Editor: Sam Sam -
Trâm bạch ngọc của Vân Hi bị Cố Phi Mặc nắm chặt trong tay, hắn lại còn đung đưa tay trước mặt nàng rồi cong môi cười lạnh, Vân Hi vẫn im lặng – giả bộ ngu ngơ.
Nàng bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Tiểu nữ không biết công tử có ý gì, tiểu nữ cho rằng kiệu này là kiệu cho thuê nên lên ngồi, nếu là của công tử thì ta không cướp chỗ nữa, tiểu nữ sẽ xuống ngay.”
Chẳng qua Vân Hi vừa cử động thì Cố Phi Mặc đã đưa tay đặt vào cổ nàng, Vân Hi nhắm mắt nghiêng người rồi nhanh chóng ngất đi.
Thật là một nha đầu giảo hoạt, không trị nàng thì không giải được mối hận trong lòng hắn.
Cố Phi Mặc cười lạnh mấy tiếng: “Chạy vào trong chén của gia mà còn muốn chạy sao? Tên Đoạn Dịch kia dám cản đường ta đi tìm đại phu, còn động chạm vào đường làm ăn của gia nữa, nhất định ta phải đòi lại! Hừ! Bảo bối gì của hắn ta cũng đều giành lấy! Để hắn lo lắng đến chết!”
Dường như hắn tưởng tượng được cảnh Đoạn Dịch lo lắng đi qua đi lại như kiến bò trên chảo nóng, tâm trạng hắn nhanh chóng tốt lên thật nhiều. Tùy tùng Nguyễn Thất ở phòng thuốc bên ngoài quay lại đứng gần kiệu, “Công tử…”
“Nói!” Cố Phi Mặc nửa nằm nửa ngồi trong kiệu, vuốt trâm bạch ngọc trong tay mình.
Nguyễn Thất nhìn kiệu có chút do dự, không nói tiếp nữa, cảm giác giống như bên trong kiệu còn có ai khác.
Cố Phi Mặc liếc mắt nhìn Vân Hi đang bất tỉnh không còn biết gì nữa nói tiếp: “Nói đi, không sao đâu, bọn chúng là ai?”
“Công tử.” Nguyễn Thất tiến lên từng bước nhỏ giọng nói: “Nhìn thân thủ thì bốn người đó giống người của nương nương, chắc đuổi theo ai đó tới đây, nhưng thấy công tử thì lập tức rời đi rồi.”
Cho đến nay người được xưng nương nương chỉ có trưởng tỷ của hắn, Cố Quý phi, Hoàng hậu chỉ là người để trang trí, muốn làm gì còn phải xin phép Cố Quý phi, Trần Thục phi thì bị điên, mặc dù trong cung có ba nữ nhân nhưng thật ra chỉ có trưởng tỷ độc sủng hậu cung.
Cho nên hai mươi năm nay trưởng tỷ của hắn vẫn đứng vững trong hậu cung mà không bị lay động, một mặt dựa vào sự thông minh cùng bề ngoài thùy mị dịu dàng của mình, quan trọng hơn chính là đội ám vệ của Cố gia cung cấp cho bà.
Nhưng tại sao bà lại phái bốn người đuổi theo tiểu nữ nhân này? Chẳng lẽ nữ nhân này có chuyện gì không muốn người khác biết?
Tròng mắt của Cố Phi Mặc khẽ chuyển động, dung nhan tuấn mỹ lập tức trở nên lạnh lùng, “Biết rồi, về phủ.”
“Vâng.” Nguyễn Thất gọi người tới khiêng kiệu, Cố Phi Mặc đưa Vân Hi đi về phía Cố phủ.
Bốn kẻ bịt mặt còn đang mai phục trên nóc nhà thấy cỗ kiệu kia đi xa cũng nhanh chóng đuổi sát theo sau.
…
Kiệu của Cố Quý phi không trở về Hoàng cung mà dừng lại ở một ngõ hẻm, bốn tên đi theo Vân Hi không ám sát được nên đành phải quay về chờ lệnh.
Chẳng qua bọn chúng còn chưa đi tới chỗ kiệu của Cố Quý phi thì Đoạn Dịch đã đâm trúng một tên, roi da dài trong tay khẽ quất, một tên che mặt bị rơi xuống ngựa.
Hắn cười lạnh: “Đường phố trước sau phủ của bổn vương đều là địa bàn của bổn vương, bọn ngươi là đạo chích lại dám hành thích người khác ở trước phủ của ta sao? Có phải thấy sống đủ rồi phải không?”
