TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi
Chương 7

Edit: Đào Sindy

Lúc ăn cơm tối, hai nam chủ vẫn không ở trong nhà. Ngoại trừ Tô Đường, trong biệt thự cũng chỉ có dì Trầm.

Mặc dù nghĩ như vậy không tốt lắm, nhưng Tô Đường thực tình cảm thấy, hai người bọn họ không ở đây, cả người cô tự nhiên hơn hẳn.

Tô Đường tự mình dùng cơm tối xong, sau khi ăn xong dì Trầm còn chuẩn bị cho cô hoa quả và sữa bò, rất thân mật chu đáo.

Nơi gần biệt thự nhà họ Khương Tô Đường còn chưa quen thuộc, cho nên sau khi ăn xong cô không ra ngoài đi dạo, mà trực tiếp trở về phòng của mình tiếp tục đọc sách. Không biết đọc bao lâu, dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận tiếng cải vả kịch liệt. Trừ cái đó ra, còn có tiếng vật nặng quẳng xuống đất phát ra tiếng vang lớn.

Trong lòng Tô Đường giật mình, vôthức nhìn về thời gian hiển thị trên điện thoại di động, 23:00 rồi.

Thì ra trong lúc bất tri bất giác, đã trễ như vậy.

Như vậy, hiện tại cha con Khương Ưng và Khương Trì đã về?

Lúc Tô Đường nghĩ như vậy, tiếng rống giận dữ của Khương Ưng dưới lầu càng vang dội thêm. Nghe thôi đã làm người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Bên dưới đã xảy ra chuyện gì thế?

Tô Đường vô thức mím chặt môi, trong lòng bối rối, không biết nên mở cửa đi xuống dưới lầu xem tình hình hay không.

Lúc này, trong tiếng mắng chửi của Khương Ưng đột nhiên có thêm tiếng kêu lên của dì Trầm.

"Ông ơi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tiếp tục đánh sẽ xảy ra chuyện đó!" Trong giọng dì Trầm mang theo kinh hoảng và lo lắng rõ ràng.

"Đánh chết thì sao!" Khương Ưng còn đang nổi nóng, giọng rống vang động trời. Coi như cách cánh cửa, Tô Đường vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Tô Đường vô cùng lo lắng, nhất thời đứng ngồi không yên, cô nghĩ, vẫn nên đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí mở khe cửa.

Dưới lầu, Khương Ưng cầm một đầu dây lưng, hung hăng quật lên lưng Khương Trì, mà cả người Khương Trì đứng nghiêm, sắc mặt anh tái nhợt, trên trán có mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng anh chỉ nhếch môi mỏng, im lìm không nói một tiếng.

Khương Ưng thấy bộ dạng này của anh, càng tức giận trong lòng, dây lưng trong tay quất càng mạnh mẽ: "Để ông đây đánh chế thằng nghịch tử này!"

Toàn bộ người dì Trầm cũng đã nhào tới, kéo cô tay Khương Ưng, giọng điệu lo lắng: "Ông à, đừng đánh, sau lưng Tiểu Trì đã đầy máu, nếu thật sự đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện!"

Trong giọng Khương Ưng có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tay ông cầm dây lưng, nói với Khương Trì:  "Bà đâu biết nó đã làm gì! Tuổi còn nhỏ, đã biết vì con gái mà đánh nhau, trưởng thành còn chịu nổi sao?"

Khương Ưng nói xong, lại bắt đầu động thủ, trong miệng ông tức giận chất vấn: "Bản lĩnh này? Đánh người ta thành dạng nào rồi? Ngày mai mày đi xin lỗi ngay cho ông!"

Mặt mày Khương Trì lạnh nhạt, không vì mình cầu xin tha thứ, cũng không giải thích gì, một mực duy trì trầm mặc. Nghe Khương Ưng bảo anh đi xin lỗi, anh mới lạnh lùng mở miệng: "Không."

Lần này, cứ như trong ngọn lửa nhỏ thêm một giọt dầu, thế lửa lập tức càng cường thịnh hơn: "Cánh mày cứng rồi hả nhãi ranh? Trước đó động một chút lại tặng người ta mấy ngàn đồng tiền quà, tao không nói gì, lần này trực tiếp đánh người ta tàn phế, nếu ông đây không quản mày, cũng không biết sau này mày còn làm ra chuyện gì!"

