*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: trang bubble
Giọng của Lãng Hổ vang lên, Mộ Cảnh mới ngạc nhiên phát hiện cửa còn đứng một người như thế. Hắn nhìn thấy trên lưng kia còn một nam tử nằm úp sấp hai mắt đóng chặc, lập tức kêu bọn họ vào nhà.
Mộ Lam Yên đi vào trước, trong nhà Vương Mãng đột nhiên lại là truyền đến một đợt tiếng ném bát.
Nàng có chút hoài nghi đứng ở cửa nhìn về phía đó tìm ra đầu mối một phen.
Tầm mắt của Ôn Uyển Như lại chưa từng rời khỏi Mộ Lam Yên nửa bước, thấy đối phương chần chờ, lập tức giải thích: "Kể từ sau khi con và Vương Mãng mất tích, Vương đại ca cũng mặc kệ trái cây trên núi, ở suốt trong nhà làm ầm ĩ. Lúc này, thôn trưởng mới vừa đưa chén cho hắn, hắn nhất định là uống rượu, lại đang ầm ĩ uống rượu điên rồi."
"Vương Mãng. . . . . ." Mộ Lam Yên nhớ tới cái tên đã lâu, lập tức mất hồn.
Lúc trước Ôn Uyển Như chỉ lo vui mừng con gái mình trở lại, vào lúc này mới nhớ tới cùng nhau mất tích còn có Vương Mãng, vội vàng hỏi: "Vương Mãng đâu? Con trở lại rồi, tại sao Vương Mãng chưa có trở về?"
Mộ Lam Yên có chút chột dạ thu hồi tầm mắt, nhìn ánh mắt hỏi thăm của mẫu thân, nội tâm có chút giãy giụa. Suy nghĩ một phen, nàng chuẩn bị trả lời, chẳng biết lúc nào phụ thân của Vương Mãng đã ra ngoài. Cách sân xa xa, đôi mắt đỏ hồng đột nhiên nhìn chăm chú vào bóng lưng Mộ Lam Yên.
Tầm mắt của Ôn Uyển Như vừa vặn nhìn thẳng hắn.
Mộ Lam Yên thấy ánh mắt của mẫu thân đột nhiên kỳ quái, xoay người sang chỗ khác theo, nhưng không ngờ thình lình chống lại ánh mắt phụ thân của Vương Mãng. Chỉ chốc lát, đối phương đã nhận ra Mộ Lam Yên, rồi sau đó giống như gặp được bảo tàng vậy, bèn nhanh chân bắt đầu chạy tới sân của họ.
"Yên Nhi, Yên Nhi. . . . . ." Đây là phụ thân của Vương Mãng theo cách gọi quen có của vợ chồng Mộ Cảnh.
Chỉ là một thời gian trong nháy mắt, phụ thân củaVương Mãng cũng đã đi tới trước mặt Mộ Lam Yên. Thân thể chính là tràn đầy mùi rượu, có chút còng xuống, một đôi mắt cầu xin nhìn Mộ Lam Yên, qua thật lâu mới mở miệng: "Con ta, Vương Mãng đâu?"
Lời nói vừa ra, hốc mắt Mộ Lam Yên liền đỏ.
Phụ thân của Vương Mãng thấy Mộ Lam Yên chỉ khóc không nói lời nào, lập tức chính là sốt ruột.
"Ngươi đến nói đi, con ta đâu? Ta chỉ có một người vợ, còn chết rồi, ta không thể mất đi Vương Mãng."
Giọng của phụ thân Vương Mãng nghẹn ngào, làm cho Ôn Uyển Như có chút khổ sở. Hơn nửa năm này trải qua không tốt nhất trừ bọn họ ra chính là bộ dạng trước mặt này. Nàng ngẩng đầu lên thấy Mộ Lam Yên có dấu hiệu như đi vào cõi thần tiên, cố ý đẩy một cái: "Yên Nhi, con làm sao vậy?"
Mộ Lam Yên ngạc nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "A, không có việc gì. Vương Mãng ở bên ngoài, ta với hắn luôn ở bên ngoài, nhưng mà hắn ham chơi, nói trở lại muộn chút, bảo ngươi không cần lo lắng."
Mộ Lam Yên thuận miệng kiếm cớ, thuận tiện động viên phụ thân của Vương Mãng một chút, mới làm cho đối phương không thể không tin tưởng.
