TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Công, Tạo Phản Đi!
Chương 45: Thử thăm dò

Đúng là giữa hè tháng 7, mặc dù thời tiết nóng bức, nhưng dựa vào sông ngòi, dù sao cũng thấy mát mẻ hơn vài phần.

Chèo thuyền chính là bà tử có thân thể cường tráng khỏe mạnh của Ôn gia, thuyền đi vững vàng, Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân cùng sóng vai, ngồi đối diện với Tư Mã Du, nhóm nha hoàn gã sai vặt hầu hạ ba người thì trốn ở trong khoang thuyền chờ nghe lệnh, không gian lặng ngắt như tờ.

Sau khi Tư Mã Du lên thuyền, phụng phịu xụ mặt nửa ngày không hé răng, Liễu Minh Nguyệt thấy hắn bày ra tình trạng như vậy, trong lòng mừng thầm, lôi kéo Tiết Hàn Vân chỉ trỏ phong cảnh hai bên bờ, đợi đến khi thuyền đi được khoảng một khắc, bắt đầu từ bến tàu An trấn đến phố xá phồn hoa sầm uất nhất.

Hệ thống sông ngòi ở An trấn dày đặc giống như mạng nhện, trên sông thuyền hoa nhỏ đếm không hết, cũng có một vài bộ phận người ta trôi dạt trên sông nước, sinh sống tạm bợ nơi sông ngòi này. Mấy người Liễu Minh Nguyệt ngồi thuyền chính là thuyền riêng của Ôn gia, khoang thuyền được bày biện đơn giản lịch sự nhưng không kém phần tao nhã, đặc biệt có hai nha hoàn luôn ngồi ở trên thuyền nấu nước pha trà để chiêu đãi khách nhân.

Đợi đến khi thuyền cập bờ, ba người dẫn theo tùy tùng, nha hoàn, gã sai vặt một đường đi dạo dọc theo con phố dài. Ven đường có rất nhiều tiểu thương tập hợp, cửa hàng san sát nhau, hết nhà này tới nhà khác.

Liễu Minh Nguyệt tới đây, tuy có vài vị biểu tỷ muội Đại phòng thường xuyên đến chơi đùa, nhưng phần nhiều lúc nữ tử cùng nhau tụ tập, hoặc là ngâm thơ đối câu, hoặc là ngắm hoa thưởng trà, hoặc là bày mấy bàn tiệc nhỏ trong nhà, uống chút rượu trái cây, có tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi khẽ mở môi son, hát vài khúc nhạc trợ hứng, hoàn toàn chưa bao giờ được đi dạo ở ven đường, cảm thụ hơi thở khói lửa của vùng sông nước Giang Bắc một phen.

Nàng một đường đi tới, nhìn ngang nhìn dọc, hoặc quan sát cửa hàng son phấn, hoặc nhìn cửa hàng trang sức, mặc dù nhận lấy Tư Mã Du công kích mãnh liệt một trận, cái gì mà: “Nữ tử trên đời này, từ trước cho đến nay chỉ có hai loại, không tô son điểm phấn, thì cũng quần áo trang sức như nhau, hoàn toàn không biết lo lắng…”, nàng vẫn thấy hứng trí dạt dào như trước.

Liễu Minh Nguyệt cầm son phấn hoa hồng quẹt lên mu bàn tay để thử chất lượng và màu sắc, không chút để ý đáp trả: “Chẳng lẽ muốn nữ nhi phải múa đao động thương, bảo vệ quốc gia, suy nghĩ thành bại của lịch sử, lấy sử làm gương, sầu lo tệ nạn xã hội, mới coi là chính đạo?”

“Ông chủ, gói hộp son này lại!” Sau đó quay đầu mỉm cười, bồi cho Tư Mã Dư một nhát cuối cùng: “Vậy còn các nam nhân như ngài thì làm gì?”

Tư Mã Du: “…” Mồm miệng hảo lanh lợi! Đưa mắt hướng về phía Tiết Hàn Vân xin giúp đỡ, tìm kiếm đồng minh của người cùng giới.

Tiết Hàn Vân bị vây trong loại lập trường này, vội vàng tỏ thái độ: bảo vệ quốc gia, kiếm tiền nuôi gia đình tất cả những chuyện vất vả đều để hắn lo, về phần Nguyệt Nhi, muội chỉ cần phụ trách việc ăn ngon mặc đẹp, mua sắm thoải mái đến già là được!

