Sau khi nghe được tin tức, Hạ Dĩ Tường nhanh chóng quay về Hạ gia. Vừa bước vào thì đã nhìn thấy Trịnh Lan Anh và Hạ Triết mang vẻ mặt nặng nề ngồi ở đó.
"Cha mẹ, con vừa nghe tin, Uyển Khanh sao rồi?"
"Sau khi biết mọi chuyện, con bé bỏ tất cả mà im lặng ngồi cả buổi trên ban công, không biết là nhìn cái gì mà ai hỏi gì cũng không nói."
"Con lên đó trước."- Hạ Dĩ Tường nhanh chân bước vào thang máy lên tầng bốn.
Cửa phòng của Uyển Khanh không đóng, chắc là do tụi nhỏ ra vào rồi quên khóa lại.
Linh San nằm trên giường, Đình Ngôn ngồi bên cạnh đùa nghịch với con bé còn Đình Thông thì đang học bài.
MỌi chuyện dường như diễn ra rất bình thường.
Nhưng Hạ Dĩ Tường nhìn thấy bên ngoài cửa sổ là một cái ghế và Uyển Khanh ngồi quay lưng lại với anh. Anh bước tới, mở cửa sổ ra, gọi cô một tiếng, Uyển Khanh quay lại.
"Em không sao chứ?"
Cô chỉ nhìn anh một cái rồi tiếp tục ngắm nhìn phong cảnh thành phố: "Em không sao."
Hạ Dĩ Tường đến tới bên cạnh, tựa lưng vào ban công, đối mặt với cô: "Bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, em định xử lý thế nào?"
Uyển Khanh im lặng.
Hạ Dĩ Tường nói tiếp: "Thật ra nếu em đồng ý sáp nhập vào Hoàng Thịnh thì sẽ dễ hơn nhiều..."
"Anh lại nữa rồi."- Uyển Khanh cắt ngang lời Hạ Dĩ Tường, có điều phong cách của cô vẫn nhã nhặn như thế, nhưng lại thể hiện rất rõ ràng sự khó chịu của mình trước đề tài này.
Hạ Dĩ Tường thở dài, nói chậm rãi từng chữ một: "Thật ra anh không biết vì lý do gì mà em lại kiên quyết từ chối mọi sự giúp đỡ từ Hoàng Thịnh như thế. Em phải biết rằng thành lập một công ty từ con số không nó không phải chuyện dễ dàng, có rất nhiều phiền toái cần phải giải quyết, nếu như có Hoàng Thịnh đứng phía sau làm hậu thuẫn thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn nhiều..."
"Em đã thể hiện rất rõ quyết định của mình trong những lần trước rồi vì vậy anh cả, em thật sự không muốn tranh cãi với anh về vấn đề này."
"Uyển Khanh, đám công nhân đình công là vì muốn tăng lương một cách không thỏa đáng, đám cổ đông là vì thấy em yếu thế nên muốn lấn tới để thể hiện chủ quyền, còn Mạnh thị to gan làm phách làm lối như vậy là vì OLY chỉ là một thương hiệu nhỏ xíu như con kiến. Nhưng nếu có tập đoàn lớn như Hoàng Thịnh làm hậu thuẫn thì sẽ khác hoàn toàn em có hiểu hay không? Thay vì ngồi ở đây suy nghĩ về cách ứng phó với các vấn đề lớn thì em chỉ cần đồng ý sáp nhập vào Hoàng Thịnh là xong, vấn đề sẽ được giải quyết ngay thôi không phải sao? Anh cam đoan với em, sau khi sáp nhập thì OLY sẽ là một phá lệ đặc biệt, công ty của em vẫn hoạt động độc lập, Hoàng Thịnh sẽ không can dự vào bất kì quyết định nào từ phía em, mục đích của chúng ta chỉ là để người ngoài nhìn vào sẽ biết rằng OLY không phải là một công ty yếu thế."- Hạ Dĩ Tường không biết đây là lần bao nhiêu mình thuyết phục Uyển Khanh về vấn đề này, trước đây anh những tưởng cô bé này cho dù là có chủ kiến thì cũng không tới mức cứng đầu một cách bi3n thái như vậy. Lần này vấn đề xảy ra nhiều như vậy, phức tạp như vậy, anh không tin Uyển Khanh không chịu khuất phục.