Tiễn đối phương đi, mẹ con hai người mới vừa vào phòng. Chân sau mới vừa bước vào, Mộ Lam Yên xoay người chính là đóng cánh cửa phi thật chặt, còn cố ý cắm lên then cài. Ôn Uyển Như thấy bộ dáng con gái có tật giật mình, đặc biệt nhỏ giọng dò hỏi: "Có phải Vương Mãng đã xảy ra chuyện hay không?"
Nghe vậy, Mộ Lam Yên đột nhiên sửng sốt, nhìn về phía mẫu thân thì lại không biết nói những gì.
Ngay lúc này, Lãng Hổ đi ra từ bên trong, thấy hai người đứng tại cửa, trên mặt thoáng qua một chút kinh ngạc: "Sao đóng cửa lại, hiện tại ta phải đi ra ngoài mời Cân đại phu tới đây."
"A, được!" Ôn Uyển Như đáp một tiếng, lại lần nữa mở ra cánh cửa mà Mộ Lam Yên đóng lại.
Chờ Lãng Hổ đi ra ngoài, Mộ Lam Yên vừa thận trọng liếc mắt ngoài cửa một cái, thấy không có tiếng của phụ thân Vương Mãng, trong lòng mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chỉ là một lát, Cân đại phu đã tới.
Hắn bắt mạch cho Tư Không Thận , nghiên cứu lại bệnh tình, đứng ở trước giường liên tục lắc đầu.
Trái tim của Mộ Lam Yên căng thẳng, lập tức hỏi thăm: "Cân đại phu, rốt cuộc thế nào? Ngươi đừng chỉ lắc đầu mà."
Cân đại phu nghiêng mắt, liếc mắt nhìn Mộ Lam Yên, nụ cười trên mặt đột nhiên trở nên giảo hoạt lên: "Người này là người nào của con?"
Mộ Lam Yên không biết là ý gì, cho nên tùy tiện nói câu: "Bèo nước gặp nhau."
Dứt lời lại không nghĩ nụ cười trên mặt Cân đại phu càng giống như phát hiện ra bí mật gì đó không thể tưởng tượng nổi, đầu trộm đuôi cướp nói: "Yên nha đầu, con cũng không nên gạt người sư phụ như ta đây, dầu gì ta cũng nhìn con lớn lên. Nam tử này trúng độc có thể nói là độc Cửu Âm, vốn phải là xuất hiện tại chỗ nhưng lại qua một đêm, có phải hay không?"
Mộ Lam Yên nghe vậy, cũng không biết đối phương nói có phải là thật hay không, nhưng dù sao người ta cũng là sư phụ, vậy thì gật đầu một cái thôi.
Chỉ là, lời nói tiếp theo thiếu chút nữa không để cho Mộ Lam Yên xấu hổ muốn chui xuống cái bàn thấp.
Cân đại phu nói —— Buổi tối hôm Tư Không Thận trúng độc đó bởi vì tiến hành chuyện phòng the với Mộ Lam Yên, cho nên phân tán một phần độc tố cho Mộ Lam Yên. Hơn nữa, bởi vì đồng thời khi nam tử đang tiến hành phương diện kia, khí dương cương của nam nhân kềm chế độc tính của độc Cửu Âm, cho nên —— còn phải cám ơn Mộ Lam Yên phát tác xuân dược vào đêm hôm đó . . . . . .
Mộ Lam Yên hiển nhiên khó có thể tiếp nhận sự giải thích này.
Nhưng mà, hai lỗ tai nóng lên đồng thời còn phải tiếp nhận phụ mẫu song song chăm chú.
Cũng may, Mộ Cảnh và Ôn Uyển Như cũng không có chất vấn Mộ Lam Yên ngay tại chỗ. Sau khi Cân đại phu cưỡng ép bắt mạch cho Mộ Lam Yên, bèn đi rồi. Trở về lại thì trên tay bèn lấy một thứ như Linh Chi, chỉ là thứ nhỏ bé kia sao vừa nhìn lại khá giống thịt sắp thối rữa.
Cân đại phu gọi nó là tiên linh.