Còn có một câu để trong lòng không dám nói ra: sinh con nối dòng!

Tư Mã Du đại bại!

Lại thấy Tiết Hàn Vân đường đường là đấng nam nhi, mọi chuyện đều đặt Liễu Minh Nguyệt lên trước, bám dính lấy nàng vây quanh cửa hàng son phấn, còn “Nịnh nọt khen ngợi” nha đầu mỏ nhọn kia mặc cái gì, đeo cái gì nhìn cũng đẹp, không những thế còn mua hết toàn bộ những thứ mà Liễu Minh Nguyệt thích, Tư Mã Du sâu sắc cảm thấy vô cùng xấu hổ vì đã làm bạn với Tiết Hàn Vân, hận không thể ở trên đường cách xa 5 thước với hai người bọn họ.

Vốn dĩ Liễu Minh Nguyệt cũng không có ý định mua quần áo trang sức, bởi trước khi rời khỏi kinh thành, những vật dụng tùy thân nàng đem theo cũng khá nhiều, chẳng qua nhìn thấy thái độ đáng ghét của Tư Mã Du, muốn vứt hắn qua một bên, bởi vậy dứt khoát giết thời gian tại cửa hàng son phấn trang sức, xem đến xem đi, sau đó lôi kéo Tiết Hàn Vân hứng trí bừng bừng thảo luận xem nàng đeo mỗi vật trang sức đẹp như thế nào.

Gã sai vặt thiếp thân Hàm Phú của Tư Mã Du nhận ra hàm ý trong đó, lôi kéo Tư Mã Du thì thầm một trận, nói nhiều lần, Tư Mã Du lập tức thay đổi thái độ, trưng ra khuôn mặt tươi cười, cực kỳ nhẫn nại đứng mãi ở cửa hàng trang sức phấn son không chịu đi, cho đến khi vị chủ quán bày ra tất cả hàng hóa thượng đẳng ở trong tiệm bị hắn nhìn trúng, hắn nói rằng trong nhà có rất nhiều muội muội, ra ngoài một chuyến, dù sao cũng phải mua một ít son phấn trang sức trở về.

Thật ra thì phủ Thục vương đúng là có vài vị tiểu quận chúa, chẳng qua… Lớn nhất năm nay cũng chỉ mới tám tuổi, làm sao biết dùng mấy thứ này?

Liễu Minh Nguyệt thấy Tư Mã Du còn mè nheo ở đây hơn so với mình, đường đường một đấng nam nhi, đối với son phấn trang sức lại yêu thích không buông tay, lôi kéo Tiết Hàn Vân đến thảo luận, ngược lại không chịu được tình cảnh này, dẫn đầu ra khỏi cửa hàng, để lại Tư Mã Du và Tiết Hàn Vân hai mặt nhìn nhau chẳng hiểu ra sao.

Tư Mã Du buông son phấn trong tay xuống, làm ra vẻ ông cụ non chỉ điểm cho Tiết Hàn Vân: “Tiết huynh à, nữ tử không thể quá nuông chiều được, quen được nuông chiều rồi nhất định sẽ lên mặt!”

Phủ Thục vương quy củ nghiêm cẩn, tuy trong phủ không ít cơ thiếp, nhưng cực kỳ quy củ, ở trước mặt Thục vương ngay cả thở mạnh cũng không dám, nào có phụ nhân nào dám tùy ý ở trước mặt nam tử như vậy?

Bởi thế hắn làm sao hiểu được Tiết Hàn Vân tính tình cương trực, văn võ song toàn, ở trước mặt tiểu thê tử chưa cưới, vậy mà lại là người sợ vợ như vậy!

Chưởng quầy thấy vị này chỉ huy ông lấy này lấy nọ xem nửa ngày, một thứ cũng chưa mua, khóc không ra nước mắt sai tiểu nhị tới thu dọn hàng hóa nãy giờ đã bị đem ra đảo loạn.

Tiết Hàn Vân cười tự đắc: “Không còn cách nào khác, từ nhỏ đã bị chiều đến hư hỏng, ta cũng quen rồi!” Thái độ là hoàn toàn vui vẻ chịu đựng, không thú vị chút nào.