Ba vấn đề lần này đủ để khiến cho công sức ba năm nay của Uyển Khanh tiêu tan hoàn toàn, chỉ cần OLY rơi vào khủng hoảng, tất cả sẽ trở về một con số 0.
Anh tin chắc Uyển Khanh biết rõ điều đó.
Đối với Hạ Dĩ Tường, việc cô kiên quyết không nhận sự giúp đỡ từ Hoàng Thịnh chỉ đơn giản là vì cô muốn chứng minh khả năng của mình mà thôi, cô muốn chứng minh rằng cô đủ bản lĩnh để tạo ra một đế chế riêng cho mình. Hạ Dĩ Tường cũng thừa nhận bản lĩnh này của Uyển Khanh, khi mà cô đã làm được việc mà ban đầu anh vẫn luôn khăng khăng một câu rằng "Uyển Khanh, em đừng phí công vô ích, em tưởng thành lập thương hiệu là dễ lắm hay sao?" nhưng mà Uyển Khanh mặc kệ anh cho rằng cô liều mạng mà làm, và cô đã thành công, đã xây dựng được một OLY gần như là hoàn hảo mà không cần nhờ bất kì sự trợ giúp từ bất kì người nào.
Nhưng đối với Hạ Dĩ Tường, xây dựng được là một chuyện, duy trì được lại là chuyện khác.
"Anh cả."- Uyển Khanh lên tiếng, Hạ Dĩ Tường tập trung nghe cô nói: "Anh đã nhiều lần đề nghị việc này với em rồi có phải không?"
Hạ Dĩ Tường gật đầu: "Phải."
"Và em đều từ chối, có phải không?"
"Phải."
"Thậm chí có một lần vấn đề lớn tới mức chúng ta xảy ra cãi vả có phải không?"
Hạ Dĩ Tường nhíu mày: "Phải."
Lần đó cũng như lần này, OLY cũng gặp vài vấn đề về nhân sự từ chức không lý do, Hạ Dĩ Tường cũng đề nghị việc sáp nhập lại, nhưng lần đó tâm trạng Uyển Khanh không được tốt, cô cũng từ chối, chỉ có điều từ chối không khéo léo cho lắm, hai bên cãi nhau vài câu, Trịnh Lan Anh và Lâm Tư Phàm phải vào cuộc ngăn lại.
Uyển Khanh hít sâu một hơi, cố nén lại không khí mát lạnh vào ngực, chậm rãi nói: "Em vẫn chưa lần nào nói với anh về lý do vì sao em từ chối yêu cầu này thì phải. Anh cả, em biết anh có ý tốt, cũng biết anh rất điên đầu vì sự bướng bỉnh của em. Nhưng mà OLY không phải là cái tên do chính em nghĩ ra, tất cả những bước ban đầu từ Logo, thương hiệu, quy trình hoạt động, nhà máy sản xuất tất cả đều là do Dĩ Niên nghĩ ra."
"Em..."- Hạ Dĩ Tường không ngờ tới, anh có chút bàng hoàng.
