“Các vị, chào mừng đến với buổi từ thiện ngày hôm nay. Như các vị cũng biết, xã hội ngày càng
phát triển, những người gặp khó khăn cũng ngày càng nhiều, tôi là một
người thích làm việc từ thiện, mặc dù bản thân không giúp được nhiều
người nhưng tôi vẫn cố gắng giúp đỡ cho bọn họ, mong những người gặp khó khăn có cuộc sống tốt hơn hơn. Tôi tin quý vị ở nơi này cũng muốn như
vậy, mong muốn góp một phần sức của bản thân…” Triệu Lan Nhã đứng trên
bục, mỉm cười cầm micro nói lớn, tiếng nói của bà vang vọng khắp hội
trường, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bà, mặc dù không biết họ có
muốn đóng góp phần sức của bản thân để giúp những người gặp khó khăn hay không những họ đều biểu hiện vẻ mặt bình thản.
Giới thượng lưu
xem các bữa tiệc như trò chơi, để họ giải trí những lúc buồn. Bữa tiệc
ngày hôm nay cũng như thế, trong giới thượng lưu không ít gia tộc nổi
tiếng, hôm nay họ đều có mặt, xem ra bữa tiệc này không chỉ là bữa tiệc
từ thiện đơn giản như vậy. Ở phía sau chắc chắn còn có nhiều trò vui,
nếu không những người này cũng không đi tham dự những bữa tiệc vô vị như vậy, họ đều là người nổi tiếng, chẳng có lý do nào khiến họ phải tham
gia những bữa tiệc tầm thường cả.
“… Hình thức từ thiện hôm nay
chính là đấu giá, là chủ nhân của bữa tiệc, Hoàng gia chúng tôi đã sưu
tầm rất nhiều đồ vật nổi tiếng trên thế giới… Dành tặng cho bữa tiệc
ngày hôm nay. Hình thức đấu giá chắc hẳn quý vị đều biết, ai đưa ra giá
cao đồ vật sẽ thuộc về người đó, và số tiền đấu giá đó sẽ quyên góp hết
cho quỹ từ thiện!”
Vừa dứt lời, không khí liền sôi trào, không ít người háo hức đối với những đồ vật mà Hoàng gia đã sưu tầm, cũng có
không ít người nghi ngờ Hoàng gia lừa đảo bọn họ, dù sao nếu là đồ vật
quý mà lại đem tất cả số tiền đi quyên góp, cũng có nhiều người cho rằng Hoàng gia khoác lác, nói là quyên góp tất cả nhưng chắc hẳn có ăn chặn
một chút. Bất quá dù có thế nào thì không khí vẫn rất náo nhiệt, tất
nhiên cũng có một số người không mấy vui vẻ như mỗ nữ nhà ta!
“Đấu giá thì mẹ biết nhưng số tiền đấu giá lại quyên tất cả cho quỹ từ
thiện… Xem ra lần này Lan Nhã chơi lớn quá đấy!” Vân Hinh Như cảm thán,
tính tình bạn thân sao bà lại không biết. Đừng nhìn Triệu Lan Nhã bình
thường như vậy nhưng thật ra là rất có đầu óc kinh doanh đấy, nếu không
khi Triệu gia đang trên bờ vực phá sản thì ai đã là người lật ngược tình thế? Mặc dù bên ngoài nói Mạc gia trợ giúp Triệu gia nhưng cũng chỉ là
một phần, phần còn lại là do một tay Triệu Lan Nhã tính toán. Quen biết
hai mươi mấy năm, lần đầu tiên Vân Hinh Như biết được bạn thân bà lại có tính tình tốt như vậy, cư nhiên đem tất cả số tiền đấu giá đi quyên
góp, đúng là chuyện lạ thế gian!
“Có lẽ mọi chuyện dì Lan Nhã sẽ
có tính toán…” Mặc dù bản thân cô không tiếp xúc nhiều với Triệu Lan Nhã nhưng cô cũng biết bà không phải loại người không có đầu óc, hơn nữa
người đó lại là bạn thân của mẹ cô khiến cô càng tin rằng trong đây có
vấn đề gì đó nhưng dù sao cũng là chuyện của trưởng bối, cô là hậu bối
không nên nhiều lời vẫn tốt hơn.
