Editor: Sam Sam
Tạ Phong khẽ mỉm cười: “Đột nhiên cảm thấy cảnh sắc ở nơi này không tệ nên dừng lại ngắm cảnh, không nghĩ tới quấy rầy các nàng, vậy tại hạ cáo từ.”
Hắn nhìn Vân Hi một cái, quả thật cỡi ngựa rời đi.
Vân Hi híp mắt lại, rốt cuộc hắn ta là ai?
An Xương rướn cổ lên nhìn bóng lưng Tạ Phong dần khuất, lạnh giọng nói: “Hi biểu muội, người này cứ lén lén lút lút nên sợ là không phải người tốt. Chỉ e hắn cứu muội là có dụng ý khác.”
Lúc này Triệu Ngọc Nga bước tới, không nói tiếng nào đi thẳng về phía xe ngựa, chỗ để bước lên khá cao nên lúc nàng leo lên có hơi chật vật.
An Xương không nói nhiều đi lướt qua Vân Hi nói với Triệu Ngọc Nga: “Triệu cô nương, có ghế nhỏ để leo lên, cô nương đừng vất vả như thế.” Nói rồi lấy một chiếc ghế từ chỗ của người đánh xe đặt trước mặt Triệu Ngọc Nga.
Triệu Ngọc Nga trừng mắt liếc hắn một cái, cắn răng quật cường leo vào trong xe ngựa.
An Xương nhìn chiếc ghế nhỏ rồi gãi gãi đầu, gương mặt tỏ vẻ lúng túng.
Thanh Y che miệng cười khúc khích nói với Vân Hi: “Rõ ràng Triệu cô nương ghét An nhị công tử, hắn còn cuống quít lấy lòng, không phải là tự ngược đãi mình sao?”
Vân Hi lắc đầu rồi cũng leo lên xe ngựa. Triệu gia cùng An gia kết thù, nhất định trong lòng Triệu Ngọc Nga luôn chán ghét An Xương.
Trong xe ngựa, Triệu Ngọc Nga làm mặt lạnh vén rèm xe lên: “Hoàng bá, không còn sớm nữa nên chúng ta phải trở về cho kịp lúc.” Hoàng bá đang cho ngựa ăn cỏ khô, nghe thấy Triệu Ngọc Nga gọi mình thì phủi bụi đất trên người nhảy lên vị trí đánh xe: “Được, trở về thôi.”
Roi ngựa vung lên, Hoàng bá cho ngựa chạy thật nhanh, vó ngựa tung lên bụi bay đầy trời, xe ngựa chạy một đường thẳng vào trong thành.
“Các người chờ ta một chút.” An Xương ngồi trên yên ngựa, suy nghĩ một lúc lâu cũng thấy không ổn lắm, hắn thấy Triệu Ngọc Nga cùng Vân Hi lên xe ngựa nên cũng vội vàng nắm dây cương, chẳng qua không thể theo kịp xe ngựa phía trước.
Chờ tới lúc ngựa hắn sải bước thì xe ngựa kia cũng chỉ còn là một điểm đen nhỏ, hắn lại không quen cỡi ngựa nên bây giờ ngựa chạy hơi nhanh một chút cũng dọa hắn trắng bệch mặt.
Lúc này, xe ngựa của nhóm Vân Hi đã bỏ hắn rất xa rồi.
Xe ngựa chạy thẳng vào trong thành, vì muốn phiền muộn trong lòng Triệu Ngọc Nga nhanh chóng giảm đi nên thỉnh thoảng Vân Hi cố tìm đề tài nào đó để nói chuyện cùng nàng ta. Lúc rảnh rỗi Thanh Y cũng chen vào mấy câu, lập tức trong xe chỉ toàn là tiếng trò chuyện vui vẻ của ba nữ tử, chẳng qua được một lúc thì mặt Vân Hi trầm xuống, nàng mím môi không nói lời nào, dường như đang cố gắng lắng nghe gì đó.
Thanh Y phát hiện có điều kỳ lạ nên vội hỏi: “Tiểu thư, có gì bất thường sao?”
Vân Hi vẫn lắng nghe tiếng vó ngựa sau xe của các nàng: “Thanh Y, có người đi theo chúng ta.”