Hàm Phú thầm nghĩ: làm sao Thế tử hiểu được thế nào là lưỡng tình tương duyệt, nói trắng ra là một người vui vẻ đánh một người tình nguyện bị đánh, cho dù có nhiều lễ nghi quy củ hơn nữa, cũng không chịu nổi hai người người ta ngươi tình ta nguyện nha!

Sau khi Liễu Minh Nguyệt ra ngoài không thấy Tiết Hàn Vân đuổi theo, xoay người trở về kéo hắn, đúng lúc nghe được một câu như vậy, hé miệng hướng Tư Mã Du cười đắc ý, “Điện hạ chỉ là tiểu hài tử ở nhà, làm sao biết mấy chuyện này?!” Sau đó kéo Tiết Hàn Vân đi mất, để lại Tư Mã Du ở phía sau tức đến giơ chân.

Nay ở trước mặt Tư Mã Du, đột nhiên nàng sinh ra một loại cảm giác thương cảm đầy ưu việt của người từng trải, đối với vị Thế tử điện hạ chưa thông suốt chuyện đời này, hết sức trào phúng dùng toàn lực để đả kích hắn, thấy hắn tức đến giơ chân, thì nàng thấy thoải mái.

Ba người một đường đi dạo, thắng lợi trở về, lúc về vẫn ngồi thuyền như trước, từ cửa sau bước vào hậu viện, đúng lúc gặp phải Hà Tú Liên dẫn theo nha hoàn Tiểu Phân, còn có Lưu Ly – nha hoàn thiếp thân của Ôn Dục Châu chầm chậm đi tới, nhìn như vậy, hẳn là mới từ trong viện của Ôn lão phu nhân đi ra.

Nha hoàn thiếp thân của Ôn lão phu nhân nhìn thấy nàng quay về, lập tức tiến lên hành lễ cười nói: “Châu tỷ nhi và Hà cô nương đã đến đây một lúc lâu, Châu tỷ nhi không chờ được biểu cô nương trở về, có việc đã đi trước. Hà cô nương vẫn luôn ở đây đợi biểu cô nương, bây giờ vừa chịu đi thì cô nương lại trở về.”

Liễu Minh Nguyệt đưa mắt liếc nhìn Tiết Hàn Vân một cái, bất động thanh sắc nói: “Nếu Hà tỷ tỷ đã đến đây, vậy vào trong phòng ta ngồi chơi một lát nhé?” Lại quay đầu sai sử Tiết Hàn Vân: “Hàn Vân ca ca giúp muội xách mấy thứ này về phòng được không?”

Cuối cùng ba người vẫn đi dạo tiệm sách, không chỉ có gã sai vặt Liên Sinh, Hàm Phú, mà ngay cả Liễu Minh Nguyệt, Tiết Hàn Vân và Tư Mã Du, trong tay ai cũng đều ôm theo sách. Hạ Huệ thì ôm theo son phấn, trang sức linh tinh mà Liễu Minh Nguyệt mua về.

Hà Tú Liên nghe được lời này, trước mắt không khỏi sáng ngời.

Tư Mã Du dẫn theo gã sai vặt Hàm Phú nhà mình đi về hướng sân viện của Ôn Hữu Xương, Tiết Hàn Vân thì đi theo Liễu Minh Nguyệt quay lại viện của nàng. Hà Tú Liên xấu hổ sóng vai đi cùng Liễu Minh Nguyệt, ánh mắt thường xuyên âm thầm đánh giá Tiết Hàn Vân một phen.

Liễu Minh Nguyệt chỉ làm như không thấy.

Mấy ngày nay tuy rằng Hà Tú Liên thỉnh thoảng có gặp Liễu Minh Nguyệt, nhưng đều là do Liễu Minh Nguyệt bị Ôn Dục Châu mời đến Đại phòng, chứ Ôn Dục Châu chưa từng đến Tam phòng. Mắt thấy không đầy nửa năm nữa, Ôn Dục Châu sẽ xuất giá, sáng sớm ngày ấy nàng ta đến thỉnh an Môn thị, ở ngoài cửa phòng nghe được Môn thị bàn bạc với ma ma thiếp thân, chờ Ôn Dục Châu xuất giá, thì sẽ đưa nàng ta trở về nhà mẹ đẻ mà chờ gả.

