TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cung Phi Thượng Vị Ký
Chương 148

Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: Nhã Hiền Phi

"...Phải làm sao mới được đây? Ông có lòng cứu người là việc tốt, nhưng nếu người ta đã chết thì chúng ta biết xử lý thế nào? Người khác không biết còn tưởng là chúng ta hại chết, nếu phát hiện thì sẽ bị chém đầu đấy."

"Cái bà già này, người cũng cứu về rồi, còn có thể làm gì được nữa? Cũng không thể quăng người ta ra ngoài tự sinh tự diệt được, sẽ bị trời phạt!" Lão ông nói giọng không vui, giọng điệu cáu kỉnh, dù tuổi lớn rồi nhưng độ to tiếng thì vẫn không giảm chút nào: "Hơn nữa, không phải tên Lưu dược tiên kia đã nói, người ta phúc lớn mạng lớn, sẽ không chết được sao?"

"Hừ, Lưu dược tiên đó cũng chỉ là một tên lừa gạt, lời hắn nói có thể nghe theo?" Lưu dược tiên còn là tên do hắn tự phong, mười người bị hắn trị liệu liền có chín người không trị dứt tử tế, bà không thèm tin hắn.

"Đúng là cách nhìn của phụ nhân*!" Lão ông không muốn đôi co nhiều lời, hừ hai tiếng rời đi.

*phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng

Hạ Uyển Chi nghe giọng bọn họ thì tỉnh lại, ý thức có chút hỗn độn. Nàng nhìn nhìn xung quanh, nhà ở đơn sơ cũ nát làm nàng không biết mình đang ở nơi nào. Đang muốn đứng dậy thì bỗng nàng thấy đau đến mức phải hít vào một hơi, cả người tê tái không thôi, căn bản không dám động đậy.

Đợi trong chốc lát, nàng nghe thấy tiếng bước chân đi tới, màn trúc bị xốc lên. Nàng thấy một lão bà tóc trắng tiến vào, lão bà cũng thấy nàng, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó vui mừng nói "Tiểu phụ nhân tỉnh rồi?"

Hạ Uyển Chi có chút đề phòng nhìn bà: "Nơi này là chỗ nào?"

Nàng nhìn cái áo vải thô, trong lòng nghi hoặc.

"Là nhà của ta." Lão bà nói "Mấy ngày trước đây ngươi được lão nhà ta cứu về. Ngươi cũng là phúc lớn mạng lớn, sông xoáy như vậy, nếu không phải ôm được một khúc gỗ, ngươi đã sớm chết đuối rồi." Lão bà nhịn không được thổn thức vài tiếng.

Nàng hoảng hốt, thì ra khúc gỗ nàng ôm lấy đã cứu nàng, may mắn là nàng còn sống.

"Nằm đi, đã nhiều ngày ngươi cũng chưa ăn cái gì, vừa đúng lúc mới nấu chút cháo, ta đi lấy. Ngươi yên tâm ở đây đi, chờ thân thể khỏe rồi hẵng đi." Lão bà không đợi nàng gật đầu liền vén rèm lên đi ra ngoài, động tác mau lẹ, bước chân nhanh nhẹn.

Hạ Uyển Chi sửng sốt một chút, sau đó chuẩn bị xuống giường. Chỉ là thân mình quá hư nhược, nàng căn bản hạ không xuống nổi, chỉ đành nằm ở trên giường, bắt đầu lo lắng cho Tề Diệp, không biết hắn thế nào.

Vết thương của nàng không nhẹ, đùi phải không biết bị gì nhưng không động đậy nổi. Nàng chỉ có thể nằm ở trên giường, trong người cũng có rất nhiều vết thương to nhỏ khác nhau.

Dưỡng thương đã nhiều ngày, không có một ngày nào nàng không lo lắng. Nàng rất muốn có đôi cánh bay đến bên người hắn, chỉ tiếc nàng không phải bướm cũng không phải chim. Theo nàng biết, nàng bị nước sông cuốn đi rất lâu, cách Thành Kim Lăng cực xa, nghe một tiểu thương nói ngồi xe bò cũng phải mất năm sáu ngày, càng không nói là đi bộ.