Tay của Đoạn Dịch khẽ dùng lực, người bịt mặt kia vừa chớp mắt thì cổ bị cắt đứt, trong giây lát đã về chầu ông bà.
Ba người kia ngẩn ra, sau đó đồng loạt bao vây Đoạn Dịch.
Tiếc rằng Đoạn Dịch muốn giết người đến đỏ cả mắt rồi, dường như hắn dồn hết sức lực để giết những kẻ trước mặt, ba sát thủ kia nhanh chóng ngã dưới chân ngựa của Đoạn Dịch.
Cố Quý phi ẩn trong bóng tối tức giận nắm tay vịn của kiệu: “Hắn bị thương mà vẫn có thể chém giết sao? Chẳng lẽ muốn bảo vệ nữ nhân kia sao? Lan Cô! Nếu hắn muốn bảo vệ đến vậy, ngươi hãy phái nhiều người hơn nữa, nhất định phải tìm được nữ nhân kia, vừa nhìn thấy thì phải giết!”
Lan Cô lên tiếng: “Vâng!”
Nhìn toàn bộ bọn sát thủ bị ngã xuống đất, trong lòng Đoạn Dịch vẫn vô cùng lo lắng, hắn cho rằng mình nắm toàn bộ Kinh thành trong tay mình, ai ngờ chỉ muốn tìm một người mà mong manh như vậy.
Trong bóng đêm mịt mờ, nàng giống như một hạt bụi nhỏ, là sơ sót của hắn mới khiến nàng thoát khỏi bàn tay mình.
Nhìn bóng dáng của Đoạn Dịch từ từ biến mất, trong mắt Cố Quý phi đã tràn đầy sát khí, tay vịn của kiệu bị bà nắm lấy tạo thành vài dấu vết, bà cười lạnh: “Là ai thấy ả tiến vào phủ Dịch Thân Vương? Nói cho bổn cung biết bộ dạng của ả ta.”
Một thị nữ tiến lên trả lời: “Nương nương, là nô tỳ thấy được, phong thái toàn thân của nàng ấy rất phi phàm, tám phần là tiểu thư con nhà quyền quý, mặc một chiếc váy tím nhạt, ước chừng mười lăm tuổi, tóc rất đen, mặt trứng ngỗng, da trắng nõn, đôi mắt to trong sáng vô cùng xinh đẹp, vóc người lại nhỏ nhắn, lúc bước đi giống như tiên tử…”
Thị nữ vừa cúi đầu nhớ lại vừa nghiêm túc kể, bỗng nhiên một viên trân châu nhỏ bằng khuy áo từ trong kiệu thẳng bay đến ót nàng ta, nàng ta lập tức ngã xuống đất.
Vì lực quá lớn nên trên trán của thị nữ ấy đã có máu phun ra.
Cố Quý phi ngồi bên trong kiệu hừ một tiếng, “Bổn cung muốn ngươi tả lại bộ dạng của ả ta, có bảo ngươi khen ả sao?”
Thị nữ kia bị dọa sợ đến mức vội vàng quỳ xuống, Lan Cô hung hay đi tới tát nàng ta một cái, “Ngu xuẩn, nói điểm chính, nói cái đáng chú ý! Dễ phân biệt!”
Thị nữ không để ý đến việc lau vết máu trên trán mà cắn răng trả lời, “Có, có, dưới môi dưới của nàng ta có một nốt ruồi đen nhỏ, lúc người làm của phủ Dịch Thân Vương đưa đèn lồng đến gần mặt nàng thì nô tỳ thấy rất rõ ràng.”
Mặc váy tím? Nốt ruồi nhỏ? Chừng mười lăm tuổi? Da trắng? Bỗng dưng Cố Quý phi cười lạnh: “Lan Cô, hiện tại chúng ta tới Cố phủ, nhờ Thái sư phu nhân mời các tiểu thư trong Kinh thành tới phủ xem rừng hoa mai vào ngày mai.”
Ánh mắt Lan Cô sáng lên: “Chiêu này của nương nương thật tuyệt, người tới thì sẽ tra được ngay, nếu không tới thì cũng có thể hỏi thăm các cô nương hiểu thế sự. Hơn nữa, tiểu công tử của chúng ta còn chưa đính hôn nữa, ai trong các vị tiểu thư kia lại không thích công tử? Chỉ sợ ai cũng sẽ kéo đến.”
Cố Quý phi cười cười. “Chỉ cần ả ta vừa xuất hiện, bổn cung sẽ khiến ả biến mất khỏi cõi đời này. Bây giờ quay kiệu lại, lập tức về Cố phủ.”
“Vâng, nương nương.” Lan Cô vung tay lên, người khiêng kiệu cùng vài thị nữ chuyển hướng đi về phía Cố phủ.
