TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cung Phi Thượng Vị Ký
Chương 130

Edit: Âu Dương Vô Tâm

Beta: ThyAn89

Ba mươi tháng chạp là lễ trừ tịch, Hạ Uyển Chi phân phó Ngự Thiện phòng chuẩn bị đồ ăn để mở tiệc ở Triều Hoa các vào buổi tối.

Ngày trôi qua thật nhanh, thoát cái đã đến giờ ăn tối. Hạ Uyển Chi mặc đồ rồi đi xem Nhị hoàng tử đang ôm con chó nhỏ màu trắng. Nàng thở dài bế con chó ra khỏi ngực thằng bé rồi giao cho cung nữ: "Để tí về rồi chơi."

"Mẫu hậu, con muốn cẩu cẩu." Nhị hoàng tử không vui nói, mắt mong đợi nhìn mẹ hắn.

"Nghe lời ta, trở về rồi chơi, nếu không mẫu hậu sẽ tức giận." Nàng cố ý xụ mặt, nhị hoàng tử nhìn con chó lông xù trong lòng cung nữ, lại nhìn Hạ Uyển Chi, cuối cùng gật đầu đồng ý.

"Buổi tối con muốn ôm tiểu cẩu cẩu ngủ." Chú chó con bây giờ chính là bảo bối của hắn, gần như là không muốn rời tay, ăn cơm cũng phải ôm nó.

"Không được, tiểu cẩu có ổ chó của mình, con không thể ôm nó ngủ." Nhị hoàng tử lại không vui. Hạ Uyển Chi phải kiên trì nói thì hắn mới chịu cho nó ngủ ở ổ chó.

Tề Diệp mặc đồ xong thì đi ra, nhéo mặt con mình cười nói: "Con sao vậy?"

Hạ Uyển Chi nói sự tình cho hắn biết. Hắn gật đầu cười: "Dù sao cũng chỉ là súc sinh, đừng để cho hắn quá ỷ lại." Nàng gật đầu, biết chuyện này không thể chiều lòng con.

Lúc tới Triều Hoa các thì mọi người đã đến đông đủ. Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua tất cả vị trí. Lâm Huệ nói là người không khoẻ nên không tới tham dự. Tề Diệp phân phó ngự y qua khám cho nàng ta một chút. Cũng không có gì nghiêm trọng mà chỉ là cảm lạnh thông thường thôi.

Bọn họ vừa tiến vào Triều Hoa các, mọi người liền đứng dậy hành lễ, hô to: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Hạ Uyển Chi hơi đắc ý, hơi ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng về phía trước mang theo bộ dáng cao quý dắt Nhị hoàng tử đi đến hậu vị ngồi xuống. Tứ hoàng tử còn nhỏ thì đang ngủ ở Chiêu Hoa cung.

Tề Diệp sau khi ngồi xuống thì hàn huyên mấy câu, mọi người hành lễ lần nữa thì yến hội bắt đầu. Náng cười coi như thỉnh an Thái hậu. Bà cười nhợt nhạt đáp lễ, bên cạnh là An Nhiên công chúa. Nhìn khuôn mặt như có bóng dáng Đức phi.

Sau khi ăn xong thì đến tiết mục kịch. Năm nay là khúc kịch mới, rất hợp với không khí đoàn viên hôm nay. Nàng ôm Nhị hoàng tử trong lòng xem kịch, nhưng chỉ một lúc thì thằng bé mệt mà thiếp đi. Tề Diệp thấy vậy liền sai bà vú ôm tiểu tử đó về nghỉ ngơi.

Nhị hoàng tử bị đánh thức, oa oa khóc lên muốn thoát khỏi bà vú. Hạ Uyển Chi bất đắc dĩ phải đích thân ôm thằng bé trở về.

Quý Tiệp dư nhìn người vừa rời đi, âm thầm véo tay Tam hoàng tử đang ngủ khiến nó khóc lên làm mọi người chú ý. Quý Tiệp dư vội ôm con đứng dậy, nói: "Hoàng thượng thứ tội, là do tần thiếp không chăm sóc tốt cho Tam hoàng tử."

"Đứng lên đi, nếu Tam hoàng tử mệt thì mau mang về nghỉ ngơi đi." Tề Diệp nhàn nhạt nói.

"Tạ Hoàng thượng ân điển, Tam hoàng tử không buồn ngủ." Nàng ta âm thầm vỗ bàn tay nhỏ của Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử hiểu ý, liền nói: "Hồi phụ hoàng, nhi thần không buồn ngủ, nhi thần muốn đón giao thừa cùng người, cầu phúc cho quốc thái dân an, phụ hoàng an khang."

