là đã xuất phát từ tận đáy lòng mà chỉ đơn thuần là tức giận nhất thời. Thế nhưng Hạ Dĩ Niên khi nãy tới giờ vốn dĩ đã mang theo một bụng lửa giận, cô nói cô muốn rời xa hắn, chán ghét hắn, tất cả những điều đó tích tụ lại thành một ngọn lửa lớn thiêu rụi toàn bộ lý trí của hắn.

Hạ Dĩ Niên bây giờ hoàn toàn không đủ sáng suốt để phân tích xem lời nào của Uyển Khanh là thật, lời nào là giả.

Hắn áp môi xuống, lần nữa chiếm hữu đôi môi không chịu khuất phục của cô.

"Ừm...không, không..."- Uyển Khanh cảm nhận được có một sự nguy hiểm khiến cô biết bản thân sẽ không thể gánh chịu nổi, giờ khắc này từ tức giận mắng chửi trở thành sợ hãi trốn tránh.

Hạ Dĩ Niên một tay giữ lấy gương mặt đang cố trốn tránh của cô, ép buộc cô phải hôn hắn, tay còn lại dần dần mất kiểm soát, lướt khắp dùng da mềm mại trước ngực Uyển Khanh.

Càng hôn càng điên cuồng, càng hôn càng mê loạn.

Uyển Khanh tuyệt vọng, có cố hết sức cũng không trốn thoát, bắt đầu yên lặng cam chịu.

Hạ Dĩ Niên, hắn là đang muốn dùng cách này để khi dễ cô sao?

Hạ Dĩ Niên rời khỏi môi cô, một đường từ gáy hôn xuống, gặm nhắm xương quai xanh tinh tế sau đó là vùi hẳn cả gương mặt vào ngực cô tham lam hưởng thụ sự mềm mại nơi ấy.

Sao hắn lại nhận ra Uyển Khanh đã từ bỏ hy vọng chạy trốn rồi cơ chứ?

Cô bất lực nằm yên một chỗ, mở trân trân đôi mắt nhìn lên trần nhà, ánh đèn pha lê chiếu xuống khiến cho gương mặt xinh đẹp nhuộm theo một phần bi thương.

Hắn nhìn cô thật lâu, như muốn khảm toàn bộ biểu cảm này của Uyển Khanh vào đáy mắt: "Khanh nhi, anh yêu em nhiều như vậy, chẳng lẽ em không cảm nhận được hay sao?"

Ánh mắt Uyển Khanh vì câu nói này của hắn mà ngưng đọng, một lúc sau mới chậm rãi di chuyển lên gương mặt lạnh lùng giờ đã mang theo sự thâm tình đến mức có thể dìm chết cô.

Hắn yêu cô sao?

Uyển Khanh không thể tin vào tai mình.

Hạ Dĩ Niên vừa nói rằng, hắn yêu cô...

Đây là lần đầu tiên hắn dùng chữ yêu này để thể hiện tình cảm của mình.

Cô cũng chờ đời chữ này rất lâu, nhưng cũng không ngờ hắn lại nói trong tình huống này.

Trái tim Uyển Khanh thắt lại, lòng khẽ nhói lên, nước mắt cố gắng kiềm nén bây giờ lại rơi xuống men theo gò má chảy xuống ga giường.

Hạ Dĩ Niên khẽ nhíu mày, đau lòng hôn lên những giọt nước mắt của cô, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống khắp gương mặt xinh đẹp. Hàng mi dài của Uyển Khanh chợt run rẩy, Hạ Dĩ Niên lại lần nữa chiếm lấy môi cô.

Lần này không còn mạnh mẽ như khi nãy, hắn dường như đang mang toàn bộ tâm tư của mình từng chút từng chút một vẽ nên một nụ hôn đầy nhu tình, triền miên, nụ hôn này thành công cuốn lấy Uyển Khanh khiến cho cô như đi lạc vào một mê cung không lối thoát.