Triệu Ngọc Nga lo lắng: “Hi muội muội, có phải An Kiệt lại tới ngăn cản chúng ta nữa hay không?”
Lúc này mặt trời đã ngã về Tây, không còn bao lâu nữa thì trời sẽ tối. Từ nơi này nhìn về phía trước đã thấy dãy cờ trên thành tường, nếu lúc này bị ngăn lại thì chỉ sợ sẽ vào thành trễ.
Cửa thành đóng, với ba nữ tử như các nàng thì càng có thể gặp nguy hiểm.
Ban đêm trời lạnh là điều đương nhiên không cần phải nói, nhưng sài lang hổ báo, trộm cướp gì đó, nếu các nàng gặp phải thì có thể sẽ mất mạng.
Vân Hi lắc đầu một cái: “Không phải An Kiệt, lúc nãy hắn ta bị đám ngựa của An Xương dẵm nát bàn tay nên nhất định đang trị thương, không rảnh để bận tâm chúng ta đâu. Còn nữa, chức vị của hắn chỉ là quan Thất phẩm canh giữ cửa thành, không thể tùy ý ra khỏi thành được.”
Triệu Ngọc Nga bĩu môi: “Hi muội muội, không cần lo lắng nữa, tám phần đó là tên An Xương. Hắn cứu ta một lần, ta cũng đã nói cảm ơn rồi, sao còn đi theo ta chứ? Đúng là người của An phủ đều đáng ghét.”
Vân Hi lắc đầu: “Cũng không phải là An Xương, mặc dù vừa rồi An Xương cho ngựa chạy nhanh như thế nhưng thủ pháp lại lung tung, tiếng chân ngựa cũng rất hỗn loạn, lúc nhanh lúc chậm. Còn hiện tại người phía sau chúng ta lại có kỹ thuật cỡi ngựa rất tốt.”
Gương mặt Thanh Y nghiêm trọng: “Tiểu thư, nô tỳ đi xem một chút.”
Hiện tại các nàng ở ngoài thành, nếu có người muốn hãm hại thì có kêu trời cũng không thấu rồi.
Bị người ta giết người diệt khẩu, một chút dấu vết cũng sẽ không lưu lại.
Vân Hi lại kéo nàng ta ngồi xuống, cúi đầu lắng nghe trong chốc lát rồi nói: “Người nọ theo chúng ta gần nửa canh giờ, nếu như muốn hạ thủ thì đã sớm ra tay rồi, tại sao gần đến cửa thành rồi mà còn chưa hành động?” Nàng gõ vào vách xe ngựa: “Hoàng bá, chạy nhanh lên, càng nhanh càng tốt.”
“Vâng, tam tiểu thư.” Roi ngựa trong tay Hoàng bá kéo mạnh, con ngựa phía trước lập tức tung vó chạy như điên.
Thanh Y cùng Triệu Ngọc Nga nắm chặt tay vịn bên trong xe, Vân Hi thì áp sát tai vài thành xe để lắng nghe, xe ngựa chạy trong chốc lát, nàng lại nói với Hoàng bá: “Lập tức chậm lại!”
“Hi muội muội, tại sao lại chạy chậm?” Triệu Ngọc Nga hỏi, “Nhanh vào thành thôi, nơi này không xa cửa thành đâu.”
Vân Hi lại vén rèm cửa sổ của xe lên, sau đó thò đầu ra nhìn phía sau cười nói: “Tạ công tử, trùng hợp như thế, chuyện của công tử xong rồi sao? Bây giờ cũng về thành à?”
Thanh Y cùng Triệu Ngọc Nga liếc nhìn nhau, Tạ Phong sao? Là tên Phó chỉ huy binh mã của cửa Đông giải vây cho các nàng lúc nãy à?
Tạ Phong thấy Vân Hi ló đầu ra thì nhanh chóng giục ngựa tiến lên, mỉm cười nói: “Thật khéo, chúng ta lại thuận đường rồi.”
Vân Hi nghiêng người ngồi thẳng dậy, cong môi rồi chớp đôi mắt to trong suốt: “Không phải Tạ phó sứ là người của cửa Đông sao? Có trễ thế nào cũng nên về cửa Đông chứ, đây là cửa Tây đó, từ Tây đến Đông còn phải đi mấy chục dặm cơ mà.”
