“Chuyện này bỏ qua. Chỉ là sau này không cho phép chuyện như vậy lại xảy ra nữa.” Ánh mắt uy nghiêm của Tấn Vương phi quét qua những người có mặt trong phòng, trầm giọng nói, sau đó phân phó người bên cạnh: “Nam thẩm, những vật bị phá hỏng trong phòng này, ngươi đến phòng ngân sách lấy chút bạc rồi mua cái mới, không được để Liễu di nương chờ.”
“Vâng, Vương phi.” Nam thẩm cung kính trả lời.
Tấn Vương phi lại quét mắt nhìn một lần nữa, “Được rồi, cũng đi nghỉ ngơi hết đi, trong phủ còn có khách, chớ để người ta chê cười.”
Rõ ràng ánh mắt kia đang ám chỉ Tạ Vân Lam.
Tạ Vân Lam cúi đầu cắn môi, nước mắt đã lưng tròng ngay vành mắt muốn rơi xuống. Sau khi Tấn Vương phi rời đi, Nam Cung Thần cũng không nhìn Tạ Vân Lam lấy một cái, đỡ Liễu Tình Nhu dịu dàng nói: “Ở đây không ngủ được đâu, đi tới thư phòng đi.”
“Thần lang, hôm nay là ngày cưới của chúng ta…” Tạ Vân Lam đuổi theo Nam Cung Thần hai bước, nước mắt chảy xuống.
Nam Cung Thần cũng không quay đầu lại, đi ngang qua đám cung nữ đang quỳ dưới đất rồi nói với Nam thẩm, “Thế tử phi có thai phải đi nghỉ sớm! Phiền Nam thẩm gọi người hộ tống nàng về Vinh Hi Viên.”
“Vâng, Thế tử.” Nam thẩm cúi người hành lễ xong rồi quay người làm mặt lạnh nói với Tạ Vân Lam, “Thế tử phi, xin mời.” Bà là ma ma được Tấn Vương phi quý trọng nhất, nếu Tấn Vương phi không thích Thế tử phi này thì bà cũng sẽ không ăn no rửng mỡ mà đi lấy lòng.
Tạ Vân Lam thấy Nam Cung Thần không để ý đến mình, còn ôm eo yêu tinh kia đi ra ngoài, lập tức ngăn không cho nước mắt rơi xuống nữa. Nàng biết khóc cũng không được gì, cũng là vì nàng chọn sai người, nếu có việc gì xảy ra thì nàng chịu là đúng. Chẳng qua là, nàng sẽ không vì vậy mà bỏ qua.
…
Lạc Mai Viên ở Tiền viện trong phủ Tấn Vương chính là thư phòng của Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần mặc một trường sam dài màu trắng đơn giản, áo khoác lông cáo cùng màu, tóc thả dài ngồi trong tiểu viện. Trên bàn đá là một lò hương, mùi hương dịu dàng bay ra tản vào trong không khí, bên cạnh còn có một bầu rượu cùng một ly rượu đầy.
Ánh trăng xuyên qua lá trúc rọi đến người hắn, hiện lên những hình ảnh loang lổ, hắn khẽ híp mắt nhìn vào một viện nằm trong rừng trúc.
Gió đêm thổi khiến lá cây kêu sào sạt, giống như tiếng hát, cũng giống như tiếng người than thở. Bên cạnh những bụi trúc còn có bụi Hồng Mai chính tay hắn trồng trước kia. Có gió thổi qua, hương mai theo gió bay tới phía hắn, chỉ trong chốc lát, cánh hoa đã rơi đầy người.
Trắng y, hồng mai*, đây chính là khung cảnh khiến người khác phải ngưng thở, đả thương đến tận đáy lòng những ai nhìn thấy.
*Chỗ này Sam không dịch ra thuần Việt là “áo trắng” mà cố ý để vì thấy nó hay quá.
Nơi Tiền viện lâu lâu lại truyền đến tiếng người nói. Quả thật náo nhiệt hơn so với Tấn Vương phủ luôn yên lặng của trước kia, tiếng động đó chính là âm thanh của những người tới ăn mừng còn chưa rời đi, ồn ào như vậy chỉ khiến hắn cảm thấy vô cùng chán ghét.
Đêm tân hôn sao?
Hắn cười tự giễu, đưa tay cầm lấy bầu rượu rót thêm một chén đầy, nhưng hắn không uống mà lại hắt vào đám Hồng Mai dưới táng cây. Hắn dùng giọng nói trầm thấp giống như rỉ tai: “Chén rượu này ta mời nàng, nguyện kiếp sau gặp lại thì hãy cứ tổn thương ta, đừng yêu ta nữa.”
Sau đó lại hắt tiếp một chén nữa, “Mời nàng chén này, cầu nguyện cho nàng ở kiếp sau sẽ là một người thông minh, có đôi mắt tinh tường, có Thất khiếu linh lung*, đời sau sẽ không ngu dại mà tin tưởng người khác nữa.”