Nói xong, thắt lưng trong tay Khương Ưng vung càng dùng lực.

Tô Đường đứng ở lầu hai, có thể nghe được tiếng thắt lưng Khương Ưng vung.

Tô Đường không nhìn thấy vết thương sau lưng Khương Trì, nhưng nhìn tư thế kia của Khương Ưng, nghĩ cũng biết, thương thế của anh chắc chắn sẽ không nhẹ, cô hít sâu một hơi, cảm thấy mình không thể  xem tiếp nữa, mở cửa phòng ra.

Hành động này của cô, lập tức hấp dẫn ánh mắt ba người phía dưới.

Tô Đường mấp máy môi, nhận lấy ánh mắt của ba người, nỗ lực đè xuống kinh hoảng nơi đáy lòng, cẩn thận từng li từng tí nói: "Chú Khương, đừng đánh nữa."

Khương Ưng nhìn thấy Tô Đường, cũng không biết là bởi vì chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hay là nguyên nhân gì khác, thế mà thật sự ngừng động tác trong tay. Dì Trầm vô thức thở dài một hơi, nhìn Tô Đường với ánh mắt cảm kích.

Ánh mắt Khương Trì vẫn lạnh nhạt như cũ, anh không nhìn Tô Đường, trong miệng nhàn nhạt hỏi: "Đánh xong rồi à?"

Trong giọng nói rõ ràng mang theo hờ hững và không quan tâm.

Lời này lọt vào lỗ tai Khương Ưng chính là chết cũng không hối cải, ông lại nổi giận hơn, dì Trầm lập tức giữ chặt Khương Ưng, trong miệng vội vàng nói: " Tiểu Trì, cháu lên lầu trước đi."

Khương Trì không nán lại thêm dưới lầu, nghe vậy im lặng không lên tiếng một mình lên lầu.

Tô Đường nhìn vẻ mặt Khương Trì không thay đổi đi qua bên cạnh mình, lần này, cô rốt cục thấy rõ vết thương đằng sau anh.

Da tróc thịt bong, máu tươi còn đang chảy ra ngoài. Toàn bộ sau lưng áo đều nhiễm vết máu.

Vết thương dạng này, nên lập tức xử lý, nếu không sẽ cảm nhiễm phát sốt đấy.

Nhưng lúc sau Khương Trì đã vào phòng của mình, đồng thời sau đó liền khép cửa phòng lại.

Lúc này, tâm tình Khương Ưng đã bình tĩnh rất nhiều, ông vẫy tay với Tô Đường trên lầu, ra hiệu gọi cô xuống. Tô Đường có chút khẩn trương, nhưng vẫn đi xuống lầu.

"Ngồi đi." Khương Ưng vừa nói, lông mày vừa nhíu chặt, giống như gặp chuyện khó khăn gì.

Tô Đường theo lời ngồi xuống ghế sa lon.

Khương Ưng nhìn Tô Đường mấy lần, giống như quyết định cái gì, từ trong túi sách của mình móc ra một tấm thẻ bạc, đưa cho Tô Đường.

Tô Đường sững sờ, bị động tiếp nhận: "Chú Khương, đây là?"

"Lời hôm qua chú nói, không phải chỉ là thuận miệng. Sau này, tiền sinh hoạt của hai đứa các cháu chú sẽ gửi qua thẻ này, mật mã số thẻ là từ một đến sáu."

Tô Đường lắc đầu liên tục, giọng điệu bối rối: "Chú Khương, thế này không được."

Khương Ưng đưa tay ngăn cô, trong giọng nói mang theo sát phạt quả quyết, giọng điệu không cho từ chối: "Thẻ của nó chú đã đóng hết. Sau này tiền sẽ cho cháu quản, đưa tiền chp thằng nhãi ngu ngốc này không đến mấy ngày không biết đã sài đi đâu hết."

Tô Đường còn muốn nói gì, nhưng chuyện này, nhìn từ nét mặt đối phương đã không thể thương lượng.

Cô không có cách nào, chỉ có thể bị động tiếp nhận khoai lang bỏng tay này.

Sau khi nói xong, Khương Ưng nhịn không được đưa tay vuốt huyệt thái dương của mình.

Dì Trầm vừa nhìn liền biết bệnh đau đầu của ông lại tái phát.

"Ông ơi, đầu lại đau sao? Có muốn ăn chút gì hay không còn uống thuốc?"

