TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi
Chương 11

Edit: Đào Sindy

Nước trong dĩa theo động tác của Tô Đường mà văng ra tung toé, có một ít còn rơi vào trên quần áo Tô Đường.

Nhưng giờ phút này cô không có tâm tư để ý chuyện này.

Tô Đường không biết trong phòng khách xảy ra chuyện gì, cô vội vàng đặt dĩa vào ngăn tủ,  sau đó chạy chậm đến phòng khách.

Trong phòng khách trống trải, dì Trầm ngồi dưới đất la to, bà ta giãy chân bên cạnh, đầy nước mắt nước mũi giãy giụa lên án với Khương Trì: " Dì làm bảo mẫu ở nhà họ Khương các người một năm rồi, tự nhận cẩn trọng, coi như không có có công lao cũng cũng có khổ lao. Bây giờ cháu không nói lý do đã muốn đuổi việc dì, trên thế giới còn có đạo lý không! Cháu không có quyền làm thế, dì muốn nói chuyện với ông Khương!"

Thần sắc Khương Trì lười biếng ngồi dựa vào ghế sa lon, trong tay tùy ý mà thưởng thức một cái bật lửa.

Anh hoàn toàn không để ý đến dì Trầm như người đàn bà chanh chua khóc trời đập đất trên đường phố, khóe miệng thậm chí còn treo ý cười lười biếng.

Dì Trầm khàn giọng, một mực không ngừng lớn tiếng lặp lại trong miệng: "Dì muốn nói chuyện với ông Khương! Dì nhất định phải nói chuyện với ông Khương! Cháu không có quyền đuổi dì!"

"Vậy thì đi mà nói." Lúc này Khương Trì mới chuyển ánh mắt từ cái bật lửa lên người dì Trầm, anh cong môi cười, tiện tay cầm cái bật lửa trong tay đang thưởng thức ném lên mặt bàn, cái bật lửa rơi trên bàn, phát ra một tiếng cộp giòn vang, làm cho hai người ở đây theo bản năng giật nảy mình.

Khương Trì dùng ánh mắt nghiền ngẫm dò xét dì Trầm từ đầu đến đuôi, cứ như đối phương chỉ là một con tôm tép nhãi nhép không đáng để ý, mà anh, là người cao cao tại thượng nhìn bà ta diễn.

Ánh mắt trắng trợn như thế của Khương Trì, giống như một cái tát vang dội đánh lên mặt dì Trầm, khiến bà ta nhất thời không thể xuống đài được.

Nhưng dù sao dì Trầm cũng đã sống nhiều năm như vậy, những năm này  làm bảo mẫu cho đủ người, có ít người nhà dễ tiếp xúc, không dễ làm quen, bà ta sớm đã luyện được da mặt dày. Lúc này bà ta đã khóc mệt, dù sao cũng lớn tuổi rồi, la to lâu như vậy, bà ta sớm đã thở hổn hển, lúc này chỉ có thể dừng lại, cho mình lối thoát: "Tiểu Trì à, dì Trầm có chỗ nào không tốt, cháu cứ nói với dì, dì Trầm đổi, được không?"

Khương Trì khẽ giễu cợt một tiếng, cũng không nói gì, ánh mắt xuyên thấu nhìn chằm chằm bà ta, cứ như có thể nhìn thấu bà ta từ trong ra ngoài một cách rõ ràng. Khương Trì cười như không cười nói: "Diễn xong chưa? Xong thì đi đi."

Sắc mặt dì Trầm cứng đờ, hoàn toàn không dự liệu được bình thường cậu chủ rất dễ gần bây giờ không nể mặt. Bình thường, mặc dù bà ta và Khương Trì giao lưu không nhiều, nhưng xưa nay Khương Trì sẽ không chủ động tìm bà ta gây phiền phức, không giống khi đối diện ba anh,  thái độ anh đối với bà ta rất ôn hoà.

Nhưng bà ta không rõ hôm nay rút cuộc có chuyện gì xảy ra, đột nhiên Khương Trì nói muốn đuổi bà ta, bảo bà ta cút ngay.

Dì Trầm biết hai nam chủ nhân trong nhà, mặc kệ lớn hay nhỏ, đều là người nói một là một, bây giờ Khương Trì nói muốn đuổi bà ta, vậy khẳng định là thật, không phải đùa giỡn. Nhưng bất kể như thế nào, bà ta muốn vì chính mình tranh thủ một chút. Dì Trầm vừa muốn tiếp tục khóc lóc kể lể, đột nhiên, khóe mắt bà ta liếc về Tô Đường đứng chỗ cách đó không xa.