Mặc dù Môn thị cũng nói nhà nàng ta nghèo khó, nhất định phải thay nàng ta đặt mua một phần đồ cưới có thể diện một chút, nhưng nàng ta nghĩ đến nam tử mà tương lai nàng ta phải gả đến, không phải gia cảnh nghèo hèn thì cũng là nghệ nhân tay chân nhỏ bé yếu ớt, làm sao có thiếu gia gia cảnh giàu có lại nhã nhặn tuấn tú? Trong lòng không khỏi tuyệt vọng như tro tàn.

Môn thị và phụ thân của Hà Tú Liên, nếu thật sự nói cho đúng, quả thật không cùng chi. Chẳng qua trưởng bối của Hà gia rất ít, vẫn luôn qua lại thân cận. Năm Hà Tú Liên mười tuổi, tình hình trong nhà không tốt, cha mẹ nàng ta rất lo lắng, sau khi suy tư rất lâu xem phải lựa chọn con đường nào giữa việc nương nhờ họ hàng, dựa vào thân hữu hay là dứt khoát bán Hà Tú Liên đi làm nô tì, đúng lúc này Môn thị về nhà mẹ đẻ, Hà gia lập tức đến cầu xin Môn thị thu nhận đứa cháu gái vợ khác chi này, cứ xem Hà Tú Liên như nha hoàn thô sử vẩy nước quét nhà, miễn có miếng cơm ăn là được.

Môn thị phúc hậu, động lòng trắc ẩn, chưa bao giờ xem Hà Tú Liên là nha hoàn thô sử, cũng chưa từng khắt khe với nàng ta, chỉ nói với bên ngoài là cháu gái vợ nhà mẹ đẻ muốn tới Ôn phủ làm khách, bên trong còn âm thầm giúp đỡ đưa bạc cho cha mẹ của Hà Tú Liên, khiến Hà Tú Liên có thể diện một chút, đưa đến Ôn phủ.

Ngay cả nha đầu Tiểu Phân, nha hoàn thiếp thân của Hà Tú Liên cũng là dùng bạc mà Môn thị đưa cho cha mẹ Hà Tú Liên mua về, cha mẹ Hà Tú Liên nghĩ rằng nữ nhi ở Ôn phủ không có người tâm phúc, bởi vậy mới dùng số bạc mà Môn thị đưa cho mua một tiểu nha hoàn, cùng với Hà Tú Liên đưa vào Ôn phủ.

Mấy năm nay, dưới sự giúp đỡ của Môn thị, cuộc sống của Hà Tú Liên dần dần cải thiện tốt hơn. Trong đầu Môn thị đã mấy lần có suy nghĩ muốn đưa Hà Tú Liên trở về nhà. Bất đắc dĩ, mỗi lần bà nhắc đến, Hà Tú Liên lại khóc lóc nỉ non, chỉ nói ở bên cạnh cô cô nhiều năm, không nỡ xa cô cô và bọn tỷ muội, Môn thị chỉ đành từ bỏ.

Chẳng qua hai năm gần đây Môn thị nhìn Hà Tú Liên càng ngày càng lớn, rất nhiều lúc phải đề phòng nàng ta, giống như hôm nay vậy, Ôn Dục Châu và Hà Tú Liên hai người cùng đi đến Tam phòng, Ôn Dục Châu có việc phải trở về, lập tức để lại nha hoàn thiếp thân Lưu Ly nhìn chằm chằm Hà Tú Liên, ngoài mặt mang danh tốt đẹp: “Để cho Lưu Ly ở lại chính miệng báo với Nguyệt Nhi muội muội một tiếng, đỡ phải khiến Nguyệt Nhi muội muội bảo ta dỗ dành muội ấy, chưa bao giờ đến gặp muội ấy.”

Trong lòng Hà Tú Liên hiểu rất rõ, đây là đang đề phòng nàng ta.

Ba người tới thư phòng trong viện của Liễu Minh Nguyệt, Hạ Huệ tự mình đi cất son phấn trang sức, Liên Sinh và Tiết Hàn Vân cũng buông đống sách xuống, Liễu Minh Nguyệt lại sai sử Tiết Hàn Vân đặt sách lên giá.