Mộ Lam Yên vẫn canh giữ ở bên cạnh Tư Không Thận hôn mê bất tỉnh, thấy Cân đại phu cầm thứ đồ chơi nhỏ kia bèn định nhét vào trong miệng đối phương, vội vàng đưa tay ngăn lại: "Người đây là thứ gì? Chẳng lẽ là muốn dùng độc chế độc à?"
Cân đại phu chậc một chút, mặt ghét bỏ liếc Mộ Lam Yênv: "Con không phải là nói bèo nước gặp nhau với người ta sao? Sợ ta độc chết hắn như vậy à?"
Mộ Lam Yên lo lắng, không phải không có lý, bởi vì mặc dù Cân đại phu y thuật cao siêu, nhưng càng cao siêu hơn là thích lấy độc chế độc. Chỉ là nàng không thích, cho nên sẽ không đụng chạm.
Lúc này bị một câu nói của đối phương nén đỏ mặt, không biết mở miệng như thế nào.
Cân đại phu cũng cười một tiếng, gạt Mộ Lam Yên ra: "Đi sang một bên đi. Ta đây chính là đồ tốt, cho hắn ăn ta còn cảm thấy lãng phí. Nếu không phải là xem ở trên phần con là tiểu đồ đệ của ta, ta còn không bỏ được đấy!" Dứt lời, bóp cằm Tư Không Thận một cái, thứ nhỏ kia cứ nhét đi vào như vậy.
Vừa gặp lúc này, Ôn Uyển Như bưng một chén thuốc tốt mới vừa sắc xong, đi vào. Liếc thấy tư thế Mộ Lam Yên che chở Tư Không Thận, tròng mắt lóe lên một phen, chỉ là chốc lát đã khôi phục lại bộ dáng từ mẫu. Đó là Cân đại phu kê đơn thuốc cho Mộ Lam Yên sau khi chẩn mạch.
"Yên Nhi, con mau tới đây uống thuốc đi."
Mộ Lam Yên có chút chần chờ, nhìn người vẫn đóng chặt hai mắt trên giường, trong lòng không khỏi dấy lên một chút lo lắng, đại khái là trong lòng vẫn không bỏ được hắn. !)i3n!)@l3Wi!)0n Cân đại phu nói độc Cửu Âm kia có thể nói là độc vô cùng tàn nhẫn trên thế gian, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết nhất định là mặt nạ kia nam làm!
Cân đại phu nhìn ra ý định của Mộ Lam Yên, cố ý ho khan vài tiếng: "Yên tâm đi, mặc dù hắn trúng độc, nhưng có ta thần y Cân Hoa Đà ở đây, chắc chắn sẽ không có vấn đề. Con trước tiên chính là đi qua uống thuốc đi, tránh cho không có tiểu đồ tôn."
Mộ Lam Yên ngẩng đầu lên, nhìn Cân đại phu dán lên nét mặt già nua dâm đãng nói mò.
Quả nhiên là già mà không kính!
Vậy mà cách đó không xa, Ôn Uyển Như cũng dùng một loại ánh mắt hi vọng nàng nhanh chóng chạy qua nhìn chằm chằm nàng, làm cho nàng có chút không thoải mái. Nàng làm một cái mặt quỷ với Cân đại phu, bèn lập tức đi tới.
Vừa uống thuốc đắng chát, Ôn Uyển Như giống như ảo thuật lấy ra một viên mứt hoa quả từ ống tay áo đưa cho Mộ Lam Yên.
Trước kia, Mộ Lam Yên vì điều dưỡng thân thể, uống toàn các loại thuốc ly kỳ cổ quái mà Cân đại phu điều chế. Trong đó cũng không thiếu loại đắng đến rơi nước mắt kia. Ôn Uyển Như đau lòng, mỗi lần uống hết thuốc đều sẽ cho Mộ Lam Yên một viên mứt hoa quả kia.
Trước kia Mộ Lam Yên còn chỉ cho rằng chính bọn hắn làm ra, bây giờ nghĩ lại nhất định là Mộ Cảnh thông qua mật đạo đó, len lén đi ra ngoài mua cho nàng.
Nàng thật khờ, sống lại một đời, cũng không thể biết được còn có một chỗ như vậy. Bằng không, cũng sẽ không quanh đi quẩn lại một đường trải qua nhiều như vậy mới trở về.