“Nói cũng phải…”
Mạc Tử
Yên cùng mẹ trò chuyện, không khí hội trường vốn đang náo nhiệt nhưng
lại vì chủ nhân đang chuẩn bị đồ vật bị đấu giá mà trở nên không ít tẻ
nhạt. Có vài quý phu nhân nhận ra mẹ cô liền mở miệng bắt chuyện, Mạc Tử Yên chỉ đứng bên cạnh cười trừ, làm một cô con gái ngoan ngoãn đứng đó. Ánh mắt cô nhìn khắp hội trường, cô không biết liệu có gặp người quen
hay không, dù sao kiếp trước cô cũng chẳng có bạn bè gì. Mạc Tử Yên tính vốn lạnh lùng, ít nói, nhưng vì gặp Trác Lân mà như một khối băng đã
tan chảy, trước kia vì theo đuổi tình yêu mù quáng của bản thân mà đã
không để mắt đến bất kì ai, giờ nhớ lại cô không khỏi cười khổ, dù sao
có bạn hay không có bạn cũng như vậy mà thôi!
Đột nhiên đồng tử
cô co rút, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn bóng người khuất dần tầm mắt.
Mạc Tử Yên lấy lại tinh thần vội vàng nói với mẹ cô là cô đi vệ sinh,
liền đi theo bóng lưng phía trước, trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ.
Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Theo như cô được biết, Bùi gia mặc dù thuộc giới thượng lưu nhưng cũng chẳng mấy nổi tiếng, tại sao cô ta lại có thể tham gia bữa tiệc này? Chẳng
phải mẹ cô nói bữa tiệc này không phải người bình thường muốn vào là
được, hôm nay các gia tộc nổi tiếng trong giới thượng lưu đều có mặt tại nơi này, nhưng trong đó chắc chắn không có Bùi gia! Điều này Mạc Tử Yên dám mở miệng đảm bảo.
Đi theo Bùi Vân đến bên hồ bơi, Mạc Tử Yên vội vàng trốn phía sau gốc cây, vốn đang thắc mắc Bùi Vân đến đây làm
gì thì có tiếng bước chân truyền đến, một người đàn ông bước đến bên
cạnh Bùi Vân. Dưới ánh trăng sáng khiến Mạc Tử Yên thấy rõ gương mặt của người đàn ông đó, đó là một người đàn ông ngoài ba mươi, làn da ngâm,
trên mặt nổi bật vết sẹo ở khóe mắt, dưới ánh sáng của mặt trăng càng
khiến cho người khác sợ hãi.
“Cô đã làm xong chuyện tôi giao chưa?” Người đàn ông mở miệng hỏi, ánh mắt hắn nhìn Bùi Vân tựa như một con mồi.
“Chuyện này tôi cần chút thời gian, hiện tại Trác Lân vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi!”
Lời nói của Bùi Vân khiến Mạc Tử Yên trốn ở phía sau cây kinh ngạc, trong
lòng nghi vấn trùng trùng. Theo như kiếp trước, Bùi Vân là thư ký bên
cạnh Trác Lân, trước kia cô hay lấy lòng cô ta nhưng lại bị cô ta hại
hết lần này đến lần khác, cô không biết rằng hóa ra Bùi Vân thích Trác
Lân. Kể từ khi biết chuyện này Mạc Tử Yên đã luôn đề phòng Bùi Vân, mà
thái độ của Bùi Vân đối với cô ngày càng gay gắt, cả hai trở thành kẻ
địch. Kiếp trước Trác Lân và Bùi Vân hợp tác lợi dụng cô, chiếm lấy Ám
Dạ thị cùng Mạc thị khiến cô thê thảm như ngày hôm nay, vì vậy Bùi Vân
cũng là một trong những kẻ địch lớn nhất của cô! Mà tình hình hiện tại,
dường như cô ta nghe lời người đàn ông đó để tiếp cận Trác Lân?!
“Tưởng tôi không biết sao? Cô không nỡ rat ay với người mình yêu chứ gì!”
Người đàn ông cười lạnh, Bùi Vân ấp úng mở miệng: “Tôi, thật sự thì…”
“Đủ rồi! Tôi cho cô ba tháng, nhất định phải hoàn thành chuyện mà tôi giao
cho cô, nếu không…” Hắn ghé gần tai Bùi Vân nói gì đó, chốc lát gương
mặt Bùi Vân liền tái nhợt khiến Mạc Tử Yên càng thêm nghi ngờ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
Chương 10: Nghe lén
Chương 10: Nghe lén