TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 147

Vào ngày cuối cùng của hôn lễ, Uyển Khanh cũng đã thả lỏng hơn. Nhìn bản thân trong gương, bộ váy màu đỏ dài chạm gót chân nổi bật, hiện đại và quyến rũ. Chất liệu vải được dệt bằng chỉ bạc nên khi chạm vào da thịt khiến cô vô cùng thoải mái, nhẹ nhõm giống như đang đi trên một đám mây. Tiếng cười nói bên ngoài, tiếng bàn luận và cả tiếng nhạc khiến Uyển Khanh nhận ra, ba ngày nay hoàn toàn vô cùng chân thật. Uyển Khanh tự nhìn bản thân rồi tự mỉm cười, đứng nhìn mình trong gương một lúc khá lâu. Cho đến khi Hạ Dĩ Niên từ khi nào đã đi tới từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, siết chặt cô vào vòng tay an toàn nhất của hắn, hỏi nhỏ bên tai cô: "Em nghĩ gì thế?"

Uyển Khanh nhẹ nhàng mỉm cười: "Em đang nghĩ xem, tất cả là ảo hay là thật?"

"Sao em lại nghĩ về chuyện đó?"

Uyển Khanh hít một hơi thật sâu, chậm rãi tựa vào ngực hắn: "Sống lại lần nữa, ma cà rồng, mười năm đợi chờ, tự mình bương chải... Tất cả mọi chuyện này, nếu là Dương Anh Thi của mười năm trước, cô ấy có nằm mơ cũng không dám tin rằng bản thân mình lại trải qua nhiều chuyện tưởng như là phi lý như vậy... Dĩ Niên, có một câu lúc trước anh nói về em, rất đúng. Em lúc nào cũng...tự cho mình là đúng, tự nghĩ rằng bản thân không cần bất kì ai, khinh thường những hành vi hèn mọn trong tình yêu, ngang ngược không phân đúng sai, tự cho mình là giỏi."- Cô quay đầu, nhìn gương mặt đang đặt trên vai cô, hôn nhẹ lên má hắn, dịu dàng nói: "Dĩ Niên, là anh cho em nhiều trải nghiệm như vậy. Là anh cho em biết rằng hóa ra thế giới này lớn như vậy. Là anh trong lúc cuộc đời em tối tăm nhất anh đã vươn bàn tay ra bao trùm lấy em. Sự xuất hiện của anh, đã cứu lấy sinh mạng của em, cũng đồng thời, lấy đi tính mạng này..."

Hạ Dĩ Niên vuốt nhẹ mặt cô, khẽ khàng lên tiếng: "Nói cho anh biết, sau khi kết hôn, em thích một cuộc sống như thế nào?"

Uyển Khanh tròn mắt suy nghĩ, sau đó mỉm cười vẽ ra một loạt những sự việc: "Đầu tiên em muốn đi hưởng tuần trăng mật, anh cũng biết rồi đó, cái chân này của em chính là chân ngựa luôn luôn không chịu ngồi yên một chỗ thế nên tuần trăng mật nhất định phải đi."

"Được, chúng ta đi."

"Sau khi kết thúc chuyến tuần trăng mật, mỗi ngày em muốn anh ngồi làm mẫu cho em vẽ. Gần đây em đã học được cách vẽ chân dung rồi, nhưng mỗi tội đi tìm ai nhờ người đó làm mẫu, chỉ cần em vừa nói một hcữ "vẽ.." thì họ đều chạy mất dép. Lấy chồng rồi, cũng có người mẫu để vẽ."

Hạ Dĩ Niên cười: "Chỉ cần không khỏa thân là được."

Uyển Khanh bĩu môi, tiếp tục nghĩ: "Bây giờ anh là người có gia đình, mỗi buổi tối phải về trước mười một giờ, không được tăng ca hay lêu lỏng vì bất kì lý do gì."

"Chuyện nhỏ thôi."

