Edit: Âu Dương Vô Tâm
Beta: ThyAn89
Sau khi té xỉu, Hạ Uyển Chi ngủ thật lâu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Người nàng nóng rần lên, nóng đến mức người đụng vào nàng cũng muốn bị phỏng. Tề Diệp bày ra bộ mặt đen xì như người ta thiếu nợ hắn từ đời ông nội, Lâm ngự y đoán chắc rằng nếu Hạ chiêu nghi có gì ngoài ý muốn, hắn khó mà giữ được mạng nhỏ.
Hạ Uyển Chi tỉnh lại cảm thấy cuống họng đau gay gắt, muốn nói chuyện nhưng cổ họng đau nhức làm nàng căn bản không phát ra được thanh âm nào. Hạ Hà nhìn thấy nàng tỉnh dậy, kéo mép giường mừng rỡ kêu lên “Nương nương, người tỉnh rồi, nương nương đừng lo lắng, Hoàng Thượng đã trở lại, không có việc gì nữa đâu.”
Sau lại an ủi “Nương nương đừng động, nô tỳ rót nước cho nương nương, uống một chút thì tốt rồi!”
Hạ Uyển Chi gật gật đầu, nhìn nơi này có chút xa lạ, cẩn thận nhìn, thì ra là Ngọc Long Điện.
Hạ Hà nhanh nhẹn rót một chén nước, đỡ nàng uống. Hạ Bích nói “Nương nương yên tâm, nô tỳ đã cho người đi bẩm báo hoàng thượng. Hoàng Thượng rất nhanh sẽ tới.”
Nghe tin Hạ Uyển Chi tỉnh, Lâm ngự y liền tới bắt mạch cho nàng. Hạ Bích bưng cháo loãng đút cho nàng, mới ăn được vài muỗng cháo thì một thân ảnh vội vã tiến đến, vén bức rèm lên tiếng:“Uyển Nhi nàng tỉnh rồi?” Tề Diệp mừng rỡ nhìn nàng, ngồi xuống bên giường, sờ trán nàng, cảm giác vẫn còn có chút nóng, nhíu mày “Tại sao nàng chưa hết sốt?”
“Hoàng Thượng bớt giận, nương nương thai khí không ổn định, vi thần không dám tùy ý dùng thuốc, chỉ có thể chậm rãi trị tận gốc, bởi vậy trên người mới còn hơi sốt. Hoàng Thượng yên tâm, chỉ cần chăm sóc tốt thì nương nương sẽ không có gì đáng ngại.” Lâm ngự y âm thầm đổ mồ hôi.
Tề Diệp cũng không hỏi nữa, lấy chén cháo trong tay Hạ Bích, tự mình cầm lấy cái muỗng đút nàng ăn cháo.
Hạ Uyển Chi cũng không từ chối, thản nhiên ăn cháo. Mặc dù là cháo loãng nhưng nuốt vào, cổ họng vẫn còn có chút đau đớn, thấy nàng nhíu mày khó chịu Tề Diệp liền hỏi “Làm sao vậy?”
“Cổ họng đau!” Nàng vô tội chớp mắt mấy cái, tiếng nói khàn khàn.
“Chuyện gì xảy ra?” Tề Diệp nhìn về phía Lâm ngự y.
Lâm ngự y run một chút “Hoàng Thượng bớt giận, vi thần đã kê thuốc dưỡng thai lại bỏ thêm một số dược thảo, nương nương là bị khói dầy đặc hun cuống họng, chỉ cần điều dưỡng là được.”
“Ngươi đã ngủ nhiều canh giờ làm trẫm rất lo lắng, vậy nên hãy nghỉ ngơi thật tốt, ăn nhiều chút, cổ họng ngươi sẽ sớm khỏi thôi.” Hắn sờ sờ đầu của nàng, múc cháo tiếp tục đút.
Hạ Uyển Chi ngoan ngoãn ăn một ít liền không ăn nổi, nói là bụng có chút không thoải mái. Tề Diệp giúp nàng nằm, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng xoa nắn, lúc nàng ngủ thì quần áo trên người đã đổi qua, cũng đã lau người, mà ngay cả tóc bị cháy cũng được Hạ Hà sửa lại.