Nàng có chút thất vọng, muốn cho người truyền tin đến dịch quán cũng không thể. Hiện giờ nàng ở làng chài nhỏ này vô cùng bế tắc. Thôn này không nhiều người lắm, lại rất ít người đi ra ngoài, vị tiểu thương kia cũng là 5 năm trước mới ra xa nhà một lần.

Nàng cũng không phải theo sông lớn, mà là bị nước chảy đẩy tới sông nhỏ, lúc này mới được Tần Lão Đầu cứu lên.

Vợ chồng lão Tần là người tốt, những ngày này đối xử với nàng không tệ, thậm chí lấy bạc tiết kiệm nhiều năm đánh cá ra để xem bệnh cho nàng. Nàng rất muốn lấy vòng tay đổi thành đồ ăn, nhưng tiếc rằng bị cuốn trong nước lâu như vậy, tất cả trang sức chỉ còn một cái khuyên tai, căn bản không có đồ vật đáng giá nào khác.

Nàng rất hổ thẹn, lại không thể làm gì, chỉ biết mặt dày tiếp tục ở đây. Nếu rời khỏi nhà bọn họ, nàng cũng không biết đường đi đâu.

Cũng may chỉ có hai vợ chồng già, bằng không nàng cũng không thể an tâm ở tiếp. Dù sao nàng là người ngoài, thức ăn đồ uống đều là của bọn họ, nếu bọn họ có hài tử chắc chắn sẽ không phóng khoáng được. Trước kia bọn họ cũng từng có mấy đứa nhưng không nuôi lớn nổi, sau đó lão bà lại bị tổn hại thân mình nên không thể có con nữa.

Nàng biết mình ích kỷ, nếu không có hài tử phụng dưỡng bọn họ, chờ bọn hắn già yếu không động đậy nổi thì sẽ thực khó khăn. Nàng âm thầm thề: chờ nàng khỏe lại phải báo đáp bọn họ thật tốt, đón bọn họ đi thành Kim Lăng, để cho bọn họ không còn phải lo cơm áo gạo tiền.

Chỉ là thân thể nàng không biết cố gắng, miệng vết thương còn chưa lành hẳn thì bị bệnh, cả người nhức mỏi, toàn thân nóng lên. Lão bà vừa sờ cái trán của nàng thì kinh hoàng không thôi, vội vàng gánh nước suối về cho chườm trán giảm nhiệt cho nàng.

Nóng sốt khi cao khi thấp, nếu là không cẩn thận có khi hôn mê sâu chẳng thể tỉnh lại, mà bệnh của nàng thế tới rào rạt, mới trong chốc lát cả người đều nóng tới mức có thể chiên trứng gà. Lão bà không yên tâm, gọi tiểu tẩu tử hàng xóm tới trông nom, còn bà đi kêu Tần Lão Đầu thỉnh Lưu dược tiên đến khám. Tuy rằng không tin tưởng y thuật Lưu dược tiên nhưng hiện giờ cũng chỉ biết thử xem sao.

Hạ Uyển Chi sốt đến mơ mơ màng màng, bên tai luôn nghe thấy tiếng khóc hài tử, nàng muốn nhìn một chút lại không tài nào mở mắt ra được mắt. Trong mê man, nàng bị người ta rót không ít dược đắng chát vào miệng, nàng khó chịu không thôi ho khan vài tiếng, cả khuôn mặt đều đỏ lên.

Khi tỉnh lại nàng nghe thấy giọng của một người xa lạ "... Không phải không cho ngươi nợ, ngươi cũng biết, dược thảo của ta chính là dùng nhiều tiền để mua, các ngươi uống thuốc sao có thể không trả tiền, ngày sau ai còn dám xem bệnh cho các ngươi?"