"Vào những ngày lễ tết anh có thể gọi đám người Nhật Anh và Lạc Nhân tới chơi, dù em không thích người lạ xuất hiện trong nhà nhưng chỉ cần mấy người đừng quá ồn ào là được."

"Đội ơn em!"

Uyển Khanh lại thắc mắc: "Thế còn anh? Có điều gì muốn em thỏa hiệp không?"

"Anh có thể sao?"

"Sao lại không thể? Anh đã đồng ý mọi điều kiện em đưa ra rồi, nam nữ bình đẳng, em cũng sẽ xem xét những điều kiện của anh."

Hạ Dĩ Niên: "..." Anh đồng ý mọi điều kiện của em thế mà em đối với mọi điều kiện của anh cũng chỉ là...xem xét...

Còn hô nam nữ bình đẳng?

Hạ Dĩ Niên bất ngờ cảm nhận được sự bất công mờ ảo nào đó.

"Thật ra anh không có gì cả."

Uyển Khanh nhướng mày: "Thật sự sao? Vậy nếu lỡ như em đi sớm về khuya, tụ tập bạn bè gây náo loạn, anh cũng không hối hận chứ?"

Hạ Dĩ Niên cười một tiếng: "Em là bà nội thiên hạ rồi, cho dù em có nạp thêm nam sủng thì cùng lắm anh chỉ gi3t chết hắn thôi, có dám là gì em đâu."

Uyển Khanh bật cười khanh khách: "Hạ Dĩ Niên, anh, anh học cách nói đùa từ khi nào vậy?"

Hạ Dĩ Niên: "..." Anh nghiêm túc đấy!

Uyển Khanh lấy trang sức trên bàn rồi đeo vào: "Này, hôm nay là ngày cuối của hôn lễ rồi đấy, Lạc Nhân sẽ tới chứ?"

Hạ Dĩ Niên thấy cô đeo hoa tai có chút khó khăn nên tiện tay giúp cô đeo trang sức. Nghe thấy lời này, hắn thản nhiên nhướng mày: "Ồ, em để ý cậu ta sao?"

Uyển Khanh hừ một tiếng: "Chắc có lẽ em phải ra điều luật mới, không được thiếu nghiêm túc khi em đang nói chuyện nghiêm túc."

Lần này Hạ Dĩ Niên ngay lập tức lên tiếng bất bình: "Không được, điều luật này nhạt nhẽo quá rồi."

"Vậy trả lời em đi."

Hắn thở dài: "Lạc Nhân sẽ tới đây."

Uyển Khanh ngồi yên để hắn giúp cô đeo hoa tai rồi tới dây chuyền, tay gõ nhẹ lên mặt bàn trang điểm vài cái rồi hỏi: "Này, anh thấy Vu An Di và Lạc Nhân nên gặp lại trong tình huống nào là không gượng gạo nhất?"

"Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, cần gì phải nghĩ ngợi."

"Anh nghĩ ai cũng không có lòng tự trọng như hai chúng ta sao mà muốn thế nào cũng được? Vu An Di và Lạc Nhân tự trọng của hai người đó rất cao, mười năm trước họ không tới được với nhau cũng chính là vì tự trọng mà cố chấp không chịu tiến tới gần người kia dù chỉ một bước. Đặc biệt là Vu An Di, cái tôi và tham vọng của cô ấy vô cùng cao, nếu như họ gặp nhau trong một tình hướng gượng gạo thì chỉ l@m tình hình căng thẳng thêm thôi."

Hạ Dĩ Niên lần này cốc mạnh vào đầu Uyển Khanh một cái khá mạnh, cô ôm đầu suýt chút là cắn trúng lưỡi vì đau, căm tức quay lại: "Anh làm gì thế? Chưa gì đã bắt đầu bạo lực gia đình rồi sao?"

