Edit: Đào Sindy
Đám người Từ Đông rời đi, đáng lẽ đám người Lăng Lang đang đầy phấn khởi dự định đi ăn khuya tan cuộc, nhưng nhìn đến khuôn mặt mỹ Lệ của Lâm Ca đứng một bên mặc dù thần sắc chết lặng, nhưng vẫn lờ mờ có thể thấy được nét xinh đẹp, có ít người liền không nhịn được rục rịch, nổi lên ý đồ xấu.
Có một nam sinh trực tiếp cười đùa tí tửng liếm môi hỏi Khương Trì: "Anh Trì, cô nàng này cho em chơi nhé." Vừa nói, vừa chỉ Lâm Ca ở một bên.
Nam sinh này vừa nói, lại có thêm hai người không cam lòng rớt lại phía sau, nhao nhao lên: "Anh Trì, em cũng muốn!"
"Cô nàng này thật đẹp, anh Trì, em cũng muốn chơi."
Nghe mấy lời vô cùng ngả ngớn này, đừng nói Lâm Ca, ngay cả Tô Đường cũng không khỏi sợ trong lòng.
Cô vô thức nhìn về phía Khương Trì. Khương Trì bước lên xe máy màu đen, chỉ thấy chẳng biết lúc nào anh đã đốt một điếu thuốc, trong ánh lửa chớp tắt, lộ ra mặt mày của anh càng đẹp trai, anh không trả lời bọn họ, giọng điệu bình thản nói: "Đêm nay tản trước đi."
Đám người nhịn không được hai mặt nhìn nhau, mới bao lâu, nhanh như vậy đã tản?
Những người còn lại mặc dù trong lòng có một số bất mãn, không muốn từ bỏ miếng bánh gatô ngon như Lâm Ca, nhưng bọn họ không dám nói gì nhiều trước mặt Khương Trì.
Chàng trai lên tiếng trước nhất lại nhịn không được, anh ta dửng dưng gọi: "Anh Trì, chẳng phải chỉ là một con đàn bà sao, cho em chơi đùa đi."
Tô Đường nghe vậy trong lòng giật mình.
Khương Trì nhíu mày, cười như không cười nhìn người kia một chút, mặc dù chàng trai còn muốn nói gì, nhưng lập tức bị đồng bọn kéo lại: "Được rồi được rồi, chúng ta đi chỗ khác chơi."
Chàng trai bị đồng bọn nài ép lôi kéo, không lâu lắm, mười mấy người đều tản đi. Cuối cùng, chỉ còn lại bốn người là Tô Đường, Khương Trì, Lăng Lang và Lâm Ca.
Những người còn lại sau khi đi, Lâm Ca mới có thêm chút tinh thần, cô ta nghiêm mặt tái nhợt nhìn Khương Trì, mím môi, giọng cầu khẩn nói: "Anh... Trì, giúp em."
Khương Trì tiện tay ném tàn thuốc xuống đất, hất cằm lên, ra hiệu cho Lăng Lang: "Mày đưa em nó về nhà."
Lăng Lang nhẹ gật đầu, kéo Lâm Ca, đi đến xe máy của mình. Lâm Ca giãy dụa không muốn đi, cô ta còn muốn nói gì đó với Khương Trì, nhưng đã bị Lăng Lang cười lạnh cắt đứt: "Thôi đi, A Trì có thể bảo tôi đưa cô về nhà đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi."
Lăng Lang và Lâm Ca không phải lần thứ nhất giao thiệp, đối phương có đức hạnh gì, anh ta cũng rõ một ít, khác biệt với vẻ ngoài ôn hoà của cô ta, cô ta không phải người dễ chọc. Lúc Lâm Ca ở bên cạnh Từ Đông đã sai khiến chọc tức, hùng hổ dọa bao nhiêu người, nhưng bây giờ bị Từ Đông vô tình từ bỏ, quay đầu lại muốn xin Khương Trì giúp đỡ.
Dù sao bị Từ Đông dùng phương thức như vậy vứt bỏ, cô ta sống tiếp trong đám người sợ là không dễ.
Lăng Lang cười lạnh một tiếng, tự mình lựa chọn, bây giờ có kết quả này, trách được ai? Anh ta mặc kệ phản ứng của Lâm Ca, trực tiếp dẫn người đi.