Nhưng Hạ Dĩ Niên cũng không tiếp tục làm gì khác, hắn đứng lên, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, sau một lúc thì lên tiếng: "Nghỉ ngơi đi."

Nói rồi hắn cũng rời khỏi.

...

Ngày chủ nhật, thành Bách Nhật càng thêm phần náo nhiệt, nhất là vào buổi chiều, không khí sôi động không khác gì lễ hội.

Kể từ ngày hôm đó cho tới nay đã hai tuần lễ, Hạ Dĩ Niên vẫn chưa từng gặp cô.

Uyển Khanh không gọi điện thoại, cũng không tìm hắn, nhưng theo thói quen cứ một lúc cô lại cầm điện thoại kiểm tra, khi nhìn thấy không có cuộc gọi nhỡ nào thì liền thất vọng buông máy xuống.

Nhưng hôm nay điện thoại reo lên...

Uyển Khanh vốn còn đang vui mừng, khi nhìn thấy tên người gọi đến sự vui mừng đó liền biến mất.

Là Triệu Trường Bách!

"Trân Trân, có muốn đi ăn tối không?"

Uyển Khanh nhíu mày: "Ăn tối?"

Triệu Trường Bách lại nói: "Anh có biết một nhà hàng tự chọn mới mở rất nổi tiếng, chỉ cần ba trăm muốn ăn bao nhiêu thì ăn, anh ăn không nhiều nên nếu đi một mình thì lỗ vốn quá..."

Uyển Khanh nghe tới đây liền bất mãn: "Ý anh nói em ăn nhiều lắm hả?"

"... Không, không phải, ý của anh là sức ăn của em tốt hơn anh..."

Uyển Khanh: "..."

Triệu Trường Bách bên kia điện thoại ho khụ khụ vài tiếng: "Uyển Khanh, đi cùng anh ha?"

Uyển Khanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, được rồi, nếu Hạ Dĩ Niên không muốn gặp cô cô cũng không nhất thiết tự nhốt mình trong bốn bức tường tù túng như vậy. Đi ra ngoài thư giãn có khi sẽ làm cho tâm trạng tốt hẳn lên, không còn phải lúc nào cũng nhớ về hắn nữa.

Uyển Khanh đồng ý với Triệu Trường Bách sau đó chọn một bộ váy màu lam dài tới đầu gối, vừa mang vẻ trẻ trung lại vừa yêu kiều, lúc được mặc lên người cô khiến Uyển Khanh nhìn y hệt như một nàng công chúa.

Lúc Uyển Khanh đi vào nhà hàng mà Triệu Trường Bách đã gửi địa chỉ qua, cô nhanh chóng tìm thấy bàn của anh, Triệu Trường Bách quay lưng về phía cô, Uyển Khanh lại nảy sinh một suy nghĩ muốn dọa cho anh sợ nên rón rén đi lại gần sau đó từ phía sau hét lớn một tiếng bên tai anh.

Triệu Trường Bách giật mình mới nhảy ra khỏi ghế, sau khi nhìn thấy Uyển Khanh thì không biết nên cười hay là khóc: "Trân Trân, em chơi ác thật đấy."

"Thế nào, có sợ hay không?"

Triệu Trường Bách cười khổ: "Sợ, em đúng là tàn nhẫn mà, hiện giờ anh đang bị thương tâm lý không ổn định em lại còn hù anh như vậy."

Uyển Khanh nghe thấy vậy thì hỏi: "Anh bị thương sao? Bị thương ở đâu?"

Nói đến đây cô mới để ý bàn tay phải đang quấn vải trắng của Triệu Trường Bách.

"Sao lại bị thương như thế?"

Triệu Trường Bách ngồi xuống ghế, thản nhiên trả lời: "Hôm qua xe bị hư, anh sửa thế nào bị động cơ làm cho thành ra như vậy."

Uyển Khanh nhíu mày: "Không biết sửa thì gọi đội cứu hộ tới là được, cần gì tự mình làm chứ?"