"Không cần, buổi tối uống nhiều rượu rồi, cho tôi một bát canh giải rượu là được."

"Được rồi." Dì Trầm nói xong, liền đến phòng bếp vội vàng chuẩn bị canh giải rượu cho Khương Ưng.

Phòng khách dưới lầu trong nhất thời chỉ còn lại Tô Đường và Khương Ưng.

Tròng mắt Tô Đường nhìn mũi giày của mình. Còn đang vì chuyện mình nhận thẻ bạc khi nãy mà bối rối.

"Khai giảng xong, mấy đứa đều ở nhà, không hao tổn nhiều, muốn tiêu tiền cũng phải có chỗ. Nó dùng tiền vung tay quá trán đã quen, thế này không tốt. Bình thường chú làm việc bận quá, không rảnh theo dõi nó, cháu cố gắng trông coi hộ chú nhé." Khương Ưng nhìn Tô Đường, mỗi câu mỗi chữ chậm rãi nhắc nhở.

Trong lòng Tô Đường cảm thấy trĩu nặng, Khương Ưng là một người cha, lại cầu xin cô.

Nhưng cô thật sự không rõ mình có thể đạt tới đối phương mong đợi không.

Tô Đường ngước mắt, rất muốn hỏi Khương Ưng một câu tại sao. Rõ ràng trong lòng lo lắng cho con của mình như vậy, tại sao vừa rồi đánh anh ác như thế?

Nhưng lúc này, dì Trầm bưng canh giải rượu ra: "Ông, canh giải rượu đã xong."

Tô Đường mấp máy môi, hai tay đan xen để trên đùi của mình. Thật ra vừa rồi cô cứ tưởng tượng như vậy, nhưng trên thực tế, cô không có dũng khí hỏi ra miệng.

Khương Ưng ừ một tiếng, tiếp nhận canh giải rượu từ tay dì Trầm, uống một ngụm lớn.

Sau khi uống xong, Khương Ưng nhắm mắt vuốt trán của mình. Lúc này Tô Đường mới phát hiện, đối phương nhìn qua vô cùng mỏi mệt. Không biết đã qua bao lâu, Khương Ưng mới mở mắt nói với Tô Đường: "Cháu đi nghỉ trước đi."

Tô Đường nhẹ gật đầu, trở về phòng của mình.

Đêm nay, cô ngủ không yên ổn.

Ngay từ đầu là nghĩ đến vết thương sau lưng Khương Trì, sau đó lại nghĩ tới màn hai cha con này giằng co, cuối cùng lại nghĩ tới Quý Tử Khiêm. Cứ như vậy suy nghĩ lung tung không biết bao lâu, đã khuya Tô Đường mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Hôm sau, lúc cô tỉnh lại còn rất sớm, chỉ vừa sáu giờ. Mặc dù ngủ không đủ sáu tiếng, nhưng sau khi tỉnh lại cô không hề có chút buồn ngủ nào.

Tô Đường rời giường, thay quần áo rồi rửa mặt, sửa soạn chính mình rồi đi xuống lầu.

Lúc này dì Trầm giống như mới vừa dọn dẹp phòng bếp xong, bà ta đang dùng tạp dề lau tay, nhìn thấy Tô Đường, trên mặt bà ta lộ ra thần sắc mừng rỡ: "Đường Đường, cháu dậy rồi à?"

"Dạ." Tô Đường nhất thời có chút không hiểu, không biết sao dì Trầm lại ngạc nhiên mừng rỡ như thế.

Dì Trầm tiến lên, sốt ruột giữ chặt tay của cô nói: "Bữa sáng dì đã chuẩn bị xong, để trong phòng bếp. Cơm trưa dì cũng chuẩn bị xong, đến lúc đó cháu hâm lại là được."

Tô Đường nghe đối phương nói từng câu bàn giao, đột nhiên giống như đã hiểu một ít, hỏi: "Dì Trầm, hôm nay có việc à?"

Dì Trầm thở dài nói: "Đúng vậy, con dâu dì  dự tính hôm nay sinh con, dì không đến đó xem thì trong lòng không yên." Dì Trầm nói xong, dùng tay sờ lên ngực của mình.

Tô Đường ồ một tiếng, sau đó chân tâm thật ý nói: "Dì Trầm, chúc mừng dì nha."