"Ngạc nhiên lắm đúng không?"- Uyển Khanh khẽ cười: "Thật ra anh ấy luôn trải sẵn một tấm thảm dưới chân cho em đi... nếu là vậy, em không có lý do gì để người khác phủ lên tấm thảm đó một màu đỏ cho mình đi nữa. Anh hiểu ý em chứ? Dĩ Niên anh ấy tính trước tính sau, toàn bộ mọi thứ anh ấy sắp xếp và hoạch định sẵn đều cố tình chừa lại một khoảng trống đợi em tới lấp đầy. Anh ấy vẽ lên một quy trình sản xuất nhưng lại không vẽ chi tiết các bước để làm nên một bộ trang sức? Anh ấy để lại một cái tên thương hiệu nhưng lại không ghi chú cho em biết OLY có nghĩa là gì? Em nghĩ anh ấy không có lý do gì để quên giải nghĩa chúng cả, anh ấy cố tình chừa lại là muốn em tự mình dựa vào sức mình mà giải đáp tất cả. Vì vậy em sẽ không nhờ vào sự giúp đỡ của Hoàng Thịnh, ngoài lý do muốn dựa vào sức mình ra thì còn một lý do khác, đó chính là mười năm trước Dĩ Niên đã không còn là người của Hạ gia nữa rồi, em không có lý do gì lại nhờ vào sự giúp đỡ của Hoàng Thịnh vào lúc này cả."
Hạ Dĩ Tường đợi cô nói hết mới lên tiếng: "Em nhất định phải rạch ròi giữa Hạ gia và Dĩ Niên như vậy sao? Nếu vậy thì tụi nhỏ, tụi nhỏ cũng là con cháu của Hạ gia..."
"Hai đứa trong số đó là con của em và Dĩ Niên, một đứa còn lại là con nuôi của em và em tin rằng Dĩ Niên cũng không có ý kiến gì với điều đó. Nếu nói theo lý trí một chút, thì tụi nó chả có quan hệ gì với Hạ gia cả, nhưng em không muốn tuyệt tình như vậy, dù gì ông bà cũng rất thương cháu."
Hạ Dĩ Tường nheo mày: "Em trách mọi người sao?"
"Tại sao em phải trách mọi người, trước giờ mọi người đều đối xử với em rất tốt, em chỉ là nói theo lý trí một chút mà thôi, anh đừng hiểu lầm em."- Uyển Khanh giải thích.
Hạ Dĩ Tường hít sâu một hơi: "Được rồi, em đã nói như vậy thì anh không xen vào chuyện này nữa vậy, anh không hy vọng em thất bại, nếu em có gì cần giúp đỡ thì cứ nói ra."
Uyển Khanh nâng mắt: "Cảm ơn anh."
Bên trong Ngôn Ngôn nhìn ra gọi to: "Chú lớn ơi, tâm trạng mẹ cháu đang không tốt, chú đừng chọc mẹ cháu, vào đây chơi với cháu này."
Hạ Dĩ Tường nhíu mày: "Em biểu hiện làm sao mà ngay cả một đứa trẻ cũng nhìn ra tâm trạng em không tốt thế."
Uyển Khanh cười: "Ngôn Ngôn rất nhạy bén, không có gì có thể qua mặt được thằng bé đâu."
Hạ Dĩ Tường lắc đầu, rồi hô lớn: "Được, chú vào ngay đây."
Uyển Khanh ngồi thẫn thờ một lúc lâu sau đó mới đứng lên rời khỏi phòng. Chẳng ai để ý đến sự rời khỏi lặng lẽ của cô, Uyển Khanh xuống nhà bếp rót một ít nước lạnh uống.
Nước vừa tràn vào, cả lồ ng ngực nóng như lửa như được tưới mát xoa dịu phần nào tâm trạng của cô lúc này.
Hóa ra mọi chuyện đâu có dễ dàng như cô tưởng. Cô không phải người phụ nữ mạnh mẽ, nếu như cô gục ngã thì phải làm sao đây?
Người đàn ông duy nhất trên đời này có thể vực dậy cô chỉ có một người, mà bây giờ, người đó đang ở đâu?
Uyển Khanh thật sự rất nhớ hắn...
Đã có người từng hứa rằng sẽ không bao giờ quên đi cô, vậy mà giờ thì sao?