"Không phải không trả tiền, là trên tay không có tiền, ngươi thư thả cho mấy ngày, chờ lần sau đánh cá bán được tiền lại trả cho ngươi không được sao?" Tần Lão Đầu nịnh hắn "Ngươi xem ngươi là dược tiên, không thể thấy chết mà không cứu đúng không? Bằng không nói ra ngoài còn không bị người cười chết."

"Đừng, ta cũng không phải là dược tiên gì, nếu không có tiền cũng đừng kêu người ta xem bệnh. Ngươi xem các ngươi nghèo khổ như vậy, chính mình sống cũng chật vật, còn mang theo một cái của nợ, không bằng đưa người cho ta?"

"Tiền thuốc đúng không? Trả ngươi!" Lão bà đứng ở một bên nghe không nổi nữa, nổi giận đùng đùng đào ra một cái vại sành từ dưới gầm giường, đưa những đồng tiết kiệm ít ỏi cuối cùng cho Lưu dược tiên, biểu tình không vui nói "Đừng có cái ý nghĩ chiếm lấy người khác, chỉ cần có lão bà này ở đây, ngươi cứ vọng tưởng đi!"

"Hừ, không biết tốt xấu, các ngươi có bán nhà cũng không cứu được, chỉ là một cái sâu bệnh mà thôi!" Lưu dược tiên bị bác mặt mũi, có chút tức giận, thấy Tần Lão Đầu phùng mang trợn má thì có chút sợ hãi. Phải biết rằng Tần Lão Đầu tính tình nóng nảy, làm người lại tàn nhẫn, khi còn trẻ chính là đại anh hùng ở quê nhà, đã từng vật lộn với cá sấu, hơn nữa còn đánh chết một con. Việc này làng trên xóm dưới đều biết, còn bàn tán tới mấy năm.

Nguyên nhân chính là vì như thế, Lưu dược tiên rất kiêng kị, không dám nói gì quá phận chọc giận ông, chỉ nói lần sau đừng kêu mình tới xem bệnh nữa.

Lưu dược tiên này không phải người tốt, ở làng trên xóm dưới đều đồn thổi không tốt, đã thế lại háo sắc, nhà ai có quả phụ trẻ trung hắn đều phải đi trêu chọc vài lần. Tuy rằng không thích nhưng lại có khi không thể không để hắn xem bệnh. Quanh đây căn bản không có đại phu, cũng là bởi vì như vậy, hắn vẫn luôn hét giá trên trời, muốn làm gì thì làm.

Lưu dược tiên vừa đi, Tần Lão Đầu ngồi xổm ở cửa thở dài, lão bà tâm sự nặng nề "Không bằng để ta bán của cải hồi môn của ta lấy tiền mặt?"

"Chút hồi môn của ngươi có thể giá trị bao nhiêu, còn không bằng ngày mai đánh cá nhiều hơn chút." Tần Lão Đầu nói thầm "Sớm biết như vậy, lúc trước không nên cứu nàng ta, ngươi nhìn xem hiện tại là chuyện gì?"

Lão bà sợ hãi bị Hạ Uyển Chi nghe thấy, thở dài một tiếng, nói "Nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe thấy được, coi như làm việc tốt, vì chính mình mà tích đức, kiếp sau thì có thể hưởng phúc."

"Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy." Tần Lão Đầu bất đắc dĩ thở dài, cầm lưới đánh cá chuẩn bị đi đánh cá.

Lão bà kéo ông lại "Đã trễ thế này ngươi đi làm cái gì?"

"Đánh cá mà, dù sao cũng phải chuẩn bị thêm ít cá, dù bán không được mấy văn tiền, cũng có thể để tiểu tức phụ trong kia bồi bổ thân mình."

Lão bà thấy thế muốn nói lại thôi, ngẫm lại một văn tiền cũng không dư thừa, bà gật gật đầu, dặn dò Tần Lão Đầu cẩn thận, lúc này mới nhìn hắn rời đi.