Lâm ngự y lui xuống chờ, Tề Diệp cùng nàng nói chuyện “Trẫm vừa nghe tin tức liền trở lại, cũng may Uyển Nhi cũng không bị thương nhiều, nếu không trẫm sẽ không tha thứ cho mình.”
“Không liên quan đến hoàng thượng, Hoàng Thượng không cần phải tự trách.” Bàn tay nhỏ bé vuốt ve mặt của hắn “Hoàng Thượng có thể trở về tần thiếp đã rất thỏa mãn, đều là tần thiếp không tốt, ba ngày hai bữa gây chuyện, suýt nữa con chúng ta cũng đi theo.””Không phải là lỗi của ngươi!” Tề Diệp an ủi “Chớ suy nghĩ lung tung, trẫm đáp ứng ngươi, về sau đi chỗ nào cũng sẽ mang theo ngươi.”
“Ừ!” Nàng gật gật đầu. Hạ Đồng bưng chén thuốc tiến đến, Tề Diệp không mượn tay người khác, tự mình đút nàng uống hết, chén thuốc có mùi khó ngửi, nhưng vì thân thể, Hạ Uyển Chi đành uống hết. Trong dạ dày có chút khó chịu, nàng nằm xuống không nói lời nào.
Thấy nàng có bộ dạng suy yếu, Tề Diệp đau lòng không ngớt “Muốn ngủ thì ngủ đi, trẫm sẽ ở đây cùng ngươi, không cần lo lắng, tạm thời sẽ ở Ngọc Long Điện.”
“Ừ!” Tay nàng sờ khuôn mặt hắn, khẽ nghiêng người gối lên tay của hắn nhắm mắt lại, lông mi thật dài run lên một cái, đôi môi có chút tái nhợt.
Hắn vuốt ve môi của nàng, đi tới gần hôn một cái lên mặt nàng “Ngủ đi!”
Lông mi lại run run, không bao lâu hơi thở của nàng ổn định chứng minh nàng đã ngủ. Tề Diệp chậm rãi rút tay ra, cánh tay mỏi đến chết lặng. Quang Thuận công công tiến lên nắn bóp hai tay cho hắn. Hắn nhìn chằm chằm người trên giường ngủ, không nỡ rời đi. Hắn khẽ nhíu mày, vuốt ve mi tâm nàng, nặng nề thở dài.
“Chăm sóc tốt nương nương của ngươi, khi nào nàng tỉnh thì kêu người đến thông báo cho ta.”
Hạ Bích gật gật đầu.
Quang Thuận đi theo Tề Diệp rời khỏi Ngọc Long Điện. Trên đường, Quang Thuận nói “Nô tài vô dụng, chỉ tra được Vương thứ dân tự leo ra khỏi tường viện, hình như không có người khác giúp nàng ta đi ra ngoài.”
“Còn gì khác không?” Tề Diệp nhíu mày.
“Cái khác cũng không ổn, tối hôm qua cung nhân cứu hỏa đều nói trông thấy Vương thứ dân đứng ở cạnh Thanh Hoa cung khoa tay múa chân, còn vui mừng nói đốt đi, đốt đi, muốn thiêu chết Hạ chiêu nghi.”
“Hừ! Tiện nhân! Được lắm!” Tề Diệp phẫn nộ không thôi, nếu không phải nàng ta nhảy hồ, chờ hắn trở về phạt, chắc chắn sẽ không cho nàng ta được chết nhẹ nhàng như vậy.
“Bữa tối thái hậu cho người đến truyền lời, hi vọng Hoàng Thượng có thể đi Thọ Ninh cung dùng bữa.”
“Ừ! Những người khác trở về chưa?” Hắn vừa được biết tin tức liền trở lại, săn bắn tất nhiên đình chỉ. Hắn không ở đấy, văn võ bá quan cũng không dám động thủ, cũng không thể ở trường săn chờ vô ích, buổi chiều cũng đã trở lại.
“Đều đã trở về. Lúc trưa Thục phi, Lâm sung dung còn muốn đi Ngọc Long Điện thăm Hạ chiêu nghi, bị ngăn cản đưa trở về.”