Dì Trầm lộ ra một nụ cười vui sướng phát ra từ nội tâm, sau đó thần sắc lại có chút lo lắng: "Rạng sáng thì ông đã đi rồi, dì gọi cho ông ấy nhưng không ai nhận. Nhưng dì chỉ đi một lúc, tối sẽ về, hẳn là sẽ không có chuyện gì. Cháu giúp dì trông nhà, đợi lát nữa nhớ gọi Tiểu Trì rời giường ăn sáng, cơm trưa cháu hâm lại là được."

Nói xong, dì Trầm như nhớ ra gì đó, đuổi theo hỏi một câu: "Hâm đồ ăn lại cháu biết chứ?"

Tô Đường nhẹ gật đầu, khéo léo nói: "Cháu biết, dì Trầm."

"Tốt rồi." Dì Trầm buông tạp dề ra cực nhanh, sau đó cầm bọc của mình lên, vừa đi vừa nói: "Dì đi trước, cháu ăn sáng trước nha." Nói xong cũng không đợi Tô Đường đáp lại, liền vội vã rời đi.

Tô Đường đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, nhìn đến khi dì Trầm khuất bóng mới vào phòng bếp. Vào phòng bếp, lúc này Tô Đường mới phát hiện xác thực dì Trầm đã sớm vì bọn họ chuẩn bị xong đồ ăn sáng và cơm trưa.

Trong phòng bếp trưng bày mười mấy món ăn. Bất kể là bữa sáng hay là cơm trưa đều rất phong phú. Nhìn ra được, nhà họ Khương rất chú trọng đến việc ăn uống.

Tô Đường múc thêm cho mình một chén cháo hoa nữa, lại thêm một cái trứng ốp la, rồi lại thêm ít cải bẹ. Mặc dù nhìn qua buổi sáng phối hợp đơn giản thanh đạm, nhưng lại rất phù hợp khẩu vị Tô Đường. Kỹ xão rán trứng của dì Trầm cực kỳ thành thạo, màu sắc của cái trứng ốp la này vàng óng ánh, nhìn thôi đã làm người ta thèm nhỏ dãi, cải bẹ cũng do dì Trầm tự chế, mang theo cảm giác đặc biệt, cải bẹ mua bên ngoài không có được hương vị như thế.

Không thể không nói, tay nghề nấu cơm của dì Trầm thật sự không tệ.

Coi như món ăn đơn giản như vậy, ăn thôi cũng làm cho người ta cảm thấy mồm miệng thơm ngát, khen không dứt miệng.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Đường ở dưới lầu xem báo chốc lát.

Một năm này ký ức của cô đã có chút mơ hồ, nhưng năm gần nhất ngoại trừ Khương Ưng xảy ra chuyện, còn lại hẳn cũng không có chuyện lớn gì đặc biệt. Nghĩ như vậy, Tô Đường liền để báo xuống. Cô nhìn thoáng qua thời gian, đã muốn 7h, giờ này, hôm qua Khương Trì từ sớm đã xuống lầu, nhưng hôm nay làm sao đến hiện tại anh còn chưa xuất hiện?

Trong lòng Tô Đường nhất thời có chút bận tâm.

Cô đột nhiên nghĩ đến vết thương sau lưng Khương Trì.

Thương thế của anh, tối hôm qua đã xử lí chưa?

Tô Đường ngồi ngây ngốc dưới lầu một lúc, Khương Trì vẫn không xuống dùng bữa sáng. Cô đứng ngồi không yên, nghĩ đến nhắc nhở của Khương Ưng, đến cùng vẫn không nhịn được lên lầu, gõ cửa phòng Khương Trì.

"Khương Trì, anh ở đâu?"

Cô đứng ở cửa ra vào đợi một chút, nhưng bên trong vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì.

Tô Đường mới phát giác được không đúng, cô vô thức vặn tay nắm cửa, không nghĩ tới Khương Trì không khoá cửa, cửa lập tức liền mở ra.

Trong phòng màn cửa kéo kín, làm cho trong vòng đen kịt một màu, Tô Đường thích ứng trong giây lát, mới rốt cục thấy rõ tình huống trong phòng.

Cô cũng không có thời gian đi dò xét bố trí trong phòng, tia sáng tối mờ trong phòng, cô nhìn thấy Khương Trì đưa lưng lộ ra cái ót về phía cô.

Tô Đường suy nghĩ, trong miệng cẩn thận hỏi: "Khương Trì, anh có khỏe không?"