Nếu nói lúc ra thành được Tạ Phong giúp giải vây là cơ duyên thì hiện tại chỉ có thể nói hắn ta cố ý, cố ý đi theo xe ngựa của các nàng.
Lúc Triệu Ngọc Nga an táng Triệu Hoài trên núi hoang thì Tạ Phong không đi, cứ chờ ở nơi đó. Đến lúc xe ngựa của các nàng lên đường thì miệng hắn nói rời đi, kì thực là chạy được một đoạn lại nhanh chóng đuổi theo sau.
Nàng đi nhanh hắn cũng đi nhanh, nàng đi chậm hắn cũng chậm lại. Lúc nãy có một đường rẽ có thể dẫn tới cửa thành phía Đông, thế nhưng hắn lại không đi mà vẫn đi thẳng theo các nàng.
Điều này thật khiến người ta không thể hiểu được.
“Ta cũng vào cửa Tây để làm mấy chuyện nữa, có vấn đề gì không?” Tạ Phong mỉm cười nhìn Vân Hi. Nữ tử đang nghiêng đầu kia nhìn như thanh thuần khả ái, nhưng kỳ thật rất giảo hoạt, cho nên lập tức nhìn ra hắn đang theo ở phía sau.
Vân Hi mở to mắt nhìn, cười nói: “Đường này là đường cho quan, Tạ công tử phải đi, làm sao tiểu nữ dám cản trở chứ?” Nói rồi bảo Hoàng bá cho ngựa chạy sang một bên để Tạ phong đi trước.
Tạ Phong cũng không khách khí, đánh ngựa đi lên trước xe ngựa của Tạ phủ.
“Thanh Y, thật sự ngươi không biết người này sao?” Vân Hi nhìn bóng lưng của Tạ Phong rồi hỏi Thanh Y.
Thanh Y khoanh tay trước ngực: “Chưa từng thấy hắn bao giờ, hay là tiểu thư hỏi chủ tử xem sao?”
Thôi đi, Vân Hi nhớ tới buổi tối ngủ trên giường của Đoạn Dịch, thể diện của nàng đã vứt hết xuống sông Hoàng Hà rồi, còn dám đi hỏi sao?
Không đi! Kiên quyết không đi.
Vào giây phút cửa thành sắp đóng lại thì xe ngựa của Vân Hi kịp vào thành. An Kiệt thấy xe ngựa của Tạ phủ quay lại, đang muốn làm khó dễ thì lại thấy Tạ Phong vẫn theo sát một bên, hắn đành hừ lạnh một tiếng rồi cho qua.
Hắn nhìn xe ngựa đi xa dần, ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng âm thầm thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.
Ở một ngã rẽ, cuối cùng Tạ Phong cũng tách các nàng để đi hướng của mình.
“Thanh Y, rãnh thì điều tra tên Tạ Phong kia một chút.” Người này thật kỳ lạ, tại sao lại có cảm giác quen thuộc ấy?
“Vâng, tiểu thư.” Vân Hi không nói gì, nàng cũng sẽ đi thăm dò, một nam tử vô duyên vô cớ tiếp cận thì phải tỉ mỉ truy xét cả họ hàng gia tộc. Vân Hi cùng Triệu Ngọc Nga trở lại phủ thì vừa đúng lúc quá bữa cơm tối.
Tạ lão phu nhân đang đau lòng Triệu Ngọc Nga mới mất mẹ nên để nàng ở Tây Noãn Các thuộc Bách Phúc Viên, chỉ cách Đông Noãn Các bà đang ở một dãy phòng, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
Hai người cùng nhau vào nhà để thi lễ với Tạ lão phu nhân. Tạ lão phu nhân gọi Triệu Ngọc Nga tới ngồi bên cạnh mình, kéo tay nàng hồi lâu không nói gì.
Vân Hi không lên tiếng, nàng ngồi ở phía dưới quan sát. Bước chân của Kim Châu cùng Kim Đĩnh cũng rất nhẹ nhàng.
Tạ lão phu nhân chỉ sinh được một nữ nhi, thế mà giờ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lại bị người ta hại chết, làm sao bà không đau lòng được chứ?