Tô Đường lúc này đứng cách bọn họ vài mét, nhìn thấy tình huống như vậy, nhất thời cô không biết nên làm thế nào, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, chỉ có thể tay chân luống cuống nhìn bọn họ.

Nhìn thấy Tô Đường, sức lực dì Trầm như trở về, bỗng nhiên bà ta nhảy dựng lên, chạy mấy bước đến trước mặt Tô Đường, một mực giữ chặt tay cô, trong miệng dồn dập thúc giục nói: " Đường Đường, cháu nói giúp dì với Tiểu trì đi."

Cả người Tô Đường bôi rối, bị tình hình trước mắt, và dì Trầm làm choáng váng.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, mà dì Trầm trước mắt, khiến cô cảm thấy lạ lẫm đến đáng sợ.

Lực dì Trầm bóp cổ tay cô rất lớn, Tô Đường cảm giác giống như bị kìm gọng sắt, hoàn toàn không cách nào tránh thoát.

"Nói gì?" Mặt mũi Tô Đường tràn đầy mờ mịt hỏi.

"Nó nói chỗ này không cần dì, muốn đuổi việc dì! Đường Đường, cháu giúp dì nói một câu công đạo, lúc làm việc dì luôn cẩn thận, tự nhận không làm gì không tốt cả."

Tô Đường mờ mịt nhìn thoáng qua dì Trầm, lại nhìn Khương trì có bộ dáng hoàn toàn là việc không liên quan đến mình, cô há to miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.

Dì Trầm nhìn thấy bộ dáng này của Tô Đường, trong lòng vừa tức vừa gấp, cảm giác đối phương lúc này chẳng có tác dụng gì, động tác dưới tay bà ta bởi vì vội vàng lại tăng lên mấy phần, trong miệng một mực không ngừng nói với Tô Đường: "Cháu nói đi,  cháu mau giúp dì nói lời tốt nào!"

Tô Đường vô ý thức nhìn về phía Khương Trì, trong miệng nói: " Khương Trì, dì Trầm..."

Khương Trì cũng đã không còn kiên nhẫn nghe Tô Đường nói tốt dùm dì Trầm. Anh từ trên ghế salon đứng lên, móc túi ra một cái điện thoại di động, anh vừa bấm điện thoại, vừa nhìn dì Trầm, mỗi chữ mỗi câu nói: "Dì mà làm ồn nữa, tôi sẽ gọi bảo an."

Dì Trầm không thể tin nhìn Khương Trì: "Tiểu Trì, dù nói thế nào, dì cũng đã ở đây làm bảo mẫu một năm rồi, một năm này, dì tự nhận đối với cuộc sống sinh hoạt thường ngày của mọi người đều để ý, sao cháu có thể đối xử tuyệt tình với dì như vậy?"

Khương Trì nghe vậy phì cười, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên người bà ta: "Dì cho rằng có một số việc, thật sự tôi không biết à?"

Dì Trầm nghe vậy, toàn thân cứng đờ, cả người nhìn không được tự nhiên, bà ta miễn cưỡng cười nói: "Tiểu Trì, cháu nói gì vậy? Dì nghe không hiểu gì cả?"

"Dì muốn tôi nói ra toàn bộ sao?" Khương Trì chậm rãi nói, cười như không cười nhìn dì Trầm. Trước kia  dì Trầm trộm đồ trong nhà, anh mở một mắt nhắm một mắt lười quản, nhiều tiền như vậy anh còn không để vào mắt. Nhưng bây giờ đối phương càng ngày càng quá mức.

Đối mặt với Khương Trì như thế, dì Trầm nhất thời cũng không biết đến cùng đối phương biết bao nhiêu.

Nhưng nhìn qua đối phương, rất giống đã biết gì đó.

Trong lòng bà ta bất chấp hung ác,  xem ra hôm nay bà ta chỉ có thể tạm thời khuất phục, xám xịt rời đi.

Nhưng sớm muộn gì bà ta cũng sẽ quay lại.

Dù sao ở nhà họ Khương này không phải do thằng nhóc đó làm chủ, mà là Khương Ưng.

Đến lúc đó bà ta lại khóc lóc kể lễ trước mặt Khương Ưng một chút, coi như Khương Trì nhất định để bà ta đi, cũng không thể?

Hiện tại trước nhịn xuống cũng không có gì. Nghĩ như vậy, khóe miệng dì Trầm cứng đờ, nói với Khương Trì:  "Được được được, Tiểu Trì, dì Trầm không nói lại cháu. Nếu như cháu muốn dì đi, vậy dì cũng chỉ có thể đi. Nhưng mà Tiểu Trì à, cháu làm như vậy thật làm dì thất vọng và đau lòng đó."