Đi được một đoạn thì Cố Quý phi lại nói, “Lan Cô, cho lão thái bà trong cung kia thêm thuốc đi, gấp đôi cũng được, bổn cung muốn xem Đoạn Dịch còn dám phách lối nữa không.”
Lan Cô do dự một chút rồi nói, “Nương nương, tăng thêm thuốc có lấy mạng của bà ấy hay không? Bà ấy gần chết rồi.”
“Không chết được, bổn cung dám chắc. Nhi tử của bà ta không đồng ý với bổn cung thì bổn cung sẽ khiến bà ấy muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
“Vâng, nương nương.” Lan Cô lấy một viên thuốc từ trong ngực ra rồi gọi một thị nữ đi tới, sau khi thị nữ kia cầm thuốc xong thì chạy như bay về phía Hoàng cung.
Không lâu sau, kiệu của Cố Quý phi đã tới Cố phủ.
Quý phi giá lâm, cho dù lúc này đã là canh ba nhưng nam nữ già trẻ trong Cố phủ vẫn ăn mặc chỉnh tề ra ngoài chào đón.
Hai phòng của Cố gia, lão gia của phòng lớn là Thái Sư đương triều, nhị phòng chỉ là thương nhân. Nhưng bất kể là nhị phòng hay phòng lớn thì trong lòng họ đều vô cùng cảm kích Cố Quý phi.
Bởi vì hai mươi năm trước Cố Thái sư chỉ là một người biên soạn nho nhỏ ở Hàn Lâm, gia thế lại bình thường, nếu không có Cố Quý phi thì sẽ không có Cố phủ giàu có xa hoa như ngày hôm nay.
Ông cũng không thể nào tiến nhanh như vậy, lại càng không thể khiến sản nghiệp của Cố gia trải rộng hơn nửa Lương Quốc phồn hoa này.
Đại tiểu thư của Cố gia, Cố Phượng, lúc 13 tuổi đã được gả cho Đương kim Thiên tử Nguyên Vũ Đế, dựa vào trí thông minh cùng vẻ ngoài xinh đẹp, ba năm sau được thăng lên làm phi, cũng giúp Nguyên Vũ Đế gây dựng thế lực, hai năm sau nữa thì Tiên Hoàng băng hà, thế là tước thanh túc địch*, đấu tranh với mấy Thân vương khác để lên ngôi Hoàng đế.
*giống như gạt bỏ đối thủ, những người ngáng chân.
Sự sủng ái dành cho bà vẫn như thế, không bao giờ bị giảm xuống, Hơn một năm trước thì Hoàng thượng ban thưởng Phượng ấn cho bà, để Cố Quý phi trông coi hậu cung thay Hoàng hậu, đầu năm nay Hoàng thượng bị bệnh nặng, thế là bà quản lý mọi việc thay cả Hoàng thượng.
Trừ Hoàng hậu thì các nữ nhân trong cung đều sinh công chúa, hoàng tử duy nhất chính là do Cố Quý phi sinh hạ. Hơn nữa Hoàng thượng vẫn bệnh nặng, hoàng tử lại mới 2 tuổi, sau này một khi Hoàng thượng chết đi thì người có quyền lực lớn nhất nắm giữ cả thiên hạ chính là vị Cố Quý phi kia.
Ý chí kiên cường, ý định kỹ càng tinh tế, mạnh mẽ vang dội, phong cách hành sự không thua kém bất kỳ một nam tử nào.
Hoàng thượng bệnh nặng, Hoàng tử còn tấm bé, có thể trong tương lai hai mươi năm sau, cả thiên hạ này đều sẽ do Quý phi nương nương quản lý.
Kẻ nào ở Cố gia dám lơ là?
Thái sư gần 70 tuổi cùng phu nhân dẫn mọi người đến trước cửa phủ đứng chờ.
Cố Quý phi xuống kiệu, vịn tay Cố Thái sư cùng Cố phu nhân để đứng lên, mỉm cười nói: “Nữ nhi về nhà mẹ đẻ trong đêm khuya đã quấy rầy nhị lão nghỉ ngơi rồi, tại sao còn phiền mọi người ra tận đây để đón chứ?”
Cố Thái sư run rẩy nói: “Quý phi nói sai rồi, thân phận của người tôn quý như thế, thần nên tự mình ra chào đón.” Nói xong lại quay đầu liếc mắt tìm người, “Cố Phi Mặc, mau lên trước đỡ Quý phi nương nương.”
Ông gọi vài lần cũng không có người trả lời.