Tô Đường mấp máy môi, một đêm chấn động lòng người như thế, đến hiện tại cô còn chưa hoàn toàn thích ứng. Khương Trì cười khẽ một tiếng, thuận miệng nói: "Về nhà thôi." Tô Đường ừ một tiếng, cưỡi trên xe máy, lần này, Khương Trì không tiếp tục chạy như đua xe, mà dùng tốc độ bình thường lái về biệt thự nhà họ Khương.
Chờ lúc họ về đến nhà đã là sáu giờ ngày sáng hôm sau. Tắm rửa qua loa một cái, Tô Đường liền nằm dài trên giường nghỉ ngơi, tỉnh lại sau giấc ngủ, đã là xế chiều. Tô Đường rửa mặt, đi tới trước cửa phòng Khương Trì, chuẩn bị hỏi anh muốn ăn gì.
Lúc Khương Trì mở cửa nhìn qua cũng vừa tỉnh không lâu, ánh mắt thiếu đi ánh ánhư bình thường, nhiều hơn chút lười biếng. Lúc anh ở nhà luôn mặc vô cùng tùy ý, giờ phút này, trên người anh mặc một bộ đồ dài, Tô Đường dời tầm mắt, theo dõi sàn phòng anh, nhẹ giọng hỏi: "Khương Trì, anh muốn ăn gì?"
"Chờ một chút rồi nói. Em giúp anh thay thuốc trước đi." Khương Trì nói xong thì trở lại bên giường, nằm lên.
Thuốc sau lưng Khương Trì, mấy ngày qua đều do Tô Đường giúp anh thay, cho nên cô nghe vậy nhẹ gật đầu, quen cửa quen nẻo lấy ra thuốc nước và băng vải.
Vết thương trên lưng Khương Trì nhìn qua đã kết vảy, hôm nay lại đổi thuốc một lần, sau đó hẳn là không cần tiếp tục thay thuốc.
"Cũng không biết có để lại sẹo không." Tô Đường vừa nói, vừa cẩn thận từng li từng tí sờ lên vết thương đối phương.
Da thịt sau lưng Khương Trì cứng rắn, cảm giác đầy mạnh mẽ, mà làn da màu lúa mạch của anh nhìn qua khỏe mạnh, nhưng mấy vết thương dữ tợn này đã phá huỷ mỹ cảm.
Tô Đường cảm thán, nhịn không được sờ soạng mấy lần.
Khương Trì nghe vậy không trả lời, bởi vì thời khắc này toàn bộ tâm thần anh đều đặt trên hai tay đối phương đang để lên lưng mình. Đầu ngón tay cô mang theo nhiệt độ âm ấm, êm ái xẹt qua trên lưng anh, khiến anh cảm thấy có chút... ngứa. Không chỉ ngứa trên lưng.
Anh nhịn một chút, nhưng hai tay đối phương vẫn không ngừng hoạt động trên lưng anh, anh thực sự không thể nhịn được nữa, xoay người lưu loát một cái, một tay giữ hai tay làm loạn của Tô Đường.
"Sao vậy?" Tô Đường mở mắt hạnh thật to, nhìn tất cả mờ mịt trong mắt Khương Trì mà không hiểu.
Tay cô yếu đuối không xương, làn da tinh tế tỉ mỉ, khiến người ta vô thức không dám dùng lực mạnh.
Khương Trì ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng thả tay Tô Đường, lạnh nhạt nói: "Không có gì, thay nước thuốc xong chưa?"
"Rồi."
"Anh đói rồi."
"Em đi nấu cơm." Tô Đường mềm nhũn nói xong, liền xoay người thu dọn thuốc, sau đó đi xuống lầu.
Tô Đường vừa xuống dưới lầu, thì nghe điện thoại bàn ở phòng khách không ngừng vang lên.
Cô nhận điện thoại, gọi điện thoại tới là Khương Ưng: "Khi nãy cháu và Khương Trì đều không ở nhà à? Điện thoại không ai nhận, gọi di động cũng không ai nghe."
Ngủ đến giờ này mới dậy mà nói, Tô Đường nói không nên lời, lúc này chỉ có thể ấp úng ứng phó.