Tề Diệp không lên tiếng, đi Ngự thư phòng xử lý một chút tấu sớ, trời sắp tối mới bãi giá đi Thọ Ninh cung, còn cho người đi Ngọc Long Điện thông báo, nói là tối nay sẽ qua.
Bữa tối rất thanh đạm do Thái hậu đang ăn chay.
Dùng bữa xong, cung nữ dâng trà, thái hậu uống một ngụm trà hỏi “Hạ chiêu nghi có đỡ hơn chưa?”
“Đã đỡ nhiều rồi!” Tề Diệp nhàn nhạt trả lời một câu.
“Vậy là tốt rồi!” Thái hậu tiếp “Nếu Thanh Hoa cung kia đã bị đốt thì nên kiếm cho nàng ta cung khác. Nàng ta chỉ là một chiêu nghi, liên tục ở lại Ngọc Long Điện cũng không hợp lí, ai gia thấy hãy để cho nàng quay về Hỉ Lai điện đi!””Chuyện này thái hậu không cần quan tâm. Trẫm tự có chừng mực.” Tề Diệp có chút không vui.
Thái hậu nhìn hắn như thế, không nhiều lời, chỉ nhắc nhở “Dù sao cũng nên lấy đại cục làm trọng. Hoàng Thượng không nên làm cho đại thần cảm thấy Hoàng Thượng sa vào nữ sắc, sủng ái hậu cung quá mức.”
“Trẫm tự có chừng mực.”
“...”
Thái hậu nghẹn lời, biết rõ lúc này nói cái gì nữa đều là phí công, liền không nói thêm, miễn cho chọc hắn mất hứng, còn làm cho mình chịu tội. Về phần Hạ chiêu nghi đành cho nàng ta được sủng ái mấy ngày. Bởi vì nàng ta, Hoàng Thượng càng ngày càng không đúng mực!
Hạ Uyển Chi dùng bữa tối, Hạ Bích hầu hạ nàng rửa mặt xong, uống thuốc rồi nằm xuống, toàn thân vô lực, buồn ngủ không thôi.
Nửa đêm cả người nàng nóng lên, dùng sức đẩy người bên cạnh tránh đi. Tề Diệp ôm nàng thật chặt, dùng chăn mền bọc lại, chỉ sợ nàng đá chăn làm bệnh cảm lạnh nặng thêm, ôm người trong lòng như ôm lấy một cục than nóng, làm cho đầu hắn đầy mồ hôi.
Hết lần này tới lần khác Hạ Uyển Chi đang ngủ thì như muốn bật dậy vì ác mộng, cứ chốc chốc lại gọi Hoàng Thượng, rồi lại như nói thầm gì đó. Tề Diệp nghe mà lòng như lửa đốt, chỉ biết ôm nàng, vỗ lưng trấn an nàng.
Sau giờ Tý trời bắt đầu có sét đánh ầm ầm, nhiều lần người trong lòng như bị hù dọa. Hắn tỉnh, ôm Hạ Uyển Chi chặt hơn, hai tay che kín lỗ tai của nàng, thấy nàng yên tĩnh hết sợ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tự dưng ngủ một lát lại có người gõ cửa “Hoàng Thượng, người bên Đức Sang cung đến, nói là Thục phi ban đêm sợ hãi không dám ngủ.”
“Đi ra ngoài!” Tề Diệp không vui, lạnh lùng lên tiếng.
Quang Thuận công công sờ sờ mũi lui ra ngoài thông báo: “Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi. Nếu Thục phi sợ hãi thì gọi thêm cung nữ đi. Sáng mai Hoàng Thượng còn phải dậy sớm thượng triều!”
Mộc Hương dừng một chút, nói “Hoàng thượng không đi không được. Cho dù nhiều cung nữ hơn cũng không được, nương nương vẫn rất sợ hãi.”
“Nếu Mộc Hương cô nương kiên trì như vậy thì ngươi tự mình đi nói với Hoàng Thượng đi. Nếu bệ hạ nổi giận, bản tổng quản cũng không chịu trách nhiệm nổi.” Người khác không rõ, hắn còn không rõ sao? Sợ hãi cái gì, chẳng qua là muốn ở bên cạnh hoàng thượng nên giả bộ đáng thương thôi. Muốn gọi Hoàng Thượng đi mà thôi! Lúc này tâm Hoàng Thượng đang để ở trên người Hạ chiêu nghi, Thục phi nương nương không có phần.
