"Này Uyển Khanh, rốt cuộc phải đi tới bao giờ thế? Chúng ta đã đi hơn hai tiếng rồi đấy."- Ô Mã Bạch Ân đi phía sau cô.
Uyển Khanh cầm đèn pin soi lên phía trước: "Tôi cũng không biết, con đường này dài vô tận hay sao ấy, không biết nó thông tới đâu cũng không biết khi nào mới đi hết."
Ô Mã Đạt Giao đi sau cùng, cũng hoang mang không kém nhìn xuống nước dưới chân mình: "Nước đã ngập gần tới đầu gối rồi, càng đi thì nước càng sâu, này có khi nào đường hầm này thông với Bắc Băng Dương không?
Uyển Khanh gật đầu: "Có thể lắm, vì xung quanh đây đều được biển bao phủ."
Ô Mã Đạt Giao nhíu mày: "Chúng ta sẽ bị chìm dưới biển mất nếu như cứ tiếp tục đi thế này."
"Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi."- Uyển Khanh cố gắng hạ giọng, vì không gian này đều là đá và khá hẹp nên mỗi khi có âm thanh đều sẽ bị những lớp đá núi lửa dày cộm đánh vọng lại, với đêm đen tăm tối này thì âm thanh đó càng đáng sợ hơn.
Ô Mã Bạch Ân nghiêng đầu: "Ý cô là?"
"Tôi cũng không biết, nếu thật sự là dẫn ra Bắc Băng Dương tại sao dòng nước này lại không lạnh chút nào? Linh cảm cho thấy con đường này không đơn giản như lời Ô Mã Đạt Giao nói, mọi người bám sát vào đừng để lạc đường."
"Này tôi lại thấy đây thực sự giống với con đường thông với thế giới bên kia đấy."- Ô Mã Bạch Ân.
Uyển Khanh gật đầu: "Có một điều chắc chắn là chẳng có gì chắc chắn cả. Một chiếc máy bay có thể bị rơi vào lỗ hỏng thời gian cũng có thể xảy ra, tam giác quỷ và vô số chuyện kì lạ, có thể đây thật sự là con đường dẫn tới thế giới mới."
"Này liệu đi rồi có thể quay về nữa không đấy?"- Ô Mã Bạch Ân.
"Không biết."- Uyển Khanh trả lời: "Đi nhanh lên."
Ô Mã Đạt Giao nhắc nhở: "Đến khi nước ngập quá thì chúng ta phải quay lại ngay."
Uyển Khanh gật đầu.
Đường càng vào sâu càng tối. Uyển Khanh soi đèn lên những đỉnh đá trên đầu và hai bên lối đi.
Ô Mã Đạt Giao hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Uyển Khanh soi đèn lên đá: "Những ký tự này là như thế nào?"
Hai người kia cũng nhìn lên vách đá, trên đó được khắc hàng loạt những hình thù kì quái và khó hiểu.
Uyển Khanh hỏi: "Ô mô, cô học về địa chất thế có nghe nói đá núi lửa có những hình thù thế này chưa?"
Ô Mã Bạch Ân suy nghĩ rồi lắc đầu: "Bề mặt đá núi lửa khá là nóng do nhiệt độ từ nham thạch hàng trăm năm lưu lại, hơn nữa còn khá là gồ ghề và cứng, là một loại đá tự nhiên nhất trong các loại đá nên việc chứa những ký tự như thế này là chuyện không thể."
Ô Mã Đạt Giao sờ lên những ký tự đó, ngẫm nghĩ: "Ừm...tôi thấy trông có vẻ như chúng được con người khắc lên."
"Con người sao?"- Ô Mã Bạch Ân mở to mắt: "Không thể nào, nơi này có vẻ như vẫn chưa được đội ngũ khai thác phát hiện ra và cũng không giống như đã được khai thác rồi, đường hầm này hoàn toàn giống như nguyên sơ chưa từng có dấu vết của con người, như vậy... anh nói người khắc những ký tự này, họ là ai chứ?"
Ô Mã Đạt Giao không biết trả lời thế nào, đột nhiên chạy sang các bờ đá xung quanh rồi hô lên: "Này, trên khắp các vách đá đều được khắc ký tự đấy."
Ô Mã Bạch Ân cũng chạy đến cạnh anh ta rồi nói: "Chúng có ý nghĩa gì thế, nhìn thật quái dị, hình thù thì không rõ, tiếng anh lại không ra tiếng anh."
Uyển Khanh bên này, nhìn lên vách đá thật lâu, đầu mày càng lúc càng nhíu chặt: "Chúng có nghĩa là cầu cứu."
Hai người kia quay lại.
Uyển Khanh nhìn họ: "Tôi từng đọc qua một quyển sách nói về mật ngữ tiếng Latin, những ký tự này là do người Latin khắc lên."- Cô nhìn về ngã rẽ phía trước: "Có lẽ một đoàn thám hiểm nào đó đã tới đây, và vì độ sâu ở lòng đất nên những thiết bị liên lạc không thể định hướng được lối đi, họ gặp phải ngã rẽ ở phía trước, trong lúc đang phân vân không biết đi hướng nào thì đã khắc lên tường những ký tự này, bọn chúng có ý nghĩa là: Cứu tôi với, chúng tôi đang gặp nguy hiểm."
