Tất cả chuyện xảy ra trong thư phòng, Phó Trường Thanh không thể nào biết được. Mới vừa rồi từ bên ngoài về đến nhà bà nhìn thấy sắc mặt con trai tái mẹt đi ra, “Quyền Hạo, đã xảy ra chuyện gì?”
Dừng bước chân, nhìn chăm chú vào mẹ quan tâm mình, sắc mặt Quyền Hạo dễ nhìn hơn một chút, giọng nói cố hết sức thả lỏng, “Không có việc gì, con đi về trước.”
Phó Trường Thanh khẽ chớp mắt, nhìn cửa phòng đóng lại.
Bên trong thư phòng, Quyền Khê đau đầu nhìn Quyền Tĩnh Thiên đã cả người là vết thương, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng ông rất bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Tĩnh Thiên, chú đi về đi.” Ông tuy là chủ của nhà họ Quyền, nhưng Tĩnh Thiên không phải là con trai ông, chỉ là em họ ông, Tĩnh Thiên làm việc gì sai đã bị dạy dỗ, cũng tiếp nhận gia pháp rồi, bây giờ còn quật cường không chịu nhận sai, ông cũng không có cách nào.
Quyền Tĩnh Thiên quỳ một chân trên đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quyền Khê, vết thương đầy người không làm tổn hại đến vẻ kiêu ngạo của anh, anh thẳng tắp lưng, mặt âm trầm không nói một lời đi ra khỏi thư phòng. Ở ngoài cửa thư phòng, giáp mặt với Phó Trường Thanh đang kinh ngạc, anh khẽ nhếch mày, không chào hỏi Phó Trường Thanh mà rời đi.
Kinh ngạc một phút, Phó Trường Thanh không hiểu ra sao, cau mày đẩy cửa đi vào thư phòng, nhìn thấy ông xã lập tức đặt câu hỏi, “Quyền Khê, đã xảy ra chuyện gì?”
Trong giọng nói bà xã chứa nghi ngờ, Quyền Khê nặng nề thở dài một tiếng, “Hung thủ đẩy Lâm Hi xuống nước là Tĩnh Thiên.” Chuyện này xem như là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài rồi, người nhà họ Quyền hại người nhà họ Quyền thật sự trước nay chưa từng có. d1en d4nl 3q21y d0n
“Cái gì!” Âm lượng của Phó Trường Thanh đột nhiên cất cao, không dám tin, “Tĩnh Thiên tại sao phải làm vậy?” Ý niệm bây giờ của bà chính là muốn làm thịt Quyền Tĩnh Thiên, người trong số mệnh con trai của bà cũng dám động, thật sự chán sống, thằng nhóc chết tiệt, may mà Lâm Hi không có việc gì.
“Ông cụ căn dặn, đưa Tĩnh Thiên đến doanh trại Tây Bắc lịch lãm, trong vòng ba năm không cho trở về đế đô.” Biết rõ tính tình nóng nảy của bà xã, Quyền Khê không có ý định nói quá nhiều với bà xã, tránh cho bà xã ra tay càng thêm nặng với Tĩnh Thiên.
“Đây coi là trừng phạt gì?” Phó Trường Thanh cắn răng, oán hận nói, “Ném nó đến Tây Tạng đi, chỉ cần xử lý không tốt những phần tử độc lập Tây Tạng * kia, thì để cho nó không cần quay lại nữa.”
(*) Độc lập Tây Tạng hay phong trào độc lập Tây Tạng: là một phong trào đòi độc lập cho các vùng đất mà người dân Tây Tạng sống và đòi tách biệt về mặt chính trị của những vùng đất này khỏi chế độ chính trị của cộng hòa nhân dân Trung Hoa (Theo wikipedia)
...
Xử phạt đối với Quyền Tĩnh Thiên hung thủ đẩy Lâm Hi xuống nước đã được xác định trong cuộc thảo luận giữa Quyền Khê và Phó Trường Thanh, hắn sắp bị đưa đến Tây Tạng, đảm nhiệm chuyên viên trung ương phái đi, đặc biệt xử lý phần tử độc lập Tây Tạng.
Xử phạt như vậy, Phó Trường Thanh vẫn cảm thấy không hả giận, bà lấy thân phận đương gia chủ mẫu của nhà họ Quyền triệu tập toàn bộ ám vệ bên cạnh Quyền Tĩnh Thiên, còn sử dụng đặc quyền của mình ở Tây Tạng đào vô số bẫy rập chính trị, chờ hắn tự sinh tự diệt ở Tây Tạng.
Cử động của bà xã quá đáng, Quyền Khê không ngăn cản cũng không trách mắng.
Mà sau khi Quyền Hạo biết hình thức xử phạt của Quyền Tĩnh Thiên, ngoài mặt anh chỉ cười lạnh, vụng trộm làm cái gì, người khác nào biết được.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi ở bệnh viện Lĩnh Lâm mười ngày, Lâm Hi rốt cuộc có thể ra viện.