Cũng may Khương Ưng không biết trước đó bọn họ đang làm những gì, ông gọi cú điện thoại này chỉ vì muốn báo cho họ một chuyện: "Chú đã tìm cho nhà mình một bảo mẫu mới, họ Lục, bà ấy đã ở ngoài cửa đợi rất lâu rồi, cháu đi mở cửa cho bà ấy đi."
"Được rồi, chú Khương, cháu đã biết."
Cúp điện thoại xong, Tô Đường lập tức đi mở cửa, thấy trên cầu thang ngoài cửa có một bà cụ tóc bạc phơ đang ngồi, hình như bà cụ hơi nóng, cầm quạt hương bồ. Cô thăm dò hỏ: "Xin hỏi là dì Lục à?"
Dì Lục nghe vậy lập tức đứng lên, nhìn qua bà đã hơn sáu mươi tuổi, tướng mạo rất hiền hòa, có vẻ như tính tình rất tốt. Dì Lục quay người nhìn thấy Tô Đường, bà cười, giọng điệu nhiệt tình: "Ừ, là dì."
Tô Đường ngượng ngùng nói: "Dì Lục, vào đi, vừa rồi chúng cháu không nghe thấy tiếng chuông cửa."
Dì Lục khoát tay áo, lại tiện tay quạt mấy lần: "Không sao, chờ cũng không tính lâu. Mấy đứa đã ăn cơm trưa chưa?"
Tô Đường lắc đầu: "Vẫn chưa."
"Vậy để dì làm, mấy đứa thích gì dì đại khái đã biết từ chỗ Khương Tướng Quân." Dì Lục vừa nói, vừa cầm lấy hai túi nguyên liệu nấu ăn thật to bên chân.
Lúc này Tô Đường mới phát hiện bên cạnh dì Lục để hai túi đồ thật to, mỗi một túi đều rất lớn, nhìn sơ bên trong, có các loại nguyên liệu nấu ăn như rau quả, thịt cá, thịt gà.
Nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, đủ làm một bữa tiệc rồi.
"Chờ lát nữa làm tôm rim, sườn non chiên tỏi, cà tím chiên, canh tam tiên*, thế nào?" Dì Lục ở một bên hỏi ý kiến Tô Đường.
*là một món ăn truyền thống ở vùng Giang Nam, thuộc về món ăn ở Giang Chiết. Nguyên liệu chủ yếu gồm: hải sâm, cá mực, măng khô, phụ liệu có muối, bột ngọt, rượu, bột hồ tiêu, đậu hà lan, súp canh gà.
Bốn món này đều là món Khương Trì thích. Xem ra trước khi dì Lục tới thật sự có làm qua bài tập, nghĩ như vậy, Tô Đường mở miệng nói: " Được ạ, dì Lục."
Sau khi Tô Đường và dì Lục vào cửa, Khương Trì cũng đã xuống lầu, anh thay một bộ đồ ở nhà màu đen, lộ ra vóc người cao ngất. Nhìn thấy dì Lục, anh nhướng mày.
"Cháu chính là Tiểu Trì à, dì là bảo mẫu ba ba cháu mời tới, giúp các cháu nấu cơm, quét dọn vệ sinh, giặt quần áo các loại." Dì Lục nhìn thấy Khương Trì, nhiệt tình tự giới thiệu mình.
Khương Trì không mặn không lạt ừ một tiếng, biểu thị đã biết.
Không thể không nói, dì Lục có thể có được việc bảo mẫu này, thực lực phải đủ cứng đấy. Tài nấu nướng của bà không kém hơn dì Trầm, chủng loại đồ ăn rất nhiều, từ món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông, món Tô Châu, món An Huy, ngoài ra, bà làm việc rất nhanh nhẹn, động tác cấp tốc hiệu suất cao, dọn dẹp sạch sẽ biệt thự. Quan trọng nhất là, bà làm người không tệ, làm người ta cảm thấy hiền lành. Lúc dì Lục không làm gì, thì làm quen với Tô Đường.
Có thể là bởi vì Tô Đường nhìn qua dễ nói chuyện hơn Khương Trì, cho nên mấy ngày qua, dì Lục và Tô Đường thân thiết hơn. Ngẫu nhiên khi rảnh rỗi, hai nguời sẽ tùy ý trò chuyện một số việc nhà.
Mấy ngày cứ như vậy không vội không chậm đi qua.
Rất nhanh, đã đến ngày khai giảng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi
Chương 17
Chương 17