"Thôi, anh không sao đừng quan tâm."- Triệu Trường Bách mỉm cười, lúc này phục vụ đi tới, anh gọi món sau đó quay qua nói với cô: "Trân Trân nghe nói em rất rành về đua xe à?"

"Sao lại hỏi vậy?"

"À, đoạn clip em phóng chiếc X68 trên trường đua K3 được tung lên mạng, cũng may là chỉ quay được bóng lưng thôi,nhưng vừa nhìn anh liền nhận ra đó là em, bây giờ cư dân mạng đang lùng sục tung tích của cao thủ đua xe trong clip ấy."

"Vậy sao?"- Uyển Khanh nhướng mày: "Haha, em không biết đấy."

Triệu Trường Bách còn định nói gì nữa thì ánh mắt đột nhiên nhìn ra phía sau Uyển Khanh sau đó lên tiếng: "Ô kìa, đó không phải Hạ Dĩ Niên sao?"

Cả người Uyển Khanh vì nghe thấy cái tên quen thuộc này liền cứng đờ. Cô quay lại, Hạ Dĩ Niên đang đi vào nhà hàng, đi cùng hắn còn có mấy đối tác nước ngoài, họ có vẻ đang bàn bạc việc gì đó rất tập trung nên chắc rằng hắn vẫn chưa nhìn thấy cô.

Uyển Khanh cũng không hiểu vì sao mình khẩn trương.

Cô chột dạ quay mặt lại, Triệu Trường Bách thấy cô tự nhiên khác thường thì khó hiểu: "Sao thế?"

Uyển Khanh ra dấu cho anh im lặng.

Sau đó nhìn thấy Hạ Dĩ Niên và mấy đối tác kia ngồi xuống một cái bàn cạnh cửa sổ phía xa thì trong lòng nhẹ nhõm hơn. Từ góc độ này thì chỉ có cô có thể quan sát hắn, hắn sẽ không thể nhìn thấy cô, Uyển Khanh vỗ ngực trong lòng tự nhủ: Như vậy là tốt, không sợ không sợ.

Không biết bọn họ nói gì, chỉ thấy Hạ Dĩ Niên khẽ cười, nụ cười của hắn vô cùng xa cách.

Chỉ mới nửa tháng không gặp, bây giờ nhìn thấy hắn Uyển Khanh lại có một loại kích động muốn chạy tới ôm lấy hắn khóc lớn.

Cô thấy mình ngày càng con nít rồi.

Hạ Dĩ Niên vẫn không thay đổi, vẫn là dáng người cao lớn uy nghiêm, vẫn là gương mặt cương nghị, lúc bàn bạc công việc lại dùng giọng tiếng Anh rất chuẩn và vô cùng nghiêm túc.

Triệu Trường Bách thấy Uyển Khanh cứ mãi nhìn sang phía đó thì lên tiếng: "Có cần qua bên đó một lúc không?"

"Qua làm cái gì?"- Uyển Khanh đột nhiên nói, tại sao cô phải chạy qua đó chứ? Hừ, nửa tháng này chỉ có cô là nhớ hắn tới phát điên thôi, hắn chắc chắn chỉ biết tới công việc, thậm chí nghĩ tới cô còn không có thời gian, nếu như hắn nhớ cô thì sao nửa tháng trôi qua mà vẫn không gọi lấy một cuộc điện thoại.

Càng nghĩ Uyển Khanh càng tức giận.

Dù người nổi nóng muốn buông bỏ ban đầu là cô...

Đồ ăn được dọn ra, Uyển Khanh thu hồi tầm mắt, dùng hết tinh lực ăn hết đống đồ trước mặt.

Triệu Trường Bách híp mắt: "Hai người vẫn còn chiến tranh lạnh à?"

Uyển Khanh gật đầu nhưng sau đó lại nhớ ra điều gì đó liền quay lại: "Sao anh biết?"

Triệu Trường Bách cười: "Lâm Tư Phàm nói với anh."

"À..."- Cô lại gật đầu nhưng sau đó lại thấy không hợp lý: "Ủa...sao, sao hai người thân quá vậy?"

Không phải lần trước còn đánh nhau túi bụi sao?