Tùy tùng bên người Cố Phi Mặc là Nguyễn Thất lên tiếng: “Thái sư, chân của công tử còn bị thương nên đang nằm ở trên giường.”
Cố Quý phi cười nói: “Chân bị thương nên không di chuyển được, không cần gọi đệ ấy. Phụ thân, người cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, con muốn trò chuyện với mẫu thân.”
Hốc mắt Cố phu nhân nóng lên, bà lấy khăn tay ra lau nước mắt.
Nữ nhi này của bà mấy năm đầu bị Hoàng hậu trông coi thì còn thường xuyên trở về phủ, năm năm trước nhận Phượng ấn rồi quản lý hậu cung, đến lúc này mới trở về phủ một lần.
Nữ nhi quản hậu cung, quản tiền triều, đúng là có rất nhiều chuyện phải giải quyết nên không về được, người làm mẫu thân như bà có thể hiểu được sự khó xử của nữ nhi, nhưng Thái sư là phụ thân, làm sao lúc Thái sư bị bệnh thì Cố Quý phi lại không về thăm một chút chứ?
Đột nhiên bây giờ trở về khiến bà có cảm giác gì đó không chân thật.
Bà đi tới cầm tay Cố Quý phi lên, cố cười nói: “Nương nương, thỉnh đi theo lão thân.”
Lúc mọi người về nghỉ hết, Cố Quý phi cùng Cố phu nhân ngồi trong hậu viện lớn nhất, xa hoa nhất trong phủ bắt đầu trò chuyện.
“Mẫu thân, nữ nhi vội trở về nên không chuẩn bị lễ vật gì, nhất định ngày sau sẽ mang tới.” Cố Quý phi đi đến lạy Cố phu nhân một cái.
Cố phu nhân bị dọa sợ đến mức vội vàng tiến lên đỡ, “Nữ nhi, con là Quý phi đó, sao có thể hành lễ như thế được?”
Trong lúc Cố Quý phi vẫn khăng khăng hành lễ khiến Cố phu nhân vô cùng kinh ngạc thì Cố Quý phi đã đỡ bà ngồi xuống, “Nơi này không có người ngoài, mẫu thân cứ gọi thẳng tên con, Phượng nhi là được rồi.”
Cố Quý phi dịu dàng cười nói: “Thật ra thì nữ nhi có chuyện muốn cầu xin mẫu thân giúp một tay.”
Cố phu nhân kéo tay của nữ nhi, “Nương nương, Cố gia là do một tay nương nương giúp đỡ, nương nương có chuyện gì thì cứ nói.”
Cố Quý phi cong môi cười, “Cũng không phải là chuyện gì lớn lao, không phải trong phủ ta có rừng mai sao? Con muốn người viết thiệp mời, sáng mai cho người làm phát cho các phủ đệ trong Kinh thành. Mời các tiểu thư trong phủ tới chỗ chúng ta thưởng mai.”
Cố phu nhân nghe vậy thì kinh ngạc nhìn bà, một lúc lâu sau mới gật đầu một cái, “Được… Được, tối nay ta sẽ bảo quản gia thức thâu đêm để viết, sáng mai phát đi.”
Nói chuyện trong chốc lát thì Cố Quý phi nói muốn nghỉ ngơi trong phủ, hai ngày sau sẽ trở về.
Nhìn nữ nhi năm năm mới về lại phủ, Cố phu nhân đã một đầu tóc trắng lúc thì chua sót trong lòng, lúc thì lại mừng rỡ, vội vàng bảo người làm dọn dẹp phòng ốc rồi sắp xếp chỗ ở cho đoàn người đi cùng nữ nhi.
Làm xong mọi việc đã gần canh tư.
Người già thường khó ngủ, hơn nửa đêm lại bị đoàn người của Cố Quý phi làm ồn ào thì càng không ngủ được.
Cố Thái sư khoác áo ngồi đọc sách ở đầu giường.
Sau khi Cố phu nhân đuổi nha đầu ra khỏi phòng thì khép cửa lại, lúc này bà mới kéo tay Cố Thái sư thấp giọng hỏi: “Lão gia, người có cảm thấy nữ nhi của chúng ta giống như thay đổi thành người khác không? Giọng điệu lúc nói chuyện uy nghiêm như của Hoàng thượng vậy, lúc nhìn thiếp cũng khiến cả người thiếp không được tự nhiên như bình thường. Trước kia lúc về phủ thì vừa thấy thiếp đã lao vào lòng ôm khóc, nhưng bây giờ vô cùng khách khí, thiếp cũng không dám nhìn thẳng vào mắt nó nữa.”