Uống xong thuốc, ăn xong táo. Ôn Uyển Như nhận lấy chén sành trong tay Mộ Lam Yên. Mộ Lam Yên vốn định bèn xoay người lập tức tiếp tục trở về coi chừng, thấy mẫu thân không có ý rời đi, lại cảm thấy có chút kỳ quái, cho nên cố ý hỏi: "Mẫu thân lại còn có chuyện khác muốn dặn dò?"
Ôn Uyển Như giật giật bờ môi, cuối cùng vẫn còn mở miệng: "Yên Nhi, cha con ở bên ngoài, bảo con đi ra ngoài."
Mộ Lam Yên gật đầu một cái, đưa mắt nhìn mẫu thân ra khỏi cửa gian phòng của mình. Quay đầu lại nhìn lại, Cân đại phu vẫn còn ở bên cạnh Tư Không Thận, ngồi chổm hổm chờ. Nàng suy ngẫn một phen, quyết định vẫn là đi ra xem một chút Mộ Cảnh tìm nàng có chuyện gì. . . . . .
Đi tới "Phòng khách" của mình, Lãng Hổ đã rửa mặt xong, đổi lại quần áo sạch, đột nhiên ngồi ở trên ghế khách của nhà bọn họ. Với hai người, Mộ Cảnh cũng không nói lời nào, sắc mặt hơi nặng nề.
Mộ Lam Yên nhìn bộ dáng trước mắt này, lòng dạ có chút hơi căng, dự cảm chuyện gì không tốt sắp xảy ra.
"Phụ thân, sư phụ, các ngươi tìm con có chuyện gì không?"
Mộ Cảnh nghe tiếng, ngồi ở trên ghế chủ, xoay mặt nhìn về phía Mộ Lam Yên, khẽ tức giận dâng lên lan tràn, vỗ mạnh mặt bàn một cái, dọa Mộ Lam Yên sợ đến đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.
"Con cũng đã biết bên trong là người nào nhỉ?"
Trong lòng Mộ Lam Yên suy nghĩ, chẳng lẽ có liên quan với mấy cái chuyện Cân đại phu nói kia, lập tức nghiêm túc nhận sai: "Phụ thân tha thứ, Yên Nhi, Yên Nhi. . . . . ." Mộ Lam Yên thật sự không biết làm sao mở miệng chuyện hoan hảo với Tư Không Thận.
Có điều, Mộ Cảnh vốn không phải nói chuyện này, không đợi Mộ Lam Yên nói xong, nổi giận đùng đùng, rồi lại đè ép giọng của mình. Thân thể sáp đến phía trước, chỉ vào bên trong gian phòng nói: "Con có biết người ở bên trong là ai?"
Mộ Lam Yên sửng sốt.
Rồi sau đó lại vang lên tiếng Mộ Cảnh hơn nhỏ giọng: "Đó là hoàng tử thứ chín đương triều, Tư Không Thận!"
Chuyện này, Mộ Lam Yên đương nhiên biết, nhưng Mộ Cảnh lại làm sao biết được. Coi như giống Phí lão gia tử từng nói, Mộ Cảnh chính là đệ tử quan môn thái sư, khi đó lúc rời đi Biện Kinh, Tư Không Thận đã ba tuổi rồi. Nhưng một đứa nhỏ ba tuổi thay đổi đến bây giờ căn bản cũng không phải là một chút xíu.
"Cha, lời ấy nghĩa là sao?"
"Cổ ngữ có nói, Long Sinh Cửu Tử. Thánh thượng đương triều tổng cộng có chín con trai. Vào lúc Cửu hoàng tử này ra đời thì bởi vì trời giáng mây phúc, cho nên Thánh thượng cảm thấy là vui từ trên trời hạ xuống. Đặc biệt sai người chế tạo chín khối ngọc bội độc nhất vô nhị trên thế giới, mỗi cái điêu khắc chín đại thần thú Tù Ngưu, Nhai Tí, Trào Phong, Bồ Lao, Toan Nghê, Bí Hý các loại. Mà trên người mà con mang tới này, ta thấy được Si Vẫn (mỏ diều hâu). Con nói hắn không phải Cửu hoàng tử, là ai?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Nữ Không Làm Phi
Chương 97: Thân phận lộ ra ngoài
Chương 97: Thân phận lộ ra ngoài