Tề Diệp nghe xong biểu tình có chút phức tạp, nói: "Tốt, Tam hoàng tử nói rất đúng, thưởng."

Quý Tiệp dư cười nhận lễ, âm thầm vui mừng. May mắn nàng dạy dỗ tốt nên đã gây được chú ý  với Hoàng thượng.

Hạ Uyển Chi được nghe về tình hình ở Triều Hoa các, chỉ cười một chút, vẫn không thèm để ý. Cho dù Quý Tiệp dư hao hết tâm tư thì cũng không thể xoay người, vậy thì nàng cần gì phải so đo với ả. Cứ coi như là xem một thằng hề nhảy nhót vậy, để xem ả còn làm trò hề được mấy ngày, chỉ sợ tất cả đều phí công.

Giờ tý đến, giao thừa có thể coi như là hoàn thành. Xem diễn cả đêm tất cả mọi người đều mệt mỏi. Vương gia, công chúa tạm thời ở trong cung nghỉ ngơi.

Tề Diệp đến nghỉ ở Triều Hoa cung. Trên đường đi gió lạnh thổi làm hắn thanh tỉnh không ít. Sau khi trở về Hạ Uyển Chi nhúng khăn vào nước ấm đã chuẩn bị cho hắn rửa tay rửa mặt. Nàng cũng rửa mặt chải đầu rồi nằm xuống giường nghỉ, một lát sau đã ngủ say.

Ngày hôm sau tỉnh lại là tân niên. Người bên gối sớm đã không còn, nàng xoa xoa mắt thanh tỉnh không ít. Hạ Bích tiến vào hầu hạ, tiện thể chúc phúc. Hạ Uyển Chi lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị từ trước thưởng cho nàng. Hạ Bích cười tủm tỉm nhận lấy, lại hành lễ cảm tạ lần nữa. Nàng hỏi Hạ Bích: "Hoàng thượng đâu?"

"Hoàng thượng ở bên ngoài." Hạ Bích nói đúng sự thật

Hạ Uyển Chi gật gật đầu, rửa mặt búi tóc, thay cung trang mới. Một thân quần áo cao quý đi ra phía ngoài nàng liền thấy Tề Diệp đang dựa vào giường đọc sách, bên chân là lò than ấm áp. Nàng mỉm cười tiến lên hành lễ. Hắn cười nhìn nàng: "Sao còn sớm đã thức dậy rồi?"

"Hoàng thượng còn dậy sớm hơn. Là do thần thiếp quá tuỳ tiện, không dậy sớm hầu hạ ngài chải đầu rửa mặt." Nàng tự trách nói.

"Không trách được ngươi. Trẫm có thói quen đột nhiên dậy sớm." Hắn cười, hai người nói vài câu thì bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng. Nàng đánh thức Nhị hoàng tử, không nhờ bà vú mà tự mình giúp thằng bé mặc quần áo. Nhị hoàng tử như chưa ngủ đủ, làm nũng dính trên người mẹ hắn không chịu dậy vì thế mặc quần áo cho hắn phải lăn qua lộn lại mới xong.

Mặc đồ chỉn chu bọn họ liền đi tới Thọ Ninh cung thỉnh an Thái hậu. Những người khác đã có mặt đầy đủ, ngay cả Lâm Huệ hôm qua không khoẻ không tham dự yến hội cũng ở đây. Mọi người đứng dậy hành lễ. Nàng cùng Tề Diệp thản nhiên sóng vai mà đi vào, tự nhiên nhận lễ của các nàng. Nhị hoàng tử chắp tay hành lễ, Thái hậu mỉm cười gật đầu, lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn đưa cho thằng bé.

Nhị hoàng tử ngoan ngoãn nhận lấy: "Đa tạ Hoàng tổ mẫu."

Hạ Uyển Chi dạy dỗ Nhị hoàng tử rất tốt, Tề Diệp rất vừa lòng. Quý Tiệp dư nhìn Tam hoàng tử chất phác rồi lại âm thầm ghen ghét.

Dùng đồ ăn sáng xong, Vương gia cùng các công chúa hành lễ rời khỏi hoàng cung. Náo nhiệt một trận, Tề Diệp ba người ở lại Thọ Ninh cung một chút cũng trở lại Chiêu Hoa cung.

Bởi vì bên ngoài có tuyết đọng khá nhiều nên bọn họ trở về liền vào phòng sưởi ấm. Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích chuẩn bị bàn cờ, đánh một buổi sáng. Kết quả tất nhiên là nàng thua nhiều. Hắn vui vẻ cùng nàng chơi cờ, nhìn thấy nàng mỗi lần bị ăn một con cờ đều trừng mắt nhíu mày, hắn thấy rất sinh động.