Mộc Hương đương nhiên không dám, cắn cắn môi, cầm cây dù rời đi. Đi được vài bước, trên người nàng đã ướt đẫm, sấm sét vang dội quả thật làm cho người sợ hãi. Nàng đi một mình, đèn lồng lại bị dập tắt, nhìn quang cảnh xung quanh đen ngòm làm lòng người sợ hãi. Đột nhiên một tia chớp đánh vang dội trên bầu trời, nàng bị hù doạ ngồi chồm hổm trên mặt đất nhịn không được mà bật khóc.
Gian nan trở lại Đức Sang cung, Thục phi ngồi chờ nhìn Mộc Hương một mình vào cửa, lập tức hiểu Hoàng Thượng không tới, tức giận hỏi “Hoàng Thượng đang ở đâu?””Thưa, Hoàng Thượng ở Ngọc Long Điện.”
“Hừ, bản phi cũng biết, chỉ cần có Hạ chiêu nghi, Hoàng Thượng cũng sẽ không nhìn đến người khác. Hạ chiêu nghi, Hạ chiêu nghi, bản phi hận ngươi, vì sao ngươi không bị thiêu chết, vì sao không sốt chết...”
Buổi sáng tỉnh lại, ngoài cửa sổ mưa rơi lất phất, nước tí tách rơi xuống mái hiên. Hạ Bích vội tới giúp nàng trang điểm, nói “Tối hôm qua trời có sét đánh, nương nương ngủ ngon chứ?”
“Có sét đánh sao?” Hạ Uyển Chi khó hiểu, nàng lại không nghe thấy.
“Tối hôm qua sét đánh rất nhiều, nếu đã không nghe thấy, nương nương ngủ ngon là đúng rồi.” Hạ Bích cười cười “Tối hôm qua Thục phi cho người đến tìm Hoàng Thượng, nhưng lại uổng công mà đi về.”
Nàng gặp ác mộng, tối hôm qua mơ thấy hỏa hoạn thiêu thân, nàng bị hù dọa lo sợ, cũng may có Tề Diệp ở bên cạnh. Nghe hắn nhẹ giọng dỗ dành, nàng mới yên tâm ngủ lại.
Hôm nay, Hạ Uyển Chi tất nhiên dựa vào sự sủng ái của hắn.
“Thục Phi vẫn như vậy, không sợ bị ghét bỏ.” Hạ Uyển Chi cười nhạo “Cho rằng Hoàng Thượng dễ dàng bị gọi đi sao? Bây giờ nàng còn cho rằng mình là Thục phi được sủng ái nhất hay sao?”
“Cũng không phải như vậy.” Hạ Bích bĩu môi, nhìn tóc Hạ Uyển Chi bị cắt không ít vì bị bén lửa, đau lòng nói “Nương nương, vì sao người không nói cho Hoàng Thượng lửa đêm đó là do hoàng hậu phóng?”
“Ta không có bằng chứng, không lẽ ta cứ nói miệng thì người khác tin tưởng được sao?” Sao nàng lại không muốn diệt trừ hoàng hậu, chỉ tiếc lần này nàng ta tính toán quá khôn khéo, ngay cả người chịu tiếng xấu thay cho nàng ta là Vương thứ dân cũng đã chết không đối chứng. Cho dù biết là nàng ta động tay chân, cũng không thể làm gì được, chỉ có thể bấm bụng bấm dạ, chờ đợi thời cơ.
Trước kia cảm thấy Hoàng Hậu không còn sống được mấy năm nên không đụng đến. Nhưng giờ nàng ta lại tự mình tìm đường chết thì Hạ Uyển Chi nàng sẽ thành toàn.
Mới chỉ mấy tháng, bao nhiêu chuyện xảy ra liên tiếp đều chỉa về phía nàng. Hạ Uyển Chi cũng không muốn ra mặt
Dù sao thái hậu không thích nàng, nếu là dính líu đến quá sâu, cuối cùng là gây bất lợi cho chính mình.