Cố Thái sư ngáp một cái, khép sách đang cầm trong tay lại rồi nhét vào chiếc tủ nhỏ ở gần giường.
“Đoán mò gì thế? Đó chính là nữ nhi bảo bối của chúng ta, hiện tại nó là người quản lý triều chính đó! Chuyện lớn nhỏ trong triều đều do nó quản, mỗi ngày đối mặt với đông đảo đại thần, nếu không uy nghiêm thì sao có thể khiến người ta phục được? Hơn nữa, hình ảnh nó vừa về nhà đã lao vào lòng mẹ đẻ khóc lóc là lúc nó vừa xuất giá, cách đây mấy năm rồi, tuổi còn nhỏ, lại chỉ là thị thiếp của Vương phủ, những ngày ấy vô cùng khó khăn nên mới uất ức khóc lóc, hiện tại nó là ai chứ? Nhất ngôn cửu đỉnh*, ai dám chống lại?”
* Nhất ngôn, cửu đỉnh = một lời nói ra nặng như sức nặng của 9 cái đỉnh, khó thay đổi.
“Là vậy sao?” Cố phu nhân nghiêng đầu suy nghĩ, “Người nói cũng không phải không có lý, nhưng mà thiếp nhớ một ngày trước lúc nó vào cung đã từng dặn thiếp không cho phép bất kỳ người ngoài nào bước vào trong rừng mai nửa bước, tại sao hôm nay lại bảo thiếp gửi thư mời tất cả tiểu thư trong Kinh tới để thưởng mai? Lão gia không cảm thấy kỳ quái sao?”
Cố Thái sư ném y phục của mình vào người Cố phu nhân rồi liếc bà một cái, “Có thể nào nhớ nhầm không? Lúc nó vào cung là hai năm trước, bà còn nhớ rõ sao? Hôm qua tôi bảo bà coi chừng Phi Mặc, xem nó gặp ai, lui tới với người nào vậy mà bà còn không nhớ, chuyện hai năm trước có thể nhớ rõ vậy sao? Bà già đừng đoán mò nữa, ngủ một chút đi, trời sắp sáng rồi.”
Cố phu nhân suy nghĩ một lát nhưng cũng không hiểu tại sao, quyết định không nghĩ nữa, sáng mai còn phải sắp xếp đưa thiệp nên lập tức tắt đèn đi ngủ,
…
Trong rừng mai của Cố gia có hai bóng dáng xuyên qua rừng đi ra ngoài, sau khoảng một nén hương thì hai người kia lại phóng qua tường vào trong viện mà Cố Quý phi đang nghỉ ngơi, một người nhẹ nhàng gõ cửa, lập tức cửa phòng mở ra, hai người kia nhanh chóng lẻn vào bên trong.
“Lan Cô, làm xong chưa?” Cố Quý Phi nhắm mắt nằm trên giường. Hai người thị nữ đang xoa vai cho bà.
Một người trong đó bước lên trả lời: “Nương nương, chuyện người phân phó đã xong hết, ngày mai chỉ cần tiểu nha đầu kia xuất hiện thì nhất định vạn kiếp bất phục.”
Cố Quý phi mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp khẽ chuyển động, bà cười nói: “Rất tốt. Trên đời này người dám giành đồ của bổn cung đã chết vào năm năm trước, bây giờ lại có nha đầu không sợ chết đấu với bổn cung sao? Thật là buồn cười!”
Có một thị nữ khác đi vào, cơ thể run rẩy bò trên mặt đất không dám ngẩng đầu, “Nương nương, không thấy Thái hậu đâu cả.”
“Cái gì?” Cố Quý phi đứng bật dậy, giận dữ ném ly trà vào đầu thị nữ kia, “Ngu xuẩn, các ngươi làm gì mà không nhìn thấy? Nếu không có con cờ ấy thì Bổn cung lấy gì uy hiếp Đoạn Dịch?”
Lan Cô quát thị nữ kia, “Còn không mau đi tìm?” Sau đó xoay người an ủi Cố Quý phi, “Nương nương, không phải là còn cô nương váy tím kia sao? Đoạn Dịch sẽ sợ nương nương thôi.”
Mắt Cố Quý phi hiện lên sự tàn độc, “Nhất định là hắn phát hiện rồi, Thái hậu mất tích bảy tám phần là do hắn làm, về phần nữ tử váy tím kia, hiện tại ở đâu cũng chả biết, chẳng lẽ bổn cung chuẩn bị nhiều năm như vậy nhưng lại thất bại trong gang tấc?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Nữ Lệ Phi
Chương 78: Cố Quý phi
Chương 78: Cố Quý phi