Thư phòng này vốn dĩ là nơi năm xưa tiểu Ôn thị thường đến đọc sách, bên trong có không ít tàng thư, chỗ giá sách đều được bày đầy sách, muốn đặt thêm thì phải trèo lên cao, Liễu Minh Nguyệt lập tức chỉ huy Tiết Hàn Vân đem những quyển sách mà nàng không thích đặt ở chỗ cao, còn những quyển sách hôm nay vừa vơ vét về thì bày ở tầng thấp.

Tiết Hàn Vân thân thủ lưu loát, dưới sự chỉ điểm của Liễu Minh Nguyệt mà bày sách. Thỉnh thoảng Liễu Minh Nguyệt quay đầu nói chuyện với Hà Tú Liên: “Hà tỷ tỷ ngồi chơi một lát, chốc nữa bày xong đống sách này thì sẽ nói chuyện với tỷ.” Tiếp đó lại sai sử Liên Sinh: “Còn không đi thúc giục Hạ Huệ tỷ tỷ của ngươi, kêu nàng mau chóng châm trà mời khách, nghe chưa?”

Hà Tú Liên dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Muội muội đừng vội, lúc nãy ta đã uống trà ở trong phòng của lão thái thái rồi, muội cứ thong thả làm việc đi.” Lại vụng trộm đánh giá dáng người lưu loát, đi lại nhanh nhẹn của Tiết Hàn Vân ở giá sách.

Vị Tiết công tử này, nàng ta từng nghe bọn Ôn Dục Châu thảo luận qua, chính là hậu nhân của trung lương, không cha không mẹ, hiện nay được Liễu tướng nuôi dạy ở quý phủ, mà nàng ta cũng là người ăn nhờ ở đậu, cho nên cảm thụ sâu sắc sự khổ sở của việc ăn nhờ ở đậu.

Tam phòng Ôn gia chưa bao giờ nói với bên ngoài về việc hôn nhân của Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân, bởi vậy vị hiền tế tương lai của phủ Tướng quốc này, ngay cả Đại phòng và Nhị phòng Ôn gia cũng không biết, chỉ biết hắn là dưỡng tử của Liễu Hậu.

Ngay cả Hà Tú Liên, hôm nay thấy Liễu Minh Nguyệt sai sử Tiết Hàn Vân một cách đúng lý hợp tình như vậy, trong lòng đối vị thiếu niên này, dâng lên một loại xúc cảm đồng bệnh tương liên.

Chờ đến khi Tiết Hàn Vân bày sách xong, Hạ Huệ mới sai nhóm nha đầu bà tử rót trà, tiếp đón Lưu Ly và Tiểu Phân ra bên ngoài dùng trà, trong phòng chỉ còn lại ba người Tiết Hàn Vân, Liễu Minh Nguyệt và Hà Tú Liên, Hà Tú Liên tiến lên khom người thi lễ thật sâu với Tiết Hàn Vân: “Ngày đó đa tạ Tiết đại ca ra tay trừng trị kẻ xấu!”

Thật ra thì nàng ta cũng nhìn thấy, vị thiếu niên trẻ tuổi hung ác lúc ấy khiến nàng ta rớt xuống nước, hôm nay lại đi cùng hai người Tiết Hàn Vân trở về, chẳng qua bất kể như thế nào, nàng ta cũng phải mượn cớ đến thân cận với Tiết Hàn Vân.

Ánh mắt Liễu Minh Nguyệt chợt lóe sáng, thấy được vẻ mặt Tiết Hàn Vân mờ mịt, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Hà tỷ tỷ chính là người ngày ấy… Bị đẩy khỏi thuyền…”

Tiết Hàn Vân mơ hồ nhớ lại, hình như từng có một nữ tử như vậy, chẳng qua hình dáng nàng ta tròn méo ra sao, cho tới bây giờ hắn cũng không chú ý, giờ phút này ngay cả ánh mắt cũng không quét lên trên mặt Hà Tú Liên, trong miệng chỉ nói: “Cô nương khách khí!”

Hà Tú Liên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt, mang theo vài phần điềm đạm đáng yêu: “Chắc là Tiết đại ca không biết, Nguyệt Nhi muội muội cũng biết, chẳng qua ta cũng chỉ là người ăn nhờ ở đậu…” Đem bốn chữ ăn nhờ ở đậu kia chậm rãi nói ra, giọng nói hết sức thống khổ.