"À, cậu ấy tới chỗ anh khám bệnh, đã kể cho anh nghe."

"Bệnh sao? Anh ấy bệnh gì thế?"

"À..."-Triệu Trường Bách nhịn cười, chỉ tay lên mặt mình.

Uyển Khanh cũng bật cười một cái.

"Em còn cười sao? Cậu ta cũng vì em vô duyên bị bầm một bên mặt."- Triệu Trường Bách nói.

Uyển Khanh nhịn cười, cố gắng tỏ ra thương cảm: "Đúng là tội anh ấy thật, người ham mê cái đẹp như anh ấy bây giờ bị bầm mặt như vậy, chắc chắn sẽ đau khổ lắm."

"Nhìn em kìa."- Uyển Khanh lắc đầu, giơ tay cốc nhẹ lên trán cô một cái: "Em không định qua bên đó thật à?"

Uyển Khanh vừa ăn vừa nói: "Sao em phải qua đó? Anh ta không qua đây thì thôi, em mới không thèm qua đó."

Triệu Trường Bách cũng không nói gì thêm, cả hai người yên lặng dùng bữa, lúc chuẩn bị tính tiền thì Triệu Trường Bách đột nhiên nói: "Này, lời em nói linh nghiệm thật đấy."

"Gì cơ?"

Uyển Khanh ngẩng đầu khó hiểu.

Lúc này bên cạnh cô có người tới gần, Uyển Khanh vừa nhìn thấy liền suýt chút nữa là rơi tròng mắt ra ngoài.

"Trùng hợp thật nhỉ?"- Hạ Dĩ Niên đơn giản lên tiếng, loại ngữ khí này giống như thật sự là bạn cũ trùng hợp gặp nhau.

Triệu Trường Bách gật đầu, nhìn qua hai người rồi khách khí: "Đúng là trùng hợp thật, cậu cũng đến đây ăn sao?"

Hạ Dĩ Niên nhìn chằm chằm vào Uyển Khanh, không trả lời Triệu Trường Bách ngược lại hỏi cô: "Đầu bếp ở nhà nấu không ngon sao? Em cần gì phải lặn lội tới tận đây ăn tối?"

Uyển Khanh trong lòng vẫn còn ấm ức chuyện hắn biến mất hai tuần này, cũng không thoải mái trả lời: "Đúng là đầu bếp nấu ăn không hợp khẩu vị."

"Ồ."- Hạ Dĩ Niên nhướng mày: "Vậy để anh sa thải hết đám đó."

Uyển Khanh không kiên nhẫn đứng lên: "Đó là chuyện của anh, tôi muốn đi đâu ăn thì đi, anh quản làm gì? Triệu Trường Bách, chúng ta đi."

Sắc mặt Hạ Dĩ Niên còn đen hơn cả lọ nồi, hắn đứng tại chỗ nhìn Uyển Khanh kéo tay Triệu Trường Bách đi.

Một đối tác ngồi ở bàn đối diện nãy giờ lúc này cũng lên tiếng: "Đúng là đẹp đôi thật, đó là bác sĩ Triệu đúng không? Tôi nghe nói người nước mình có câu gọi là tiên đồng ngọc nữ, hình như là để chỉ một cặp khi nãy."

Hạ Dĩ Niên trở về chỗ ngồi, chậm rãi buông ra một câu: "Thật xin lỗi nhưng cô gái khi nãy là vợ tôi."

Khỏi phải nói, đám người kia sợ tới mức há hốc mồm.

"À... cậu hai kết hôn rồi à?"- Một người cố gắng trấn tĩnh.

Hạ Dĩ Niên đứng lên: "Thật xin lỗi nhưng tôi thấy dự án của các vị vừa đưa ra thật nhạt nhẽo, tôi không thể ký duyệt."

Nói rồi hắn quay người rời đi.

Đám đối tác mặt mày nhăn như khỉ ngồi lại, chỉ hận không thể tự vả cho mình vài bạt tai.

Đọc truyện chữ Full