Editor: Đào Sindy
Phùng Kiều Kiều làm sao cũng không nghĩ ra, có một ngày, cô có thể chụp ảnh cưới cho nam sinh trong mộng. Mà cũng không tính là nam sinh nhỉ, anh hôm nay, sớm đã trở thành một người đàn ông đẹp trai cao to, ánh mắt thâm thúy, nét mặt khắc sâu. Nhưng cô vẫn muốn gọi anh là nam sinh, bởi vì anh tồn tại rất đẹp trong khoảng thời gian học sinh của mình. Cho dù cô đã qua thuở ấy từ rất lâu, nhưng trong tâm hồn thiếu nữ lại cứ như diễn ra hôm qua.
So với trước kia thì anh đẹp trai hơn, dáng người cũng tốt hơn, không có giống một số nam sinh, lên đại học bắt đầu mập ra, sau khi tốt nghiệp đại học dáng người không thể nhìn nổi nữa. Đây cũng liên quan đến nghề nghiệp của anh đi. Nghe nói, anh tốt nghiệp cấp ba liền vào quân đội, bây giờ tuổi còn trẻ, quân hàm đã là thượng tá rồi. Cô nghỉ quân nhân đều lạnh lẽo cứng rắn và không hiểu phong tình, nhưng khi anh cười với cô gái bên cạnh mình, nụ cười lờ mờ còn có chút bóng dáng thuở thiếu niên, mang theo ba phần hư hỏng, ba phần lưu manh, còn dư lại bốn phần, là dịu dàng chỉ thuộc về duy nhất cô gái ấy.
Phùng Kiều Kiều nghĩ, Khương Trì ắt hẳn đã không nhớ ra mình, anh cũng sẽ không nhớ khi mình học tiểu học, có một nữ sinh thầm thích, đồng thời ròng rã thích hơn mười năm, và cô ấy còn đứng yên tại chỗ mười năm, vẫn yên lặng chú ý tất cả hoạt động của anh, từ trước tới giờ không gián đoạn. Mà giọng nói và khuôn mặt anh, đến nay cô vẫn không quên được. Lúc Phùng Kiều Kiều còn nhỏ đã từng tưởng tượng, nếu có một ngày, Khương Trì thích người khác, cô nhất định sẽ đau lòng đến chết, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ hạnh phúc của anh, trong lòng cô, không thất vọng, không khổ sở, có một loại cảm giác hạnh phúc tràn đầy. Loại hạnh phúc này là vì nhìn thấy anh hạnh phúc.
Nhìn thấy hiện tại anh sống rất tốt.
Cô thầm thích anh hơn mười năm, bây giờ anh đã có cô gái mình yêu, cô cũng có thể chậm rãi buông xuống đoạn tình cảm kéo dài hơn mười năm này.
Cô vẫn sẽ nhớ về anh, anh vẫn sẽ tồn tại một góc nào đó trong lòng cô, cất giữ thích đáng, nhưng trừ cái đó ra, thì không còn cái khác.
Phùng Kiều Kiều rất thích nghề chụp hình, từ khi cô vào nghề đến nay, cô đã chụp không biết cho bao nhiêu cặp, nhưng cặp trước mặt, đât mới là cặp tuấn nam mỹ nữ đẹp đôi nhất, cũng là cặp ngọt ngào nhất cô từng chụp.
Đúng vậy, chính là ngọt ngào, không biết tại sao, Phùng Kiều Kiều vẻn vẹn chỉ nhìn động tác qua lại của bọn họ, liền biết họ nhất định yêu nhau sâu đậm.
Cô nghĩ, vì ánh mắt họ nhìn nhau không lừa dối được.
Trên thế giới này, chỉ có yêu và ho khan là không giấu được.
Mà trong mắt họ, tràn đầy vui vẻ với người kia, hoặc nói là, đó có thể là tình yêu.
Ngay cả một số chi tiết nhỏ, đều lộ ra yêu thương tràn đầy.
Phùng Kiều Kiều nhìn hai người mới ngồi đằng kia, trên mặt lộ ra một nụ cười thật lòng: "Anh Khương, chị Khương, xin hỏi hai người muốn chụp ảnh cưới thế nào?"
Khương Trì và Tô Đường đã đăng ký kết hôn tháng trước, cho nên Phùng Kiều Kiều gọi Tô Đường là chị Khương cũng không sai. Hai người đăng ký kết hôn, là chuyện tất cả mọi người thủ đô đều biết. Bởi vì sau khi Tô Đường đăng giấy kết hôn lên Weibo, thì không bao lâu Weibo Mặc Kỷ Lạp đoạt giải Oscar, đồng thời Mặc Kỷ Lạp còn chuyển tiếp: " Chúc mừng. Chúc hạnh phúc."
Mà Tô Đường còn trả lời: "Cảm ơn, chúc cô hạnh phúc."
Mọi người đều biết, chuyện của Mặc Kỷ Lạp và ông chồng quốc dân, cháu trai của nhà giàu nhất. Còn thiếu công bố ngày kết hôn với công chúng.
Mặc dù Mặc Kỷ Lạp chỉ chuyển tiếp có năm chữ ngắn ngủi, nhưng nó lại khiến ngành giải trí nhất lên làn sóng mới. Tô Đường là ai? Tại sao Oscar chuyển tiếp một nick Weibo không tiếng tăm gì? Còn chúc cô ấy hạnh phúc? Mà đối phương cũng chúc phúc cô? Hai người có quan hệ gì?