Mười năm trôi qua rồi, Uyển Khanh không biết liệu còn bao nhiêu cái mười năm nữa đây.
Ánh mắt cô ngưng đọng ở một điểm không xác định, thẫn thờ đứng ở đó một lúc rất lâu, cho tới khi ly nước trong tay được cô vô tình buông thỏng, chuẩn bị rơi xuống sàn nhà thì từ phía sau một bàn tay vươn ra chụp lấy ly nước.
LÚc này Uyển Khanh mới sực tỉnh, nhìn lại thì Lâm Tư Phàm đã đứng phía sau cô từ lúc nào. Anh đặt ly nước lên bàn rồi rót thêm một ít nước vào đó, liếc nhìn cô một cái rồi nói: "Mỗi lần em buồn thì đều yên lặng như vậy. Để giải tỏa nỗi buồn tốt nhất chính là buông thả bản thân mình một chút, nổi loạn lên thì sẽ không cảm thấy buồn nữa, yên lặng mà giấu hết tất cả vào thế này thì không tốt đâu."
Uyển Khanh im lặng, khẽ cúi đầu nhìn ly nước đã được rót đầy trong tay. Không phải cô không muốn tống khứ nỗi buồn đi, chỉ có điều từ mười năm trước Uyển Khanh đột nhiên không thể thích nghi nổi với những nơi náo nhiệt, đừng nói gì là nổi loạn và vũ trường uống rượu tới say khướt để quên đi phiền muộn...
Có người nói, trong tim mỗi người đều có một tòa thành vững chắc chỉ nguyện vì một người mà sụp đổ.
Tòa thành trong tim cô, liệu bây giờ còn lại gì đây?
Một con người phải tuyệt vọng thế nào mới kiên quyết cự tuyệt sự náo nhiệt của thế giới bên ngoài?
Cô đơn thật sự không đáng sợ bằng cô độc, nhất là những đêm không ngủ được, chỉ mãi nhớ về hình ảnh của một người. Cho dù có những lần ôm chặt lấy ngực mà van xin bản thân mình đừng khóc nữa thì nước mắt vẫn tuôn ra, đáy lòng thắt lại một cách đau đớn...
Lâm Tư Phàm thấy Uyển Khanh không lên tiếng, anh thở dài, đem tai nghe và điện thoại ra, bật một bài nhạc piano buồn rồi gắn tai nghe vào tai Uyển Khanh.
Những nốt nhạc mang nét u buồn tựa như tiếng gào thét của nỗi đau vang lên bên tai, vì là nhạc không lời nên khả năng truyền cảm xúc rất tốt, chưa tới nữa bài hát Uyển Khanh đã bật khóc.
Không phải kiểu khóc thành tiếng như ngày nào, ngay cả khi khóc nhìn cô cũng tĩnh lặng như vậy.
Lâm Tư Phàm không còn cách nào, Uyển Khanh thay đổi quá nhiều, ngay cả anh cũng không thích ứng được.
Anh thật sự rất muốn to gan chạy tới đấm cho Hạ Dĩ Niên mấy phát, hắn đã gián tiếp khiến cô thành ra cái bộ dạng gì rồi? Uyển Khanh tựa như thủy tinh dễ vỡ khiến người khác không dám chạm vào, sợ chỉ muốn nâng niu mà lại thành ra khiến tất cả thành mảnh vụn. Lâm Tư Phàm chần chừ rồi giơ tay ra choàng qua vai cô, nhẹ nhàng kéo cô lại.
Uyển Khanh được anh ôm lấy, trong nhất thời nước mắt rơi xuống càng mãnh liệt hơn.
Cô túm lấy vạt áo khoác của Lâm Tư Phàm, từng chữ một phát ra như bị nước mắt làm nhòe đi...
"Đưa tôi đi gặp anh ấy được không? Đứng từ xa nhìn thôi cũng được mà..."