Về phần chỉnh hoàng hậu, nàng phải mưu tính tốt mới được.
Hạ Uyển Chi thức dậy muộn, đợi nàng trang điểm xong đã qua nửa buổi sáng. Hạ Hà bưng cháo trắng rau dưa lên, nàng ăn một chút, uống một chén thuốc rồi nằm nghỉ ngơi.
Ăn trưa, Tề Diệp đến dùng bữa cùng Hạ Uyển Chi. Nghe nàng nói cuống họng vẫn còn có chút khàn khàn, hắn liền đau lòng vuốt ve mặt của nàng “Ăn nhiều một chút, nhìn nàng rất gầy!”
“Hoàng Thượng nói quá rồi, Uyển Nhi đâu có gầy.” Nàng cười cười.
“Trẫm nhìn nàng rất gầy.” Hắn dùng tay sờ mặt nàng, nghiêm trang nói “Mặt ngươi không có chút thịt nào, trẫm rất đau lòng!”
“Hoàng Thượng!” Hạ Uyển Chi gọi một tiếng. Tề Diệp thở dài ôm nàng vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, hồi lâu, Hạ Uyển Chi nói “Tần thiếp nên trở về Hỉ Lai điện, nếu tiếp tục ở lại Ngọc Long Điện, có chút không tiện.””Có gì không tiện? Có phải có ai nói với ngươi cái gì hay không?” Tề Diệp nhíu mày, Hạ Uyển Chi thầm nghĩ, nhất định là có người nói với hắn nàng chỉ là một chiêu nghi không thể ở Ngọc Long Điện. Người này chỉ có thể là thái hậu, là Thục Phi, hoặc chính là Hoàng Hậu.
“Không có, là tần thiếp cảm thấy không ổn. Dù sao nơi này là tẩm điện Hoàng Thượng, tần thiếp ở lâu không tốt.” Nàng nói “Hoàng Thượng yên tâm, tần thiếp đã khỏe lên rất nhiều!”
“Đừng tỏ ra mình ổn. Trẫm còn không biết tâm tư của ngươi sao. Yên tâm, cho dù không ở Ngọc Long Điện, trẫm cũng sẽ không để ngươi trở về Hỉ Lai điện.” Tề Diệp nói “Chờ thêm hai ngày nữa rồi nói sau. Ngươi cố gắng tĩnh dưỡng, những thứ khác không cần lo lắng.”
Nàng gật đầu.
Buổi chiều tỉnh lại, Hạ Hoa thưa “Nương nương, Hoàng Thượng đang cho người sửa chữa lại Chiêu Hoa cung. Nô tỳ nghĩ chắc là bệ hạ làm cho nương nương.”
“Chiêu Hoa cung?” Hạ Uyển Chi khiêu mi. Đây là cung cách Ngọc Long Điện và Ngự thư phòng gần nhất trong hậu cung. Ngoại trừ Thọ Ninh cung, Phượng Nghi cung được cho là tốt nhất ra, ngay cả Thanh Hoa cung so ra cũng kém hơn nó. Đó là cung mà tiên đế dành cho vị phi tần được sủng ái nhất ở lại, hết sức hoa lệ tinh mỹ. Đã qua vài thập niên, hôm nay sửa chữa lại, Hạ Uyển Chi không thể không kinh ngạc.
“Vâng!” Hạ Hoa cười nói “Nô tỳ đi ngang qua nhìn thấy nhiều người bận rộn, còn nghe bọn họ nghị luận Chiêu Hoa cung thật tốt. Nếu nương nương vào ở, nô tỳ cũng đi theo, được thêm chút kiến thức. Đây chính là nơi chỉ có phi tần được sủng ái nhất mới có thể ở. Nương nương, thật là tốt quá!”
“Cũng không chắc là cho ta ở, đừng cao hứng quá sớm. Để cho người khác nhìn thấy thì sẽ bị đàm tiếu, ngoan ngoãn đi làm việc đi!” Hạ Uyển Chi dạy bảo nô tì xong liền uống thuốc rồi cảm thấy buồn ngủ muốn chết. Thật may ngự y nói thai nhi trong bụng không sao, vuốt ve bụng, nàng an tâm nhắm mắt lại.