“Đi gặp phụ thân của cháu sao?” Tạ lão phu nhân mấp máy môi ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc Nga rồi hỏi, dù sao Triệu Hoài cũng là cha ruột của Triệu Ngọc Nga, cũng không thể ngăn việc họ gặp nhau.
Dù khiến người ta chán ghét thế nào thì cũng không thể nói này nọ trước mặt Triệu Ngọc Nga được, chắc chắn sẽ làm nàng tổn thương.
Triệu Ngọc Nga gật đầu: “Ông ấy muốn hành thích Tấn Vương Thế tử nên bị hộ vệ của Thế tử giết chết rồi.”
Nói xong nàng cúi đầu không nói nữa, ánh mắt nhìn xuống đất ngẩn người.
Đây là điều xảy ra ngoài dự liệu của Tạ lão phu nhân, bà kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng lập tức bà thở dài một hơi, gương mặt sang lên rất nhiều.
Vân Hi quan sát rồi suy nghĩ trong lòng, Tạ lão phu nhân sẽ mở miệng nói gì đó ác ý đúng không?
Trước kia lúc Tạ Viện còn sống, bà muốn trừng trị Triệu Hoài thì lại sợ làm nữ nhi cùng ngoại tôn nữ của mình bị tổn hại.
Tạ Viện mới mất, Triệu Hoài lòng lang dạ sói lại muốn tính toán tới nữ nhi, chỉ để ý tới con đường danh vọng của mình mà bất kể nữ nhi có hạnh phúc hay không, còn mặt dày tới Tạ phủ đòi tiền nữa.
Nói là muốn gặp nữ nhi nhưng không chừng lại muốn lấy gì đó trên người nữ nhi, chết đi lại tốt, cũng không còn ai hại Ngọc Nga nữa rồi.
Tạ lão phu nhân kéo tay Triệu Ngọc Nga, cưng chìu nói: “Có ngoại tổ mẫu đây, không ai có thể khi dễ cháu được nữa. Chỉ là chuyện chung thân của cháu…”
Nghĩ tới đây sắc mặt bà đen lại. Triệu Hoài muốn dựa vào phủ Đông Bình Hầu mà dám hủy hôn ước của từ nhỏ của Triệu Ngọc Nga với Bạch gia ở Giang Nam, nhà của một nữ nhi lại dám hủy bỏ hôn sự, làm sao tương lai có thể tìm phu quân khác cho nàng chứ? Trong lòng bà lại hung hăng nguyền rủa Triệu Hoài một trận.
Tạ lão phu nhân lặng người trong chốc lát, ngẩng đầu thấy Vân Hi ngồi ở dưới liền gọi nàng: “Tới đúng lúc lắm, đi ăn tối với Ngọc Nga đi.”
Vân Hi vội vàng đứng dậy cảm ơn: “Đa tạ tổ mẫu.”
“Cảm ơn cái gì? Sau này nhờ cháu nhiều, nhớ chăm sóc Ngọc Nga giùm ta.”
Triệu Ngọc Nga tựa vào ngực Tạ lão phu nhân: “Hi muội muội rất tốt với cháu, hai ngày nay đều ở bên cạnh chăm sóc cháu đó.”
Tạ lão phu nhân nhìn Vân Hi, ánh mắt dịu dàng hơn so với ngày thường rất nhiều, “Không ngờ cháu thật thiện lương, không giống những kẻ khác…”
Dĩ nhiên những kẻ khác là muốn ám chỉ Tạ Vân Dung cùng Tạ Vân Hương.
Mấy ngày nay không biết Tạ Vân Dung bận việc gì mà cứ liên tục đi ra ngoài, còn Tạ Vân Hương lại yên tĩnh hơn so với trước kia rất nhiều, mấy ngày rồi cũng không thấy bóng dáng đâu.
Ăn cơm tối xong, An thị dẫn Tạ Vân Hương, Tạ Vân Dung cùng mấy nha đầu tới. Tạ Vân Dung hàn huyên đôi câu khách khí với Triệu Ngọc Nga cho Tạ lão phu nhân thấy rồi đứng một bên không nói gì nữa.