Nhị hoàng tử đã có tiểu cẩu nên cũng không dính lấy mẫu hậu hắn dù chỉ là một chút. Hắn cứ nhìn chằm chằm con chó, yêu thích không buông tay. Tiểu cẩu kia lại làm ầm ĩ, luôn đáng thương sủa to. Nhị hoàng tử lo lắng thì liền nháo mẫu hậu hắn đi xem coi có chuyện gì.

Buổi chiều bị nháo đến mức không thể chịu được nữa mới bất đắc dĩ nhìn. Con chó nhỏ mới sinh ra không lâu đã bị mang đến một nơi lạ lẫm  tất nhiên sẽ sợ hãi. Nàng phân phó hạ nhân đi lấy chút sữa bò cho nó uống. Lúc đầu tiểu cẩu còn có chút ghét bỏ, nhưng nó vừa mở mắt không lâu, lại chưa ăn gì nên thật sự đói bụng. Nó liền vươn lưỡi nhỏ liếm liếm.

Nhị hoàng tử thấy vậy kích động đến kêu to, chỉ sợ tiểu cẩu cẩu không chịu ăn. Nàng cười cười ý bảo thằng bé an tĩnh lại, ôm con chó đặt ở gần đĩa cho nó ăn cơm.

Vì còn là năm mới nên Tề Diệp khá rảnh rỗi, Hạ Uyển Chi rất vui vẻ vì phần lớn thời gian hắn đều ở Chiêu Hoa cung. Quý Tiệp dư không hề an phận, luôn tìm lí do để mời hắn qua. Tất nhiên Hạ Uyển Chi không để nàng ta muốn làm gì thì làm. Nàng hạ lệnh cho Nội Vụ phủ không cung cấp than cho ả, để xem ả sống sót được hay không.

Vì việc này, Quý Tiệp dư liền đi mách lẻo với Tề Diệp. Ai dè hắn không vui nói một câu: "Quý Tiệp dư mới yên bình mấy ngày lại muốn bị cấm túc à?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Quý Tiệp dư không dám nói thêm câu nào nữa vì sợ lại bị cấm túc, đành hậm hực bỏ đi.

Khi trở về Tử Quế cung, nàng ta điên lên ném không ít đồ. Bà vú thấy thế liền mang Tam hoàng tử tránh đi chỗ khác vì sợ bị vạ lây.Mộc hương không dám tới gần, những cung nhân khác thì nơm nớp lo sợ.

Ném xong, Quý Tiệp dư mệt  mỏi ngồi thở dốc, gọi: "Khang Hỉ đâu?"

"Nô tỳ đi kêu hắn liền." Mộc Hương ra ngoài không lâu thì đã về, sau lưng là Khang Hỉ.

Khang Hỉ đưa mắt nhìn thẳng tiến đến chỗ Quý Tiệp dư. Mộc Hương nhanh chóng dọn dẹp mặt đất hỗn độn rồi cùng cung nhân khác rời đi.

Quý Tiệp dư vừa cầm li trà đã ném vỡ. Khang Hi công công đứng bất động, mắt nhìn chén trà vỡ ở dưới đất, miệng hỏi: "Nương nương bị sao vậy? Người nào  không có mắt chọc cho người bực bôi ư?"

Hắn ta không hỏi còn được, nhưng vừa hỏi đã động vào nỗi đau của ả. Nàng ta nắm lấy lỗ tai hắn, hung tợn nói: "Không phải ngươi nói có biện pháp trừ bỏ mụ đàn bà kia sao? Nhưng hiện giờ ả ta đã thành hoàng hậu rồi, ngươi nói xem nên làm thế nào đây?"

"Nương nương thứ tội, là do nô tài vô năng. Nô tài tưởng có thể diệt trừ ả dễ dàng nhưng không ngờ người ở Chiêu Hoa cung quá cảnh giác, nô tài căn bản không thể ra tay." Một âm thanh trầm thấp của nam nhân vang lên từ chính miệng của Khang Hỉ.

"Phế vật vô dụng." Quý Tiệp dư tức giận nhéo lỗ tai hắn mạnh hơn. Khang Hỉ không dám hé răng ra, chỉ biết cúi đầu đón nhận.

"Nương nương yên tâm, dù sớm hay muộn nô tài cũng sẽ lợi dụng cơ hội diệt trừ nàng ta. Đến lúc đó người lên làm Hoàng hậu cũng đừng quên công lao của nô tài." Một luồng khí nóng thổi qua cổ ả. Quý Tiệp dư liếc nhìn khuôn mặt nịnh nọt của hắn một cái.

