Edit: Puta Ng
Beta: yêutinh
"Nương nương, trở về đi, rời đi quá lâu bị người nhìn thấy sẽ bị nói ra vào." Thái Vi thấp giọng nói.
Lâm Huệ lau sạch nước mắt trên mặt, tâm tình buồn bực, trơ mắt nhìn nàng ta phong quang vô hạn, sủng ái nhất hậu cung, nhìn con trai của nàng ta đứng ở vị trí thái tử...
Mà hài tử đáng thương kia của nàng lại còn chưa kịp mở mắt ra xem thế giới này....
Hai tay đặt trên bụng bằng phẳng, tâm giống như là bị đao cứa, nàng khó chịu phải ngồi bệt xuống đất, la hét nói "Ta không quay về, ta hận nàng ta, hận nàng ta, hận không thể băm thây nàng ta thành vạn khúc!"
"Nương nương!" Thái Vi kinh hãi, cảnh giác nhìn tứ phía, đến khi xác định không có bóng người nào nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Nương nương yên tâm, sớm muộn sẽ có ngày nàng ta gặp báo ứng. Ông trời sẽ không bỏ qua cho nàng ta."
Nếu thật là ông trời có mắt, hi vọng nàng ta sẽ bị xuống địa ngục, để nàng cho con của mình.
Lâm Huệ biết rõ, nàng không thể ở trì hoãn ở bên ngoài quá lâu, nhanh chóng ổn định tâm tình, lúc này mới quay lại Triều Hoa các.
Vừa đặt chân đến Triều Hoa các đã dác thấy Khang Ninh vương đi tới. Nàng ta sửng sốt một chút, lập tức mặt không chút thay đổi hành lễ, nhìn cũng không nhìn hắn, không tiếng động né qua hắn.
Khang Ninh vương đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng ta đi xa, lúc này mới mỉm cười rời đi.
Yến hội cứ hành đến rất khuya mới tan. Hạ Uyển Chi cảm thấy hơi mệt chút, nhìn Tề Diệp đã uống say, nàng vội phân phó xuống dưới. Rất nhanh cung nữ bưng canh giải rượu lên. Nàng bưng qua cho hắn uống.
Nàng vừa đi vào Tề Diệp liền vòng tay quanh eo của nàng, mặt áp trên người nàng, vẻ mặt mơ hồ, động tác đột ngột của hắn làm nàng thật mình, thiếu chút nữa làm đổ canh giải rượu. Nhìn hắn như bộ dạng Nhị hoàng tử làm nũng, nàng dở khóc dở cười, khẽ vuốt lưng hắn "Hoàng Thượng làm sao vậy? Có phải nhức đầu không? Uống chút canh giải rượu là ổn thôi!"
"Cho trẫm ôm một cái, đợi lát nữa uống sau!" Hắn miễn cưỡng đáp lại, vòng tay quanh eo của nàng chặt hơn. Hạ Uyển Chi cũng không nói gì, chỉ để canh giải rượu ở một bên, lẳng lặng ngồi cho hắn ôm, đồng thời hai bàn tay nhanh chóng xoa bóp huyệt Thái Dương của hắn làm thoải mái thở dài.
Xoa một hồi lâu, Hạ Uyển Chi sợ hắn ngủ cảm lạnh, lay người hắn. Tề Diệp thanh tỉnh không ít, bưng canh giải rượu uống một hơi là cạn. Hạ Bích tiến đến nói rằng nước nóng đã chuẩn bị xong.
"Hoàng Thượng đi tắm đi!" Tề Diệp gật đầu, vẫn không quên kéo người đi vào. Lúc đi ra, toàn thân Hạ Uyển Chi mềm nhuyễn vô lực, phải dựa vào hắn mới bước đi được. Khi Hạ Bích tiến vào phòng tắm thu dọn, phát hiện phòng là một mớ hỗn độn, nàng thoáng kinh ngạc, một lúc cũng không biết nên nói gì.
Ngày hôm sau, Hạ Uyển Chi xem danh sách lễ vật. Ngày mừng thọ, nàng nhận được không ít lễ vật. Các đại thần cũng có lòng đến nịnh nọt nàng, vì lót đường cho con gái của mình tiến cung.