"Cái tội em dùng từ không đúng, thật không ngờ môn văn của em vẫn không khá hơn chút nào."- Hạ Dĩ Niên căn bản hình như không nghe tới mấy lý luận huyên thuyên của Uyển Khanh khiến cô bất mãn trừng mắt.

Uyển Khanh xì một tiếng, nhìn mình trong gương một lúc rồi hỏi: "Này..."

"Anh có luật rồi."

Uyển Khanh sững sờ: "Hả?"

"Sau này phải gọi tên, này này thì còn ra thể thống gì?"

Người gì mà để ý tiểu tiết thế không biết? Uyển Khanh cũng không thèm đôi co: "Được thôi, tùy vào anh."

Qua đêm nay nữa là kết thúc hôn lễ, số lượng khách mời tới tham dự đêm cuối này cũng không hề giảm đi hơn nữa còn tăng lên gấp bội. Khó khăn lắm cô mới trốn ra một góc uống ngụm nước trái cây cùng Vu An Di hàn huyên vài câu.

Uyển Khanh nhìn ra phía xa rồi chỉ về phía đó nói với Vu An Di: "Này cô thấy người đàn ông đó thế nào? Khi nãy tôi có chào hỏi qua, là Vương tổng của công ty Ánh Kim đấy."

Vu An Di cũng nhướng mày nhìn theo hướng cô chỉ: "Già quá."

"Vậy còn cậu trai trẻ kia, W - Dark đấy, thần tượng của giới trẻ."

"Cô tưởng tôi không nhìn ra đó là A Nguyên? Lúc trước tôi còn nhìn thấy nó chạy theo cô gọi chị Trân Trân đấy, tôi không muốn phi công."

Uyển Khanh cười thầm, rồi nhìn quanh một lượt lại lần nữa lên tiếng: "Anh ta thì sao?"

"Ngụy Giang Thiên?"- Lần này Vu An Di cũng có chút kinh ngạc: "Không ngờ tới người sống khép kín như anh ta cũng đến mấy chỗ náo nhiệt này."

"Cả cô cũng biết anh ta, vậy là người này đạt chuẩn rồi hả?"

Vu An Di lườm Uyển Khanh một cái: "Cô không biết đại pháp y như anh ta chỉ làm bạn với thi thể à? Ghê chết đi được."

Uyển Khanh bật cười: "Có câu nói, cho đến khi người cần đến xuất hiện, chúng ta sẽ không cần một người tốt hơn như thế nữa, mười năm nay không lập gia đình, không quan hệ rộng rãi, đó chẳng phải là gì trong lòng cô có một hình bóng muốn buông nhưng không được sao?"

"Uyển Khanh..."

"Tội gì phải dày vò nhau như vậy, tôi nghĩ mười năm đủ để cho cô hiểu được nhịp đập của trái tim mình rồi. Hai người nếu đã yêu nhau, thì không nên để cái tôi làm cho xa cách như vậy. Mấy ngày nay tôi thấy cô luôn trốn tránh Lạc Nhân, nếu như thật sự quên rồi thì sẽ không khẩn trương như vậy, chẳng qua là cô chưa quên được, cô sợ khi gặp lại sẽ khiến trong lòng mình xuất hiện những cảm xúc và tình cảm hỗn độn. Nhưng Vu An Di cô phải biết, tình cảm nam nữ là một thứ hỗn độn, cô phải chấp nhận dấn thân vào đó. Tôi hỏi cô vài câu, chỉ cần cô trả lời thì mớ hỗn độn đó sẽ được hóa giải."- Uyển Khanh chậm rãi nói từng chữ một: "Mười năm qua, về mặt tình cảm cô sống như thế nào?"

"Rất tốt!"

"Trả lời thật đi."

Vu An Di cụp mi mắt, chần chừ một lúc cuối cùng cũng lên tiếng: "Không tốt."

"Cụ thể?"

"Rất cô độc...rất hối hận, rất đau lòng..."

Uyển Khanh lại hỏi: "Nếu cho cô quay lại mười năm trước cô có lựa chọn rời khỏi đây không?"