Khương Trì từ chối cho ý kiến.

Đồ của dì Trầm ở nhà họ Khương không nhiều, thu thập thật nhanh, sắc mặt Khương Trì vẫn nhàn nhạt ôm cánh tay, nhìn dì Trầm thu dọn từng thứ.

Sau cùng dì Trầm cầm lấy rương hành lí của mình, cẩn thận mỗi bước  rời đi.

Bà ta cực kì muốn ở lại, nhưng thái độ Khương Trì kiên quyết, nhìn qua căn bản không có chỗ quay lại.

Dì Trầm đi rồi, Tô Đường mới bị cảm giác cổ tay đau lôi lại tinh thần.

Vừa rồi dì Trầm dùng lực quá lớn, lưu lại một vòng đỏ trên cổ tay cô, đoán chừng ngày mai sẽ bầm xanh lên, nhưng bây giờ không phải lúc để ý chuyện này.

Trong biệt thự nhất thời yên tĩnh, không có người nói chuyện, trống trải đến khiến người ta run sợ.

Hôm nay Khương Trì, khiến Tô Đường cảm thấy lạ lẫm, cũng có chút sợ hãi. Dì Trầm làm ở nhà họ Khương hơn một năm, khẩu vị đồ ăn ngày thường cũng rất hợp ý Khương Trì, nhưng bà ta cứ như vậy bị đuổi đi, hoàn toàn không có bất kỳ chỗ trống nào để quay lại.

Nếu như sau này cô chọc trúng chỗ nào của Khương Trì, có thể hay không cũng sẽ bị đuổi đi không chút lưu tình?

Chỉ nghĩ vậy thôi, Tô Đường đã cảm thấy hoảng hốt.

Không, cô nhất định không thể khiến Khương Trì tức giận.

Nhưng nghĩ đến kết cục của dì Trầm, Tô Đường không nhịn được muốn thăm dò một phen.

Cô nhìn Khương Trì, do dự mấy giây, nói: "Khương Trì, thật ra dì Trầm... Làm đồ ăn rất ngon, có muốn..." Câu nói kế tiếp Tô Đường còn chưa nói hết đã im lặng.

Bởi vì sắc mặt Khương Trì đã hoàn toàn trầm xuống.

Tư thế mưa gió nổi lên.

Mặt Khương Trì không thay đổi nhìn Tô Đường: "Em còn giúp bà ta nói chuyện?"

Giọng điệu của anh quá dọa người, sắc mặt thật đáng sợ, Tô Đường lập tức đỏ vành mắt, hai tay cô vẫn nắm chặt váy của mình, không dám khóc ngay.

"Em cảm thấy anh làm sai? Hả?" Ánh mắt Khương Trì cực kỳ ép buộc nhìn trên người Tô Đường, khiến cô không khỏi hoảng hốt.

Tô Đường lắc đầu liên tục, nước mắt sắp rơi xuống, cô vội vã giải thích: "Không, không, em chỉ cảm thấy..."

Khương Trì nhíu mày, chờ Tô Đường nói tiếp, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ.

"Em sợ đến lúc đó chú Khương sẽ tức giận, rồi trách mắng anh."

Nghe Tô Đường nói như vậy, sắc mặt Khương Trì mới dễ nhìn hơn chút, nhưng cũng chỉ là dễ nhìn hơn chút.

Tô Đường nhìn Khương Trì trước mắt không có ý cười chút nào, nước mắt trong hốc mắt rốt cục không khống chế rơi xuống.

Nước mắt tranh nhau chen lấn từ khóe mắt cô tràn ra, sau đó thuận khuôn theo khuôn mặt lăn xuống.

Tô Đường vẫn nghĩ cô nên làm gì tiếp theo. Trước đó cô còn muốn, không chọc Khương Trì tức giận.

Nhưng cô bây giờ, đã khiến Khương Trì tức giận.

Có phải anh cũng muốn đuổi cô đi? Như dì Trầm vậy?

Nghĩ như vậy, Tô Đường liền không nhịn được ngẩng đầu, cặp mắt mông lung sương mù nhìn Khương Trì, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Cô không biết, bộ dáng cô hiện tại, nhìn qua vừa yếu đuối vừa đáng thương.

Khương Trì có tức giận hơn nữa, giờ phút này cũng bị nước mắt của cô dập tắt.

Bộ dáng bánh bao mềm rơi nước mắt này, anh còn có thể làm gì?

Đọc truyện chữ Full