Nàng nhìn lướt qua danh sách lễ vật chồng chất cả khố phòng, cũng không quá vui sướng.
Ti Thiên Giám chọn ngày diễn ra đại điển sắc phong thái tử vào trung tuần tháng hai khiến việc của Hạ Uyển Chi bắt đầu lu bù lên. Chuyện vui lớm của Nhị hoàng tử, tại sao nàng có thể không để tâm. Về phần chuyện tuyển tú, nàng giao cho Hạ Bích chuẩn bị.
Không bao lâu, danh sách tham gia tuyển tú đã đến trên tay nàng. Nàng nhìn tên Triệu Tĩnh Dung, sửng sốt một chút "Từ khi nào Triệu gia có thêm một Triệu Tĩnh dung?"
"Nô tỳ nghe ngóng, là tiểu thư thứ xuất của Triệu gia. Thân phận mặc dù hơi thấp, nhưng dù sao cũng là cháu ngoại của Thái hậu. Thân phận địa vị cũng ở hàng ngũ phi."
"Ừ!" Chỉ cần không phải Triệu Tĩnh Di là được, những người khác nàng cũng không lo lắng.
Đối với chuyện lập Thái tử, Thái hậu có phê bình kín đáo. Tề Diệp vừa nghe liền mất hứng "Nhị hoàng tử làm thái tử là danh chính ngôn thuận. Lời nói như vậy, trẫm hi vọng thái hậu không nên nói nữa."
Thái hậu thay đổi sắc mặt "Ai gia cũng là vì tốt cho Hoàng Thượng. Mặc dù Nhị hoàng tử được người thích, nhưng Hoàng Thượng không thể không để ý đại cục. Hạ gia lớn mạnh đối với Hoàng Thượng mà nói cũng không phải là chuyện tốt!"
"Thái hậu quá lo lắn rồi. Ngôi vị hoàng đế của trẫm, thiên hạ của Tề gia, người khác chớ có vọng tưởng!" Mặt Tề Diệp không chút thay đổi đáp lại. Thái hậu tức giận đến một câu cũng nói không nên, chỉ đành phải khoắt tay cho hắn rời đi, để tránh nhìn thấy trong lòng khó chịu.
Hoàng gia có rất nhiều tài lực vật lực. Mặc dù thời gian chuẩn bị gấp gáp, nhưng hôm đó sắc phong Thái tử lại đặc biệt náo nhiệt, không kém bất kỳ đại lễ nào trước đây. Trái lại, Nhị hoàng tử còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, còn tưởng rằng là sinh nhật của mình, cao hứng khoa tay múa chân. Nàng cười, nhìn đứa nhỏ trên giường mặc quần áo quý giá đẹp đẽ, bên hông đeo Hoàng Ngọc quý báu. Nàng vuốt ve ngọc bội, cười đến vừa lòng thỏa ý.
Đến giờ, nàng dắt Nhị hoàng tử giao cho Tề Diệp. Hắn mặc một bộ long bào màu vàng sáng, trang trọng uy nghiêm, làm người ta không dám nhìn thẳng. Nhị hoàng tử dường như cũng nhận ra, biết điều không ít, để cho phụ hoàng dắt lên tđài tế tự cầu phúc. Nàng đứng ở một bên, trong ngực ôm Tứ hoàng tử, khóe miệng mỉm cười.
Cách đó không xa, Thái hậu đứng đầu, phía sau là Lâm Huệ và bọn Quý tiệp dư. Vẻ mặt đều mất hứng, trầm mặt nhìn chằm chằm người duyên dáng, phú quý ở trên cao, hận không thể dùng ánh mắt xé xác nàng.
Nàng không để ý tới ánh mắt của các nàng, cười càng xán lạn. Đặc biệt là trông thấy Nhị hoàng tử nhu thuận nghe theo lời Ti Thiên Giám hoàn thành các lễ nghi quy củ, nàng rất hài lòng.
Sau khi tế bái thiên địa Nhị hoàng tử trở thành thái tử chân chính. Dưới đài một tràng âm thanh chúc mừng. Nhị hoàng tử hơi khiếp đảm bắt lấy tay của nàng. Nàng trấn an sờ cái đầu nhỏ của nó. Nhị hoàng tử ngửa đầu cười với nàng, âm thanh trong trẻo hỏi "Mẫu hậu, thái tử là gì?"