"Thật là ly kỳ, giống hệt như trong phim vậy."- Ô Mã Bạch Ân hô lên.
Ô Mã Đạt Giao nhíu mày: "Vậy bây giờ chúng ta cũng phải đối mặt với hai lối đi ở phía trước, chúng a nên đi lối nào?"
"Mật ngữ trên tường có cho biết, đoàn thám hiểm đã rẽ vào lối bên phải, chúng ta cũng lần theo dấu vết này xem sao."- Uyển Khanh dẫn đường đi trước, đi vào con đường bên phải.
Lối đi ngày càng nhỏ lại, cứ như là một đường hầm thu nhỏ, đến mức muốn di chuyển cũng khó khăn.
Kì lạ là nơi này không có nước, hoàn toàn khô khốc.
"Bây giờ thì tôi có thể khẳng định con đường này không dẫn ra Bắc Băng Dương."- Uyển Khanh nói.
Ô Mã Bạch Ân đi phía sau túm chặt áo Uyển Khanh: "Này hay là quay lại đi, như những gì cô vừa nói, những ký tự vừa rồi có nghĩa là kêu cứu. Nếu như chỉ đơn thuần là không phát hiện được đường đi thì chỉ cần để lại hướng đi là được, nhưng tại sao lại là kêu cứu? Tôi càng lúc càng thấy chuyện này không ổn chút nào á..."
Ô Mã Bạch Ân chưa nói hết câu thì đã nghe một cái gộp...
Cả ba người còn lại đứng bất động, từ từ nhìn xuống dưới...
Ô Mã Bạch Ân há to miệng định kinh hãi hét lớn, Uyển Khanh phản ứng nhanh giơ tay túm miệng cô nàng lại.
"Không gian hẹp như thế này cô mà hét thì hai người chúng tôi sẽ điếc hết đấy."
"Nhưng mà...nhưng mà..."
Uyển Khanh nhìn xuống dưới chân, cố gắng trấn tĩnh bản thân: "Có lẽ đây là hài cốt của đoàn thám hiểm vừa rồi."
Ô Mã Bạch Ân nhảy ra xa, liên tục chắp tay xá: "Xin lỗi các vị, xin lỗi các vị, không có ý mạo phạm, xin lỗi, xin lỗi..."
"Đoàn thám hiểm này có lẽ là đã cạn lương thực nên chết đói."- Uyển Khanh nhìn những bộ xương rải dài khắp đường đi, khung cảnh kinh hoàng này biến con đường thành một địa ngục chết chóc.
"Đi thôi, chúng ta đi thôi, nơi này quá đáng sợ..."- Ô Mã Bạch Ân sợ hãi.
Uyển Khanh gật đầu, đúng là cô cũng không có cái gan tiếp tục đi nữa, lúc chuẩn bị quay người đi ngược lại thì bị mặt dây chuyền trên cổ Ô Mã Bạch Ân phản chiếu vô tình lướt qua một góc nhỏ phía xa và từ trong góc đá đó có một luồng ánh sáng màu xanh lam khiến cho ba người chú ý tới.
"Gì thế?"- Ô Mã Đạt Giao đi sang.
"Anh trai cẩn thận đấy."
Ô Mã Đạt Giao nhìn vào gốc đá kia sau đó quay lại hô lên: "Có kim cương, nơi này là mỏ kim cương đấy."
"Sao cơ?"- Uyển Khanh chạy sang, bên trong hòn đá là viên kim cương thô màu xanh lam, tuy chưa qua công đoạn chế tác như từ nó đã phát ra được ánh sáng tinh khiết nhất khiến cho người khác say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ngay cả Uyển Khanh cũng sáng mắt lên: "Là Hope, nó là kim cương Hope đấy."- Cô cầm lấy viên kim cương lên, tựa như tìm được bảo vật.
"Kim cương Hope? Là gì thế?"
Uyển Khanh giải thích: "Kim cương này có màu đặc trưng là màu xanh lam, xuất phát từ Ân Độ, việc chúng ta tìm thấy nó nơi này quả đúng là kỳ tích. Tôi nghĩ có lẽ số hài cốt này đã vì nó mà tới đây theo một nguồn thông tin mật nào đó, đi thôi mọi người, chúng ta sẽ cho cái tên đang muốn đuổi tôi về thành Bách Nhật kia sáng mắt ra vì tôi đã tạo ra kỳ tích."
Viên kim cương Hope này từng lọt vào danh sách những viên đá quý tượng trưng cho lời nguyền huyền bí của thế giới. Nhiều người cho rằng viên kim cương Hope bị nguyền rủa và bất kỳ ai sở hữu hoặc đeo viên kim cương này sẽ mất mạng. Có vô vàn những câu chuyện kể về những chủ sở hữu viên kim cương này bị tù tội, treo cổ, tự tử và bị sát hại. Người ta cho rằng đây là viên đá bị nguyền rủa...
Uyển Khanh thật sự phấn khích, vì loại đá này trên thế giới vô cùng quý hiếm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 115
Chương 115