"Uyển Khanh, cô đừng như vậy..."- Lâm Tư Phàm khẽ nói: "Được rồi, ngoan nào, khóc rồi thì phải khôi phục tinh thần lên..."
Trong gian nhà bếp, Uyển Khanh cứ như vậy, như một quả bóng bị xì hơi, rút hết khí lực.
Lúc này Thao Thao bưng một mâm đồ bước vào, vừa hay nhìn thấy cảnh này, cô bé có chút lúng túng không biết nên làm gì, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tư Phàm nhẹ nhàng an ủi Uyển Khanh như vậy thì không biết vì sao trong lòng có chút sót sót như là bị dằm ghim vào.
Cô bé quay người rời khỏi nhà bếp.
Hoa Kỳ, tám giờ tối...
Vu An Di ngồi tựa vào cửa sổ, nhìn qua lớp kính là cả thành phố sáng đèn rực rỡ bên ngoài...
Cô lại nhớ đến những lời khi nãy thẩm phán nói...
"Vu An Di, phiên tòa lần này cô không có quyền biện hộ nữa..."
Vu An Di siết chặt ly rượu trong tay, một giây sau ngửa đầu uống cạn, chất lỏng trong ly nhanh trong trút xuống cuống họng khiến nơi đó rát rát, sau đó là cả lồ ng ngực như bị sục sôi, nóng như ngọn lửa...
Bên tai lại vọng về giọng nói của một người đàn ông...
"Một cô gái như em cho dù có cố gắng cấp mấy thì có những lúc vẫn sẽ bị người khác ức hiếp thôi."
Có lẽ người đó đã nói đúng rồi, rong ruổi trên đường đua mãi như thế, mười năm nay Vu An Di không ngừng chạy về phía trước, nhưng những lúc dừng lại cô không biết bản thân rốt cuộc đang tìm kiếm thứ gì?
Bản thân dần như đã lạc lõng giữa chốn vô định, đích đến mà cô muốn chính là như thế nào?
Cái thế giới khắc nghiệt này, rốt cuộc cũng đã khiến cho cô chết ngạt rồi...
Lạc Nhân, mười năm qua anh sống có tốt không?
Sức ép từ cổ đông ngày một lớn, truyền thông báo chí cũng hết mức quan tâm về vụ việc này. Có người nói OLY đã phạm phải sao chổi, liên tục ba đại họa giáng xuống đầu. Nhất là khi tin tức công nhân bị gạch rơi trúng đầu đã xuất huyết não và tử vong vào đêm qua được lan ra, dư luận lại nóng hơn bao giờ hết, từ tối ngày hôm qua tới nay chỉ số truyền thông của OLY đã vượt gấp đôi so với tập đoàn lớn là Hoàng Thịnh.
Chuyện này không phải đều tốt lành gì...
"Dư luận và truyền thông đều đang rất phẫn nộ chờ phương án giải quyết từ chúng ta vậy nên chủ tịch, việc này cô không thể sơ sài được."- DLIME ngồi ở ghế cổ đông trong phòng họp, lên tiếng tựa như là ra lệnh.
Một cổ đông khác nói: "Phải đó, tôi góp vốn vào đây không phải để ra về trắng tay đâu."
"Hiện giờ cổ phiếu vẫn chưa được phát hành đã tạo ra việc lớn như vậy, thì tương lai sẽ thế nào đây?"
Karen lên tiếng: "Mọi người bình tĩnh, chúng ta có mặt ở đây là để giải quyết sự việc này không phải sao?"
"Các vị..."- Uyển Khanh nói: "Hiện giờ chúng ta đối mặt với ba vấn đề, thứ nhất là vụ bất mãn của ngài DLIME đối với quyết định bác bỏ chiến lược của tôi, ngài cho rằng tôi không nể trọng mặt mũi của ngài, vậy thì ngài có thể rút vốn, tôi sẽ không cản trở ngài."
"Cô..."