"Thái tử chính là Sách Nhi, Sách Nhi chính là thái tử!" Nàng mỉm cười cầm lấy khăn tay lau nước miếng bên miệng cho hắn. Nàng vừa nói vừa cười, nhìn Nhị hoàng tử cái hiểu cái không gật đầu.
Trên yến hội nàng cực kỳ vui vẻ. Sách Nhi thành thái tử, tất cả không giống trước kia. Hôm nay hậu cung này không còn người nào có thể rung chuyển địa vị của nàng, nàng căn bản không có gì phải sợ hãi. Tâm tình rất tốt, nàng bưng chén rượu mời Tề Diệp. Hắn cười bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, không nhiều lời, chỉ là liếc mắt đã hiểu. Trong mắt nàng là vui sướng và cảm kích từ đáy lòng.
Lâm Huệ nhìn cũng chịu không nổi nữa, đứng dậy rời đi.
Hạ Uyển Chi lưu ý tới, khóe miệng chứa đựng một nét cười. Cho Hạ Đồng săn sóc hai vị hoàng tử, nàng đứng dậy rời đi.
Vừa ra khỏi Triều Hoa các đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đang đi về phía ngự hoa viên, nàng mỉm cười theo sau. Đi không được vài bước trông thấy Lâm Huệ ngồi chồm hổm trên mặt đất, nàng tiến lên "Huệ phi sao thế này?"
Lâm Huệ nghe thấy âm thanh của nàng, hơi kinh hoảng, vội vàng lau nước mắt trên mặt, thu bớt tâm tình, xoay người hành lễ "Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế."
"Huệ phi khóc sao?" Âm thanh của nàng dù che giấu thế nào cũng không che giấu được tiếng nức nở. Nàng lập tức đã hiểu.
"Hồi bẩm nương nương, chỉ là gió làm cay mắt mà thôi, để nương nương lo lắng!" Lâm Huệ bình tĩnh nói.
"Gió lớn thật, rõ ràng làm cay con mắt của Huệ phi, thật là đáng chết!" Nàng cười, nhưng không tin tưởng nàng ta bị gió làm cay mắt, nói "Bản cung còn tưởng rằng Huệ phi mừng cho bản cung đến phát khóc!"
Mừng đến phát khóc? Lâm Huệ thầm nghĩ, chỉ sợ đến lúc nàng ta gặp báo ứng, nàng mới có thể mừng đến phát khóc "Nương nương nói đúng lắm, thần thiếp rất mừng thay cho nương nương. Hôm nay nương nương đã là hoàng hậu, Nhị hoàng tử cũng là thái tử. Thật đúng là làm người ta hâm mộ, thần thiếp thật vui mừng!"
"Phải không?" Nàng khiêu mi.
"Vâng!" Lâm Huệ cúi đầu, nhịn không được siết chặt quả đấm, nói lồ trái lương tâm.
Hạ Uyển Chi hài lòng nở nụ cười "Như thế bản cung đã trách lầm Huệ phi, bản cung còn tưởng rằng Huệ phi đang không vui!"
"Thần thiếp không dám!"
Nhìn thân ảnh nàng (HUC) chậm rãi rời đi, Lâm Huệ cắn môi không nói, hồi lâu mới oán hận vung tay đánh lên cây. Thái Vi kêu lên một tiếng, vội tiến lên vừa cầm lấy tay của nàng vừa nhìn. Trên ngón tay bị nhánh cây cào tạo thành vài vết rách, đang muốn lấy khăn tay ra, phía sau hai người lại xuất hiện thêm một người.
Lâm Huệ nhìn thoáng qua Khang Ninh vương, ra hiệu cho Thái Vi lui xuống coi chừng. Thái Vi hiểu ý, yên lặng rời đi. Khang Ninh vương nhìn nàng, lại nhìn tay của nàng, từ trong ngực móc ra một chiếc khăn tay, khẽ khom lưng kéo tay của nàng. Lần này nàng lại không cự tuyệt, không trốn tránh, nhìn động tác của hắn, vẻ mặt nhàn nhạt.