Liễu Minh Nguyệt nhớ tới Vạn thị đã từng dạy, có một loại nữ tử, đặc biệt thích lấy thân thể đáng thương ra để chiếm được đồng tình của nam tử, mưu cầu leo lên phú quý. Nàng cẩn thận để ý nhìn lại, trong lòng hứng khởi, quả nhiên trực giác của mình không sai, lại xem xét Tiết Hàn Vân, thấy hắn vẫn chưa đế ý tới bốn chữ được Hà Tú Liên cố ý nói thật nặng này, nhân tiện nói: “Hàn Vân ca ca không biết, Hà tỷ tỷ vẫn luôn ở bên cạnh cữu mẫu Đại phòng mà lớn lên đó.” Thầm khen mình biết cách rộng lượng hiền lương, rõ ràng là Hà Tú Liên giả vờ dịu dàng này đã đưa tới dưới mí mắt của mình rồi, vậy mà mình cũng thấy thờ ơ cho được.

Tiết Hàn Vân mỉm cười: “Bá mẫu của Hà cô nương đây quả là trưởng giả từ ái, là người rất tốt.” Hắn thường cảm kích Liễu Hậu vò võ một mình, không hề có quan hệ huyết thống nào nhưng vẫn nuôi nấng dạy dỗ hắn lớn lên, bởi vậy đối với bậc trưởng bối có thể nuôi nấng hài tử của nhà khác, luôn luôn kính trọng không thôi.

Đáng tiếc Hà Tú Liên không nghĩ như vậy. Đặc biệt là sau khi Ôn Dục Châu chọn được một cửa hôn nhân vô cùng tốt, nàng ta lại cảm thấy, nếu Môn thị không chịu thay nàng ta chọn một cửa hôn nhân tốt, xét đến cùng, vẫn là đối xử không tốt với nàng ta. Huống chi thường xuyên nghe Môn thị nói muốn đuổi mình về nhà mẹ đẻ, trong bất tri bất giác nàng ta đã ôm lòng oán hận, vị đường cô này làm sao đối xử tốt với nàng ta cho được?

Những lời này, đương nhiên không thể nói ra ở trước mặt Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân, nàng ta chỉ có thể mềm mại chực khóc nhìn Tiết Hàn Vân: “Liễu tướng và Nguyệt Nhi muội muội đều là người tốt, Tiết đại ca làm sao hiểu được khổ sở ăn nhờ ở đậu?”

Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Châu ở chung mấy ngày nay, luôn cảm thấy vài vị biểu tỷ muội Đại phòng đều có tính tình bao dung rộng rãi, là nữ tử cực kỳ có giáo dưỡng, đối xử với Hà Tú Liên hoàn toàn không có ý kỳ thị xa lánh. Trái lại là Hà Tú Liên thường xuyên tỏ vẻ rụt rè tự oán tự trách, khiến người ta không thoải mái khi ở chung.

Tiết Hàn Vân là người quan sát tỉ mỉ bậc nào, từ khi Hà Tú Liên nói lời cảm tạ hắn đến bây giờ tự tố giác nỗi khổ sở ăn nhờ ở đậu, hắn đã dùng đôi mắt tinh anh phát hiện, hôm nay Nguyệt nha đầu hết sức cổ quái.

Đối với nàng hắn quá mức quen thuộc, rất hiểu biết sự xảo quyệt âm thầm giấu dưới lớp vỏ khờ khạo của nàng, mỗi khi nàng muốn bộc lộ điều này trên mặt sẽ tươi cười xán lạn, trong lòng hắn lập tức bồn chồn, chẳng lẽ nha đầu kia đang muốn thử hắn ư?

Hắn dứt khoát giả ngu, chỉ xem như hoàn toàn không hiểu nỗi khổ sở mà Hà Tú Liên bày tỏ, mở miệng nói: “Sách đã dọn xong rồi, muội muội có khách, vậy ta quay về tiền viện, lần sau sẽ đến tìm muội.” Nói xong, còn vươn tay ra, xoa nhẹ một hai cái ở trên cái đầu nhỏ của Liễu Minh Nguyệt, thái độ vô cùng thân thiết.