Hạ Uyển Chi nghe được không nhiều lắm nhưng hiểu rõ mọi việc. Nàng nhìn nhìn căn nhà cỏ, mái ngói còn không có, nếu trời mưa nhất định sẽ dột. Bọn họ khó khăn đến thế, lại vẫn trước sau như một mà chăm sóc nàng, nói không áy náy là không thể.

Chờ lão bà bưng một chén nước tiến vào, nàng móc ra khuyên tai dưới gối đầu "Mấy ngày nay ít nhiều được ân nhân chăm sóc, trên người thiếp thân cũng không còn đồ vật quý trọng gì. Cái này cũng đáng không được bao nhiêu, mong ân nhân nhận lấy, đợi đến khi tìm được người nhà tất nhiên sẽ hậu tạ."

"Đừng nói cái gì mà ân nhân, quá khách khí, ai mà không có khi khó khăn. Ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, chỉ cần chúng ta có một miếng ăn thì không thiếu cho ngươi một miếng uống." Lão bà cười cười, nhét khuyên tai lại vào trong tay nàng rồi nói "Lão bà ta vẫn thích ngươi kêu ta Tần bà bà."

Hạ Uyển Chi trầm mặc trong chốc lát, cười nói "Khiến bà bà thêm phiền toái!"

"Đừng nói mấy lời khách khí đó, đều là duyên phận mà. Đừng nghĩ nhiều, an tâm dưỡng thương dưỡng bệnh đi." Lão bà hòa ái cười cười, nhìn nàng uống một chén nước xong mới nói "Ông già kia đi ra ngoài đánh cá, hắn về ta sẽ hầm canh cá cho ngươi ăn."

"Cám ơn bà bà!" nàng gật gật đầu, không thể từ chối, biết rõ nếu hiện tại rời khỏi bọn họ căn bản là nàng sẽ không có đường sống, chỉ biết dựa vào sự trợ giúp của bọn họ.

Buổi chiều, khi Tần Lão Đầu đánh không ít cá tôm trở về, cá lớn cùng trứng tôm để ngày mai đi chợ bán đổi tiền, cá nhỏ thì giữ lại để ăn.

Canh cá thật tươi ngon, Hạ Uyển Chi uống một chén lại ăn mấy đuôi cá nhỏ, ăn uống cũng không tệ lắm, lại uống thêm một chén cháo, cháo cũng không phải cháo trắng mà có bỏ thêm gia vị. Tất nhiên so ra kém đồ ăn tinh xảo trong cung, nhưng có thể chắc bụng đã là không tồi. Năm nay hạn hán, thu hoạch không tốt, nhà Tần Lão Đầu căn bản không có nhiều hoa màu để thu hoạch. Bọn họ phải tiết kiệm lương thực, bằng không mùa đông sẽ chịu đói.

Trước khi ngủ nàng uống một chén thuốc, khổ đến mức làm người phát run. Nàng miễn cưỡng uống cạn, nàng muốn bản thân nhanh khỏe lại.

Dù như thế, thân thể của nàng cũng không biết tiến bộ, buổi tối lại bắt đầu không thoải mái. Nàng không tiện quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, chỉ có thể uống nhiều nước, khó chịu đến mức cả đêm mơ mơ màng màng, giấc ngủ chập chờn.

Buổi sáng lão bà bưng nước tiến vào cho nàng rửa mặt chải đầu, thấy nàng khí sắc không đúng, hỏi "Thân thể thế nào rồi?"

"Rất tốt, không cần lo lắng." Nàng gượng ép cười cười.

Lão bà nhíu nhíu mày, xem xét cái trán của nàng, tâm tình phức tạp, nói "Trước hết rửa mặt đi, cơm sáng chuẩn bị xong rồi, ngươi ăn trước một chút, đợi lát nữa bảo ông già đi thỉnh Lưu dược tiên đến xem."

"Khiến bà bà thêm phiền toái!" Nàng có chút ngượng ngùng, lấy ra khuyên tai nói "Dùng cái này để mua thuốc đi."