Lau vết máu trên tay, hắn móc ra một bình sứ nhỏ đổ chút ít bột phấn trên miệng vết thương. Hơi xót nên nàng khẽ hít vào một hơi, nhìn hắn nghiêm túc lấy khăn lụa băng bó miệng vết thương. Ánh mắt chuyên chú làm cho trong lòng nàng nảy sinh một cảm xúc khác thường. Ở nơi hậu cung này, còn có ai sẽ quan tâm nàng bị thương hay không?
Nếu hôm nay Nhị hoàng tử đã là thái tử, Hạ Uyển Chi cảm giác trách nhiệm nặng thêm không ít. Nàng muốn dạy dỗ Nhị hoàng tử trở thành thái tử ưu tú. Mặc dù chưa đến hai tuổi, nhưng nó cũng rất thông tuệ, điểm này làm cho nàng rất vui mừng.
Chuyện tuyển tú nàng không quan tâm, Tề Diệp cũng không quan tâm, ngược lại Thái hậu rất quan tâm. Thỉnh thoảng lúc nàng đi thỉnh an sẽ nhắc đến vài câu. Dù không thèm để ý, nhưng chuyện tuyển tú cũng vô cùng cấp bách. Nhóm ma ma huấn luyện quy củ đều truyền tin tức đến nên Hạ Uyển Chi cũng coi như biết rõ tình huống của các tân tú nữ.
Cho dù không cần bọn họ nói nàng cũng biết. Trong đó có mấy người đúng là được Hoàng Thượng yêu thích. Hôm nay nàng là Hoàng hậu, sao cơ thể để cho các nàng tiến cung được sủng ái đây?
Nhưng đối với Triệu Tĩnh Di nàng vẫn rất để tâm. Nghe ma ma nói là nàng ta vẫn còn ở Thủy Nguyệt am, nàng cũng không hề lo lắng. Về phần Triệu Tĩnh Dung kia, nàng càng không để trong mắt.
Cuối tháng hai, khí trời mát mẻ. Hoàng cung tiến hành sơ tuyển, phục tuyển, cuối cùng lưu lại tiến hành sàng lọc lần thứ ba. Lần này nàng và Tề Diệp, còn có Thái hậu cũng sẽ tham gia.
Chờ hắn hạ triều trở lại, Hạ Uyển Chi hầu hạ hắn dùng đồ ăn sáng, lại nhìn hắn chơi đùa với Nhị hoàng tử, lại ôm Tứ hoàng tử đi dạo trong vườn một lát. Cung nhân đến truyền lời nói là các tú nữ đều đã đến, mời bọn họ di giá Trữ Tú Cung.
Trên đường gặp Thái hậu, Hạ Uyển Chi vừa vặn hành lễ. Nhìn tâm tình Thái hậu hôm nay có vẻ không tệ, vẻ mặt nàng nhàn nhạt, hàn huyên vài câu cùng Thái hậu rồi mới ngồi xuống.
Rất nhanh có cung nhân dâng trà, nàng nhìn qua Tề Diệp, thấy mặt hắn không chút thay đổi ngồi xuống, có vẻ cũng không chờ mong. Trong lòng nàng dễ chịu hơn một chút.
Đã đến giờ, từng lượt tú nữ tiến lên, phần lớn là khuôn mặt xa lạ. Nhưng không thể không nói rằng mỗi người đều đoan trang đúng mực, dung mạo xuất sắc, khuôn mặt thanh lệ, không hổ là vòng cuối chọn giai lệ.
Một lượt năm vị mỹ nhân tiến lên yết kiến. Quang Thuận công công gọi tên. Nàng nghiêm túc nhìn sang, nàng hy vọng không người nào được chọn, nhưng điều này này là không thể nào. Tổng cộng chọn mấy lượt, Tề Diệp tuyển năm vị mỹ nhân lưu lại, các cô gái khác ảm đạm thất sắc hoặc thất vọng, không cam lòng, lại không thể làm gì ngoài rời đi.
Lần này cô nương tuyển tú nhiều hơn so với lần trước. Thái hậu hi vọng lấp đầy hậu cung, càng hy vọng có phi tử có thể chia được ân sủng của nàng. Hạ Uyển Chi cũng không ngốc, âm thầm đã đá rơi xuống không ít đối thủ. Đều là người nàng biết khó có thể ứng phó. Nếu lưu lại, mặc dù bọn họ không phải dạng không đứng đắn nhưng khuynh quốc khuynh thành. Nàng sẽ không tìm phiền toái cho mình.