Khương Trì không nhúc nhích chút nào, cũng không có phát ra tiếng gì, Tô Đường cảm thấy có chút không giống bình thường, cô đi đến đối diện Khương Trì, lúc này mới phát hiện Khương Trì nhíu mày, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.

Trong lòng cô chấn động, trực tiếp đưa tay sờ lên trán anh, vừa sờ, cô mới phát hiện trán của anh nóng hổi!

Nhiệt độ này, xem chừng khoảng bốn mươi độ.

Tô Đường đẩy Khương Trì, trong miệng vội vàng nói: "Khương Trì, anh nóng quá, bây giờ anh cảm thấy thế nào?"

Nghe được giọng Tô Đường, Khương Trì mới thanh tỉnh hơn, trong miệng anh thì thào nói: "Khát."

Tô Đường lập tức đi lấy một ly nước, nâng đầu Khương Trì lên, để Khương Trì uống nước, anh lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Tô Đường cẩn thận từng li từng tí lật chăn của Khương Trì ra, xem xét vết thương sau lưng anh, cô không nghĩ tới, tối hôm qua thế mà Khương Trì không xử lý thương thế của mình!

Thật là quá làm loạn!

Cho nên hiện tại có thể bởi vì nhiễm trùng nên Khương Trì mới sốt cao.

Cứ đốt như vậy, có thể anh sẽ bị cháy hỏng mất.

Nghĩ như vậy, rốt cuộc Tô Đường mất bình tĩnh hẳn.

Cô vội vàng đẩy Khương Trì một cái, giọng điệu kinh hoảng: "Khương Trì, anh bị bệnh rồi, nhất định phải đi bệnh viện ngay lập tức."

Trong miệng Khương Trì hừ hừ vài tiếng, Tô Đường cũng không biết anh nói gì.

Tô Đường suy nghĩ, như nghĩ ra gì, cô lập tức về phòng của mình, cầm điện thoại di động lên, bấm đường dây nóng gọi cấp cứu.

Cô ở trong điện thoại nói rõ tình huống và địa chỉ, không bao lâu, thì xe cứu thương đã đến.

Bác sĩ đặt Khương Trì lên xe cứu thương, Tô Đường cũng theo đến bệnh viện.

Nhìn vết thương sau lưng Khương Trì được xử lí, vào nước biển, Tô Đường mới hoàn toàn yên tâm.

Quả nhiên cô không đoán sai, nhiệt độ cơ thể vừa rồi của Khương Trì có thể hơn ba mươi chín độ rưỡi, gần bốn mươi độ. Nhiệt độ cơ thể như thế đã vô cùng nguy hiểm. Cho nên cô nói chuyện với anh, đối phương mới không có phản ứng gì, bởi vì lúc đó ý thức của anh đã mơ hồ.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Tô Đường cũng không có việc gì làm, ngồi ở bên cạnh, chống cằm nhìn Khương Trì trên giường bệnh.

Bây giờ mặt mày Khương Trì an ổn, nhìn qua vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng bất cần đời ngày thường.

Lúc này cô mới phát hiện, lông mi của anh cực kỳ dài, không chỉ dài, còn cong, vô cùng xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được muốn dùng ngón tay chạm vào.

Mà dáng dấp anh cực kì đẹp đẽ, so với một số nam minh tinh đang hot hiện tại nhìn đẹp hơn rất nhiều.

Trong lúc bất tri bất giác, thời gian Tô Đường đánh giá không ngắn. Trong lúc cô dò xét đối phương, Khương Trì đột nhiên mở mắt ra.

Tầm mắt của hai người lập tức giao nhau.

Tô Đường làm sao cũng không nghĩ ra, thế mà nhanh như vậy Khương Trì đã tỉnh. Cô vô thức dời ánh mắt.

Khương Trì nhìn thấy Tô Đường ngồi ở một bên, sắc mắt dừng lại. Anh quan sát chung quanh một chút, phát hiện không phải phòng của mình, cũng không phải trong nhà mình.

Ngửi được mùi vị của nước khử trùng rất rõ ràng, Khương Trì mới phát hiện mình giờ khắc này đang ở trong bệnh viện.

Khương Trì ho nhẹ một tiếng, Tô Đường lo lắng hỏi: "Anh muốn uống nước hả?"

"Ừm." Khương Trì đáp lại một tiếng, trong giọng nói toàn là giọng mũi.