Tính tình của nàng ta vốn lạnh nhạt nên đối với ai cũng bày ra bộ dạng xa cách khó gần, mà Tạ Vân Hương thấy Triệu Ngọc Nga thì cười đến mặt mày cong lên, không ngừng lôi kéo tay nói chuyện. Vân Hi nhìn hai người rồi cười nhạt không nói gì.
Thật đúng là Tạ Vân Hương biết lợi dụng cơ hội để diễn, trước mặt Tạ lão phu nhân lại thân thiện như thế cũng vì muốn chiếm được hảo cảm của bà. Đã quý như vậy, tại sao những ngày Tạ Viện mất không thấy nàng ta tới an ủi Triệu Ngọc Nga?
Quả nhiên, Tạ lão phu nhân thấy Tạ Vân Hương nhiệt tình với Triệu Ngọc Nga như vậy thì gương mặt cũng hòa hoãn đi rất nhiều, bà cười nói: “Ta còn lo đứa nhỏ này sẽ nhút nhát khi tới Tạ phủ. Nhưng tỷ muội các ngươi thân nhau như thế thì cứ tiếp tục tìm hiểu, yêu thương lẫn nhau hơn nữa.”
“Vâng, lão phu nhân.” Tạ Vân Hương kích động đáp lại.
An thị ngâm trà cho Tạ lão phu nhân rồi dâng lên bằng hai tay, cười nói: “Mẫu thân, không biết người gọi con tới vì chuyện gì?”
Tạ lão phu nhân nhận ly trà rồi nhấp một miếng, thở dài nói với An thị, “Ta gọi con tới vì hôn sự của Ngọc Nga. Tuy A Viện mất bởi vì chuyện hôn sự của Ngọc Nga, điều này sẽ làm Ngọc Nga gánh trên lưng tội danh bất hiếu, nhưng tuổi nó không còn nhỏ nữa, năm nay cũng đã mười sáu rồi, giữ đạo hiếu ba năm thì sẽ mười chin, lúc ấy mới tìm hôn sự thì làm sao còn tìm được ai trong sạch?” Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu chỉ tìm hôn sự cho một mình Triệu Ngọc Nga thì sẽ gây bất lợi cho danh tiếng của nó, Tú nương, nhân tiện con kết hợp tìm cho ba nữ tử nhà chúng ta đi.”
Mắt An thị lóe lên, bà cười đáp: “Con sẽ chú ý nhà nào thích hợp.”
Tìm hôn sự sao?
Vân Hi ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vân Hương, khó trách hôm nay nàng ta cũng tới chỗ của lão phu nhân, thì ra lão phu nhân muốn tìm hôn sự cho mọi người, nàng ta sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt?
…
Lão phu nhân ngồi chốc lát rồi bảo tất cả mọi người lui về.
Vân Hi cùng Thanh Y trở về Hi Viên.
Mới vào cửa viện đã thấy Thanh Thường nhíu mày đi vòng quanh, dường như đang lo lắng chuyện gì đó. Thấy Vân Hi đi tới thì mắt sáng lên, nhanh chóng chạy tới nghênh đón.
“Thanh Thường, xảy ra chuyện gì sao?” Vân Hi nhấc chân vào trong nhà, hôm nay chạy ngoài đường một ngày vì chuyện của Triệu Ngọc Nga đã khiến nàng rất mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng lên giường đi ngủ.
“Tiểu thư mau đi cùng nô tỳ, chủ tử… Ngài ấy… Không xong rồi…” Thanh Thường nhanh chóng kéo nàng đi ra ngoài.
Thanh Y bày ra gương mặt nghi ngờ nhìn Thanh Thường, Thanh Thường đứng sau lưng Vân Hi nháy mắt vài cái với nàng ta, thế là Thanh Y liếc mắt nhìn trời, khóe miệng cong lên xoay người bước vào nhà.
“Chủ tử các người bị sao thì liên quan gì tới ta chứ? Bảo hắn đi tìm đại phu đi.” Vân Hi tức giận hất tay ra, miệng nói thế nhưng lòng lại lo lắng, quay đầu hỏi Thanh Thường, “Hắn… Thật sự không ổn… Sao? Không phải là có Hủ Mộc đạo trưởng ở đấy à? Làm sao lại… Cuối cùng có chuyện gì xảy ra?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Nữ Lệ Phi
Chương 74: Hắn không ổn?
Chương 74: Hắn không ổn?