"Lần này tuyển phi Hoàng hậu xem như tốn công sức. Mỗi người đều tri thư đạt lễ, dung mạo xuất chúng, chỉ tiếc vài vị tú nữ ai gia coi trọng, hình như cũng không trúng tuyển." Thái hậu không ngốc, biết rõ nàng âm thầm động tay động chân. Bà nhớ rõ lần này vài vị tiểu thư nhà vương công đại thần không có trong hàng ngữ điện tuyển.
"Tạ thái hậu tán dương, có thể vì Hoàng Thượng chọn lựa phi tần là vinh hạnh của thần thiếp. Có thêm nhiều vị muội muội hầu hạ Hoàng Thượng, thần thiếp cũng yên lòng." Nàng tránh đi mũi nhọn của Thái hậu, giả vờ ngây ngốc nói.
Thái hậu mỉm cười, cũng không công kích nàng thêm, biết nàng có bản lĩnh cản người vào cung, sẽ có bản lĩnh làm một giọt nước cũng không lọt ra ngoài. Cho dù bà nói toạc ra, Hoàng Thượng lại cảm thấy bà nhằm vào nàng ta, cảm thấy bà làm trưởng bối còn ức hiếp người.
Ở trước mặt Hoàng thượng, Thái hậu biết rõ nhất định giả bộ không hơn được người trước mặt. Ai bảo nàng ta tâm cơ thâm trầm, biết rõ yếu thế gặp may, biết rõ giả bộ đáng thương chiếm được đồng tình, biết rõ cách nắm lấy tâm Hoàng Thượng.
Nữ nhân thông minh thâm trầm như vậy chỉ tiếc không phải là người Triệu gia!
Năm vị mỹ nhân xếp thành một hàng. Những tú nữ khác nhận được hoa lụa thất vọng không thôi. Những cô gái nhận được túi thơm mừng thầm, hoặc là vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Theo Quang Thuận công công báo danh, lại có năm vị mỹ nhân thướt tha mà đến. Quần áo xinh đẹp chói lọi, khuôn mặt thanh xuân dào dạt, một tinh thần phấn chấn bồng bột. Đặc biệt là lúc nhìn thấy người ở ngoài cùng bên trái, nàng cho là mình nhìn lầm rồi.
Nghe Quang Thuận thì thầm "... Nữ nhi Triệu quốc công Triệu Tĩnh Dung, năm vừa mới mười sáu, tinh thông cầm kỳ, tri thư đạt lễ."
Cẩn thận đánh giá Triệu Tĩnh Dung một lát, không đợi Hạ Bích nhắc nhở, nàng đã biết trong hồ lô của Thái hậu chứa cái gì. Cái gì mà Triệu Tĩnh Dung, rõ ràng là Triệu Tĩnh Di. Đừng tưởng rằng sửa lại một chữ thì nàng không nhận ra.
Đè xuống không vui trong lòng, nàng nói với Thái hậu "Vị Triệu tiểu thư này nhìn thật quen mắt, nhìn rất giống Triệu Tĩnh Di tiểu thư. Vừa rồi thần thiếp còn tưởng rằng nhìn lầm."
"Các nàng là hai tỷ muội, xác thực bộ dáng tương tự. Nhưng người này là Tĩnh Dung. Đứa bé Tĩnh Di kia vẫn còn ở Thủy Nguyệt am, cầu phúc cho ai gia, hiếm thấy đứa bé hiếu thuận như vậy, chỉ tiếc mệnh khổ." Nếu không phải tại nàng ta cản trở, sao lại mọc ra một Triệu Tĩnh Dung?
"Cũng là rất có hiếu tâm!" Nàng qua loa cười, nghiêng đầu hỏi Tề Diệp " Hoàng Thượng cảm thấy năm vị tú nữ này thế nào?"
Tề Diệp nhìn lướt qua Triệu Tĩnh Dung thùy mi liễm mục, tư sắc hơn người, nổi bật trong đám tú nữ. Quang Thuận hiểu ý, cho người bưng túi thơm đưa lên.