Liễu Minh Nguyệt luôn cảm thấy hắn hình như đã biết được ý định trong lòng nàng, nhưng nghĩ lại, hắn quân tử như vậy, làm sao biết đến những thủ đoạn của nữ tử ở hậu viện, nếu không nhờ Vạn thị chỉ dạy, ngay cả nàng cũng không rõ mấy chuyện này, bởi vậy yên lòng, kéo tay áo không chịu cho hắn đi: “Hàn Vân ca ca, huynh ngồi chơi một lát thôi…”

Tiết Hàn Vân lập tức khẳng định tiểu nha đầu này không có ý tốt, dứt khoát kiên quyết kéo tay nàng ra, “Ta còn có việc, quay đầu sẽ tìm muội sau.” Ngay cả khi hôm nay có thể đích thân đến khuê phòng của nàng một chuyến, cũng không thể tiếp tục ở lại.

Bản lĩnh tính sổ của tiểu nha đầu này càng ngày càng cao cường nha!

Nhìn theo bóng dáng Tiết Hàn Vân từ trong phòng đi ra, hai mắt Hà Tú Liên đầy thất vọng, thấy Liễu Minh Nguyệt quay đầu nhìn mình cười, liền miễn cưỡng cười đáp lễ: “Ta thấy, tình cảm giữa Tiết đại ca và Nguyệt Nhi muội muội vô cùng tốt phải không?”

Liễu Minh Nguyệt nói: “Hàn Vân ca ca làm người phúc hậu, so với thân huynh trưởng còn quan tâm ta hơn.”

Mấy ngày nay nàng rút ra được một quy luật, phàm là gặp mặt Hà Tú Liên, nếu không có nhóm biểu tỷ muội ở bên cạnh, nàng ta nhất định sẽ chuyển đề tài đến chỗ Tiết Hàn Vân. Liễu Minh Nguyệt cẩn thận quan sát, thấy được mỗi khi nàng nhắc đến Tiết Hàn Vân, hai mắt Hà Tú Liên gần như muốn phát sáng. Có một lần nàng ta còn vờ như vô tình hỏi thăm: “Tiết Hàn Vân nhân hậu như vậy, không biết là Đại tẩu tử Tiết gia có dễ ở chung không?

Lúc ấy Liễu Minh Nguyệt thiếu chút nữa cười ra tiếng, chỉ lắc lắc đầu: “Hàn Vân ca ca chưa thành thân.” Hơn nữa bọn họ cũng chỉ làm tiểu định, vẫn chưa cử hành đại lễ.

Nàng nói như vậy cũng là nói đúng theo sự thật thôi.

Hà Tú Liên nghe được lời này, bấy giờ hai mắt lập lòe phát sáng.

Trong lòng Liễu Minh Nguyệt ôm bụng cười, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì lạ, cố gắng hạ thấp Tiết Hàn Vân một chút: “Hà tỷ tỷ không biết đấy thôi, Hàn Vân ca ca là người cô độc, không nhà không cửa, không có cha mẹ che chở, cũng không có huynh đệ tỷ muội nâng đỡ, huynh ấy lấy gì để thành thân đây?” Hắn nghèo như vậy, cũng chỉ có nàng mới bằng lòng gả cho hắn mà thôi!

Trong lòng Hà Tú Liên lại nghĩ, đến khi nàng ta xuất giá, Môn thị sẽ phải thêm trang cho nàng ta, huống chi phủ Tướng quốc có núi vàng núi bạc, sao Liễu tướng có thể để cho dưỡng tử của mình ngay cả phụ nhân cũng cưới không nổi? Chỉ sợ Liễu tướng tùy tiện ra tay, cũng đủ để Tiết Hàn Vân cưới vợ nuôi con.

Liễu Minh Nguyệt đơn giản chỉ là một đứa bé chưa lớn, cũng quá ngây thơ rồi.

Nàng ta lại muốn nói, Liễu tướng chỉ có duy nhất một nữ nhi này, tương lai tất nhiên là đại phú đại quý, cho dù muốn đưa vào cung làm nương nương cũng có thể. Nghe nói Thái tử điện hạ mới hơn 20, vừa vặn xứng đôi với Liễu Minh Nguyệt. Nghe thấy nàng hạ thấp Tiết Hàn Vân như vậy, cho dù lúc nãy vừa nhìn thấy hai người thân mật như thế, cũng chỉ cho rằng hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, đó là huynh muội tình thâm, không nghĩ rằng Liễu tướng sẽ gả ái nữ duy nhất của mình cho tiểu tử nghèo như Tiết Hàn Vân vậy…

Đáng tiếc Tiết Hàn Vân cho dù có nghèo, sau lưng vẫn có ngọn núi lớn là Liễu tướng để dựa vào, làm sao có thể nghèo cả đời đây?