Trở lại biệt thự của Quyền Hạo, thấy bố trí quen thuộc kia, cũng cảm thấy thật nhớ nhung.
Bệnh viện này không phải là nơi người ở, cả ngày lẫn đêm không phải kiểm tra này thì là kiểm tra kia, giày vò tới giày vò lui, đủ phiền.
Ngồi trong đình trong sân, cô nhìn đóa hoa nở rộ đến tươi đẹp, trên mặt treo một nụ cười ngây thơ vô hại. Khi nằm viện cô đã từng nghe Trần Tiêu nói, Quyền Tĩnh Thiên đã bị phái đến Tây Tạng, chuyện này cô nghe được thật ra hơi ngoài ý muốn.
Cũng có thể do cô thiếu chút nữa bị tèo, bây giờ Quyền Hạo đối với cô muốn gì được đó.
Cảm giác này nói như thế nào đây! Thật sự rất rất thỏa mãn lòng hư vinh của cô.
“Tiểu thư, nơi này gió lớn, về trong phòng ngồi đi.” Một quản gia xứng chức chăm sóc tốt cho nhị tiểu thư khi thiếu gia không có ở đây.
“Không muốn, tôi muốn ngồi một lúc rồi vào.” Đóa hoa trước mắt xinh đẹp như vậy, không thưởng thức lâu một lúc sao có thể chứ? dinendian.lơqid]on
“Tiểu thư, xin báo cho cô biết, ngày mai cô phải đi học.” Biết nhị tiểu thư nhà mình không dễ giải quyết như vậy, anh đẩy đẩy mắt kính sắp tụt xuống trên sống mũi, dáng vẻ bình tĩnh ung dung.
Ngẩng đầu lên liếc nhìn Trần Tiêu, Lâm Hi vuốt ve vết thương đã khép miệng trên trán, nghĩ tới chuyện rất tốt mà Nam Cung Y làm, ánh mắt sâu kín, “Quản gia, Nam Cung Y chết chưa?”
“Nghe nói cách cái chết không xa.” Thân là thiếu gia nhà họ Quyền, anh đương nhiên biết chút chuyện này.
Trên khuôn mặt xinh đẹp nâng lên nụ cười ngọt ngào, Lâm Hi ngồi trên xích đu, chậm rãi lắc lư, “Tôi phơi nắng một chút rồi về, anh không cần phải trông chừng tôi, làm chuyện của chính anh đi là được rồi.”
Như vậy sao được đây? Trần Tiêu tỏ vẻ đau khổ. Bởi vì tính chất đặc biệt của nhị tiểu thư ở nhà họ Quyền, bây giờ ở chỗ tối nhà họ Quyền cũng tăng không biết bao nhiêu ám vệ, anh vị quản gia vạn năng này cũng bị ban cho một nhiệm vụ thần thánh, đó chính là khi Quyền thiếu không có ở nhà thì anh phải bảo vệ nhị tiểu thư không thể xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn gì.
Tự giác đứng sau lưng Lâm Hi, anh chậm rãi đẩy xích đu, giống như dỗ đứa bé nói với Lâm Hi, “Nhị tiểu thư, chỉ một lúc. Nếu không Quyền thiếu trở về thấy cô ở bên ngoài hứng gió, sẽ trách tội xuống.”
Phơi ánh nắng mặt trời vàng óng ánh, trên người cảm thấy ấm áp, tầm mắt cô vô ý nhìn thấy ao cá phía sau núi giả, nghĩ tới đêm đó nửa tháng trước cô thiếu chút nữa bị chết chìm, tay vịn dây đu chậm rãi buông ra, lấy ra một miếng ngọc bội chế tạo tinh xảo ở trong túi áo ra.
Ngọc bội màu xanh lá dưới sự soi sáng của ánh mặt trời càng trở nên vô cùng sáng long lanh, cách ngọc bội cô nhìn thấy lòng bàn tay của mình, khẽ nheo tròng mắt lại, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Trần Tiêu vẫn nhìn chung quanh, khoảnh khắc khi nhìn thấy ngọc bội trên tay Lâm Hi thì đôi mắt trừng đến tròn trịa, vẻ mặt sợ ngây người. Đây không phải là ngọc bội hơn một tháng trước đã bị nữ thần trộm Lâm Hi Nhi kia trộm đi sao? Sao giờ ngọc bội lại ở trên tay tiểu thư? Căn cứ tình báo người dưới thu thập đến, bởi vì dù phi hành có vấn đề nên Lâm Hi Nhi té từ trên không trung xuống mà chết, ngọc bội kia cũng không biết tung tích. Vậy tiểu thư nhà mình lấy ngọc bội từ đâu ra.
“Tiểu thư, ngọc bội kia cô có được từ đâu?”