Triệu Tĩnh Dung tiếp nhận túi thơm, hai tay run lên nhè nhẹ. Nàng hơi bất ngờ, cảm thấy hạnh phúc tới quá mức dễ dàng. Nàng cho rằng sẽ có trắc trở, lại không nghĩ Hoàng Thượng còn thích nàng, nếu không cũng sẽ không ban thưởng túi thơm.
Nghĩ kĩ lại, dựa vào tư sắc của nàng, có mấy nam nhân có thể không thích. Mỗi lần soi gương, có khi chính nàng cũng sẽ nhìn đến thất thần, cảm thấy người trong gương không phải mình.
Hạ Uyển Chi nhìn Triệu Tĩnh Dung tiếp nhận túi thơm, khóe miệng mỉm cười, một bộ dáng đắc ý thực hiện được tâm nguyện. Nàng cười lạnh một tiếng. Cho dù Thái hậu thu mua được ma ma nàng phái, cho dù nàng ta được tuyển, nàng cũng sẽ không để nàng ta dễ dàng tiến cung như vậy. Nếu không những việc nàng làm trước kia chẳng phải uổng phí sao?
Hơn mười vị tú nữ được chọn. Tề Diệp tuyển ước chừng mười bảy vị tú nữ, Thái hậu nói là số lẻ điềm xấu, cuối cùng loại bớt một vị tú nữ.
Số người được xác định, tiếp theo đó là kiểm tra thân thể.
Hạ Uyển Chi rời đi một lát, Hạ Bích đi theo ra ngoài, xem sắc mặt Hạ Bích không vui, nói "Nương nương, Triệu tiểu thư kia..."
"Bản cung biết rồi!" Nàng khẽ cắn răng, nói "Đừng tưởng rằng như vậy có thể bình an tiến cung. Các nàng đã biết chơi thủ đoạn, bản cung cũng không ngốc. Triệu Tĩnh Di đừng mơ tưởng tiến cung!"
Nàng nói "Vị ma ma dạy bảo tú nữ kia không thể lưu lại, cho người xử lý. Về phần Triệu Tĩnh Di, ngươi cho người..." Hạ Uyển Chi nói nhỏ vài câu.
Hạ Bích nghe được biến sắc, lập tức gật đầu, nói "Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm thỏa đáng!"
Tú nữ trúng tuyển không thể lập tức ở hoàng cung. Từng chiếc xe ngựa chở người đưa ra khỏi hoàng cung. Vương công đại thần sớm đã biết được tin tức, những người trúng cử, những người lạc tuyển bọn họ đều rõ ràng tường tận. Triệu gia đương nhiên không ngoại lệ.
Tin tức Triệu Tĩnh Di trúng cử vừa truyền ra đi, Triệu đại nhân hồi hộp. Mặc dù biết chuyện hung hiểm, nhưng có Thái hậu trấn giữ, lừa dối cũng chỉ là hữu kinh vô hiểm mà thôi.
Ngồi trên xe ngựa, Triệu Tĩnh Di vuốt ve túi thơm trong tay, hít ngửi, tâm tình tốt vô cùng, còn thiếu điều hoa tay múa chân. Tỳ nữ ở bên cạnh cười nói "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!"
Nàng nghe được rất sung sướng, cười nói "Hãy bình thân!" Dứt lời bật cười khanh khách. Nàng ao ước bao lâu, cuối cùng hôm nay tâm nguyện cũng thực hiện được, chỉ cần mấy ngày nữa là có thể chân chính vào cung. Nàng đã phải chịu ủy khuất nhiều năm như vậy. Hoàng hậu, ngươi cứ chờ xem, chỉ cần nàng tiến cung, Hoàng hậu đừng mơ tưởng lại được sủng ái nhất hậu cung.
Nàng có thể cảm giác được, hôm nay Hoàng Thượng đang nhìn nàng. Nàng tin tưởng với tư sắc, dung mạo của mình, Hoàng Thượng sẽ không thể không lưu ý đến mình. Nàng rất tự tin với dung mạo của mình, Hoàng hậu hoàn toàn không thể so sánh được với nàng. Nàng không thể lý giải vì sao Hoàng Thượng lại sủng ái nàng ta như vậy, chỉ là bởi vì nàng ta sinh hạ hai vị hoàng tử sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cung Phi Thượng Vị Ký
Chương 132
Chương 132