Quý Tiệp dư hừ một tiếng, bỏ tay xuống nói: "Đừng quên thân phận nam nhân của ngươi. Chú ý đừng để người khác biết, nếu không cho dù là ta cũng khó cứu."

" Dạ!" Giọng nói eo éo, căn bản nghe không ra là ngụy trang.

Vì là tiết Nguyên tiêu nên mặc kệ là trong cung hay ngoài cung đều rất náo nhiệt. Triều Hoa các lại tổ chức yến tiệc nhưng kết thúc sớm hơn so với năm ngoái. Tất nhiên chẳng ai dám nói gì vì có thể ra về sớm bọn họ muốn cũng không được.

Sau bữa tiệc, một đoàn người trở về Chiêu Hoa cung. Hạ Uyển Chi gọi Hạ Bích đem tới các loại váy áo. Nàng nhìn một lúc thì chọn được một bộ đồ nhìn tầm thường nhất rồi làm kiểu đầu các phu nhân đương thời hay búi.

Sau khi nàng trang điểm xong đi ra ngoài đã thấy Tề Diệp thay bộ long bào thành bộ đồ cẩm y xanh đen. Trông thật tuấn tú ngọc thụ lâm phong. Nàng nhìn rồi cười nói: "Công tử hôm nay nhìn thật anh tuấn sáng sủa, nổi bật bất phàm."

"Uyển Nhi cũng thật đoan trang hào phóng, tú ngoại tuệ trung." Hắn không hề bủn xỉn lời mà ca ngợi nàng.

Hai người nhìn nhau không nhịn được mà cười.

Từ Triều Hoa môn, một chiếc xe ngựa ngựa nhanh chóng đi ra. Từ bên trong xe vọng ra tiếng nam hài vui mừng: "Mẫu hậu, mẫu hậu, chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Sách Nhi ngoan, ra khỏi hoàng cung phải gọi mẫu thân nghe chưa?" Hạ Uyển Chi ôm Nhị hoàng tử, điểm nhẹ vào mũi hắn. Tề Diệp cười cười, ôm nàng vào ngực để cho nàng đỡ mệt.

"Vậy còn phụ hoàng?" Nhị hoàng tử cái hiểu cái không hỏi tiếp.

"Gọi là cha." Nàng cười nói.

"Cha?"

"Đúng rồi." Tề Diệp cười bóp khuôn mătn nhỏ: "Lát nữa phải ngoan, nếu không cha sẽ không mang theo ngươi ra ngoài cung chơi nữa, biết chưa?"

"Vâng, phụ..." Hai người lớn đều nhìn thằng bé, Nhị hoàng tử cười nói: "Cha."

Xe ngựa từ Triều Hoa môn đi ra ngoài, hướng thẳng tới Kim Lăng thành - nơi phồn hoa nhất. Hôm nay là tiết nguyên tiêu, trăng tròn vành vạch treo trên bầu trời. Xe ngựa dừng lại bên một cây liễu. Nhị hoàng tử tò mò xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài thì thấy một đám người cầm đèn lồng chen chúc ở bên ngoài. Thằng bé há hốc mồm, hai mắt lộ ra vẻ giật mình nhưng cũng đầy tò mò và vui sướng.

Nàng đã lâu không ra khỏi cung lại càng không được xuất hiện vào đêm nguyên tiêu. Vinh Quốc phủ gia giáo rất nghiêm, nàng là một nữ tử nên không có cơ hội ra khỏi cửa.

Bởi vậy nhìn dòng người đông đúc, đi trên đường một bước cũng khó khăn cũng làm nàng kinh ngạc.

Hạ Bích đưa cho nàng một cái khăn để che mặt. Nhị hoàng tử nhìn một đứa bé đồng lứa với mình đang ngồi trên cổ cha có chút tò mò, càng thêm hâm mộ. Thằng bé nhìn Tề Diệp nói: "Cha, cưỡi ngựa."

"Không được, để mẫu thân nắm tay ngươi." Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua quần áo của hai cha con nhà đó liền biết không phải người giàu, nếu không sẽ không để con trẻ ngồi lên vai như vậy.

Nhị hoàng tử chu mỏ nhìn phụ hoàng hắn tỏ vẻ không vui. Tề Diệp có chút khó xử. Hắn là vua một nước, trên vai là giang sơn, sao có thể có thể cõng con được.

Quang Thuật công công linh trí, cười nói: "Nếu nhị hoàng tử thích thì ngồi lên vai nô tài đi, nô tài làm ngựa cho người."

