"Không sao, lúc ta xuất phát, chuẩn bị cây đuốc đặt ở trong rừng cây, trở về lúc trời tối cũng không có chuyện gì!" Quý thị cười nói.
Trước kia chưa từng đi qua con đường kia, hôm nay, trụ cột trong nhà ngã xuống, nàng không còn cách nào khác, chỉ đành phải chống đỡ căn nhà này, vì kiếm sống, vì mấy đứa bé, trượng phu, nàng đã đi tới tới lui lui rất nhiều chuyến, đã sớm quen thuộc.
Cộng thêm, Chiêu Đệ và Phán Đệ trong nhà, sớm hiểu chuyện, sợ nàng sợ, sẽ đến trên đường đợi nàng.
Thật sự không sợ gì.
"Vậy làm sao được chứ, trong núi nhiều thú dữ, sao không gọi đương gia (gia chủ, chỉ người chồng) của ngươi đi?" Tái đại nương nói.
Quý thị nghe vậy, hốc mắt đỏ lên.
Nếu là nói trước kia, đúng là Quý Khôi tới Phục Hi thành bán lá dong, cùng những thứ khác, đổi bạc, mua gạo trở về.
Nhưng......
"Đại nương, trượng phu của ta hắn ngã gãy thắt lưng, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường dưỡng bệnh, không đi được!"
Tái đại nương đã hiểu.
"Trong nhà có mấy đứa bé?"
"Có năm nữ nhi!" Quý thị nói xong, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cũng bởi vì, đều là nữ nhi, từ trước đến giờ bà mẫu (mẹ chồng) không đối xử tốt với nàng.
Tái đại nương thở dài.
Năm nữ nhi, một trượng phu ngã bệnh nằm liệt giường, cuộc sống của Quý thị, thật là không dễ chịu mà.
Tùy Duyên cũng rất bội phục Quý thị, có dũng khí sinh nhiều con như vậy, dường như mọi người ở thế kỷ hai mươi mốt, rất nhiều người đều là sinh một con, sẽ không muốn đứa thứ hai, dứt khoát không sinh.
"Có nguồn thu nhập khác không?" Tái đại nương hỏi.
Quý thị lắc đầu, "Trước kia thân thể trượng phu khỏe mạnh, trong nhà có hai mẫu đất cằn, nhưng mà sau khi trượng phu ngã gãy thắt lưng, bà mẫu lợi dụng trượng phu không thể làm ruộng mà thu lại!"
Tái đại nương hơi giận, "Sao người bà bà này lại không nói đạo lý như vậy, nếu như không có đất đai, một nhà các ngươi phải sống thế nào?"
"Ta mang theo đứa bé lên núi cắt chút thảo dược, lại cắt chút lá dong bán, cuộc sống, cuộc sống......"
"Khuê nữ nhà ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Tái đại nương hỏi.
"Đại khuê nữ 13, nhị khuê nữ 11, đứa thứ ba chín tuổi, thứ tư bảy tuổi, nhỏ nhất ba tuổi!" Quý thị nói xong, nhớ tới năm nữ nhi hiểu chuyện của mình, sắc mặt trắng bệch, khẽ đỏ ửng.
Tái đại nương nghe vậy, nhìn Tùy Duyên, nghĩ đến lời nói của Tùy Duyên và Hạo Nhiên, để cho Bất Hối đi học, chuyện trong cửa tiệm muốn mời người, trong lòng tính toán.
Đương nhiên Tùy Duyên cũng nghĩ tới.
Cười nhìn Tái đại nương, khẽ gật đầu.
Mặc dù chiếm được lợi ích từ kế sách này, nhưng trước mắt chuyện làm ăn của Tùy ký cũng chưa ổn định, đã vượt khỏi định mức dự tính, Tùy Duyên nghĩ tới, cũng là có thể giúp chút nào hay chút đó.
Nhiều hơn, nàng cũng không đủ sức.
Tái đại nương thấy Tùy Duyên đồng ý, mới nói với Quý thị, "Hai khuê nữ lớn nhà ngươi có thể làm gì?"
"Hả......" Quý thị kinh ngạc.
Quý thị vốn muốn nói, hai khuê nữ chịu cực khổ, chuyện gì cũng có thể làm, nhưng suy nghĩ, nói như vậy, không tốt lắm.
Tái đại nương cười, "Là như thế này, cửa tiệm này của A Duyên, cần tìm hai người, ngươi xem, hai khuê nữ nhà ngươi, có thể tới giúp một tay hay không, nhưng mà, có thể tiền công không nhiều lắm, chắc chắn là không nhiều bằng những đại tửu lâu, hoặc là cửa tiệm lớn khác!"
Quý thị gặp chuyện đại kinh hỉ (cực kỳ kinh ngạc vui mừng) này, mừng đến mức nói không thành một câu hoàn chỉnh.
Cho dù bao nhiêu bạc, ít nhất hai đứa bé có thể kiếm một chút về, phụ giúp chi phí trong nhà.
Nắm thật chặt tay Tái đại nương, "Đại nương, ta......" Quý thị nghẹn ngào nói không thành một câu hoàn chỉnh.
"Đừng cảm ơn ta, có được hay không, ngươi còn phải nói một câu!" Tái đại nương vỗ vỗ mu bàn tay của Quý thị.
Quý thị vội vàng gật đầu, "Được, được, một hồi ta đi trở về, để Chiêu Đệ và Phán Đệ thu dọn một chút, ngày mai ta liền dẫn các nàng đến!"
Làm sao Quý thị không biết, Tái đại nương và Tùy Duyên là muốn giúp nàng.
Trong lòng cảm kích không thôi.
"Ngày mai có thể quá vội vàng hay không, không bằng, ngươi trở về, đi vào trong núi cắt nhiều lá dong một chút, cùng nhau mang tới, sau đó mua một ít gạo trở về, hay là......" Tùy Duyên đề nghị.
Chạy tới tới lui lui, bộ dạng này của Quý thị, thật không làm cho người ta yên tâm.
"Được, tốt!"
Cân lá dong, tính tiền, Quý thị vẫn kiên trì đi từ cửa sau, ba bước quay đầu một lần, không ngừng vẫy tay với Tùy Duyên Tái đại nương.
Trong lòng thầm nghĩ, một hồi đi mua một ít gạo, mua thêm hũ muối, thuận tiện mua chút bột mì, tốt nhất còn có thể mua mấy cân thịt heo trở về.
Cả nhà, đã hơn một năm, chưa được ăn thịt rồi.
Nhưng mà, đến tiệm gạo, Quý thị sờ túi tiền, bạc bán lá dong, không thấy đâu......
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cách Phát Tài Của Thương Phụ
Chương 31
Chương 31