"Có!"

"Cô yêu Lạc Nhân không?"

Lần này Vu An Di im lặng lúc lâu... cho tới khi Uyển Khanh lần nữa lập lại câu hỏi, nàng mới hít sâu một hơi mà gật đầu.

Uyển Khanh mỉm cười hài lòng, khoát vai Vu An Di: "Thật ra Vu An Di, cuộc đời này là một phép trừ, gặp nhau một lần chính là bớt đi một lần. Hãy trân trọng đi, thật sự là định mệnh không dung túng cho người cố chấp không biết trân trọng nó đâu."

Vu An Di khó hiểu nhìn Uyển Khanh, cô chỉ cười một cái rồi cầm ly trái cây đứng lên rời khỏi.

Vu An Di khó hiểu nhìn quanh, rồi lại nhìn ra sau...chầm chậm quay lưng lại...

Lạc Nhân đứng đó, mỉm cười nhẹ nhàng.

Thế giới xung quanh như ngừng quay, chỉ có hai người vận động.

Lạc Nhân bước tới, nhìn bộ dáng thẫn thờ thẫn đờ người của Vu An Di, dịu dàng hỏi: "Sống tốt chứ?"

Vu An Di biết, cô có thể nói bản thân mình sống rất tốt, có thể cố chấp giữ lấy cái tôi của mình. Bảo vệ cái gọi là tự trọng mà bấy lâu nay cô tôn thờ, nhưng mà... định mệnh không dung túng cho người cố chấp không biết trân trọng nó

"Cũng ổn!"- Vu An Di đáp: "Còn anh?"

"Không ổn!"

"Gia đình thế nào?"

"Anh chỉ là một kẻ vô gia cư, không có người để yêu, cũng không ai yêu anh."

"Anh..."

"Em quay về, thật tốt quá."- Lạc Nhân dường như đang rất vui vẻ, từ ánh mắt tới khóe môi đều ngập tràn nụ cười.

Uyển Khanh trở lại bên cạnh Hạ Dĩ Niên, mỉm cười báo hiệu âm mưu của mình đã thành công. Hạ Dĩ Niên quay qua nhìn cô: "Em đi đâu thế?"

"Em đi làm việc thiện."

"Tí nữa sẽ có pháo hoa đấy."

"Thật sao?"

Vũ công và tiếng nhạc đều vang lên, không khí vô cùng sôi động. Pháo hoa rực sáng cả bầu trời đêm, Vu An Di và Lạc Nhân nhìn lên bầu trời đó, nàng ngắm pháo hoa còn anh lại chuyên tâm ngắm nàng. Thật đẹp, đêm pháo hoa này anh cảm thấy pháo hoa còn không chói mắt bằng cô ấy...

"Em có đi nữa không?"

Vu An Di cúi đầu, hỏi nhỏ: "Anh có muốn em đi không?"

Lạc Nhân nhìn đi chỗ khác: "Tùy em!"

Pháo hoa bây giờ cũng không thể cứu vớt tâm trạng cô lúc này.

Lạc Nhân lại lên tiếng: "Em đi anh đi theo em, em ở anh ở cùng em."

Vu An Di kinh ngạc, xúc động và ngọt ngào nhìn chăm chú vào anh.

Lạc Nhân khẽ cười: "Còn nhớ lần trước chúng ta xem bắn pháo hoa, chính là anh bắt em đi xem cùng anh..."

"Chúng ta thử đi!"

"Không thử!"- Lạc Nhân dứt khoát nhìn cô: "Đều đã nửa đời người rồi, không còn nhiều thời giang để thử nữa...mười năm là quá đủ rồi, một khi bắt đầu thì phải đi tới đích."

Cả hai người không nói gì nữa, pháo hoa...nhanh chóng kết thúc trong tiếng vỗ tay của đông đảo quan khách.

Đọc truyện chữ Full