Nhị hoàng tử vặn vẹo người, Hạ Uyển Chi nhíu mày nói: "Sách Nhi không ngoan."

Thằng bé cúi đầu trầm mặc trong chốc lát cũng tiến lại gần Quang Thuận. Hạ Bích bế người đặt lên cổ Quang Thuận. Hắn vừa đứng lên Nhị hoàng tử đã vui vẻ khanh khách cười, nhịn không được hô to: "Phụ hoàng, ngựa ngựa."

"Gọi cha." Hạ Uyển Chi vừa nghe đã phải vội vàng nhắc nhở, Nhị hoàng tử cười gật đầu. May mắn là xung quanh khá ồn nên không ai nghe được câu vừa rồi.

Quang Thuận vừa đi vừa che chở Nhị hoàng tử. Tiểu gia hỏa thấy gì cũng tò mò. Thằng bé chưa bao giờ gặp qua nhiều người như vậy, miệng cười không khép lại được. Phía sau Tề Diệp nắm chặt tay Hạ Uyển Chi vì sợ lạc mất nàng. Ống tay rộng thùng thình không để người khác thấy cảnh này, xung quanh đều có hộ vệ nên rất an toàn.

Nhị hoàng tử nhìn thấy một cái chong chóng liền thích không muốn đi. Cậu nhóc nắm lấy lỗ tai Quang Thuận lắc trái lắc phải. Hạ Bích thấy vậy vội vàng đi mua cho tên tiểu tử đó. Hắn vừa lòng thổi thổi chong chóng, nhìn năm màu chuyển động hắn cười tủm tỉm quay đầu nhìn mẹ: "Mẫu thân, xe xe."

"Ừ, Sách Nhi thích thì tốt." Nàng cười móc ra khăn tay lau mồ hôi trên trán con, trên đầu hắn là chiếc mũ hổ do nàng khâu vá. Tề Diệp đứng một bên mỉm cười

Trên đường thật náo nhiệt, người người qua lại nô nức hơi khó di chuyển. May mắn ở đây có rất nhiều thứ để xem như xiếc thú hay hoa đăng thu hút ánh nhỉn rất nhiều người.

Đi một lúc lâu, Hạ Uyển Chi đã thấm mệt. Bọn họ liền kiếm một trà lâu khá phong nhã ở ven sông để ngồi. Đặt một gian phòng có cửa sổ, tiểu nhị bưng nước trà lên rất nhanh. Hạ Bích dùng ngân châm thử một lần họ mới dám uống.

Nhị hoàng tử ngồi cạnh cửa sổ thổi chong chóng rồi cười khanh khách. Âm thanh đó làm cho những người gian bên cạnh chú ý. Giang Ninh Vương ghé mắt nhìn sang ngoài ý muốn lại thấy Nhị hoàng tử. Thằng bé cũng nhìn hắn tỏ vẻ ngây thơ như là hắn nhìn chỉ hơi quen mắt.

Nhị hoàng tử nhanh chóng bị Hạ Bích ôm để xuống dưới vì sợ thằng bé sẽ ngã xuống.

Khang Ninh Vương có chút tò mò, sửa sang lại ngoại trang rồi bước ra khỏi phòng thì thấy hai thị vệ canh cửa. Hai người đó biết rõ thân phận người vừa đi ra liền chắp tay nói: "Vương gia."

Khang Ninh Vương gật đầu, thị vệ gõ cửa phòng nói: "Gia, Khang Ninh Vương tới."

Phòng trong hai người liếc nhau, Tề Diệp nhìn nàng trấn an nói: "Vào đi."

Thị vệ đẩy cửa để Khang Ninh Vương đi vào. Hắn ta nhìn lướt qua tấy cả người trong phòng định hành lễ thì Tề Diệp nói: "Miễn lễ, bây giờ đang ở ngoài cung, mọi nghi thức đều miễn."

"Tạ... Hoàng... Gia hậu ái." Khang Ninh vương cảm thấy có chút kì lạ nhưng cũng không dám nói gì.

Hồi nãy thấy yến hội kết thúc sớm hắn đã thầm kinh ngạc nhưng giờ nhìn thấy người ở đây thì đã hiểu lí do. Thì ra là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cải trang vi hành với nhau. Hoàng thượng đúng là nhàn hạ thoải mái.

Bọn họ ở trà lâu một lát liền đi ra. Nhị hoàng tử thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ, Tề Diệp rất yêu thương con, muốn mua gì cũng cho. Đến khi hồi cung thì đã mua được một đống đồ. Khang Ninh vương đích thân hộ tống bọn họ vào cung mới trở về.

Đọc truyện chữ Full