*Là trái tim bảy lỗ. Các bạn có thể tra thêm ở google, liên quan đến chuyện của Đác Kỷ, Trụ Vương.
Chén thứ ba, “Chén này mời nàng, cầu cho nàng sống ở kiếp sau sẽ hưởng vinh hoa phú quý, không lo âu cả đời, cùng người nàng yêu nắm tay đến cuối đời.”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, trăng đã lên cao, một đêm dài lại lặng lẽ trôi.
Trong phòng tắm của thư phòng, A Mẫu đang hầu hạ Liễu Tình Nhu tắm rửa, bà thở dài oán giận nói, “Tiểu thư, người xem cơ thể người đi, không có chỗ nào không bị thương. Chỉ tùy ý giả vờ cho có mấy dấu vết cũng không được sao? Người lại còn đánh vào người của lão nô nữa… Chỉ sợ người của tiểu thư phải dùng thuốc mới hồi phục được.”
“Không làm như vậy thì làm sao có thể khiến Tạ Vân Lam tức giận được? Làm sao để Nam Cung Thần có thể tin tưởng Tấn Vương phi chứ?” Liễu Tình Nhu chớp mắt cười lạnh. Nhớ lại lúc Tạ Vân Lam nổi giận đùng đùng vén màn lên, thấy nàng cùng Nam Cung Thần đang nằm trên giường, trên người cả hai cũng không mặt đồ, gương mặt khiếp sợ của Tạ Vân Lam khiến nàng thật hài lòng. Việc này còn sảng khoái hơn việc ăn dưa ướp lạnh nữa.
A Mẫu thở dài, “Lão nô chỉ đau lòng thay cho tiểu thư, lỡ như Nam Cung Thế tử phát hiện người không cùng hắn ta… Lúc ấy phải làm sao mới phải?”
“Ta cũng chưa nói với hắn giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì mà, phát hiện cái gì?” Liễu Tình Nhu bước ra khỏi thùng tắm, lấy một chiếc khăn vải quấn lên người, “Mùi thơm của cây Tử Huân có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, hắn sẽ không phát hiện. Trừ khi hắn cách xa ta một thước, nhưng mà cũng không tự chủ được.”
“Nhưng nói như vậy, cứ dùng mãi thì tiểu thư cũng sẽ thương tổn.” A Mẫu lo lắng muốn khóc.
“Không làm như vậy thì thù của nương ta… Còn có…” Mối thù của nàng nữa, “Làm sao báo thù? Chỉ dựa vào hai chúng ta thì lật Tấn Vương Phủ như thế nào?”
…
Tạ Vân Lam trở lại Vinh Hi viên thì có một chuyện khiến nàng ta vừa giận dữ, xấu hổ, lại vừa khiếp sợ.
Nữ quyến bên dòng họ của Nam Cung Thế tử nói gì cũng bắt nàng phải cho xem của hồi môn. Tấn Vương phi lạnh nhạt mở miệng, “Những người này đều là trưởng bối của con, con sẽ không khiến mọi người thất vọng chứ? Mọi người đã nhìn thấy hóa đơn đồ cưới của con, cũng muốn học hỏi để sau này chuẩn bị cho nữ nhi cuarhoj. Tạ phủ cũng là gia tộc quyền thế, việc gả nữ nhi sẽ rất được quan tâm.”
Mọi người đều tới phòng nàng, Tạ Vân Lam còn có thể làm gì?
Nàng âm thầm cong môi, trừ Tấn Vương phi thì những người kia ăn mặc hoa lệ, nhưng chính xác cũng chỉ là những những người lớn tuổi ở nông thôn mà hóa trang, giả bộ. Có mấy tiểu thư còn da còn đen hơn một nha đầu tam đẳng, y phục trên người cũng là kiểu cách của những năm trước. Trang sức trên đầu đơn giản đến mức nghèo nàn, một chút chất lượng cũng không có. Vậy thì hôm nay sẽ giúp đám người này mở rộng tầm mắt, xem đích nữ của Tạ thi mang theo đồ cưới thế nào.
Mấy thị nữ nhất đẳng của nàng bị phạt quỳ gối ở Phù Phong Viên, trong phòng chỉ còn bốn nha đầu nhị đẳng.
Tạ Vân Lam đưa chìa khóa cho một nha đầu: “Mở rương ra.” Bởi vì biết phong tục trong đêm động phòng sẽ có người nhà của chồng tới hỏi đồ cưới, nên rương đồ đã được để sẵn ở góc tường.
Nha đầu mở rương ra, sau đó thét lên kinh hãi: “Không xong rồi, tiểu thư, người mau đến xem đi!” Nhad đầu sợ gánh tội nên vội vàng gọi Tạ Vân Lam.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Nữ Lệ Phi
Chương 43: Lại xảy ra chuyện
Chương 43: Lại xảy ra chuyện