Những kẻ nhiều chuyện lén lút lục lọi thông tin của Tô Đường, sau khi lục lọi hết tin liên quan đến cô, dân mạng ngạc nhiên! Bởi vì Tô Đường là một người có dáng dấp, học thức không thua nữ thần Mặc Kỷ Lạp. Bọn họ không khỏi âm thầm suy đoán, có thể là nữ thần gặp nữ thần, cùng chung chí hướng đi.
Phùng Kiều Kiều bên cạnh nhớ lại, vừa cười đưa sổ trong tay cho Khương Trì.
Khương Trì nhận sổ, lật nhìn mấy lần, liếc trúng series《 Chung tình cả đời 》.
Phùng Kiều Kiều không ngạc nhiên vì Khương Trì sẽ chọn nó. Bởi vì series《 Chung tình cả đời 》có thể nói là điểm nhấn của tiệm họ, phong cách chủ đề hệ liệt nguyên bộ vây quanh duy mỹ và lãng mạn, yêu cầu đối với nhan sắc vợ chồng mới cưới giá trị cực cao. Mà tên bộ áo cưới cũng khiến người khác yêu thích.
Chung tình cả đời.
Ai không muốn cùng người mình yêu, chung tình cả đời đâu? Nghe nói trước đây không lâu, Khương Trì vì vợ sắp cưới mà làm một bộ trang sức đặt chế, mà tên của nó là "Tình yêu đích thực cả đời."
Tình yêu đích thực cả đời. Chung tình cả đời. Chỉ thiếu hai chữ. Nhưng ý nghĩa tốt đẹp như nhau.
《 Chung tình cả đời 》 có độ khó khi chụp khá lớn, đối với hai người mới yêu cầu cũng cao. Nhưng Phùng Kiều Kiều nhìn giá trị nhan sắc của hai người trước mặt, cảm thấy mảy may không cần lo lắng. Cô nghĩ, bọn họ nhất định sẽ làm ra một bộ ảnh cưới 《 Chung tình cả đời 》 hiệu quả tốt nhất từ trước đến nay. Mà sự thật chứng minh, cô không đoán sai.
Mấy ngày sau, khi cô xem trên máy tính, trên mặt không khỏi giương lên một nụ cười chân thành.
Bộ ảnh cưới này, hiệu quả thực sự quá tuyệt.
Mỗi một tấm hình, hai người thể hiện rất đúng chỗ, trong ánh mắt nhìn nhau, mang theo tình yêu không che giấu. Bối cảnh hoa lệ mà tiệm họ vốn tự hào, ngược lại dưới tác động của hai người, lộ ra ảm đạm phai mờ.
Ngay cả nhân viên đang sửa chữa trong tiệm cũng không nhịn được nói: " Hiệu quả cũng quá tốt rồi."
Phùng Kiều Kiều không ngừng gật đầu phụ họa, đúng vậy, hiệu quả thật là quá tốt rồi, tác phẩm ưu tú như vậy, sau này chỉ sợ rất khó có lại.
Một nhân viên nhịn không được cảm thán: "Thật sự không nghĩ tới Khương Trì chọn tiệm áo cưới của chúng ta, tôi thấy anh ta là kẻ có tiền, sẽ chọn ngoại cảnh nước ngoài. Làm sao biết, thế mà chọn cảnh xung quanh? Ngay cả bờ biển cũng không đi?"
Một nhân viên khác ồ lên một tiếng: "Cô không biết sao, Tô Đường đã có thai mấy tháng rồi, Khương Trì không muốn cô ấy phải bôn ba, cho nên mới không lấy cảnh biển, sợ bờ biển không an toàn, chậc, nhìn Khương Trì đối với Tô Đường như thế, thật sự là hận không thể nâng trong lòng bàn tay. Nghe nói, chờ đứa con ra đời, anh còn muốn vì Tô Đường bù lại một bộ ảnh cưới khác."
Nhân viên khơi mào không khỏi cảm thán: "Thật là kẻ có tiền, đúng là giày vò."
Người bình thường, ai mà chụp hai bộ ảnh cưới chứ? Cũng chỉ có kẻ có tiền mới có thể tùy hứng như thế.
Phùng Kiều Kiều nghĩ đến ngày chụp ảnh cưới, thấy bụng dưới của Tô Đường có chút nhô lên, trong lòng nhịn không được chúc phúc cho đứa bé trong bụng cô ấy. Đứa bé này, nhất định sẽ là thiên sứ nhỏ đáng yêu nhất, bởi vì dù là cô bé hay cậu bé, có ba mẹ đẹp như thế, sau khi ra đời sẽ đáng yêu như thiên sứ nhỏ.
Phùng Kiều Kiều luôn yên lặng chú ý cuộc sống của Tô Đường. Bảy tháng sau đó, Tô Đường đăng Weibo công bố thông tin: "Trong nhà nhiều thêm một đề cử rồi. [ trái tim ] "
Mà phía dưới còn kèm theo một tấm ảnh một nhà ba người.
Trong ngực Tô Đường ôm đứa bé vừa ra đời không bao lâu, cười dịu dàng, mà Khương Trì cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán cô.
Mặc dù trên tấm ảnh không có ánh sáng nhu hòa, nhưng khuôn mặt ba người đều cười, nhìn qua cũng đủ khiến người xem cảm thấy không khí hạnh phúc.
Trước kia Phùng Kiều Kiều vẫn cảm thấy hạnh phúc là một khái niệm trừu tượng, nhưng nhìn thấy Tô Đường và Khương Trì, cô cảm thấy hạnh phúc đã có khái niệm cụ thể. Đó là Khương Trì và Tô Đường, Tô Đường và Khương Trì, sự hiện hữu của họ, đối với nhau mà nói, cũng đủ hạnh phúc.
HOÀN---- ----
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi
Chương 73
Chương 73