Lão bà chần chờ một chút, tiếp nhận và cũng không nói thêm gì. Trên tay bọn họ đã không có tiền, tuy rằng chỉ có một cái khuyên tai nhưng cũng là làm từ vàng, phỏng chừng giá trị kha khá, còn không bằng đổi tiền xem bệnh cho nàng.

Nàng rửa mặt xong, lão bà lại bưng một chén cháo, cùng một đĩa dưa muối nhỏ tiến vào, nhìn nàng uống cháo, nói "Trấn trên có tiệm cầm đồ, để ông già đi đổi bạc vậy, chỉ có một cái khuyên tai nên sợ không được nhiều. Nhưng có còn hơn không."

Nhưng dù chỉ có một, đồ vật trong hoàng cung mang ra khẳng định không kém, chỉ sợ người ở hiệu cầm đồ không có ánh mắt, nhìn không ra giá trị của nó mà thôi. Nàng dặn "Nhiều hơn thì không dám, nhưng nói như thế nào cũng phải năm mươi lượng bạc, thiếu thì không bán."

"Năm mươi lượng?" Lão bà có chút ngạc nhiên, đời này của bà còn chưa có gặp qua năm mươi lượng bạc đâu.

"Đúng vậy, kêu giá một trăm lượng, nếu trả thấp hơn năm mươi lượng thì không bán." Nàng biết, người ở hiệu cầm đồ rất gian trá, nếu khuyên tai là đồ vật đáng giá duy nhất của bọn họ thì lấy chắc giá một chút.

Lão bà nói lại lời của nàng với Tần Lão Đầu, Tần Lão Đầu há miệng thở dốc "Nàng ấy thật sự nói như vậy?"

"Còn có thể lừa ngươi sao?" Lão bà trừng mắt "Dù sao vừa nhìn đã biết Uyển tức phụ là phu nhân nhà giàu có, nếu không phải gặp nạn cũng sẽ không chật vật như thế. Đồ vật của nàng ấy khẳng định không tầm thường, cứ việc dựa theo lời nàng nói mà làm là được."

Tần Lão Đầu gật gật đầu, cảm thấy bà nói có đạo lý, ăn cơm sáng xong liền chọn cá đi chợ bán, cất cái khuyên tai trong lòng ngực.

Cả một ngày lão bà cứ thấy không yên tâm, rốt cuộc năm mươi lượng bạc không phải số bạc nhỏ, nếu thật có thể đổi ra nhiều như vậy thì không thể tốt hơn.

Hạ Uyển Chi không thoải mái, trầm mê nằm đó, lão bà lo lắng, nhờ tức phụ trong thôn trông nom Hạ Uyển Chi, lão bà tự mình đi tìm Lưu dược tiên, chỉ tiếc đã chạm vào một tên khốn.

Lưu dược tiên nhìn Hạ Uyển Chi xinh đẹp, là nữ nhân đẹp nhất hắn từng gặp qua, đang gặp khó khăn lại lẻ loi một mình, tất nhiên động ý xấu. Hắn chờ hai cái lão già nâng người đưa đến nơi này của hắn, lại bảo là phải đi xem bệnh cho người khác rồi.

Hạ Uyển Chi thấy sắc mặt lão bà liền biết tên Lưu dược tiên đáng giận kia lại nói lời khó nghe, muốn đánh chủ ý lên mình. Hắn thật là chán sống, chờ nàng hồi cung, tất nhiên sẽ bảo Hoàng Thượng trị tội.

Lão bà mày ủ mặt ê nửa ngày, cuối cùng không có biện pháp, chỉ phải chờ Tần Lão Đầu trở về, để hắn quyết định.

Khi trời sắp tối Tần Lão Đầu mới trở về, tâm tình tựa hồ không tồi, thấy bà thì nhịn không được cười nói "Hôm nay vận khí không tệ, cá cũng bán xong rồi, đồ vật cũng đổi rồi. Còn mua được một ít thuốc về cho Uyển tức phụ, là thỉnh đại phu mở phương thuốc đó."