Chiêu Hoa cung xây dựng rầm rộ, hậu cung không người nào không biết. Hoàng hậu cũng biết, Tề Diệp chuẩn bị sắp sửa xong Chiêu Hoa cung, về phần ai có thể vào ở, các nàng đều biết rõ. Hằng ngày nữ nhân hậu cung tránh không được nghiến răng nghiến lợi, vò nát khăn tay.
Hoàng hậu tức giận đến nỗi ném chén trà “Tiện nhân, không nghĩ tới lại làm cho nàng ta nhân họa đắc phúc, có thể vào ở Thanh Hoa cung đã là bỏ qua cho nàng ta. Nay nàng ta còn được ở Chiêu Hoa cung. Bản cung thực hận không thể một mồi lửa thiêu sạch Chiêu Hoa cung.”
Nguyệt Quế rụt cổ một cái, không biết nên an ủi thế nào. Bởi vì Hạ chiêu nghi còn sống nên nàng bị Hoàng Hậu trừng phạt. Trên lưng nàng đầy vết thương, máu chảy đầm đìa. Tất nhiên không dám nói gì.
Đối với chuyện của Chiêu Hoa cung, Tề Diệp không đề cập tới, Hạ Uyển Chi cũng không hỏi, làm như chính mình không biết. Mỗi ngày nàng chỉ ăn ngủ rồi ngủ ăn, nuôi thân thể, yên tâm thoải mái ở Ngọc Long Điện. Dù sao hắn cũng ra lệnh không có chỉ dụ của hắn, ai cũng không được đến quấy rầy. Thái hậu, hoàng hậu cũng không được phép lại gần.
Nghĩ đến Hạ Uyển Chi ở Ngọc Long Điện nhiều thêm một ngày đều làm cho những cung phi buồn bực một ngày.
Lâm Huệ nói chuyện với Hạ Bích mấy câu, bày tỏ sự quan tâm đối với nàng. Hạ Uyển Chi nghe một chút coi như xong, cũng không để ở trong lòng.
Hoàng hậu biết rõ nếu nàng ra mặt nói Hạ chiêu nghi ở Ngọc Long Điện không ổn thì nhất định sẽ rước lấy sự chán ghét của Hoàng Thượng. Mặc dù hắn không trách nàng về chuyện Thanh Hoa cung bị cháy, nhưng nàng biết trong lòng hắn đối với mình rất bất mãn, thậm chí hoài nghi sau lưng là nàng động tay chân.
Nhưng cho dù là nàng làm thì như thế nào? Không có chứng cớ, cho dù hắn là Hoàng Thượng cũng không thể định tội nàng.
Hoàng hậu không thể tự mình mở miệng, ngược lại có thể làm cho phụ thân nàng âm thầm tác động. Chỉ cần vài vị đại thần lên lớp giảng giải yêu cầu chỉnh đốn hậu cung thì có thể chỉnh được Hạ Uyên Chi rồi.
Qua mấy ngày, Tề Diệp liền nhận được tấu sớ của vài vị đại thần. Trên sớ khuyên giải Tề Diệp không nên chìm vào nữ sắc mà quên quốc sự, còn có đại thần đề xuất mở rộng lễ giáo, không thể để cho có người bất chấp lễ giáo cung quy gây sóng gió.
Trong ngôn từ đều chỉa về hướng Hạ Chiêu nghi ở Ngọc Long Điện.
Tề Diệp nhìn tấu sớ, mắng một câu “Lão thất phu”rồi quăng ra, không để ý tới tấu sớ của bọn họ nữa. Quang Thuận công công nhặt tấu sớ lên để ở một bên, biết rõ bệ hạ của hắn chắc chắn sẽ không phê duyệt.
Kể từ đó, vài vị đại thần thấp thỏm không yên. Tuy nhiên có vài người thương lượng, ngày thứ hai tấu sớ khuyên giải lại trình lên. Tề Diệp nhìn thoáng qua không thèm biểu lộ sắc mặt gì. Hôm sau không còn ai dám trình lên tấu sớ như vậy nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cung Phi Thượng Vị Ký
Chương 73
Chương 73