"Thứ hai, là việc của Mạnh thị, hiện giờ Mạnh thị quay lưng, chúng ta không thể vay vốn được nữa nên việc ra mắt bộ nhẫn chủ đạo của năm tạm hoãn lại, việc này cũng không ảnh hưởng gì tới chúng ta."- Uyển Khanh chậm rãi lên tiếng: "Thứ ba, vấn đề này quan trọng nhất, dư luận và truyền thông có tác động rất lớn đối với chúng ta. Nếu như vụ này không thể đưa ra phương án thỏa đáng thì chúng ta sẽ rơi vào khủng hoảng một cách thậm tệ, và tới khi đó các vị cổ đông cũng không tránh khỏi thiệt hại. Tôi nói ra những chuyện này là muốn phân tích nặng nhẹ trước sau, hy vọng các vị tạm thời gạt bỏ hai vấn đề đầu tiên qua một bên mà toàn tâm tập trung vào việc thứ ba."
Cô vừa dứt lời, cổ đông nhìn nhau xì xầm bàn tán nhưng không ai lên tiếng phản đối nữa.
DLIME tuy rằng không phục nhưng từ những lời vừa rồi của Uyển Khanh cộng thêm kinh nghiệm lão làng của ông ta cũng đủ để ông ta nhận ra thiệt hại trong lời vừa rồi hoàn toàn không phải là nói cho có. Trước mắt người thông minh vẫn nên lấy đại cuộc làm trọng thì tốt hơn, việc dạy dỗ nha đầu không xem ai ra gì này cứ để sau hãy tính.
"Tại sao chúng ta bị bồi thường? Chấp nhận xin lỗi và bồi thường điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta sai, tôi nghĩ cứ áp dụng biện pháp mạnh đi."- DLIME.
Một người khác: "Tôi lại thấy chúng ta tạm thời cứ mềm mỏng trước, dù gì truyền thông và dư luận cũng đang có một sức ép quá lớn đối với việc chúng ta phòng bị không an toàn dẫn đến công nhân ở xưởng bị thương bây giờ lại còn thêm việc thoái thoát trách nhiệm thì chỉ làm mọi việc thêm rắc rối mà thôi."
"Tại sao phải mềm mỏng? Theo như cảnh sát điều tra được thì khu vực chổ nạn nhân bị đá rơi trúng đầu là nơi không có phòng bị, nơi đó chưa kịp khai thác tới nên khâu phụ trách chưa giăng lưới đảm bảo là chuyện bình thường thôi. Tại sao không đặt câu hỏi xem, một công nhân đáng lý ra phải làm việc ở vị trí khi thác của mình, khi không lại chạy đến nơi chưa khai thác tới làm gì?"- DLIME.
Uyển Khanh cảm thấy đầu mình đau nhức, hơi máy lạnh vẫn phát ra đều đều nhưng căn bản cô vẫn đổ mồ hôi ở tay. Uyển Khanh đứng lên, không nói lời nào rời khỏi phòng họp.
Vi Vi bước lên: "Thật xin lỗi, khi nào có quyết định tôi sẽ báo lại các vị sau."
Vi Vi vội vàng rời khỏi phòng họp, lúc gõ cửa đủ năm cái cô mới dám bước vào phòng làm việc.
Uyển Khanh đang gục mặt trên bàn, Vi Vi bước tới đặt cà phê lên bàn: "Cà phê Maratin của chị đây."
Uyển Khanh ngẩng đầu, sắc mặt không được tốt lắm: "Cảm ơn."
"Chủ tịch, chị không khỏe hả?"
"Hơi đau đầu một chút."
"Vậy để em đi lấy thuốc..."
"Không cần đâu."- Uyển Khanh nói: "Cô ra ngoài làm việc đi."
Vi Vi cẩn thận quan sát Uyển Khanh lại lần nữa, cuối cùng đành nhanh chóng rời khỏi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 128
Chương 128