Động tác Tô Đường tự nhiên cho Khương Trì uống nước, dù sao trước đó ở trong phòng Khương Trì, cô đã cho đối phương uống một lần rồi, cho nên lần này làm rất quen thuộc, Khương Trì ngước mắt nhìn thoáng qua Tô Đường mớm nước cho anh, híp mắt, sắc mắt không hiểu.

Uống xong nước, Khương Trì vừa nằm xuống,  hiện tại anh còn chưa hạ sốt hoàn toàn, cho nên còn suy yếu, nhưng cũng may đã không có vấn đề gì lớn rồi.

"Cô đưa tôi tới?" Giọng Khương Trì có chút khàn khàn, nhưng vẫn êm tai như cũ.

"Ừm."

Khương Trì nghe vậy nhíu mày, nhìn dáng vẻ đối phương một bộ cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, trong đôi mắt mang theo hoài nghi rõ ràng.

Tô Đường biết đối phương hiểu lầm, tròng mắt mấp máy môi, nhỏ giải thích: "Em gọi điện cho cấp cứu, là xe cứu thương đưa anh tới bệnh viện."

Xe cứu thương.

Khương Trì nghe vậy sững sờ. Sau đó tròng mắt cười lấm tấm.

Rõ ràng anh không cong môi, nhưng Tô Đường biết, bây giờ anh đang cười.

Nụ cười này, không giống nụ cười hờ hững trong quá khứ, mà có hương vị không nói ra được.

Khương Trì vào xong nước biển, liền có thể về nhà. Tuổi anh còn nhỏ, mặc dù vết thương sau lưng nhìn qua có chút nghiêm trọng, nhưng trở về nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, liền không sao rồi.

Hai người bắt xe về biệt thự. Ở Thủ Đô này, tiền bắt xe rất đắt. Đoạn đường từ bệnh viện về đến biệt thự, không lâu lắm, nhưng cũng cần ba trăm đồng tiền.

Lúc Khương Trì muốn bỏ tiền mới phát hiện trên người mình không có đồng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Đường thanh toán tiền đi đường.

Anh chẹp một tiếng, nhìn Tô Đường đi phía trước mình, móc chìa khoá, mở cửa, lúc này mới chậm rãi cùng tiến lên: "Lần sau tôi sẽ đưa tiền xe cho cô."

Bước chân Tô Đường không tự chủ dừng lại, nghĩ đến anh bị đóng thẻ bạc, lắc đầu, nhẹ nói: "Không cần."

Khương Trì nhún vai, cũng không để câu "Không cần" này của cô trong lòng.

Bất tri bất giác đã giữa trưa rồi, nghĩ đến Khương Trì chưa ăn sáng, động tác Tô Đường lưu loát đi hâm thức ăn, trong thời gian này, Khương Trì về phòng của mình đổi một bộ quần áo sạch sẽ.

Trên bàn cơm, Tô Đường giải thích một chút chuyện của dì Trầm với Khương Trì, Khương Trì ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì.

Cơm nước xong xuôi, Khương Trì nhận được một cuộc điện thoại, không biết đối phương nói gì, anh từ từ cong môi, dáng vẻ anh cong môi cười rất mê người, nhưng giờ phút này xem ra, lại mang theo chút nguy hiểm.

Bởi vì trong mắt anh không có ý cười.

Khương Trì nhẹ chép một tiếng: "Chờ tao tới."

Cúp điện thoại, Khương Trì cầm chìa khoá xe trên bàn, chuẩn bị ra cửa.

Tô Đường trông thấy, đi đến bên cạnh anh, do dự mấy giây vẫn không nhịn được nói: "Khương Trì, vết thương của anh còn chưa tốt."

Khương Trì ngoài ý muốn nhíu mày, sau đó lười biếng cười.

Anh nâng cằm Tô Đường lên, cũng không quan tâm mặt cô còn băng gạc, trong giọng nói có ý trêu chọc:  "Quan tâm tôi, hả?"

Âm cuối vô cũng mê người, Tô Đường không quen như vậy, cô cắn môi dưới, nghĩ đến lời bác sĩ nhắc nhở, vẫn gật đầu, nhẹ nói: "Bác sĩ bảo anh cần nghỉ ngơi thật tốt."

Khương Trì khẽ cười một tiếng, ghé bên tai cô nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ về liền."

Nói xong, anh sờ đầu Tô Đường, quay người rời đi.

Đọc truyện chữ Full