Trong lòng Hà Tú Liên nhất thời dâng lên một loại ý niệm “Tuệ nhãn biết anh hùng”. Lại xấu hổ thở dài ở trước mặt Liễu Minh Nguyệt: “Không biết tương lai nữ tử may mắn nào có thể gả cho Tiết đại ca…”

Liễu Minh Nguyệt nổi lên ý xấu, nói: “Nếu như Hàn Vân ca ca có thể lấy được nữ tử ôn nhu thiện lương giống như Hà tỷ tỷ vậy, đó thực sự là phúc khí của huynh ấy…”

Hà Tú Liên đầy mặt đỏ ửng, giả vờ tỏ vẻ tức giận: “Muội muội nói bậy bạ cái gì vậy…”

Hai người cười đùa một trận, sau đó nàng ta cùng Tiểu Phân và Lưu Ly trở lại Đại phòng.

Liễu Minh Nguyệt chờ đến khi nàng ta đi rồi, mới bày ra dáng vẻ muốn tính sổ đi với tiền viện, nàng muốn đi hỏi tội Tiết Hàn Vân, đến Giang Bắc một chuyến, vậy mà lại câu dẫn đào hoa như vậy. Lúc đi ngang qua thư phòng của Ôn lão gia tử, giật mình nhớ ra bản du ký của Ôn Hữu Xương, nàng luống cuống tay chân, còn chưa đi vào, thì đã nghe được tiếng Ôn lão gia tử răn dạy Ôn Hữu Xương.

“Cho ngươi bạc đi lịch lãm, ngươi lại viết mấy thứ này?”

“A ông, đây chỉ là… Đây chỉ là viết khi rảnh rỗi…”

Lúc trước Ôn lão gia tử chê bai Ôn Hữu Xương làm việc không đàng hoàng, nhưng không có chứng cớ. Ôn Hữu Xương lại là vịt chết còn mạnh miệng, kiên trì muốn ra khỏi cửa lịch lãm khắp nơi, nay bị ông bắt được chứng cớ, chứng minh hắn chính là vì làm loại chuyện vô ích này mà vô duyên với con đường làm quan, Ôn lão gia tử nhất thời tức đến nổ phổi, sai người kêu Ôn Hữu Xương đến dạy dỗ một trận.

Ôn lão gia tử tức giận đến giơ chân, nhấc quyển du kí lên ném vào mặt Ôn Hữu Xương quát:

– “Tự ngươi nhìn một cái xem! Tự ngươi nhìn đi! Đây là kiến thức mà ngươi lịch lãm khắp nơi đấy sao?”

Đối vị vị tôn tử mà ông đã ký thác kỳ vọng rất cao này hoàn toàn thất vọng.

Ôn Thời cũng bị kêu tới, đã sớm xem qua bản du ký này rồi, đối với thứ tử này cũng tràn ngập thất vọng.

Liễu Minh Nguyệt ở bên ngoài nghe được biết mọi chuyện hỏng rồi, trực tiếp xông vào, một đường cao giọng kêu lên: “Ông ngoại, ông ngoại…”

Trong phòng Ôn lão gia tử ngồi ở sau bàn đọc sách, Ôn Thời đứng hầu ở bên cạnh, Ôn Hữu Xương thì đang quỳ trên mặt đất, đưa mắt nhìn người vừa tiến vào, Ôn Hữu Xương hung hăng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái: nha đầu phá hoại, dám đem thứ mà hắn giấu cũng không kịp tới trước mặt lão gia tử!

Ôn lão gia tử thì mang theo vẻ mặt vui mừng: “Nguyệt nha đầu, quyển du ký này là con để ở trong thư phòng ông ngoại à?” Đứa nhỏ này thật sự là rất lương thiện, am hiểu lòng người nha!

Liễu Minh Nguyệt, vẻ mặt vô tội: “…” Có phải mình đã làm chuyện gì sai rồi hay không? ——

Đọc truyện chữ Full