Quay đầu liếc mắt nhìn Trần Tiêu, đáy mắt Lâm Hi lóe ra tia sáng giảo hoạt, “Nhặt được ở trên đường, sao vậy? Ngọc bội này có vấn đề gì không?” Cô cố ý lấy ngọc bội ra ở trước mặt Trần Tiêu, miếng ngọc bội này do sư phụ của cô kêu cô đi trộm, nhưng cô không biết gì về nó cả, từ ngày linh hồn đi ra nhìn thấy chỗ khác thường của miếng ngọc bội này, cô muốn biết lai lịch của nó.
“Nhặt!” Trần Tiêu kinh hoảng kêu lên, “Nhặt được trên đường, nói cho tôi biết, tôi cũng đi nhặt.”
Lâm Hi đối mặt chính diện với Trần Tiêu nói, “Quản gia, anh biết lai lịch của miếng ngọc bội này sao?”
Ngọc bội gì mà thần kỳ như vậy? Kể từ ngày đầu tiên sống lại cho dù cô ném ngọc bội ở đâu, ngọc bội kia cũng sẽ tìm lại được trên người co, thân thể nhỏ bé gầy yếu này của cô càng ngày càng cường tráng, một chút cũng không có vẻ mảnh mai nên có của bệnh nhân bị bệnh tim, thần kỳ nhất chính là ngọc bội này còn có thể bảo vệ thân thể này. diee ndda fnleeq uysd doon
Nhắc tới chuyện này, Trần Tiêu lắc đầu như trống bỏi, “Tôi không biết, không nên hỏi tôi.”
Cảm xúc kích động mừng rỡ đó khi lần đầu tiên thiếu gia nhìn thấy Lâm Hi, kéo sự chú ý của anh, khi đó anh biết thiếu gia tìm được người trong số mệnh của mình. Chỉ có điều người nọ đã từng nói, chỉ cần cô gái nào có thể cầm được ngọc bội kia sẽ nói lên cô ấy chính là người trong số mệnh của thiếu gia, bây giờ xem lại người kia nói quả thật không sai.
“Nhưng nét mặt của anh đã nói cho tôi biết anh biết lai lịch của miếng ngọc bội này, nói cho tôi biết một chút cũng sẽ không sao?” Mắt to lấp lánh có thần chớp chớp, cực kỳ đáng yêu, cô muốn biết lai lịch của miếng ngọc bội này.
“Xin lỗi, tiểu thư, tôi thật sự không biết, nếu không tôi thay cô điều tra một chút lai lịch của miếng ngọc bội này?” Tiểu thư cũng không biết cô chính là người trong số mệnh của thiếu gia, nhìn thiếu gia cũng không chuẩn bị để cho tiểu thư biết sớm, anh làm người dưới, nếu lắm mồm, kết quả khó mà gánh vác được.
“Được rồi.” Nói xong, Lâm Hi định thả ngọc bội vào trong tay Trần Tiêu, “Nhớ, tìm chuyên gia về ngọc giám định, xem ngọc bội này đáng giá bao nhiêu tiền.”
Mở lòng bàn tay ra, Trần Tiêu chuẩn bị cầm miếng ngọc bội kia.
Ngọc bội từ trong tay Lâm Hi rơi xuống, mắt thấy sẽ rơi vào trong tay Trần Tiêu, giờ khắc này, chuyện kỳ quái xảy ra, ngọc bội không rơi vào trong tay Trần Tiêu, mà rẽ sang hướng khác rơi trên mặt đất.
Khoảnh khắc khi ngọc bội rơi xuống đất, Trần Tiêu đã chuẩn bị xong lấy cái chết tạ tội, cúi đầu xem xét, ngọc bội rơi trên đất lại hoàn hảo không chút tổn hại.
Mơ hồ nhận thấy điều gì đó, Lâm Hi thu lại nụ cười trên mặt, “Quản gia, anh nhặt ngọc bội lên.”
“Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu ngồi xổm xuống, đưa tay chuẩn bị nhặt ngọc bội lên, ngón tay cách ngọc bội một khoảng một cm, cho dù anh làm như thế nào, anh đều không chạm được tới ngọc bội, hình như trong không khí có một tầng không thấy được ngăn lại đang ngăn cản hành vi của anh.
Mở to hai mắt, Trần Tiêu thử vô số lần, anh vẫn không thể cầm được ngọc bội lên, cuối cùng anh lựa chọn buông tha. Ngước mắt lên, anh nhìn chăm chú vào nhị tiểu thư nhà mình, “Tiểu thư, thật kỳ quái, tôi không chạm được vào ngọc bội.”
Khẽ nheo tròng mắt nhìn chăm chú vào ngọc bội trên đất, Lâm Hi chậm rãi ngồi xổm xuống, thoải mái cầm ngọc bội tới tay, nhẹ giọng nỉ non, “Thật sự là ngọc bội kỳ quái.”
Thấy vậy ngọc bội không chỉ có chỗ tầm thường, trừ cô ra còn không cho phép người khác chạm tới sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi
Chương 27: Ngọc bội kỳ quái
Chương 27: Ngọc bội kỳ quái