Lão phụ nhân vui mừng, cười tiếp nhận đồ trong tay hắn, lại đổ một chén nước cho hắn, bắt đầu dò hỏi chi tiết. Tần Lão Đầu rất vui vẻ, một hơi liền nói xong, lão bã gật gật đầu, ngay sau đó tiếp nhận túi bạc. Túi nặng trĩu khiến người cảm thấy có chút không chân thật, sợ bị người thấy, bà vội vàng đóng cửa và cửa sổ lại.

Tần Lão Đầu to giọng, nhà kề cách không xa, Hạ Uyển Chi mơ hồ nghe thấy được vài câu, biết sự tình thuận lợi thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lão bà chuẩn bị cơm chiều, bưng qua cho Hạ Uyển Chi. Nơi nàng ở được lão bà đi ra đi vào liên tục, vẫn luôn do bà tự tay chăm sóc. Nhìn nàng uống xong canh cá, bà từ túi bạc từ trong lòng ngực ra đưa cho nàng "Đây là bạc hôm nay đổi được, tổng cộng bốn mươi chín lượng bạc, còn có hai lượng bạc đã dùng để mua thuốc."

Nàng gật gật đầu, cũng không mở ra nhìn xem, đẩy trở về "Bà bà giữ lại đi, mấy ngày này vẫn luôn phiền toái các ngươi, ngày sau không tránh được còn muốn phiền toái, các ngài nhận lấy đi."

Lão bà liên tục lắc đầu, đẩy trở về "Vậy làm sao được, ngươi giữ đi."

Hạ Uyển Chi lại đẩy qua "Sao lại không được. Đây là một mảnh tâm ý của ta, các ngươi liền nhận lấy đi. Bằng không ta cũng không dám ở lại đây nữa." Làm bộ phải xuống giường, lão bà vội vàng ngăn cản nàng, tỏ vẻ khó xử. Hạ Uyển Chi khuyên một hồi lâu, lão bà mới nhận lấy tiền túi, nói là sẽ cất cẩn thận, có yêu cầu gì liền tìm bà lấy là được.

Nàng gật đầu, nhìn sao lấp lánh tràn ngập bầu trời đêm, âm thầm thở dài. Sắp đến trung thu rồi, nàng cứ tưởng rằng có thể đoàn tụ cùng hai đứa nhỏ, lại không ngờ cuối cùng chỉ còn lại có một mình.

Không biết có phải đại phu y thuật cao minh hay không, Tần Lão Đầu chỉ mô tả bệnh tình của nàng, vị đại phu kia mở cho nàng một phương thuốc, uống mấy thang liền khá hơn rất nhiều.

Hai ông bà lão nhìn khí sắc nàng tốt hơn, tâm tình cũng vui vẻ.

Tết Trung Thu ngày ấy, lão bà chuẩn bị bánh trung thu, nàng đã miễn cưỡng có thể xuống đất đi một chút. Lão bà chuẩn bị không ít bánh trung thu, tặng chút ít cho người trong thôn, trong khoảng thời gian này bọn họ trợ giúp không ít, hiện giờ bọn họ đang dư dả liền làm nhiều thêm ít bánh trung thu xem như đáp tạ.

Trong thôn không có nhiều nhà cho lắm, về đêm sẽ tối đen cả vùng. Bọn họ rất ít dùng nến, vì thế cứ đến tối, bọn họ liền đi nghỉ ngơi. Mà nàng thì ngủ không được, đẩy cửa sổ ra nhìn trăng tròn trên cao đến xuất thần, không biết người thân mình hiện nay như thế nào?

Vẫn luôn không có tin tức về nàng, bọn cho rằng mình đã chết phải không?

Chỗ này quá mức hẻo lánh, nàng muốn nghe tin tức cũng không thể. Hôm qua Tần Lão Đầu đi lên làng trên cũng không nghe thấy tin tức gì, điều này làm cho nàng thật lo lắng!

Đọc truyện chữ Full